Chương 17. Vegas là của Pete

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng dựa người vào cửa sổ hút thuốc, đầu của Vegas hỗn loạn với những lời khai nhận được tối nay. Người ngoài nhìn vào ai cũng thấy ba luôn yêu thương gia đình, ít ai biết được trong phòng làm việc của ông không có tấm hình nào của vợ mình và các con cả, chỉ có hình ảnh của người phụ nữ đó. Những năm tháng ấy, mẹ anh đã phải sống cô đơn như nào. 

Mặc dù vậy, dựa theo trí nhớ, trước kia ba chưa bao giờ xuống tay đánh mẹ và anh, chỉ bắt đầu từ sau ngày hôm đó. Vào một buổi chiều cuối tuần, khi anh ngồi dưới sàn tập trung lắp ráp những mảnh ghép lego, còn Macau đang chập chững bước đi theo từng lời động viên và tiếng vỗ tay của mẹ, đột nhiên ba từ ngoài cửa lao vào đánh vợ mình kèm theo những lời mắng chửi thậm tệ. Một đứa trẻ mới 5 - 6 tuổi như anh chỉ biết đứng nhìn, ôm chặt lấy Macau đang khóc thét vì sợ hãi. Sau đó là quãng thời gian mẹ anh rơi vào trầm cảm. Chủ mẫu của Thứ gia cứ vậy rồi dần qua đời với những viên thuốc ngủ vương vãi ...

Đưa điếu thuốc lên miệng hút một hơi dài, Vegas chìm trong suy nghĩ cho tới khi nghe thấy tiếng động phía sau, anh dập tắt thuốc rồi bước đến cầm khăn lau tóc cho Pete. Để rồi bất ngờ khi Pete gạt tay anh ra, cầm lấy khăn tự lau cho mình.

Vegas đứng đó, yên lặng quan sát. Từ lúc trở về Pete không nói với anh câu nào, cậu chỉ lặng lẽ đi vào phòng tắm. Trên cánh tay Pete vẫn còn vết thương từ tối nay, tuy chỉ là vết thương ngoài da thịt vài ngày sẽ khỏi, nhưng nhìn vào khiến anh khó chịu vô cùng. Kéo ngăn tủ cạnh giường, anh lấy ra hộp thuốc rồi nhẹ nhàng bôi lên tay Pete, vừa thoa thuốc anh vừa cố gắng giữ chặt cánh tay đang muốn rút về của cậu.

Một người lau tóc, một người thoa thuốc, không ai nói với ai câu nào, cho tới khi Vegas lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.

"Pete .. Anh xin lỗi ..."

Giống như thuốc nổ bị châm ngòi, Pete đứng bật dậy, cậu vứt khăn sang một bên cất giọng chất vấn Vegas.

"Xin lỗi? Anh xin lỗi chuyện gì? Xin lỗi vì lén lút gặp bạn thân của tôi? Xin lỗi vì gặp thằng khác sau lưng tôi? Hay xin lỗi vì tôi không đủ năng lực chia sẻ cùng anh những việc quan trọng?"

Giọng cậu ko lớn, nhưng đủ để Vegas nhận thấy chút run rẩy, ẩn nhẫn trong từng câu nói.

"Không phải vậy. Pete em nghe anh nói. Anh thừa nhận trước kia anh có qua lại với cậu ta. Nhưng từ khi có em bên cạnh, anh chưa từng và sẽ không bao giờ nghĩ tới việc sẽ qua lại với người khác. Cậu ta đơn giản chỉ là tìm kiếm thông tin cho anh, đổi lại một vài lợi ích. Em là người duy nhất anh yêu, anh sẽ không lừa dối em bất kì chuyện gì cả..."

"Vậy tại sao? Tại sao tôi lại là người cuối cùng biết tới chuyện này? Tôi giống như một đứa ngu trong mắt người khác, tôi chỉ là một tên hề nhảy nhót bán mạng cho Thứ gia mà không xứng đáng được biết tới những chuyện quan trọng đối với anh sao?"

"Không phải ... không phải ... xin em đừng nói như vậy .. " Vegas hoảng hốt. Anh vội vàng đưa tay nắm chặt lấy bàn tay run rẩy vì tức giận của Pete.

"Pete ... em là người yêu của anh, là bạn đời của Vegas này, là chủ mẫu của Thứ gia, em có quyền biết hết tất cả mọi việc. Tin anh! Pete! Anh chưa từng nghĩ sẽ che giấu em điều gì. Porsche tìm tới anh, nhờ anh giúp cậu ấy vì việc này nằm ngoài khả năng của Kinn. Bởi vì người phụ nữ đó liên quan tới cái chết của mẹ anh, nên anh mới cho người điều tra chuyện này, và anh ..."

"Và anh tìm tới người khác để chia sẻ mối bận tâm, mà không phải là tôi sao?" Pete tiếp lời.

"Tới khi nào, tôi mới là người đầu tiên mà anh tìm đến?" Câu hỏi thoảng nhẹ như gió, chất chứa sự thất vọng của cậu.

Mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, Pete ngồi thụp xuống giường, cúi xuống vùi đầu vào hai tay. Cậu thấy bản thân như bị rút cạn hết sức lực. Ngay từ lần đầu gặp Luka, cậu đã biết mối quan hệ giữa người này và Vegas không hề đơn giản. Cậu không hỏi tới, không có nghĩa rằng cậu không để ý. Cậu tin Vegas sẽ không làm điều gì mờ ám sau lưng cậu. Nhưng qua tối nay, cậu thấy mình như một tên hề, hóa ra, chuyện liên quan tới mẹ anh ta, chuyện đau lòng như vậy, Vegas chẳng hề chia sẻ với cậu ...

Bước lại gần chỗ Pete đang ngồi, Vegas quỳ một chân ngồi xuống sát cạnh cậu. Nắm lấy bàn tay đang siết chặt của Pete, trái tim anh thắt lại khi nhìn thấy người mình yêu đau khổ.

"Là anh không muốn tạo thêm áp lực cho em. Em ở bên anh hơn 4 tháng, xử lý toàn bộ việc gia tộc, giúp anh vực dậy một Thứ gia đang thất bại thảm hại, nhưng anh chưa từng cho em được điều gì ngoài những lần phải đối mặt với nguy hiểm liên quan tới tính mạng."

"Suốt 4 tháng, em chưa từng có lúc nào rảnh rỗi, thậm chí một giấc nghỉ trưa em cũng không có. Anh chỉ là không muốn nhìn thấy em phải vất vả lo lắng cho anh thêm nữa. Nhưng anh sai rồi. Anh không nên giấu em chuyện đó. Pete!"

Vegas vươn tay khẽ chạm vào gương mặt người yêu, rồi nhẹ nhàng vuốt lên đôi mắt đang nhắm chặt. Trời mới biết anh đau lòng như thế nào, khi nhìn thấy ánh mắt sụp đổ của Pete. Thà rằng Pete tức giận rồi trút lên anh, để khiến cho bản thân có thể thoải mái, còn hơn là cứ luôn nhẫn nhịn như vậy.

"Anh sai rồi. Không có lần sau. Pete! Sẽ không có lần sau đâu. Anh hứa với em."

Pete thở dài. Gạt tay Vegas ra, cậu mệt mỏi nằm xuống giường.

Với tay tắt đèn trong phòng, chỉ để lại ánh sáng vàng nhạt từ đèn ngủ, Vegas nhẹ xoa bóp vùng đầu và hai bên thái dương cho Pete. Nhìn gương mặt người yêu, anh thấy mình thật tồi tệ. Tại sao anh chỉ nghĩ tới việc giảm bớt áp lực cho Pete, mà quên rằng em ấy cũng sẽ bị tổn thương nếu biết anh giấu chuyện quan trọng như vậy.

Trước kia, mỗi lần tới Chính gia làm việc, anh đều nhìn thấy Pete cười nhẹ cúi đầu chào anh. Ko ít lần anh bắt gặp Pete đang đùa giỡn cùng những vệ sĩ khác, như thể nơi nào có Pete, nơi đó tràn ngập tiếng cười. Tuy nhiên, nếu nói Pete luôn vui vẻ, thay vì nói rằng em ấy sợ sẽ khiến người khác buồn thì đúng hơn. Lúc nào cũng để ý tới cảm nhận người khác. Ngay cả khi bị anh giam giữ, Pete vẫn quan tâm tới cảm xúc của anh, lắng nghe anh tâm sự, ở bên anh khi anh chỉ còn một mình. Thật ngốc mà. Một mặt trời nhỏ rạng rỡ như vậy ...

Hơi thở của Pete dần đều đặn. Vén chăn chui người vào nằm bên cạnh, Vegas nhẹ nhàng nâng đầu Pete lên rồi luồn tay đặt xuống dưới gáy cậu từng chút một cho tới khi có thể ôm trọn Pete vào lòng. Đặt nụ hôn lên mái tóc mềm, anh tiếp tục xoa bóp nhẹ nhàng phía sau đầu Pete, giúp cho cậu ngủ thật ngon, cho tới khi anh chìm vào giấc ngủ.

Nép mặt trong khuôn ngực ấm áp và tràn ngập mùi hương quen thuộc, Pete từ từ mở mắt. Sao cậu không biết là Vegas vì lo lắng cậu sẽ kiệt sức nên mới không nói cho cậu biết chứ. Nói rằng cậu giận Vegas giấu mình, không bằng nói rằng cậu ghen tị với Luka. Trước kia, cậu cả của Thứ gia thay người tình nhanh hơn thay áo, những người anh ta qua lại, thậm chí còn nhiều hơn số điện thoại trong danh bạ của cậu Kinn. Nhưng nó hết sức chóng vánh. Vậy mà Luka có thể ở bên cạnh Vegas lâu tới vậy...

Con người khi yêu, thường có cái gọi là giác quan thứ sáu. Cậu cảm nhận được Luka rất yêu Vegas, sẵn sàng chấp nhận là một người tình ở trong bóng tối, miễn là có thể giúp được cho Vegas, và được ở bên cạnh Vegas.

Xuất thân thấp kém nhưng lại có thể cạnh tranh được với con trai cả của gia tộc để có được chỗ đứng như hiện tại. Một người khôn khéo, tài giỏi như vậy, hơn nữa ... còn rất đẹp...

Nghĩ tới đây, Pete thấy chóp mũi mình có chút cay cay. Dù xuất thân thấp kém như nào, cậu ta cũng là cậu chủ của một gia tộc. Nếu ở bên cạnh Vegas sẽ là một hậu thuẫn vô cùng lớn, đặc biệt là trong tình cảnh của Thứ gia bây giờ. Còn cậu, ngoài việc bán mạng cho Thứ gia, cậu còn có thể làm gì? Điều mà cậu cho Vegas được, duy chỉ có cái mạng này.


... Khoan! Từ khi nào cậu lại trở nên yếu đuối hèn kém như vậy. Tự nhiên lại so sánh hơn thua với một kẻ mà Vegas vốn dĩ không lựa chọn. Cậu là người đứng bên cạnh Vegas, là người mà cậu chủ Thứ gia luôn cao ngạo sẵn sàng quỳ xuống dưới chân cậu, chỉ để cầu xin cậu tha thứ. Là người nắm giữ trái tim của Vegas. Là cậu mà, đúng chứ?

Vùi đầu vào khuôn ngực đang phập phồng hít thở đều đặn, nghiêng mặt khẽ cọ sát vào da thịt nhẵn nhụi của người yêu, cậu hít lấy mùi hương cơ thể quen thuộc. Vòng tay ra sau vuốt ve tấm lưng săn chắc, người đàn ông này ... là của cậu, của riêng cậu thôi.

Là của riêng Pete này.

------------------------------------------

Lại là góc nhỏ của cô gái thức đêm đu đưa cùng VegasPete.

Ủa, tui viết xong chương này mà tui không hiểu tui viết cái gì luôn á.

Vegas không là của Pete thì còn của ai nữa.

Chỉ là tui cảm thấy, nói sao nhỉ, việc Vegas yêu Pete, và Pete yêu Vegas nó xảy đến khá là nhanh, nằm gọn trong không gian thu hẹp của một căn phòng, bên cạnh đó quá nhiều những chất xúc tác (tình yêu ngang trái, ranh giới sinh tử ..) khiến cho 2 con người này nhanh chóng lao vào vồ vập lấy nhau.  

Trong khi một tình yêu thực sự thì bên cạnh việc cùng nhau lăn xả trên giường và trải qua thử thách, còn là việc hòa hợp với nhau trong các mối quan hệ xã hội bên ngoài, trong những quan điểm sống và thói quen sinh hoạt thường ngày của cá nhân.

Có khúc mắc, mới có hòa giải, và khiến cho hai người hiểu nhau hơn, dần bào mòn những góc nhọn để hài hòa với nhau hơn. 

Vậy nên (chắc là vậy ha) chương này mới ra đời, chứ nó nằm ngoài bản thảo của tui luôn á.

Mọi người cứ vui vẻ nha, tui hảo ngọt, đảm bảo không có ngược hai đứa đâu *tim tim*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net