Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Macau tỉnh dậy thì thấy cậu đã quay lưng lại với mình, bàn tay em để trên eo Pete lại đụng với một bàn tay của ai đó. Em nhẹ nhàng rút tay về, ngồi dậy để nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra. Và quả nhiên không ngoài dự đoán.

Pete lúc này đang rúc mình vào lòng người nằm bên cạnh, và người đó không ai khác là anh trai em. Cánh tay Vegas ôm lấy eo cậu, nhưng không phải như Macau đơn thuần chỉ là khoác hờ lên, mà dường như còn hơi dùng lực kéo cậu về phía mình.

Em nhìn cảnh đó thì không kìm được bật cười, quả đúng như em nghĩ, giữa hai người này có gì đó. Từ khi biết anh hai để một kẻ biết mình bị đánh mà không giết người diệt khẩu thì em đã thấy lạ lạ rồi, hôm nay lúc ôm Pete em còn thấy trên người cậu toàn là tin tức tố của hắn nữa.

Em còn chưa đủ 18 tuổi, nhưng không ngu, chưa ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, nên thừa sức đoán được giữa cả hai đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ là chính Macau cũng thấy lạ. Em đối với Pete không hề chán ghét như với những tình nhân cũ của Vegas, cũng không biết là do trước đó em đã khá quý cậu, hay vì em cảm thấy cậu không giống những kẻ kia, nếu không phải tình nhân cũ của Kinn thì cũng bám lấy anh em vì tiền, hoặc là cả hai.

Em thậm chí còn nghĩ, nếu Vegas thật sự yêu đương với một ai, thì em hi vọng người đó là Pete, hoặc ít nhất là một người như cậu, không quản là Alpha, Beta hay Omega. Người có thể nhìn ra trong mắt Macau có gì, thì có lẽ cũng sẽ an ủi được tâm hồn đầy vết thương của anh trai em.

Tuy nhiên em biết đấy chỉ là suy nghĩ vớ vẩn. Không nói quan hệ giữa hai người kia bây giờ là kẻ thù, kể cả có xảy ra quan hệ cũng không thể kéo cả hai về chung một chiến tuyến, thì em cũng không tin rằng sẽ có một người nào đó có khả năng kéo ra được cánh cửa bước vào trái tim của Vegas.

Thế nhưng cảnh tượng ấm áp trước mắt vẫn khiến Macau không kìm lòng được mà rút điện thoại ra, chụp lấy vài tấm ảnh.

Anh trai em, khó có lúc nào có thể có một giấc ngủ an yên như thế này. Bình thường chỉ một động tĩnh nhỏ cũng có thể khiến hắn tỉnh giấc, nhưng giờ em đã dậy một lúc lâu, mà hắn vẫn ngủ rất ngon, hai hàng lông mày kia cũng không hề nhíu lại.

Viễn cảnh bình dị thế này với cuộc sống của hai anh em thứ gia lại là điều vô cùng xa xỉ, xa xỉ tới nỗi, chỉ cần nhìn anh trai thoải mái ngủ một giấc mà thôi, Macau đã vô thức mỉm cười tận tới lúc Vegas thức giấc.

- Macau, cười ngu cái gì đấy?

- Ha... không. Em có cười gì đâu. P'Vegas dậy rồi à? - Em đương nhiên sẽ không nói ra lí do khiến mình vui vẻ, kẻo lại bị mắng một trận.

Vegas cũng không để ý nhiều đến chuyện đó. Hắn nhìn đồng hồ, đã hơn 3h chiều. Chết tiệt, ngủ quên mẹ nó mất, cả ba đều chưa ăn trưa. Thú cưng của hắn còn cần uống thuốc nữa. Hắn lay lay người cậu:

- Này, dậy đi, mày ngủ như heo vậy.

Pete dụi dụi mắt, thì phát hiện trước mặt mình là một lồng ngực rắn rỏi. Tin tức tố mùi rượu quen thuộc làm cậu giật bắn mình, theo phản xạ đẩy người kia ra.

Vegas đang nằm sát mép giường, không hề phòng bị, bị cậu đẩy một cái liền rơi ngay xuống đất, ngã chỏng vó, bị đau kêu lên một tiếng. Chưa hết, vì hai người đang đắp chung chăn, nên Pete đang không tỉnh táo cũng bị lôi theo, ngã đè luôn lên người hắn, khiến hắn lại hét lên thêm tiếng nữa, song song cũng có cả tiếng kêu của cậu.

Nhìn thấy Macau ôm bụng cười ngặt nghẽo, hắn cảm thấy mặt mũi cậu cả thứ gia của mình mất sạch rồi. Thấy sức nặng trên người mình không hề có ý tứ đứng dậy, hắn liền tức giận hất cậu ra khỏi người:

- Mày nặng như heo vậy, tránh xa tao ra.

Pete vừa ngã đụng vào vết thương đã đau, giờ bị đẩy trúng lại càng thêm đau, rên lên một tiếng, cuộn người lại. Thực ra không phải cậu không muốn tránh ra, mà là bị đau không nhấc người lên nổi, ai dè cái tên kia không biết thương hoa tiếc ngọc, còn bồi thêm một cú.

Thấy cậu như vậy, cả hai anh em nhà kia đều tiến lại. Macau thì lo lắng muốn cởi áo cậu ra xem, Vegas thấy thế liền hừ một tiếng "Đáng đời!", nhưng khi nhìn băng gạc trên người cậu rướm máu, thì cũng tử tế đi lấy hộp cứu thương.

Vết thương trên người Pete quả thực đã nứt ra. Băng gạc thấm máu dính chặt vào cơ thể, lúc lột ra kéo theo cả da thịt, thế nhưng vẫn không đau bằng khi Macau cầm kẹp bông tẩm thuốc sát trùng lau lên.

Thấy cậu hít một ngụm khí lạnh, Vegas ngứa mắt liền đẩy em trai ra, tự mình xử lí, cũng không nghĩ ra là mấy lần mình bị ba dùng roi đánh đều là Macau băng bó cho, em còn chuyên nghiệp hơn hắn nhiều.

Hắn còn nghĩ mình làm nhẹ nhàng lắm, nhưng thực ra, chỉ là vì hắn làm nên cậu mới ương ngạnh chịu đau, không kêu rên một tiếng để giữ mặt mũi, chứ thực ra cả người đã cứng ngắc lại.

Pete thực ra trước đây chịu đau cũng không kém như vậy. Chỉ là gần đây cậu bị giam giữ, dinh dưỡng không đủ, còn bị Vegas hành hạ liên tục, xong ốm một trận, bây giờ cơ thể sớm đã chẳng còn như xưa nữa. Nhất là ban nãy khi ngã cậu vừa mới ngủ dậy, lại bị bất ngờ, nên càng thêm thất thố. Nghĩ lại việc đã sơ ý để lộ yếu đuối trước mặt kẻ thù, cậu vẫn có chút xấu hổ.

Loay hoay chán chê thì vết thương mới được băng bó xong. Vegas còn không quên cảnh cáo cậu:

- Khôn hồn thì nằm yên một chỗ. Lại rách ra tao mặc kệ mày.

Nói xong, hắn kéo Macau về phía cửa, bảo em cùng xuống dùng bữa, dù đã quá giờ rồi nhưng em trai hắn đang tuổi lớn, không thể không ăn được. Nhưng em cũng không lập tức đi theo hắn, mà lại hỏi:

- Vậy P'Pete thì sao ạ? Hay anh để anh ấy xuống ăn cùng chúng ta đi.

- Nó là tù nhân. Cho nó nhịn. - Hắn mạnh miệng, dường như người lúc dậy còn nhớ ra cậu chưa uống thuốc không phải bản thân mình.

Macau vẫn năn nỉ:

- Để anh ấy đi cùng đi anh hai. Có còng tay, P'Pete cũng không chạy đi đâu được.

Thực ra, hắn cũng định lát mang lên cho cậu sau, nhưng trước lời nói của Macau, lại thêm phá lệ. Vegas lấy chìa khóa tháo dây xích dài móc nối với còng tay của Pete, rồi quay lưng đi trước, để em trai hắn dẫn cậu đi theo.

Bữa ăn hôm nay vì có Macau nên phong phú hơn hẳn. Đĩa của cậu có một phần bít tết, bánh mì, một ít khoai tây nghiền kèm theo salad. Của Vegas còn có rượu vang đỏ, của Macau là nước trái cây, còn của cậu thì.. hết rồi. Mặc dù cậu vẫn muốn ăn các món Thái hơn những thứ đồ ăn theo kiểu Tây này, nhưng đương nhiên cậu không dám đòi hỏi, như thế này đã là đãi ngộ tốt lắm rồi.

Cậu thấy hai người kia đã bắt đầu dùng bữa, nên cũng im lặng chuẩn bị xử lí đồ ăn trước mặt.

Thế nhưng cậu gặp rắc rối.

Pete chỉ mới ăn đồ phương Tây được một hai lần, nên đối với dao nĩa mà nói thì rất không quen sử dụng. Hơn nữa lúc này hai tay cậu còn đang bị còng vào với nhau, cử động bình thường đã bất tiện, nói chi là cắt đồ ăn.

Thế nên, đầu tiên là cậu làm rơi nĩa. Định cúi xuống nhặt, nhưng Nop theo chỉ đạo của Macau đã lấy cho cậu một cái mới, nên cậu ý chí bừng bừng định bắt đầu ăn lần nữa.

Nhưng lần này cũng không xong, phần thịt quá dai, cắt mãi chưa được, cậu liền dùng hết sức bình sinh giật mạnh một cái. Kết quả, miếng thịt quả thật đã được tách rời, nhưng nó lại bay một đường, đụng thẳng vào ly rượu bên cạnh Vegas, khiến rượu đổ thẳng lên chiếc áo sơ mi lụa đỏ bóng lộn của hắn.

Dao nĩa của Macau rơi xuống, em cười sằng sặc, cười đến mất cả hình tượng. Còn người kia, cậu chỉ thấy trên đầu hắn là một đống hắc tuyến, dường như là bị tức đến xì khói luôn rồi.

Hắn định lên lầu thay áo, nhưng lại nghĩ bữa ăn sắp xong rồi, nên lại ngồi xuống. Nop hiểu ý đưa hắn một chiếc khăn để xử lý tạm. Hắn vừa lau, vừa ném một ánh nhìn sắc như dao về phía cậu.

Pete biết mình vừa gây họa liền ngoan ngoãn ngồi yên, cúi gằm mặt xuống, nhưng thật ra là cậu sợ hắn phát hiện ra mình đang nhịn cười. Nhưng mà tuy buồn cười thật, cậu cũng sợ hắn giận quá không cho cậu ăn nữa luôn.

Nghĩ đến việc cái bụng lại tiếp tục phải nhịn đói, cậu hơi ngẩng đầu lên, mắt dán vào miếng thịt trên đĩa. Trong lòng cậu cảm thán, miếng ăn đến miệng rồi còn vụt mất, xong lại chép miệng, thôi không được ăn thì nhìn một chút cho đỡ thèm vậy.

Macau cuối cùng cũng ngưng cười. Em nhìn cậu, rồi quay sang Vegas:

- P'Vegas, hay anh gỡ còng tay cho P'Pete một lúc đi, để anh ấy còn ăn.

- Không, kệ nó, không ăn được thì nhịn. - Hắn hiển nhiên không đồng ý.

Pete nghe thấy mình vẫn được ăn thì vui vẻ cầm dao nĩa lên, lại xắt xắt, còn cảm thấy hơi tiếc miếng thịt vừa bay mất kia. Cậu loay hoay được một lúc, sắp thành công chia được thêm một mẩu thịt nữa thì cái đĩa bị lấy mất.

Cứ tưởng mình không được ăn nữa, cậu còn đang định hét vào mặt Vegas cho bõ tức, thì quay sang lại thấy... hắn đang cắt nhỏ tảng thịt trên đĩa của cậu. Hắn thao tác một cách dễ dàng, sau khi xong xuôi, lại để đĩa về trước mặt Pete. Cậu vô cùng ngạc nhiên vì sự tốt bụng hiếm thấy đó của hắn, nhớ đến lời bà dạy, liền lí nhí:

- C... cảm ơn.

- Ăn nhanh mẹ lên. Tao chỉ lo cho cái áo của tao thôi. Lát lên cho mày giặt, giặt không sạch thì mai khỏi ăn.

Cậu rộng lượng nên cũng không đôi co với hắn nữa, nói thế thôi thực ra là vì cậu đói, đồ ăn đã sẵn sàng rồi, có ngu mới không ăn. Cậu đưa miếng thịt lên miệng, tuy không đậm vị như những món Thái cậu thích ăn, tuy nhiên lại giữ được vị ngọt thơm nguyên bản của thịt bò, cũng khá mềm nữa.

Lúc này, cậu mới không đành lòng chấp nhận, ban nãy, không cắt được không phải do tảng thịt dai, mà là do cậu ăn hại không biết cắt. Lòng hơi buồn một tí, cậu chỉ còn cách nhanh chóng ăn nốt đĩa đồ ăn để vui lên, nhưng đương nhiên chỗ salad vẫn bị cậu bỏ lại.

Dùng bữa xong thì Vegas giục Macau về. Từ đây về thứ gia cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ, mà còn phải lên thuyền nhỏ, hắn sợ em đi buổi tối sẽ không an toàn. Hắn dặn dò em phải chịu khó học hành, cũng không được chọc giận ba, vì không có hắn ở đó, không có ai thay em chịu đòn cả.

Macau cũng rất nghe lời mà tạm biệt hai người, còn chạy lại ôm hắn một cái. Vegas xoa xoa đầu em, mắng yêu:

- To bằng này rồi mà còn nhõng nhẽo, bằng tuổi mày anh đã bắn chết hàng trăm thằng rồi.

Em bĩu môi, đẩy thằng anh mình ra, quay sang ôm lấy Pete:

- P'Vegas không cho em ôm thì em ôm P'Pete.

Hắn cau mày tách hai người ra, nhưng Macau mãi mới chịu buông, trước khi đi còn ghé tai cậu nói nhỏ:

- P'Pete đừng chọc giận anh hai em. Em sẽ thử tìm cách để anh ấy thả anh đi.

Thế nhưng ở góc nhìn của Vegas, lại thành em đang thơm má cậu. Đợi Macau đi rồi, hắn tức giận lôi cậu lên phòng, thô bạo ném Pete xuống giường:

- Macau còn chưa đủ 18 tuổi, mày muốn thoát ra đến độ đi quyến rũ cả trẻ vị thành niên cơ à?

Bị quy chụp cho cái tội từ trên trời rơi xuống, cậu không hiểu hắn đang nói gì:

- Thằng thần kinh, mày nổi điên cái gì. Bố mày quyến rũ ai, mắt nào của mày nhìn thấy?

- Em trai tao vừa hôn má mày, mày còn chối à? - Hắn bóp mạnh cằm cậu.

- Hôn cái đếc... - Pete nói giữa chừng thì dừng lại. Cậu không thể giải thích, chẳng lẽ bảo là Macau nói sẽ tìm cách giúp cậu à, như thế thì cơ hội thoát ra sẽ càng khó. Cuối cùng, cậu đành im lặng.

Vegas thấy cậu im lặng thì nghĩ cậu thừa nhận. Hắn tức giận đến đỏ bừng mặt, muốn trừng phạt cậu, nghĩ một lát, lại lấy ra ống tiêm quen thuộc.

Cậu vừa trông thấy thì liền lùi về sau, giơ chân lên muốn đạp hắn, nhưng lập tức bị hắn tóm lấy chân, mạnh bạo lôi cậu lại. Hắn cúi người xuống, phả hơi nóng vào tai cậu, một lần nữa đe dọa:

- Ngoan ngoãn để cho tao tiêm rồi chơi với tao, hay để tao gọi mấy thằng vào chơi mày? Mày lẳng lơ như thế, chắc là chọn cách thứ hai rồi, phải không chó ngoan?

- Thằng khốn. Mày mới lẳng lơ, cũng không biết đã ngủ với bao nhiêu thằng. - Pete nghiến răng chửi hắn.

Nhưng cậu cũng biết, mình chỉ còn cách chấp nhận yêu cầu của Vegas, nếu không muốn kết quả càng thảm hơn. Cậu mím chặt môi, đưa ra cánh tay, bất lực nhìn chất lỏng kia từ từ được tiêm vào cơ thể mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net