Chương 14: Nhận lấy cái chết..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vegas phải mất thêm nửa tháng mới có thể rời khỏi Safe House, vừa rời khỏi lại phải lập tức sang nước ngoài giải quyết tàn dư còn sót lại phía băng đảng Ý, cơ bản là chưa một ngày nào rảnh rỗi để đến tìm Pete.

Mà chuyện đó đối với hắn dường như cũng không quá ảnh hưởng, vẫn là tiếp tục giả ngây ngô sống từng ngày như quỹ đạo trước đây. Chuyện đêm đó hắn dường như cũng đã cất gọn vào một góc nhỏ, chả thể hiện chút cảm xúc nào

"Phi vụ lần này ba sẽ cử thêm Pete đi!"

"Dạ? Con sao?"

"Nửa tháng nay con rất có tiến bộ! Ba rất hài lòng! Lần này xem như là cơ hội để con khẳng định bản thân, nhớ nắm bắt cho tốt!"

"Vâng ba!"

Hắn trở về phòng như mọi khi, đi qua dãy hành lang, hắn như thường lệ nhìn chầm chầm vào căn phòng dành cho vị khách "đặc biệt"
Hắn mở cửa bước vào trong, đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng rồi đặt lưng nằm xuống. Hắn xoay người hít một hơi thật sâu chiếc gối nằm vẫn còn vương lại mùi của người đàn ông đó

Đã nửa tháng nay rồi, ngày nào nỗi nhớ về gã cũng như chực chờ đánh sập tâm trí hắn. Ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản nhưng nỗi bất an cứ đeo bám lấy từng ngày ép hắn mệt mỏi đến sắp phát điên
Hắn cũng không rõ cảm xúc của mình là gì, chỉ là có chút nhớ, chút thương xen lẫn với chút thất vọng. Hắn nhiều lần cảm thấy bị bỏ rơi rồi lại giật mình tự tát vào mặt không ngừng nhắc nhở bản thân phải quên đi những cảm xúc yêu thương vừa nhen nhóm này.

Hắn hiểu rõ, đây chính là mở đầu của một bi kịch, là sự bắt đầu của một nỗi đau. Và nếu như hắn cứ thả mình chìm đắm, nỗi đau đó sẽ cuộn chặt lấy rồi nhấn chìm hắn xuống chiếc hố sâu vô tận. Đây là sai trái! Những cảm xúc này không nên có!

Hắn ngồi bật dậy, tự tát vào mặt rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng đó. Hít một hơi thật sâu, cố điều chỉnh tâm trạng, hắn lại làm ra cái bộ mặt ngây thơ như chưa có chuyện gì xảy ra

.

"Hahahah cậu Vegas nói đùa rồi! Tôi nào dám!"

"Ohhh! Vậy sao?"

"Chúng tôi chấp nhận thua cuộc là thật! Nhưng còn chuyện lợi nhuận..thật sự là có hơi không thoả đáng.."

"Không thỏa đáng? Được hợp tác với chúng tôi xem như là phúc của các người! Dựa vào đâu nói ra những lời này?"

"Hahah cậu Vegas bình tĩnh đã! Cho chúng tôi thêm thời gian để suy nghĩ được không?"

"Không!"

Đùng

Đoàng

Âm thanh súng nổ vang dội trong không khí, gã vẫn ngồi chễm trệ ở đó. Nhìn từng tên từng tên ngã xuống trước mắt, ánh mắt vẫn lạnh lùng không một tia cảm xúc.

Gã rời khỏi vị trí, núp vào một bức tường lớn, hai bên được bảo vệ bởi vài tên vệ sĩ, nét mặt vẫn điềm nhiên không chút đổi sắc. Một Vegas cao ngạo, sắc lạnh sẽ chẳng bao giờ bị những thứ rẻ rúng làm lay động và những kẻ trước mặt chính là thứ "rẻ tiền" mà gã vẫn hằng căm ghét nhất

Sau một hồi súng dài, trận chiến kết thúc. Bên ta bị tổn hại không nhiều, chỉ có vài kẻ nằm dưới sàn nhà thoi thóp từng hơi nặng nhọc.
Gã ngồi bệt xuống sàn nhà, châm điếu thuốc để giảm bớt mùi tanh tưởi của máu tươi đánh xộc lên mũi

"Ra ngoài hết đi!"

"Vâng cậu!"

Gã phì phà điếu thuốc, trong đầu là mớ hỗn độn chẳng đâu vào đâu. Nửa tháng nay gã vẫn sống rất tốt, ngày qua ngày đều vùi đầu vào đống công việc không có đường ra. Thi thoảng chỉ nhớ đến hắn một chút rồi lại cố tình phớt lờ cho qua, gã đang cố chứng minh rằng bản thân không hề nhớ nhung đến kẻ như hắn!

Nhưng hôm nay, khi tiếng súng cất vang và máu tươi chảy như suối xuống sàn nhà, nỗi nhớ về hắn lại ùa đến một cách bất ngờ. Gã nhớ đến giây phút mà hắn kề cận bên gã, cùng gã làm nhiệm vụ, ánh mắt lạnh lùng đó đã khảm sâu vào tận đáy tim gã khiến gã mãi cũng chẳng thể quên

Gã cố phớt lờ tất cả nhưng không tài nào ngăn nổi trái tim đang đập liên hồi mỗi khi nhớ đến hình dáng ấy. Chưa bao giờ gã lại cảm thấy cực nhọc đến thế, suy cho cùng hắn cũng chỉ là bạn tình, là chiến lợi phẩm mà gã thu về chỉ để thỏa cơn tức giận và nhục nhã. Vậy mà giờ phút này đây, gã không tài nào ngăn được trái tim đang thoi thúc, kêu gào được nhìn thấy hắn dù chỉ một lần

"Nop!"

"Vâng! Thưa cậu!"

"Sắp xếp! Tao sẽ trở về Thái vào sáng mai!"

"Vâng! Tôi lập tức sắp xếp!"

____________

"Phi vụ này nhất định phải phá sản!"

"Không được!"

"Tại sao Pete?"

"Tôi vừa mới lấy được lòng tin của ông ta thôi, nếu xảy ra sơ suất thì anh nghĩ tôi còn có thể tiếp tục sống không?"

"Pete! Mục đích của cậu là gì cậu quên rồi sao?"

"Notd! Tôi không bao giờ quên! Nhưng tôi không muốn ông ta thất bại một cách dễ dàng như thế! Tôi muốn ông ta phải sống không bằng chết! Anh hiểu không?"

"Tùy cậu! Nhưng cậu nên nhớ kĩ một điều! Ông chủ không thích đợi quá lâu! Và ông ấy cũng không muốn thấy cậu vì những yếu tố bên ngoài mà bị lay động làm hỏng kế hoạch!

Đôi mày hắn thoáng chốc nhíu lại, nhịp tim hôm nay cũng đập nhanh hơn bình thường. Hắn nhìn Notd, người đã sát cánh bên hắn một khoảng thời gian dài, cảm thấy lo sợ bởi hàm ý của những lời nói này.

"Đi đi! Tránh bị phát hiện!"

"Ùm!"

📲

"Alo! Anh hai!"

"Pete! Về nhà ngay!"

"Vâng!"

Sáng sớm tinh mơ, màu chết chốc đã ám lên từng tấc da tấc thịt của những con người máu lạnh đang có mặt tại nhà Gas. Hai bên đứng đối diện nhau, ánh mắt kẻ nào cũng đều lạnh lùng đến đáng sợ.

"Cậu Wit thật sự không muốn giữ chút thể diện cho chúng tôi sao?"

"Vậy thì phải xem lại..ông Chan đây có từng giữ cho chúng tôi chút thể diện nào không!"

"Ồ, vậy.."

"Nếu như đã không thể giải quyết bằng lời nói..vậy thì chỉ còn cách dùng bạo lưc mới mong êm xuôi..ông Chan nhỉ?"-Pete lên tiếng

Lão Chan nhìn Pete, nhìn từ trên xuống dưới cảm thấy rất thú vị bởi cậu trai xinh đẹp với gương mặt lại lạnh như băng trước mặt

"Trước đến nay chỉ biết cậu Wit là trợ thủ đắc lực của ngài Wang...không ngờ đứa con trai thứ hai cũng không kém cạnh!"

"Quá khen rồi! Giờ phút này có ra sức nịnh nọt cũng chỉ vô ích thôi!"

"Vậy thì.."

Đoàng

Phe ta bắt đầu nổ súng báo hiệu cho một trận chiến kinh hoàng sắp sửa xảy ra. Pete cùng Wit núp sau một tảng đá, phối hợp nhịp nhàng tránh khói lửa đạn bay
Cả hai chia ra hai phía, đặt mục tiêu tấn công tên rắn đầu đàn phe đối địch. Pete bắn ra từng viên, ánh mắt vẫn không đổi sắc. Wit nhìn hắn, rồi lại trầm ngâm điều gì đó đến mất tập trung

"Anh hai cẩn thận!"

"Ahhh! Shh!"

Wit ôm bả vai trái bị bắn núp vào sau lưng tảng đá, môi cắn chặt cố nén vết thương. Pete càng hăng máu hơn, hắn tiến càng gần về phía trước, quyết tiêu diệt kẻ chết tiệt đã dò xét thân thể hắn.

Cho tới lúc hắn nhận thức được nguy hiểm thì đã quá muộn, hắn đã bị bao vây bởi vô số tên thuộc hạ của lão Chan.
Thì ra chúng chỉ đang giả chết để dụ hắn vào cái bẫy này, đến lúc hắn nhận thức được nguy hiểm đã bị bao vây tứ phía.
Tiếng súng vẫn vang lên đều đều, bên ta sớm đã bị chi phối bởi những quả lựu khói được ném ra

"Hahaah! Cậu hai nhà Perangpong chắc là lần đầu tiên xuất trận nhỉ?"

"Muốn thế nào?"

"Hahaahh..tôi chỉ là cảm thấy..cậu Pete đây rất quen.."

"Quen?"

"Phải! Rất giống một kẻ thù trước đây!"

Mắt hắn trừng lớn, hắn không biết kẻ thù đó của lão ta là ai nhưng hắn vẫn không thể nào ngăn nổi cảm xúc muốn giết người ngay lúc này
Hắn nâng mũi súng chỉa thẳng về phía lão, những mũi súng khác ngay lập tức chỉa ngay vào đầu hắn.
Khoảnh khắc đó, hắn chợt tỉnh. Hắn còn có việc phải làm, hắn không thể chết! Hắn vẫn chưa giết được kẻ thù, chưa thể khiến ông ta sống không bằng chết. Nếu bây giờ hắn chết, mọi công sức đều xem như đổ sông đổ biển. Không thể được!
Lão Chan cười, lạnh lùng chỉa súng vào ngay giữa trán hắn, tình thế hiện tại thật sự quá bất lợi, hắn sẽ chết ở đây thật sao?

"Nhận lấy cái chết đi! Cậu chủ nhỏ!"

Đoàng

___________

Đoán xem ai chết nào🫣


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net