Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pete thức dậy thì lại thấy chỉ còn một mình trong phòng. Cậu đưa tay ra sờ sờ vị trí trống không bên cạnh thì phát hiện ra nó đã lạnh - đồng nghĩa với việc người kia đã rời khỏi giường từ sớm.

Vươn vai định ngồi dậy, nhưng cậu vừa cử động thì cảm giác tê dại xen lẫn đau đớn quen thuộc từ nơi khó nói lại truyền đến. Chân mày cậu lập tức nhíu lại, nghĩ đến những gì đã xảy ra thì lại đưa tay lên vò đầu khiến mái tóc vốn đã rối bù lại càng xù tung.

Hôm qua sau khi tức giận bỏ đi, hắn tận đến tối muộn mới trở lại, ngay cả đồ ăn tối của cậu cũng là do vệ sĩ bê vào. Thế nhưng ai ngờ lịch sử lại lặp lại, Vegas vừa vào phòng thì đã tiếp tục bắt cậu tiêm thứ thuốc kia, sau đó... đương nhiên là lăn giường. Cái tên khốn nạn đó không biết đã đem cậu ra làm bao nhiêu lần, để bây giờ cả eo cậu cũng đau nhức vô cùng.

Nghĩ đến là tức, cậu vơ lấy cái gối, coi khoảng giường trống kia là Vegas mà đập đập, đập một hồi mới phát hiện ra có gì đó lạ lạ. Tay cậu hôm nay... sao cử động thoải mái thế?

Pete nhìn xuống thì ngạc nhiên tới há hốc mồm, cái còng số 8 vốn đang xích lấy cả hai tay cậu thì hôm nay chỉ còn móc ở một bên tay. Cậu giơ tay lên kiểm tra chiếc còng, xem nó hỏng hay lí do gì mà tay phải của mình đột nhiên được tự do, thì lại càng ngoài ý muốn nhìn ra nó không phải cái cũ.

Chiếc mới này không một vết xước, không hề bị cậu đập đến te tua như cái kia, nhưng thế đồng nghĩa với việc... nó không có vấn đề. Thứ có vấn đề ở đây là... hắn.

Má nó, Vegas ăn gì mà vì sao lại đột nhiên tốt bụng không tiếp tục còng cả hai tay cậu vào nữa? Hay hắn lại đang có âm mưu gì chờ cậu sa lưới?

Cậu nghĩ đi nghĩ lại vẫn không ra mình còn có giá trị gì có thể lợi dụng. Cậu chỉ là một vệ sĩ, kể cả có là vệ sĩ trưởng thì cũng chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi không thể ảnh hưởng đến Chính gia. Cậu sẽ không phản bội lại Chính gia, hắn biết rõ điều đó, và có đem cậu ra trao đổi thì cũng chẳng thể lấy được dù chỉ là một cái hợp đồng vớ vẩn nhất. Kể cả khi cậu có bỏ mạng vì nhiệm vụ thì chắc cậu Kinn cũng chỉ liếc qua một cái, Porsche, Arm và Pol sẽ buồn một tí, cùng lắm chỉ có Khun Nủ Tankul mới khóc một trận.

Pete thực ra không hề có niềm tin về sự quan trọng của mình đối với người khác. Cậu có thể mạo hiểm lao vào thứ gia để kiếm bằng chứng chứng minh Porsche vô tội, nhưng lại chưa từng nghĩ hay hi vọng việc ai có thể làm điều gì đó tương tự cho cậu.

Cậu cũng không biết vì sao lại thế, không phải là cậu không yêu quý Khun Kinn, Khun Nủ và 3 người bạn kia, cả những người khác trong Chính gia hay nghi ngờ họ gì cả. Chỉ là trong thâm tâm cậu vẫn luôn tồn tại một nỗi tự ti mơ hồ, rằng sự tồn tại của mình vô cùng mờ nhạt, có thể bị thay thế bất cứ lúc nào. Cậu cũng muốn mình trở nên đặc biệt trong mắt ai đó, nhưng lại tự cảm thấy mình chẳng có gì đặc biệt cả.

Nghĩ theo chiều hướng xấu một hồi vẫn không tìm ra giá trị nào của bản thân, cậu lại nhớ đến những hành động mấy ngày nay của Vegas. Hắn... chăm sóc khi cậu bệnh, đút cậu uống thuốc, bảo Macau mang sách đến cho cậu... nếu không phải trên người còn vết thương do bị đánh, cái còng tay vẫn cố định cậu trong gian phòng này, cùng với việc đêm nào hắn cũng đè cậu ra mà làm này làm kia thì...

Không! Cậu tự vả mình một cái, muốn làm mình tỉnh lại. Hắn là một tên khốn nạn, sao cậu có thể quên được chứ. Ánh nhìn của cậu chợt va vào bé nhím trong chiếc lồng ở cuối phòng, nhưng thay vì nghĩ đến hắn như mọi lần thì lúc này, cậu lại liên tưởng đến chính bản thân mình. Cậu cũng chỉ là một con thú cưng trong mắt hắn, không hơn không kém, bị giam lại, lúc nào muốn thì đem ra chơi đùa mà thôi.

Thế nhưng, cảm giác man mát ở nơi riêng tư đã đã được rửa sạch và bôi thuốc, cùng với mùi cồn từ những vết thương mới được thay băng trên lồng ngực mỗi ngày không phải là thứ cậu muốn không để ý thì sẽ thật sự quên đi được. Nhìn thấy chiếc bánh sandwich cùng cốc sữa vẫn còn tỏa hơi ấm - hoàn toàn trái ngược với nhiệt độ mà ban nãy cậu cảm nhận được trên tấm ga trải giường, Pete chợt thấy lòng mình lạ lạ.

Không muốn tiếp tục suy nghĩ, cậu kéo dây xích vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, sau đó ăn hết những gì hắn đã chuẩn bị, cũng ngoan ngoãn uống thuốc. Xong xuôi, cậu lại định kiếm thứ gì đó để giết thời gian, nhưng nhìn thấy chồng sách, tự dưng lại không muốn đọc. Bé nhím cũng đang ngủ, nó chưa quen cậu, chọc nó thức giấc thì cũng chẳng thể bế.

Chợt nhớ ra chiếc điện thoại đáng ghét mà Vegas vứt lại ngày hôm qua, cậu mò mò dưới gối, quả nhiên tìm thấy. Cố gắng không nhớ tới quá khứ đen tối ngày hôm qua, cậu mở máy. Pass để mở khóa hôm qua hắn nhập cậu đã nhìn thấy, là 2844, cũng không biết mấy con số đó có ý nghĩa gì nữa.

Xem nào... wifi đã bị chặn. À, đương nhiên, sao hắn có thể cho cậu lên mạng được, thế chẳng phải không cần nhớ số điện thoại vẫn có thể cầu cứu qua mạng xã hội sao? Mà thực ra, cậu cũng không chắc mình còn nhớ nổi mật khẩu của mấy cái tài khoản đó.

Xem ra lần này nếu thoát được thì về phải đổi nickname trong đội vệ sĩ. Chích Bông gì chứ, cậu cơ bản là Cá Vàng, cái não này hoàn toàn không dùng để làm gì được hết. Hic hic, cậu thậm chí còn nghĩ, Vegas mắng mình ngu nhiều như vậy, có khi nào là vì cậu thật sự rất ngốc không?

Không muốn nghĩ đến vấn đề xấu hổ ấy nữa, cậu lướt lướt tiếp xem có gì thú vị nữa không. Aaa, cậu có thể xem ảnh, xem Vegas chụp gì. Liệu có phải là một đám Omega mềm mại xinh đẹp động lòng người - tình nhân của hắn - không?

Mấy ngày nay cậu đã trải nghiệm và khẳng định được rằng hắn xác thực là cái thể loại chỉ hoạt động bằng nửa thân dưới, thiếu thốn một chút thì đến tù nhân còn đem ra đè được, nên khả năng đó rất cao.

Pete cũng là một Alpha, tuy kinh nghiệm tình trường đích thị là bằng con số 0 tròn trĩnh, gần đây còn bị áp, nhưng bản năng vẫn rất yêu thích cái đẹp, với Omega thì đương nhiên càng yêu thích. Biết thừa là có ngắm thì cũng chẳng đến tay một vệ sĩ quèn như cậu, nhưng nghĩ đến những gì mình đoán, cậu vẫn rất vui vẻ ấn vào thư viện ảnh. Sau đó...

Đệt!

Cậu không kiềm được phải chửi thề một tiếng, nụ cười trên môi cũng đông cứng.

Omega xinh đẹp của cậu đâu?

Sao ở đây chỉ toàn ảnh chụp... nhím vậy?

Cái tên Vegas này có chấp niệm với nhím lớn đến thế sao? Nhím nằm, nhím trèo lồng, nhím ăn,... cái thể loại éo gì cũng có, từ ảnh đến video.

Cậu cũng thấy bé nhím kia dễ thương, muốn chơi với nó, nhưng không có nghĩa là sẽ dành thời gian xem cả ngàn tấm ảnh chụp nhím đủ loại góc độ này!!!

Thích nhím vậy sao không ôm nó mà ngủ, đừng có đêm nào cũng đem cậu ra mà hành hạ nữa. Eo với mông vẫn còn đau đây này.

Phát hiện suy nghĩ của mình lại bắt đầu đi theo hướng sai sai, Pete thoát vội ra, lại muốn tìm cái khác để giải trí. A~ hôm qua tên kia nói là chơi game, vậy cậu cũng có thể đi chơi game a~

Nuôi bao nhiêu hi vọng thì khi lướt tiếp, cậu lại càng thất vọng bấy nhiêu.

Má nó, ai đó bảo cậu rằng cậu đang nhìn nhầm đi. Mấy cái game này, Vegas thực sự chơi á hả?

Cậu đã từng chơi qua rất nhiều loại game cùng Khun Nủ, Porsche, Pol và Arm, từ trò chơi đang thịnh hành tới những phát minh kì lạ của cậu bạn đeo kính. Thế nhưng cậu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, mình nhìn vào ba trò chơi duy nhất trên điện thoại của cậu cả Thứ gia: dò mìn, pikachu và rắn săn mồi, còn nghiêm túc suy nghĩ xem nên chơi trò nào.

Cậu cảm giác thế giới quan của mình đang sụp đổ, hình tượng cậu cả Thứ gia lạnh lùng xảo quyệt độc ác dâm dê khốn nạn mà Khun Nủ Tankul tốn bao nhiêu công sức nhét vào đầu cậu cũng sụp đổ.

Quên mấy cái roi với kìm chích điện đi, Vegas trong mắt cậu bây giờ chỉ còn lại là quyển sách đoán tùm đoán lum hôm qua, đống ảnh nhím đủ tư thế cùng 3 tựa game cổ lỗ sĩ mà cậu đã chắc mẩm thời buổi này chẳng ai còn chơi nữa. Cơ mà, cái hình tượng này so với những gì mà Khun Nủ vẽ ra, tựa hồ càng thêm gần gũi, lại còn có gì đó... đáng yêu.

Pete lại bị suy nghĩ của mình dọa sợ. Tên kia mà biết cậu hình dung thế về mình, chắc nhẹ thì cậu bị đánh một trận, không thì cái kìm chích điện kia không phải chạm vào đùi non của cậu nữa mà chạm vào bé Chích Bông nho nhỏ của cậu luôn rồi.

À, không nhỏ. Đàn ông không được nhỏ, Alpha càng không được nhỏ. Cậu cũng không nhỏ.

Suy nghĩ của cậu càng lúc càng... khó tả. Không biết từ lúc nào, ngón tay cậu đã bất giác nhấn vào một biểu tượng trên màn hình. Đến lúc cậu phát hiện ra thì con rắn nhỏ chưa kịp ăn miếng nào đã đâm sầm vào tường rồi.

Thôi, dù gì đã lỡ vào game rồi, chơi tí giết thời gian vậy.

Trò này vốn trước kia thường được chơi trên máy có bàn phím, nên trên màn hình smartphone lúc này xuất hiện hình ảnh mô phỏng như máy phím cổ điển. Việc cậu cần làm là ấn các nút 2,4,6,8 điều khiển rắn ăn táo, không đâm vào tường, cũng không được đâm vào đuôi của mình.

Thế nhưng, mọi thứ không đơn giản như cậu tưởng. Vật trên tay rung liên tục, đồng nghĩa với đó là con rắn của cậu cũng... chết liên tục.

Pete không hiểu, rõ là vài thao tác đơn giản, nhưng sao cậu chưa kịp phản ứng gì thì rắn nhỏ đã đâm sầm vào tường rồi. Cố gắng mãi, thời gian sống của bé rắn mới lâu hơn một chút, nhưng cậu vẫn tính sai độ trễ, con rắn không rẽ trước một ô so với dự định thì là rẽ sau một ô, chỉ là một quả táo nhỏ nhưng loay hoay mãi không ăn được.

Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ có lúc thua thảm như vậy, rõ là khi chơi với Khun Nủ và đám bạn, cậu thường xuyên chiến thắng mà...

Tức đến độ muốn đập điện thoại ra luôn rồi, nhưng cậu vẫn không chịu thua mà tiếp tục ấn ấn. Nghe giọng nói trầm trầm bên cạnh nói "Trái" thì cậu lập tức nhấn số 4, "Lên" thì nhấn số 2,... vậy mà còn thật sự ăn được một đống táo.

Đến lúc nhận ra có gì đó sai sai, cậu quay sang nhìn thì phát hiện ra Vegas đã ngồi lù lù bên cạnh từ lúc nào, nãy giờ còn chỉ dẫn cậu chơi game rất nhiệt tình.

Phân tâm một tí là y như rằng điện thoại rung lên. Cậu lại thua, nhưng là đâm vào đuôi. Cậu phấn khích đến độ reo lên một tiếng, là đuôi, rắn nhỏ của cậu cuối cùng cũng có đuôi để mà đâm vào rồi.

Hắn không hiểu sao cậu thua mà còn vui vẻ đến như thế, trong lòng thầm mắng một tiếng "Ngu ngốc!". Khi thấy ai đó tiếp tục chơi rồi lại liên tục thua, hắn bất lực lắc đầu, rồi một lần lại một lần tốt bụng lên tiếng nhắc nhở cậu lúc nào thì nên rẽ. Thế nhưng, ngốc vẫn hoàn ngốc, rắn di chuyển nhanh hơn một chút là cậu liền luống cuống, bảo rẽ trái thì ấn xuống, cần lên trên thì lại sang phải, có hắn chỉ dạy nhưng kết quả vẫn không khá hơn chút nào.

Chỉ đơn giản là thua lặp lại thua, vậy mà hai người lại dường như chơi đến nghiện. Hắn cũng không biết tự lúc nào bản thân đã dán sát vào cậu, hai cái đầu chạm vào nhau, bàn tay bất giác ôm lấy vòng eo thon thả mềm dẻo kia.

Đến lúc Pete lại thua, còn định chửi hắn vài câu, nhưng vừa quay sang thì cảm nhận được môi mình lướt qua gò má hắn, cả hai mới đứng hình. Cậu vội đẩy hắn ra, hắn cũng vội buông cậu ra, chỉ bỏ lại một câu "Ngu ngốc!" rồi đi ra khỏi phòng. Nhưng cái dáng vẻ kia, sao cậu cứ có cảm giác giống như đang chạy trối chết vậy?!?!?

Đằng sau cánh cửa, Vegas chầm chậm đưa tay lên, đụng vào vị trí vừa bị xẹt qua. Hắn chẳng hiểu sao chỗ đó lại nóng như vậy, thậm chí còn có xu hướng lan ra xung quanh nữa. Xông bừa vào căn phòng bên cạnh kiếm gương soi, hắn ngạc nhiên phát hiện mặt mình vậy mà đỏ bừng. Thế éo nào, cái gì cũng đã làm qua rồi, mà chỉ chạm nhẹ một cái, hắn có thể đỏ mặt?!?!? Không phải, là căn phòng kia quá nóng, nhất định là như thế rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net