Chương 22: Sợ mất đi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pete mang bộ dạng thê thảm trở về nhà khi màn trời đã chập sáng. Tim hắn đau quá...nên hắn quên mất...quên mất rằng bản thân phải tỏ ra thật hạnh phúc, quên mất rằng bản thân không thể sống thật với cảm xúc của chính mình.
Hắn cười khẩy rồi liếc nhìn xuống phần thân dưới đang ê ẩm, cảm nhận máu và cả thứ tinh dịch nhóp nháp dơ bẩn còn sót lại bên trong cơ thể mình.

Hắn phải làm sao với gã đây? Làm sao mà đối mặt với tên đàn ông kém hèn đang từng ngày chà đạp lên trái tim vốn đã đầy những vết sẹo dài ngoằng của hắn?
Gã ta lại một lần nữa vì những cảm xúc mất kiểm soát của chính mình mà không ngần ngại tổn thương hắn theo cái cách thức tàn nhẫn nhất
Yêu là thật...đau khổ cũng là thật

"Vegas...anh lại làm tôi đau nữa rồi..."

.

"Pete! Em bị sao vậy? Sắc mặt em khó coi thật đấy!"

"À...em không sao!"

"Tối qua em về khi nào? Vegas có làm khó em không?"

"Không có!"

"Àa...em..."

"Xin chào cậu Vegas!"

Cái tên kia vừa được cất lên ở phía sau lưng đã thành công làm cho Pete sợ hãi đến căng cứng người. Wit cũng nhìn thấy biểu hiện kì lạ của em trai, bất giác đưa tay nắm chặt lấy tay em làm điểm tựa. Hắn biết bản thân đang phản ứng thái quá, chậm rãi nở một nụ cười trấn an anh trai mình
Ông Wang từ trong vườn bước ra, tỏ ý muốn mời Vegas qua đó để uống trà nhưng gã sớm đã không quan tâm, tầm mắt cứ hướng đông tây tìm kiếm thứ gì đó

"Cậu Vegas! Cậu tìm ai sao?"

"Không!"

"Vậy xin mời cậu qua sân vườn của tôi đánh cờ!"

"Được!"

Gã cố lấy lại tinh thần đi theo Wang vào vườn nhưng trong lòng trong dạ vẫn cứ thấp thỏm không yên

Sáng nay khi gã thức dậy đã không còn thấy Pete nữa, cả một hơi ấm sót lại cũng không còn. Gã đi khắp nơi trong nhà tìm kiếm cũng chả thấy, hỏi vệ sĩ mới biết hắn đã rời đi từ sớm, sắc mặt còn không mấy tốt tươi. Lúc này gã mới mơ hồ nhớ lại sự mạnh bạo của bản thân vào tối đêm qua, đưa tay xoa lên thái dương, gã không ngừng tự trách vì những hành động thiếu suy nghĩ của chính mình đã vô tình làm tổn thương đến hắn
Nên từ sáng đã có mặt ở nhà Pete, hi vọng có thể nói chuyện với hắn nhưng cái tôi trong gã lại quá lớn, sống chết cũng không chịu nói ra ý muốn của mình

"Chào ba! Chào cậu Vegas!"

"Ba! Cậu Vegas!"

"Ùm! Hai đứa chuẩn bị đi sao?"

"Vâng!"

Vegas ngồi quay lưng lại với hắn, chỉ có thể nghe thấy giọng nói quen thuộc kia cất lên từ phía sau. Giọng nói của Pete hôm nay có chút khàn, không còn lảnh lót như mọi ngày, tone giọng cũng trầm hơn thường lệ

Vegas muốn quay lại, nhưng quay lại thì lại không biết nói gì. Chả lẽ quay lại nhìn hắn một cái rồi thôi? Phải tìm gì đó để nói mới được!

"Pete hôm nay ăn mặc bảnh tỏn quá đấy nhé!"

"Ngày nào chả vậy chứ ba!"

"Hahaahh! Mà hôm nay trông sắc mặt con hơi tệ đấy! Lao lực quá à?"

"À..dạ..."

"Wit nói dì See nấu đồ tẩm bổ cho em nhé!"

"Vâng!"

"Vậy tụi con xin phép đi trước nhé! Tạm biệt ba! Tạm biệt cậu Vegas!"

Pete vẫn nở nụ cười trên môi nhưng từ đầu chí cuối chưa từng liếc nhìn qua Vegas. Hắn mơ hồ nghĩ có lẽ bây giờ Vegas đang chán ghét hắn lắm, ngay cả mặt cũng không muốn nhìn kia mà...rồi hắn lại nghĩ..

'Cũng tốt...có khi sẽ đỡ đau hơn...'

Vừa quay lưng chuẩn bị rời đi hắn đã phát hiện có điều kì lạ. Tiếp theo đó là hàng loạt tiếng súng vang lên ở khắp nơi trên mái nhà, hàng loạt vệ sĩ đứng canh giữ gần đó ngã xuống với viên đạn được cắm ngay giữa trán

"Bảo vệ ba!"

Vệ sĩ đứng bao vây thành vòng tròn chắn cho bốn người ở phía trong nhưng lại không hề nhìn thấy bất kì 1 tên thủ phạm nào xuất hiện. Đạn bay dồn dập tứ phía làm phân tán đi sự chú ý của các vệ sĩ, số người ngã xuống ngày một nhiều hơn

"Anh hai! Người bên ta đang ở đâu?"

"Vừa vào trại huấn luyện hôm qua rồi!"

"Khốn kiếp! Bảo vệ ba!"

Vegas lúc này đứng chắn ở trước mặt Pete, tập trung quan sát tứ phía. Gã nhìn thấy một tên thuộc hạ ở trên mái nhà phía đông, lập tức xả súng. Phòng thủ phía đông bị chặn đứng buộc những tên khác phải xuất hiện theo, Vegas thành công chiếm lại thế chủ động

Đoàng

"Aaa..."

Viên đạn vừa vặn xả tới trước mặt Wang, trong một phút chốc ông ta đã ngã quỵ xuống đất.

"Pete!"

Pete ôm lấy ông ta cùng ngã xuống, hứng trọn viên đạn vào hông trái. Vegas mất bình tĩnh, cùng Wit xả đạn điên cuồng xung quanh, phút chốc đều đã diệt sạch những kẻ mai phục
Vegas đau đớn ôm lấy Pete từ trong lòng Wang, cất lên âm giọng đầy run rẩy

"Pete! Có sao không Pete? Đừng làm tôi sợ mà Pete! Mở mắt ra đi!"

"Pete! Nghe anh Wit nói không? Pete!"

"Chuẩn bị xe!"

..

Vegas thất thần ngồi trước cửa phòng cấp cứu, tầm mắt từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi cửa. Sợ! Gã sợ quá...

Bao nhiêu năm lăn lộn bên ngoài, đôi tay này sớm đã giết người không biết chút ghê sợ. Vậy mà hôm nay khi ôm lấy thân thể đầy máu kia trong lòng, đôi tay gã lại run rẩy đến vô lực
Gã sợ...sợ mất Pete vô cùng...đến tận giờ phút này đây gã mới nhận ra Pete quan trọng với gã đến nhường nào...

Nghĩ cũng thật lạ

Con người ta thật sự có thể nảy sinh cảm xúc chiếm hữu với người mà họ không hề yêu sao? Với mối quan hệ chỉ bắt nguồn từ sự dối trá và những dục vọng kém hèn sao có thể sinh ra loại cảm giác sợ hãi mất đi đến tột độ như thế?
Không biết...gã thật sự không biết những cảm xúc này là gì, gã chỉ biết rằng từ khi gã nhận thức được thế giới thì bản thân đã phải đối mặt với quá nhiều dư vị đắng cay, trái tim non nớt cũng vì vậy mà chết dần theo năm tháng.

Nhưng kể từ khi gặp hắn...một kẻ cũng giống như gã, căm ghét cuộc đời, gã lại nảy sinh một loại cảm xúc mãnh liệt.
Vậy mà gã lại ngu ngốc đến mức cố tình phớt lờ đi thứ cảm xúc ấy, cố gắng chà đạp lên nhân cách, lên trái tim của người mà gã đã yêu thương đến như vậy...
Có phải Pete rất hận gã không? Có phải hắn rất chán ghét gã, rất muốn giết chết gã hay không?

Cho dù đó là gì...chỉ cầu xin cho em tỉnh dậy, em muốn hận muốn giết tôi, tôi đều cam tâm hết, chỉ xin em bình an

.

Pete chìm vào một thế giới nào đó rất xa lạ. Nơi không có nhà cửa, không có xe cộ chỉ có những bụi hoa anh túc mọc dại tràn bên vệ đường. Phía xa xa là ba mẹ hắn đang vui đùa cùng nhau, hai chú của hắn đang nằm dưới đất kể cho nhau nghe câu chuyện nào đó, trông vô cùng hạnh phúc
Hắn mỉm cười nhìn những người thân yêu vô lo vô nghĩ, tận hưởng cuộc sống hạnh phúc mà biết bao người mơ ước

Rồi hắn đi tới, nhưng thật kì lạ..

Hắn càng tới gần thì màu trời lại càng chuyển đen, phút chốc vẽ ra cảnh tượng của một bể máu mà những người thân của hắn đang bị nhấn chìm trong đó. Họ gào khóc, cầu xin hắn hãy cứu lấy họ nhưng hắn chỉ biết khóc mà không thể làm gì được

"Ba! Mẹ! Chú!"

Chú của hắn vội vã đẩy một người chú khác ra ngoài mặc cho người chú đó gào thét trong tuyệt vọng. Rồi phút chốc mọi thứ biến mất, chỉ còn lại máu và nước mắt nhuốm đầy lên mảnh áo trắng tinh của hắn. Hắn lại bị cuốn vào một thế giới nào đó khác, không còn nhận thức được sầu đau

"Bác sĩ! Em ấy sao rồi?"

"Thật kì lạ! Cậu ấy chỉ bị thương ở hông thôi, đáng lẽ là không có vấn đề gì nhưng không hiểu sao lại không có dấu hiệu tỉnh lại!"

"Cái gì? Là sao?"

"Cậu ấy không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, chúng tôi cần quan sát thêm, có thể là não bộ cậu ấy đang rơi vào tình trạng mất ý thức!"

"Tôi cảnh cáo ông! Không cứu được em ấy thì chuẩn bị đi chết đi! Tôi sẽ phá nát cái bệnh viện này! Nghe cho rõ!"

Vị Bác sĩ trưởng rất sợ hãi trước lời hâm dọa của Vegas, bởi danh của gã ai mà chưa một lần nghe qua huống hồ người nằm trong đó còn là con ông cháu cha. Một kẻ máu lạnh nói là làm, làm sao chỉ nói mấy lời này ra để hâm dọa cơ chứ

Ông Wang lúc này vẫn ngồi trầm mặc trên ghế, xoa thái dương đang căng ra vì đau lòng.

"Ba nên về nghỉ ngơi trước! Vệ sĩ đã được điều về rồi! Họ sẽ bảo vệ ba!"

"Vậy..."

"Các người về hết đi! Tôi ở đây là được!"

______________

Mất đi rồi mới biết hối tiếc...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net