Chương 4: Chứng kích ứng Pheromone

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pete vừa ra tới cửa khu mua sắm đã vội chống tường thở dốc, cậu trốn nhanh như vậy không chỉ vì sợ mà còn vì mùi hương trên người hắn làm cậu thấy khó thở.

Vegas là Alpha đầu tiên Pete cảm nhận được mùi Pheromone. Hương rừng già tối tăm ngột ngạt, dù cho nó chỉ thoảng qua cũng đủ cho bản năng Omega cảm nhận được nguy hiểm, sinh ra phản ứng sinh lý chạy trốn khỏi Vegas ngay lập tức.
Cảm giác sợ hãi còn chưa kịp tan đi thì một cơn ớn lạnh kéo theo ngứa ngáy chạy dọc toàn bộ cơ thể.

Pete gần như quỳ xuống bên vệ đường, hương pheromone từ bốn phương tám hướng đổ dồn tới, cậu bị cảm giác châm chích như có hàng trăm cây kim đâm từng nhát đến mức sắp phát điên. Đầu óc dần không duy trì nổi tỉnh táo mơ hồ tìm kiếm sự giúp đỡ.

Ngay trước khi hoàn toàn mất nhận thức và ngất đi, Pete lại một lần nữa cảm nhận được hương rừng già ngột ngạt khi nãy, nhưng mà, dường như cơn đau trên người theo hương Pheromone ngày càng tới gần mà dịu dần đi .
___
Khó nhọc mở đôi mắt nặng trĩu của mình, Pete lờ mờ nhận ra bản thân đang trong bệnh viện.

Vị bác sĩ túc trực bên cạnh thấy cậu tỉnh rồi thì thở phào nhẹ nhõm:

" Cậu này, tình hình lúc nãy của cậu rất nguy hiểm đó. May là người kia đưa cậu tới bệnh viện kịp, nếu không chúng tôi cũng không thể giúp cậu ổn định bệnh tình được."

Pete mờ mịt chống tay ngồi dậy:
" Xin hỏi người đưa tôi tới đang ở đâu vậy?"

" Tìm tôi à?"
Vegas khoanh tay dựa người vào cửa phòng trắng tinh của phòng bệnh. Hắn dùng ánh mắt nhiễm ý cười nhẹ nhàng giả tạo của mình chăm chú nhìn cậu.
Chuông cảnh báo trong lòng Pete vang inh ỏi, ngoài mặt vẫn tỏ ra không có gì mà hỏi hắn:
" Là cậu Vegas đưa tôi tới đây ạ?"

" Ừ. Không ngờ vệ sĩ trưởng Gia tộc chính vậy mà là Omega, lại còn đang phân hoá."
Pete dưới ánh mắt như nhìn con mồi của hắn khẽ run lên, hai tay giấu dưới lớp chăn bệnh viện nắm chặt.

Vegas không vô hại như vỏ bọc hắn tạo ra, những vệ sĩ khác đều cho rằng hắn chỉ là con cờ của ông Gun. Nhưng cậu biết, đứa con cả của Gia tộc phụ này còn điên cuồng hơn ba gã nhiều.

Không một ai rõ ràng được hơn cậu, ánh mắt dịu dàng của hắn , giống hệt ánh mắt người cha kính yêu của cậu lúc không phát điên.

Chẳng qua chỉ là cầu vồng trước cơn mưa, giấy bóng gói lửa mà thôi. Cũng chính vì vậy mà cậu luôn để bản thân vô hình trước mặt tên điên này hết sức có thể.

Nhưng rốt cục thì vì sao chỉ đi mua sách rồi ngất một cái thôi mà cũng lọt vào tầm ngắm của hắn được vậy? Pete cảm thấy bản thân chắc chắn đã gom hết đen đủi cả đời vào hai ngày này rồi, mẹ nó.

Ở bên kia, Vegas nhìn tên xui xẻo đang trốn tránh ánh mắt của hắn mà không khỏi nhớ tới lúc nãy. Ngay lúc hắn còn đang suy tư về tia Pheromone mờ nhạt của tên này thì đã thấy nó đột ngột hỗn loạn rồi biến mất kèm theo tiếng ồn ào bên ngoài.

Vốn chỉ đem tâm lý hóng chuyện vui ra xem, không ngờ lại thấy cậu nằm liệt trên vệ đường, cả người còn không ngừng co giật, khó coi tới mức tên vô cảm như hắn cũng không nỡ nhìn mà từ bi đem cậu vào bệnh viện gần đó.

Càng bất ngờ hơn là vị bác sĩ khám bệnh nói vệ sĩ trưởng của anh hắn là Omega đang trong kì phân hoá, hơn nữa còn mắc chứng kích ứng Pheromone? Hắn sinh ra tới giờ còn chưa gặp ai ôm dồn cả đống xui xẻo được vào người như thằng vệ sĩ này đâu....

" Khụ !" Cái hắng giọng của bác sĩ làm gián đoạn tư thái giằng co giữa hai người. Ông căng thẳng hắng giọng thêm cái nữa rồi mới run rẩy nói:

" Cậu nhóc này do phân hoá quá muộn nên khi nãy không kiểm soát được Pheromone dẫn tới cơ thể vốn đang yếu ớt sảy ra hỗn loạn. Thêm cả tinh thần đột ngột căng thẳng và chứng kích ứng Pheromone. Đáng ra tình trạng bệnh sẽ còn nặng hơn nhưng có vẻ được pheromone của vị này trấn an mà ổn định lại rồi. Nhóc may mắn lắm đấy. "

Pete giật nảy mình túm tay bác sĩ, mặc kệ Vegas còn đang ở đây, vội vàng phủ nhận:

" Ngài liệu có nhầm lẫn gì ở đây không vậy??? Cháu tiếp xúc với Alpha cả người đều khó chịu muốn chết chứ làm gì có chuyện trấn an bằng Pheromone được. Còn chứng kích ứng lại là cái gì nữa ???!!"

Bác sĩ nhìn cậu nhóc sợ tái mét mặt, đau lòng vỗ vỗ bàn tay nắm áo mình của cậu:

" Bệnh này của cậu rất hiếm nhưng không phải chưa từng có. Chứng ' kích ứng Pheromone' thường sảy ra ở gian đoạn đầu của kì phân hoá, hỗn loạn pheromone khiến cho cơ thể suy nhược. Không chịu được áp lực do pheromone của Alpha đem lại nên sẽ gây ra các triệu chứng như khó thở, nổi mẩn đỏ, ngất xỉu. Hiện tại chỉ có thuốc kìm hãm trong thời gian ngắn chứ không có cách chữa, tuy nhiên cậu có thể an tâm, sau khi kì phân hoá kết thúc thì thân thể cậu sẽ trở lại bình thường."

" Vậy còn chuyện trấn an là sao?"

Bác sĩ hít sâu một cái lấy hơi rồi tiếp tục phổ cập kiến thức cho cậu:

" Bình tĩnh, tôi còn chưa nói hết. Thuốc quả thật sẽ kìm được bệnh nhưng dùng trong thời gian dài sẽ gây ảnh hưởng lớn tới sức khoẻ, thậm chí là vô sinh. Tuy nhiên thì còn một cách khác an toàn hơn rất nhiều là tìm Alpha có độ phù hợp trên 80% rồi tiến hành đánh dấu tạm thời, nếu có thể đánh dấu cả đời thì càng tốt. Pheromone của Alpha phù hợp sẽ trấn an được cơn kích ứng của bệnh. Mà hai người chỉ tiếp xúc có một chút đã kiểm soát được bệnh, chứng tỏ độ phù hợp không nhỏ đâu. Chúng tôi cần hai người tới đây xét nghiệm độ phù hợp vào cuối tuần để đưa ra phương án điều trị. Được không?"

Pete càng nghe càng muốn kiếm một cái lỗ nào đó rồi nhét mình vào. Pheromone phù hợp trên 80% là cái quỷ gì? Thậm chí đối phương còn là cậu Vegas.

Nhưng cân nhắc tới cơn đau như muốn phát điên khi nãy thì lại do dự, thật sự rất kinh khủng đó!

Đang lúc Pete còn xoắn xuýt không biết phải làm sao thì đã nghe thấy đối tượng có khả năng phù hợp Pheromone hơn 80% của mình lên tiếng...
_______________________

Tác giả nhảm shit :

Ye: " Đây là minh hoạ cho hình ảnh công trúa Pít ngất xỉu được Quàng tử Wegath nắm đầu zô bệnh viện nè 💁‍♀️"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net