13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ như thế trôi qua, Pete chỉ có thể ngồi ngốc ở trong phòng, mỗi ngày đối mặt với bốn bức tường trắng xoá, không còn phân định được rõ ngày đêm. Vegas khi trở về sẽ đè cậu ra làm tình, tận hứng rồi thì ra ban công hút thuốc, sau đó bỏ đi..

Tuy nói là vậy, nhưng động tác của nam nhân không còn thô bạo như trước đây..

Sau đêm hôm ấy, Pete sốt cao mê man, cả người lạnh đến phát run. Cậu cảm nhận được có người ôm mình, thủ thỉ bên tai cậu, nói rất nhiều.. Nhưng Pete không cách nào nghe thấy, cũng chẳng còn sức để mở mắt.

Sáng tỉnh dậy trên người sạch sẽ thoáng mát, bên dưới đã bôi thuốc, trán cũng được dán miếng hạ sốt. Cậu biết rõ người làm cho mình là Vegas, nhưng khi xuất hiện trước mặt cậu hắn vẫn giữ bộ dạng dửng dưng.

"Tôi sợ cậu chết sớm thì không còn thú vị nữa."

.

Không biết Vegas dùng cách gì, nhưng người của chính gia không tìm cậu. Hoặc có lẽ họ đã tìm nhưng chẳng ai nghĩ đến cậu bị Vegas giam lỏng ở nơi đây.

Dạ dày từ đêm hôm ấy vẫn luôn không thoải mái, đồ ăn Vegas đem đến cậu cũng ăn ngày một ít đi. Cơ thể trở nên gầy đến xanh xao, các vết hôn xanh tím trên người chồng chéo mới cũ lẫn lộn. Pete mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã chuyển thành màu xám tro, có lẽ sắp đổ trận mưa lớn rồi..

Cậu tựa đầu vào khung cửa kính, nơi đáy mắt là từng gợn sóng nhỏ. Trên người mặc chiếc áo sơ mi đen của Vegas, áo khá dài nên che được bắp đùi trắng nõn, bên dưới gần như trần trụi, cổ chân bị xích chặt đến bầm đen một vòng.

Cậu ngồi được một lúc, dạ dày bắt đầu ẩn ẩn đau, thể trạng cơ thể ngày càng tệ đi, Pete luôn có cảm giác đầu óc mơ hồ như muốn ngất đi. Pete lấy tay ấn chặt dạ dày, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, bờ môi trở nên tái nhợt.

Pete nặng nề nằm trở về giường, cả người cuộn tròn trong tấm chăn dày.

Thật đau quá..

Giây phút này cậu mới nhận ra, khi bản thân bị thương sẽ chẳng thể than vãn với bất cứ ai..

Trong lòng là một cỗ tủi thân cùng chua xót..

Cậu nghe được tiếng cửa phòng bật mở, có lẽ Vegas đã trở lại, nhưng người không còn hơi sức để ngồi dậy nhìn hắn. Pete đau lòng nghĩ, có phải khi thấy cậu trông hình hài tàn tạ thế này.. Vegas sẽ chán ghét mà buông lời cay nghiệt hay không?

Đoạn tình cảm này vốn dĩ đã không tốt đẹp ngay từ lúc bắt đầu, nhưng trái tim vẫn không ngừng mong cầu xúc cảm được thương yêu..

"Anh Pete?!"

Từng bước tiến lại gần, như thể không tin vào mắt mình thiếu niên thoi thói nằm trên giường chính là Pete. Từ trên xuống dưới cơ thể cậu là từng mảng xanh tím, cổ chân bị trói bởi dây xích to dài.

Đỡ lấy cơ thể đã mềm nhũn ôm vào ngực, gò má cậu tái nhợt, hai mắt nhắm chặt thống khổ cùng đau đớn. Cho dù lay cách mấy cậu cũng không có dấu hiệu tỉnh táo. Đột nhiên Pete mở to đôi mắt ngập nước, cậu thều thào gọi một cái tên.

"Vegas.."

Đúng vậy. Cái tên đầu tiên Pete nghĩ tới khi đau đớn và mệt mỏi là Vegas. Nhưng người hiện tại đang ôm cậu không phải Vegas, mà chính là em trai hắn.

Macau Theerapanyakul.

Mấy hôm nay Vegas không về nhà khiến ngài Gun rất tức giận, ông cho vệ sĩ đi tìm mà chẳng biết Vegas ở nơi nào nên đã hỏi Macau. Nó nhớ ra anh trai còn một căn biệt thự vùng ngoại ô nên mới đến đây để tìm hắn.

Nhưng khi đến nơi trong nhà chỉ có cô giúp việc đang quét dọn, nó định bụng lên lầu xem thử thì bị cô cản lại. Macau nghi hoặc, nó cảm giác có chuyện gì đó nghiêm trọng đã xảy ra.

Nào ngờ, việc nghiêm trọng mà nó nghĩ tới lại là..

"Vegas.."

"Anh đừng giận.. Em.. em chỉ yêu mình anh thôi.."

"Vegas.. đừng nhẫn tâm như vậy.. Đừng.. không cần em.."

"...." Hai mắt Macau dần đỏ lên.

Hoá ra người nó thích lại yêu anh trai nó.

Nhưng điều đáng giận hơn, anh trai nó vậy mà xem người ta như vật nuôi mà hành hạ.

"Pete, đừng sợ. Em đưa anh rời khỏi đây nhé."

Macau đau lòng ôm lấy bả vai Pete. Nó vừa ôm Pete vừa nhìn xung quanh căn phòng trống trải, tìm cách mở khoá nơi cổ chân cho cậu.

"Mày làm gì ở đây?!"

Thanh âm trầm khàn vang lên, sự tức giận như bao trùm khắp căn phòng rộng lớn. Macau hướng mắt nhìn về phía cửa, đồng tử đỏ ngầu đầy tơ máu đang nhìn chằm chằm vào hai người.

Vegas thấy Macau ôm Pete, lý trí gì cũng không còn. Kéo mạnh Macau ra khỏi người Pete, Pete không có điểm tựa ngã người xuống giường cuộn tròn đau đớn.

Trong lòng nóng như lửa đốt, Macau muốn chạy tới đỡ cậu nhưng đã bị Vegas ngăn lại. Hắn gằn lên. "Ra ngoài."

"Anh hai, anh không thể giam Pete ở đây! Anh không thể làm như vậy!"

"Tao bảo ra ngoài."

"Vegas! Em không thể mắt nhắm mắt mở làm ngơ để anh tổn thương Pete. Anh mau thả anh ấy ra đi."

"Tao bảo mày cút ra ngoài!!!!!" Vegas gầm lên, hắn kéo Macau đến gần cửa, cả hai giằng co một lúc thì Vegas nhanh tay đẩy được nó ra ngoài, còn hắn ở bên trong khoá trái cửa lại.

"Anh hai! Anh mau mở cửa ra. Anh hai, anh muốn làm gì.. Mở cửa ra." Macau ở bên ngoài sốt ruột đập cửa liên hồi.

Bên trong, lửa giận đã lên tới cực điểm. Vegas rút thắt lưng đeo trên người ra không chút nương tay đánh lên người Pete.

"Đê tiện!" Vegas vừa mắng vừa quật xuống, thắt lưng bằng da không ngừng quất lên da thịt đến ửng đỏ rướm máu. Pete cảm thấy cả cơ thể ngập trong đau đớn. Nơi đáy tim như bị một con dao lớn cứa thật nhiều nhát..

Run rẩy ôm lấy chính mình chịu đựng cơn đau đang giày vò từng chút.

Dạ dày không ngừng cuộn lên đau đớn, sự thống khổ dằn vặt đến cực điểm.. Pete phun ra một ngụm máu tươi trên chiếc giường trắng toát, từng giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống.

Động tác ngừng lại, Vegas hoảng hốt ném đi thắt lưng trên tay, hắn kéo người ôm vào trong ngực mình.

Pete mỉm cười nhìn nam nhân, cơ thể run đến lợi hại, hơi thở mong manh yếu ớt.

"Vegas, hay là anh giết chết em đi.."

Em chết đi rồi, sẽ không còn là cái gai trong mắt anh nữa...

.
.
.

#Pluie

Liệu chap sau Pete có chết không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net