Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pete đầu tiên là mở mắt, rất lâu sau đó đôi mắt mơ màng mới có tiêu cự. Cả người cậu vô cùng đau, cảm giác cơn nhức nhối không phải do tác động bên ngoài nữa, mà tựa hồ như xuất phát từ trong xương vậy.

Cơ thể nhanh chóng bị mồ hôi phủ kín, cậu thậm chí còn không nhúc nhích nổi dù chỉ là một đầu ngón tay. Cảm giác đau đến tận xương tủy này cậu chưa bao giờ trải nghiệm qua, kể cả những lần làm nhiệm vụ bị thương, hay cả khi bị Vegas tra tấn cũng không kinh khủng đến mức ấy.

Cậu cũng không biết vì sao mình lại đau như thế, trong đầu cậu hoàn toàn trống rỗng. Kí ức của cậu chỉ dừng lại ở thời điểm mình đang khốn khổ vì tình dục sau khi bị hắn tiêm thứ thuốc kia, còn sau đó thì Pete không nhớ gì nữa. Chẳng lẽ là cậu đã ngất đi? Hắn sau đó lại tiếp tục tra tấn cậu? Đau đớn làm cậu chẳng nghĩ nổi gì nữa, hai mắt cũng hoa đi, lại dần lâm vào mê man.

Lúc hắn bước vào thì thấy người trên giường vẫn nằm im bất động. Đặt thứ trên tay xuống, Vegas tiến đến lay lay cậu, thì cảm nhận được thân thể dưới lớp chăn ướt đẫm. Trong lòng mơ hồ có chút bất an, hắn lên tiếng gọi, sau đó thấy cậu như bị điện giật mà đột ngột mở mắt, nét hoảng hốt trong mắt cậu cũng bị hắn phát hiện.

Cậu bật dậy, nhìn hắn, rồi lại sờ cơ thể mình, duỗi chân duỗi tay, sau đó thở phào một tiếng. Hắn có chút buồn cười, cũng hơi hiếu kì:

- Mày làm sao vậy? Tao đâu có chặt tay chặt chân mày đâu mà phản ứng như thế?

Pete ngẩn người ra suy nghĩ mất một lát, rồi lẩm bẩm, không biết là đang nói với hắn hay với chính mình:

- Là ác mộng...

- Lớn bằng này rồi còn bị ác mộng dọa thành như thế. Đúng là thằng vô dụng. - Vegas giễu cợt. - Cút vào rửa mặt đi, tao tốt bụng mang đồ ăn cho mày đây này, cún ngoan.

Hắn nói xong còn không quên vò vò mái tóc vì vừa ngủ dậy mà rối tung lên của cậu, khiến nó nhanh chóng biến thành một cái tổ quạ nho nhỏ.

Tóc cậu đã có chút dài, trước đây đã định đi cắt, nhưng lại bị vụ việc của Porsche cuốn đi, nên cuối cùng vẫn chưa có cơ hội.

Giơ đôi tay bị còng lên, cố gắng vuốt vuốt lại mấy lọn tóc lởm chởm đang dựng lên, cậu lườm hắn một cái sắc lẹm, rồi đứng dậy, lôi theo dây xích bước vào buồng tắm nhỏ ngay trong phòng.

Pete bị bóng hình phản chiếu trong chiếc gương làm cho giật mình. Vẫn là cơ thể đầy vết roi đã được băng bó cẩn thận của cậu, nhưng những phần da thịt lộ ra phủ đầy dấu hôn có đỏ có tím, đôi chỗ còn hằn rõ dấu răng. Cậu đưa tay chạm vào vết răng trên cổ vẫn còn hơi rướm máu, một lần nữa khẳng định rõ ràng rằng nó là của hôm qua, chứ không phải trước đó.

Lúc này cậu mới chú ý đến cảm nhận từ thân dưới. Phía sau khá đau, vẫn không có cảm giác dính dớp, nhưng lại thấy man mát, hình như là đã được bôi thuốc rồi. Băng trên người cũng có vẻ đã được thay mới, có lẽ tên kia vẫn có chút nhân từ, trong lúc cậu ngủ đã giúp cậu xử lí xong xuôi.

Những điều này tố cáo chính xác với cậu những gì đã xảy ra với bản thân trong đêm qua, nhưng kì lạ là Pete vậy mà lại chẳng có tí kí ức nào. Mọi thứ vẫn như trong giấc mơ kia, dừng lại ở thời điểm cậu đang cố tự an ủi bản thân. Rốt cục chuyện này là sao?

Cậu nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài, không kìm được mà hỏi hắn:

- Tối qua, đã xảy ra chuyện gì?

Vegas như nghe thấy một điều gì đấy vô cùng khôi hài. Hắn cười lớn, sau đó quay sang, nhéo má cậu:

- Sao thế? Xấu hổ nên giả vờ quên? Đêm hôm qua chẳng phải mày rên rất lớn, cũng rất ngoan ngoãn phối hợp, còn hôn lại tao sao? Chân còn quặp lấy tao, lỗ nhỏ cơ khát thì mút lấy thứ đó của tao, giờ hưởng thụ xong thì phủi mông coi như không biết à?

Pete đỏ bừng mặt, giống như là bị những lời nói dâm dục của hắn chọc tức, lại cũng hơi giống đang ngượng. Có chết cũng không tin mình sẽ làm như vậy, cậu tiếp tục phi ánh nhìn sắc như dao về phía hắn:

- Im miệng. Đừng có nói tao như thể cái đám tình nhân thiếu thao của mày.

- Tình nhân của tao không phải cũng là tình nhân của Kinn à? Mày đang chê bai mắt nhìn của chủ mày, nói hắn toàn kiếm về một lũ thiếu thao sao? - Hắn trào phúng.

Cậu lập tức muốn phản bác, nhưng cũng chẳng biết phải phản bác thế nào, cuối cùng chỉ đành nói:

- Cậu Kinn không như mày, kể cả có tìm tình nhân thì cũng hoàn toàn là vì nhu cầu tình dục, cũng chẳng để mấy kẻ không ngần ngại mà bò lên giường của mày vào trong mắt. Cậu ấy chỉ là không nghĩ tới mày và cái đám ấy lại rẻ rách như vậy, đâu phải ai cũng đầy một bụng xấu xa như mày. Hơn nữa bây giờ cậu ấy đã có Porsche bên cạnh rồi, mày có tìm tình nhân cũ của cậu ấy thì cũng chẳng chọc tức được cậu Kinn đâu.

- Nếu như Porsche trở thành người của tao thì sao?

- Porsche không phải người như thế. Nó không vì tiền hay sắc của mày mà phản bội cậu Kinn đâu. Tình cảm của nó với cậu Kinn, mày sẽ không bao giờ có được. - Pete đối với bạn mình tin tưởng tuyệt đối.

Nét chế giễu vẫn không hề biến mất trên gương mặt Vegas:

- Ờ, coi như vậy đi, dù gì thì tao cũng chả cần cái thứ tình cảm rẻ rách đó, trừ phi nó có thể biến chính gia thành của tao. Nhưng mà... - Hắn hơi dừng lại. - Trưởng vệ sĩ của Tankul, vệ sĩ Kinn tin tưởng nhất cũng là một bạn giường không tồi đâu, nếu hai tên đó biết chuyện mày dâm đãng cầu tao làm mày, thì chắc còn bị chọc tức hơn so với việc của đám tình nhân vô dụng kia rồi. Phản ứng đấy chắc đáng yêu lắm, thật tò mò a~

Chữ a~ kéo dài khiến cậu thật muốn đấm nát cái bản mặt đáng ghét kia. Cậu nghĩ một chút, đêm qua, khả năng cậu ngất đi là rất cao, chứ nếu không thì sao lại không nhớ gì hết, mà đã ngất đi rồi thì cầu bằng niềm tin à. Vegas bỉ ổi như thế, chắc hẳn đang bịa chuyện để hạ nhục cậu. Niềm tin về bản thân của cậu vừa hơi lung lay thì ngay lập tức lại đứng vững.

Pete không thèm để ý đến hắn nữa, quay sang giải quyết bữa sáng mà hắn mang lên, xong xuôi cũng ngoan ngoãn uống viên thuốc mà hắn để bên cạnh. Vết thương của cậu vẫn chưa lành, nếu không cẩn thận sẽ lại bị nhiễm trùng, cậu cũng không rảnh rỗi mà tự hành xác bản thân đâu, như thế để cho tên khốn nạn kia càng thêm đắc ý à.

Hắn từ lúc cậu bắt đầu ăn thì đã đứng dậy khỏi giường. Đặt lại chiếc đĩa trống lên trên bàn nhỏ bên cạnh, cậu mới quay sang ngó hắn, thì thấy Vegas đang ngồi làm gì đó với một cái lồng mà trước đó chưa xuất hiện trong căn phòng này. Tò mò, cậu đi về phía đó, thì phát hiện ra trên tay hắn có một... con nhím?

Cậu lập tức bị nó cuốn hút mà tiến lại, ngồi xuống cạnh hắn để có thể quan sát kĩ hơn. Bé nhím rất nhỏ, nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay hắn. Bộ lông (gai) của nó hầu như là màu trắng, riêng phần đầu thì hơi đậm hơn một chút, điểm thêm những sợi màu đen. Đôi mắt bé xíu, đen láy, mũi, tai và chân đều có màu hồng nhạt. Bé khẽ lật mình, để lộ chiếc bụng với lớp lông tơ trắng mềm, khiến cậu có xúc động muốn chọt lên nó một cái.

Nhưng ngón tay cậu vừa tiến lại gần thì bé nhím đã lập tức co người lại, lớp gai xung quanh dựng hết lên. Vegas lườm cậu một cái, rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt xuôi theo chiều lông nhím, chẳng mấy chốc bé đã ngoan ngoãn trở lại, nằm im trong lòng bàn tay hắn. Nhìn ngón trỏ vẫn đang đưa ra của cậu, hắn chẳng hiểu sao lại lên tiếng:

- Nó chưa quen mày. Từ từ thì mới chạm vào được.

- Thế... làm sao để nó quen tao? Tao cũng muốn bế nó.

- Trước hết mày vào rửa sạch tay đi, nhớ là không được dùng xà phòng.

Pete lập tức hí hửng làm theo, sau đó lại ngồi lại bên cạnh hắn. Nhìn thấy tên tù nhân mặt mũi hớn hở, đôi mắt long lanh hết nhìn chằm chằm vào bé nhím trên tay lại chuyển sang nhìn hắn, chuyện ban nãy cũng bị cậu vứt ra sau đầu, Vegas cảm thấy bàn chân nhỏ của chú nhím trên tay như đang trực tiếp gãi vào lòng hắn, có chút ngứa, cũng có chút cảm giác kì lạ. Như bị ai điều khiển, hắn bắt đầu hướng dẫn:

- Đưa hai tay dần lại bên hông nó.

- Thế này à?

- Chậm thôi. Cứ từ từ. Đúng rồi. 

Hắn hài lòng nhìn học trò ngoan nghiêm túc chấp hành lời chỉ dạy. Cậu lúc nào cũng ngoan thế này có phải tốt không cơ chứ? Khi tay cậu đã đặt được vào hai bên hông của bé nhím, Pete lại quay sang nhìn hắn. Ánh nhìn này lại làm hắn bất lực, tiếp tục nhỏ giọng lên tiếng:

- Luồn tay xuống dưới bụng của nó.

Như cảm giác được mình bị tấn công, vật nhỏ trong tay hắn bắt đầu co cụm mình lại, gai nhọn chĩa ra, thậm chí hắn cũng có cảm giác tay hơi đau. Nhưng người kia vẫn thật cẩn thận tiếp cận, không bị gai nhím làm lùi bước. Đến khi thấy hắn gật đầu, cậu mới chậm chạp bồng nó lên khỏi tay hắn.

Có lẽ là bị phấn khích, tay cậu đột nhiên run run, khiến bé nhím càng phản ứng dữ dội. Vegas đang quan sát cũng bị giật mình, hai tay vừa bế nhím vội đặt dưới tay cậu cố định lại.

Da thịt chạm vào nhau khiến suy nghĩ của hắn đột nhiên đình trệ, trong tâm trí chỉ còn cảm giác ấm áp truyền đến từ nơi tiếp xúc cùng với hình ảnh những ngón tay thon dài xinh đẹp của cậu. Đã từng làm nhiều hành động thân mật hơn, thế nhưng không hiểu sao lúc này cảm xúc của hắn lại khẩn trương như thế, thậm chí còn nghe thấy tim mình đập có chút nhanh.

Với hắn, tình nhân chỉ để lên giường, mặc dù hơi khó tin, nhưng hắn... hình như chưa từng nắm tay ai bao giờ. Hắn chợt nhớ đến hồi còn học cấp 3, lúc nghe mấy thằng bạn bàn dưới kể về lần đầu tiên lén lút cầm tay bạn gái dưới ngăn bàn, hắn còn thầm cười nhạo phản ứng khoa trương của đám đó. Thế mà lúc này, hắn lại có cảm giác như mình chỉ là một thằng nhóc mới lớn, chỉ là một cái chạm thôi cũng có thể làm hắn bối rối được. Thế này dù không tính là nắm tay, nhưng xúc cảm cũng có vẻ... không tồi.

Pete vì tập trung nên không để ý nhiều đến hành động của hắn, đôi mắt chỉ mải dõi theo từng cử động dù chỉ là nhỏ nhất của nhím con. Đến lúc có hơi thở nhẹ nhàng bên tai, cùng với đó là giọng nói trầm ấm thì thầm nhắc cậu giữ yên và thả lỏng tay, cậu mới phát hiện ra giữa mình và Vegas từ lúc nào đã chẳng còn khoảng cách. Bả vai hai người chạm vào nhau, tay cũng chạm, cậu muốn quay sang hỏi người kia tiếp theo làm thế nào, thì lại cảm nhận được môi hắn vì hành động vô tình ấy khẽ lướt qua gò má mình.

Nơi bị đụng đến nóng bừng, cậu định lùi lại, nhưng người kia ngay lập tức nhận ra mà giữ cậu ngồi yên, cũng vì thế nên may mắn không làm động tới bé nhím. Hắn khẽ nói "Suỵt!" một tiếng nhắc nhở rồi lại im lặng ngồi bên cạnh cậu, cả hai cùng chăm chú quan sát.

Không biết qua bao lâu, cả hắn và cậu trong căn phòng tối, yên ắng tới độ dường như chỉ còn nghe được tiếng tim đập của bản thân, thì vật nhỏ kia cuối cùng cũng thu lại lớp phòng bị. Bé nhím từ từ thả lỏng người, sau đó chiếc mũi nhỏ khịt khịt ngửi ngửi bàn tay cậu.

Nó đưa lưỡi ra liếm liếm, lúc chuẩn bị cắn cậu thì Vegas đã lại cầm lấy tay Pete, điều khiển để cậu bế bé bằng một tay. Nhím nhỏ bị động liền không cắn nữa, nhưng vẫn tiếp tục ngửi và liếm. Hắn nhìn hai bàn tay chạm nhau nhưng lại chẳng muốn thu tay về, cứ ngồi như vậy, đến lúc bé nhím lại định cắn thì giúp cậu đổi tay.

Ban ngày không phải thời gian hoạt động của nhím, chơi với hai người được một lát thì bé con đã có dấu hiệu muốn ngủ. Hắn giúp cậu thả lại nó vào trong lồng. Pete vẫn không thể rời mắt khỏi con vật nhỏ, khiến hắn tự dưng cũng vui vui. Biết mà, nghĩ rằng cậu sẽ thích, nếu không hắn chẳng mất công mang chuồng nhím sang đây làm gì.

Vegas cũng không nhận ra rằng mình muốn làm cậu vui thì kì lạ như thế nào, nhưng kể cả nếu hắn có nhận ra, thì có tự hỏi mình hàng trăm hàng ngàn lần, chắc hẳn cũng không tìm được lí do mà hắn cho là hợp lí cho hành động này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net