Chương 3 : Pheromone mùi lá non.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tankul ôm cục cưng của anh huhuhu gần 15 phút mới chịu tách ra, vừa dùng khăn giấy thằng Arm đưa chấm chấm nước mắt vừa sụt sùi kể lại:
" Tối qua Porsche nó về nói rằng mày bị bệnh nên xin nghỉ. Với cái giác quan thứ 6 nhạy bén của tao thì ngay lập tức đã nhìn ra thằng Porsche có vấn đề rồi. Gặng hỏi mãi thì nó nói rằng mày phân hoá muộn..."

Pete thấy cậu chủ lại chuẩn bị gớt nước mắt thì cuống cuồng cúi đầu:
"Xin lỗi cậu chủ, tôi không phải cố tình giấu mọi người đâu. Nhưng mà kì phân hoá này tới đột ngột quá, chính tôi cũng nhất thời không chịu được nên mới..." nói chưa hết câu Tankul đã ôm mặt Pete lên đối diện với mình đau lòng lắc đầu:
" Không không không cưng à, chuyện này không phải lỗi của mày. Mày an tâm đi, trong thời gian mày phân hoá tao sẽ bảo vệ mày khỏi mấy thằng Alpha khốn nạn ngoài kia. Tin tao, tao có kinh nghiệm lắm!"
Pol ngồi bên cạnh dùng hết sức bình sinh gật mạnh đầu.
" Đúng đúng đúng"

Arm lặng lẽ nhớ lại thời điểm cậu chủ phân hoá hôm nào cũng đòi xiên thằng Pol với P'Chan, phận thấp cổ bé họng như anh từ chối cho ý kiến...

Pete lí nhí hỏi: " Cậu chủ, nếu như sau khi phân hoá tôi không còn có khả năng bảo vệ cậu như trước nữa thì sao. Nhỡ tôi sẽ thành con gà rù yếu ớt èo uột thì sao..."
Cậu cả nhà Theerapanyakul vỗ vai vệ sĩ trưởng của mình, phi thường bao che:
" Mày đừng lo, nhìn thằng Porsche đi, nó có mống nào gọi là yếu ớt không. Thằng đó còn sút lệch hàm em tao được nữa mà nên mày không cần sợ bản thân bị giới tính ảnh hưởng. Mà cho dù mày có thành con gà rù thì cũng là con gà rù đáng yêu nhất thế giới, không làm vệ sĩ thì làm tạp vụ. Nói chung tao không để mày chết đói đâu."
Pete rất là cảm động, cậu chủ không những không chê cậu vô dụng mà còn bảo vệ cậu nữa, cậu chủ là người tốt nhất trên đời!
Mà nói tới cũng lạ, thằng Porsche nhà bọn họ. Miêu tả thì là eo thon, môi mỏng, dáng đẹp, đặc biệt là đôi mắt lúc nào cũng như biết nói, long lanh lấp lánh. Thế mà ghép vào một chỗ thì còn A hơn cả đám A trội ngoài kia, ngay cả Pheromone cũng là mùi Chocolate đắng, không khó hiểu khi mà nó là Omega mà vẫn có cả đống O muốn chơi OO với nó.

__
Sau một hồi giáo dục tư tưởng của cậu chủ. Pete tràn ngập mong đợi trở thành O mạnh mẽ quyến rũ như bạn mình mà tiễn bọn họ trở về.
Tiện đường nghé qua tiệm sách mua mấy quyển giáo dục sinh lý AO về nghiên cứu. Dù cho bác sĩ nói rằng trong khoảng 1 tới 2 tuần tới cậu sẽ phân hoá nhưng Pete vẫn chẳng cảm thấy có chút chân thật nào cả.
Ngay lúc suy nghĩ còn lượn lờ trên mây thì đầu đã phang vào lồng ngực người nào đó. Theo đó là cảm giác tê cứng như có dòng điện chạy khắp toàn thân.

Pete rùng mình rồi vội ngửa đầu lên tạ lỗi với đối phương:
" Xin lỗi, tại tô..Ô VÃI CẬU VEGAS!"
Vegas nhướn mày nhìn thằng vệ sĩ nhát cáy của anh mình đột nhiên giật mình ngã ngồi trước mặt hắn:
" Sao cậu lại được ra ngoài? Anh hai hay anh cả đang ở đây à?"
Pete vội vàng bám bàn đứng dậy, lắc đầu như trống bỏi:
" Kh-không phải, cậu Kinn sai tôi đi lấy sách ở đây. Tôi, sách của tôi, à không, của cậu Kinn đã lấy rồi nên tôi đi trước đây. Cậu Vegas cứ tự nhiên!" Nói rồi cậu phóng đi như chó rượt.

Vegas vô vị nhìn thằng mang tiếng là vệ sĩ trưởng mà lần nào gặp hắn cũng run cầm cập chạy vội vàng tới nỗi va cả vào tường .

Đương lúc hắn quay đi định kiếm tiếp sách thì đột ngột quay phắt đầu lại. Híp mắt cảm thụ mùi lá non dịu mát vương trong không khí. Mùi này hắn chưa từng ngửi thấy ở người khác, không phải thằng vệ sĩ kia là Beta à? Chẳng nhẽ là nước hoa? Mũi hắn vẫn chưa phê tới mức không phân biệt nổi mùi nước hoa và mùi Pheromone chứ nhỉ.

Mỗi một giác quan của Alpha đều mạnh gấp nhiều lần người bình thường, thị lực cũng không ngoại lệ, ánh mắt Vegas loé lên ánh sáng nguy hiểm nhìn theo tia Pheromone màu xanh nhạt gần như trong suốt kéo từ hướng Pete rời đi, mà có vẻ như chính cậu ta cũng chẳng biết mình vô tình thả ra Pheromone lúc căng thẳng.

Hắn quay qua hỏi hai tên vệ sĩ đứng phía sau:
" Mấy cậu có ngửi thấy hương Pheromone không?"
Hai người ánh mắt mờ mịt:
" Cậu Vegas, không ạ."

Vậy mà chỉ có hắn cảm nhận được.  Khoé môi Vegas khẽ cong lên một độ cong gần như không phát hiện được, nếu là người quen thuộc với hắn sẽ lập tức nhận ra nụ cười này chỉ xuất hiện khi Vegas nhìn thấy con mồi. Hắn cảm thấy thằng vệ sĩ nhát cáy này của anh hai, có ý tứ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net