Chương 10 - ĐẠI CA - MỸ NHÂN???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐẠI CA - MỸ NHÂN???

Trận mưa ban chiều rất lớn, nhưng hiện tại đã tạnh ráo, bầu trời đêm đen đặc đã trở nên sạch sẽ trong suốt còn có vài ngôi sao điểm xuyết trên không trung. Mùi tanh nồng đặc trưng của cơn mưa đã tan đi, nương theo đèn đường oánh bạch, mơ hồ có thể thấy một hai cánh chim nhỏ đang nơm nớp lo sợ chấp chới bay lượn. Pete che mũi lại, thấp thấp ho khan một tiếng, còn chảy ra một ít nước mắt sinh lý. Cậu hơi nghiêng người liếc mắt trộm nhìn về phía Vegas.

"Cậu.... không có việc gì chứ?"

Trời sinh Pete có chút mẫn cảm, cảm xúc của Vegas được che giấu rất sâu, biến hóa cũng không lớn nhưng cậu có thể cảm thụ được. Vegas cười khinh miệt một cái, y móc từ trong túi một bao thuốc lá lấy ra một điếu, đẩy nắp bật lửa, chắn gió, ngọn lửa lung lay trong gió vài cái rồi run rẩy đốt vào điếu thuốc. Điếu thuốc được châm lên, hắn hút mạnh một hơi rồi thở ra mùi hương trái cây vốn thanh đạm mà giờ lại có chút cay độc.

Pete không hút thuốc lá bao giờ nhưng cậu biết loại thuốc lá mà Vegas hút không giống với thuốc lá mà ba cậu hay hút. Không gay mũi khó ngửi như vậy, thậm chí nó còn mang theo hương hoa quả nồng đậm.

"Đi lấy quần về thôi."

"Hả?" Pete sửng sốt.

Vegas nghiêng đầu sang liếc mắt nhìn cậu một cái:

"Hả cái gì mà hả, tự dưng không đâu đi vào trụ sở cảnh sát một chuyến, bị mang tiếng mà chả làm gì không phải mất công sao?"

Pete: "...."

Ngữ khí này, phảng phất như bọn họ thật sự chuẩn bị trộm cái gì đó vậy. Ngại với Vegas thiếu gia đang làm ra vẻ không có việc gì nhưng lại đang buồn bực không có chỗ phát tiết cảm xúc nên Pete đành phải đi cùng y, một lần nữa cạy khóa lấy ra cái quần dính Coca.

Bà chủ đã viết cái nhãn tên của Pete và ngày nhận dán ở lưng quần, cái quần của Vegas mà viết tên của Pete thoạt nhìn có chút cổ quái. Cậu cố tình xem nhẹ điểm cổ quái đó, chỉ gấp lại nó cho bằng phẳng. Vegas kẹp đầu lọc của điếu thuốc trong tay, nhíu mày nói:

"Gấp làm gì, dù sao cũng phải giặt."

"Thói quen rồi." Pete nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Từ khi còn nhỏ, bà Benz đã yêu cầu hai anh em cậu tự thu dọn đồ vật của mình, bởi vì công việc của bà rất bận, tiền lương cũng không cao, vì vậy tính tình của bà rất nóng nảy, ngay cả ông Gus cũng không thể may mắn thoát khỏi việc bị trách mắng. Pete không muốn bị mắng cho nên đã hình thành thói quen việc của mình phải làm được tận thiện tận mỹ.

"Cậu thường xuyên tự mình gấp quần áo à?"

"Bằng không thì ai làm cho."

Vegas đại thiếu gia khác hẳn với cậu, tuy rằng y chưa từng thể hội qua bầu không khí gia đình hòa thuận vui vẻ nhưng ông Gun và bà Nin có rất nhiều tiền, đối với đứa con trai duy nhất là y đây cũng không tiếc thứ gì.

Nhà y chỉ tính người giúp việc cũng có 3-4 người, dọn dẹp gấp quần áo không phải tự mình động thủ.

"Thủ pháp không tồi nha, giống hệt người giúp việc nhà tôi."

Pete hít sâu một hơi mắng:

"Mẹ nó, cậu thật biết dùng cách so sánh."

Gấp quần áo xong, cậu lại cho vào túi nilon, sau đó khóa kỹ cửa hàng cho bà chủ, kiểm tra không còn sơ sót gì lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Việc trong lòng buông xuống, cậu cảm thấy đầu óc mình căng ra, hai chân cũng có chút mềm. Quần áo trên người đã tự khô, hàn ý nhập thể, cũng không cảm thấy lạnh nữa.NCậu treo túi nilon lên tay lái xe, vỗ vỗ yên xe vẫn còn đọng nước, rồi từ biệt với Vegas.

"Hôm nay thực sự cảm ơn cậu, cậu muốn cái gì, tôi sẽ tận lực thỏa mãn, đừng quá mức là được."

Cậu còn không quên phải báo đáp Vegas. Dứt lời, Pete đẩy chiếc xe đạp về phía đường cái lớn, đèn đường trước mắt bỗng nhiên lảo đảo lắc lư, ánh đèn giống như những mảnh thủy tinh vỡ nát rơi xuống đầy đất làm đầu óc cậu choáng váng. Một tiếng còi chói tai vang lên, theo bản năng Pete dừng bước. Ngay sau đó một cỗ sức lực mạnh mẽ ngang ngược kéo cậu về phía sau, tay lái xe rời khỏi tay, phần eo cậu mềm xuống, lưng cậu đụng vào trong lồng ngực vững chắc của một người.

"Muốn chết à!"

Vegas kinh hồn chưa định, giơ tay hung hăng vỗ vào mu bàn tay của Pete. Tài xế hùng hổ chuyển tay lái, vòng qua xe đạp của Pete rồi tăng tốc rời đi. Bánh xe lăn qua vũng nước bắn lên không ít nước bẩn suýt chút nữa vấy lên người cậu.

Pete thở hổn hển, lúc này ý thức mới chợt thanh tỉnh, nhưng theo sau là hương vị tin tức tố của Vegas không kiêng nể gì đấu đá lung tung. Tin tức tố của y đan xen hỗn hợp với mùi thuốc lá hoa quả giống như một liều thuốc cường lực đâm vào làn da của cậu.

Vì áo cậu ướt nên Vegas đã đem áo khoác ngoài cho cậu, bên trong y chỉ mặc áo ngắn tay còn dầm mưa hóng gió nên thuốc ức chế chỉ còn đọng lại chút ít, y cũng không phun thêm thuốc ức chế cho nên giờ phút này, hai người kề sát nhau như vậy, cậu cảm giác được tin tức tố của Alpha đang đối nghịch nhau mà tất nhiên Vegas cũng có cảm giác.

Nhưng thể lực hiện tại của Pete không đủ, lực công kích của tin tức tố cũng rất yếu, đối với Vegas mà nói giống như bị một bàn tay nhỏ đấm nhẹ vài cái dục cự hoàn nghênh vào lồng ngực. Mà trong nháy mắt cậu cảm nhận được tin tức tố của Vegas, lỗ chân lông cả người cậu phảng phất như mở ra. Cậu muốn đẩy người kia ra nhưng lại không thể động đậy.

Một tay Vegas nắm chặt lấy cánh tay cậu, một tay đỡ lấy cậu, hai người bọn họ hơn kém nhau tận 10cm, Vegas cúi đầu cơ hồ để sát vào sau cổ cậu. Nếu người không biết mà nhìn thấy cảnh tượng này, khẳng định sẽ nghĩ là vị Alpha kia đang định đánh dấu Omega của hắn.

Khi nghĩ tới đây, Pete nhẹ nhàng run lên, cảm thấy làn da sau cổ kia phảng phất như đang hô hấp, nó nhạy bén tới cực điểm đối với nhất cử nhất động của Vegas. Khuôn ngực của Vegas rất rắn chắc, làn da cũng rất ấm áp, nhiệt độ kia như có thể xuyên thấu qua đồng phục truyền vào trong lòng Pete. Cậu phát hiện mình có phản ứng.

Cậu là một Alpha, vậy mà có thể nổi lên phản ứng đối với tin tức tố của một Alpha khác ư Chính cậu cũng cảm thấy tam quan từ khi sinh ra tới giờ như sụp đổ, cậu hoảng sợ, cắn lấy đầu lưỡi, dùng đau đớn để kích thích thần trí của mình, làm tiêu giảm sự hưng phấn không biết đến từ đâu. Nếu cậu mà là Omega thì hiện tại chỉ sợ cậu sẽ cầu xin Vegas đánh dấu mình.

May mắn Alpha không dễ dàng bị tin tức tố của Alpha khác chi phối như vậy, đau đớn phủ lên kích thích, tiểu Pete ủy khuất cúi đầu. Vegas không hề phát hiện:

"Cậu run cái gì, không phải cậu bị bệnh đó chứ?"

Pete nuốt nuốt nước miếng, hầu kết trượt lên trượt xuống, tiếng nói khàn khàn:

"Không có, thân thể tôi rất tốt, rất ít khi sinh bệnh."

Ngón tay Vegas cảm thụ phần eo của cậu một chút, ngón tay kia thiếu chút nữa thăm tiến vào bên trong quần áo của cậu.

"Cơ thể không chút ấm áp."

Pete có vòng eo tinh tế lại mềm dẻo, cơ bắp cân xứng không chút mỡ thừa, vì còn chưa ăn tối, cho nên phần bụng còn lép kẹp, lại khẩn trương nên eo tuyến được phác họa cực kỳ rõ ràng, nho nhỏ, phảng phất như một bàn tay có thể ôm trọn. Vừa nhìn qua chính là một vòng eo có thể chịu được lăn lộn. Mí mắt Vegas khẽ run lên, lực đạo trên tay không tự chủ mà mạnh hơn một chút. Trong lòng Pete run lên, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn đè lại cổ tay hắn:

"Cậu có thể buông tôi ra không?"

Hai người ôm nhau bên đường, xe cộ qua qua lại lại, mà còn ở gần trường học như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt. Vegas mất hứng thú, chậm rì rì buông tay ra:

"Đều là Alpha, cậu thẹn thùng cái gì."

Pete cũng không giải thích, yên lặng kéo lại quần áo rồi nói:

"Quần và áo sau khi giặt xong tôi sẽ mang trả cho cậu, tôi đi trước đây bằng không mẹ tôi sẽ sốt ruột."

Cậu sải bước lên xe, thân thể hơi cúi xuống vì ngược gió, dùng sức đạp mạnh, cưỡi xe đi về phía bệnh viện. Còn Vegas vẫn đứng tại chỗ, xoa xoa lòng bàn tay, phảng phất như còn lưu lại xúc cảm mượt mà của vòng eo người kia trên đó. Hắn tự mình lẩm bẩm nhắc mãi.

"Hừ, rất mềm mại."

------------

Lúc Pete chạy về bệnh viện thì Tankul đã rút kim truyền ra. Quả nhiên, bà Benz đã đến, bà mở miệng kêu lên:

"Con chạy đi đâu vậy! Có biết anh con thiếu chút nữa bị hồi huyết hay không!"

Tankul vừa tỉnh ngủ không lâu, trong mắt đều là tơ máu, nghe thấy vậy cố sức nâng cánh tay lên, kéo kéo góc áo của bà.

"Con bảo em đi tìm nơi làm bài tập đó."

Bà Benz nhịn xuống, nói thầm:

"Làm bài tập cũng phải xem thời gian chứ!"

Pete dựa vào cạnh cửa, trong tay vẫn xách theo túi quần áo của Vegas, cậu vẫn còn cảm thấy đầu nặng chân nhẹ như cũ. Quần áo ướt trên người cơ hồ đã bị nhiệt độ cơ thể cậu hong khô, sự dính nhớp ẩm ướt khó chịu đã không còn nhưng lạnh lẽo đã xâm nhập vào cốt tủy.

Bà Benz mang hộp đồ ăn nóng hầm hập tới, còn có quần áo khô ráo tỏa hương nhưng Pete lại cảm thấy lúc ở bên Vegas tựa hồ tự tại hơn một chút. Bà Benz đưa quần áo cho cậu, bà nạt:

"Nhanh đi buồng vệ sinh thay quần áo đi, anh của con nhất quyết chờ con tới mới ăn cơm đấy."

"Vâng."

Pete đơn giản đáp lời, xoay người đi. Khi ra ngoài hành lang cậu loáng thoáng nghe tiếng Tankul oán trách hô lên trong phòng bệnh:

"Mẹ."

Bóng đèn hành lang rất sáng, mặt tường màu trắng, mặt đất cũng máu trắng, ánh sáng phản xạ làm người hoa mắt không thể mở ra được. Hai bên phòng bệnh kê hai dãy ghế hẹp dài, ngẫu nhiên có một hai cụ già ngồi trên ghế che miệng, ho khan vài tiếng. Họ có mặc thêm vài lớp quần áo, che chắn kín mít nhưng có thể nhìn thấy lớp áo lông bục chỉ lộ ra khỏi cổ áo. Có thể lớp áo lông bục chỉ kia bị mài mòn đến không hề phát huy được công lực chọc người phát ngứa nữa.

Pete cảm thấy mình có chút gì đó khang khác. Có lẽ là vì trời mưa, hoặc là bị túm vào đồn cảnh sát, mà cũng có thể là ngẫu nhiên phát hiện chính mình còn được người khác chăm sóc. Được Vegas chăm sóc.

Cậu hít hít cái mũi, kéo cao áo khoác của người kia trên người. Thật ra Vegas khác hoàn toàn so với những gì cậu tưởng tượng. Rất nghĩa khí.

Pete đi tới buồng vệ sinh, thay toàn bộ quần áo trên người, gập gọn để vào trong túi nilon cùng với quần của Vegas, rồi xách về phòng bệnh. Hộp cơm đã được mở hết ra, là đồ ăn của nhà ăn bệnh viện, khoai tây thái sợi xào, cải bắp xào, thịt viên mộc nhĩ, còn có hai hộp cơm lớn.

Tankul thực sự không muốn ăn, tuy rằng đã hạ sốt nhưng thân thể vẫn mệt mỏi như cũ. Anh bị bà Benz nhìn chằm chằm nên mới miễn cưỡng ăn được hai miếng cơm, cắn hai miếng thịt, đã cảm thấy quá ngấy không thể ăn tiếp.

Mà vốn Pete ăn uống rất tốt, một mình có thể ăn hết được một hộp cơm đầy nhưng đêm nay cậu cũng không ăn được nhiều. Cậu cảm thấy buồn nôn, khoai tây thái sợi dầu mỡ ngấy ngấy phối hợp với mùi thuốc sát trùng của bệnh viện làm cho sự thèm ăn của cậu giảm xuống mức thấp nhất. Bà Benz cũng rất kinh ngạc nhìn cậu:

"Chỉ ăn vậy thôi sao?"

"Con có chút mệt."

Pete cố nén chút ngứa ngứa trong cổ họng, và kiềm lại cơn ho khan. Kết quả thừa rất nhiều đồ ăn, bà cũng chỉ có thể đóng gói lại mang về nhà. Pete đỡ Tankul đi ra khỏi phòng cấp cứu, đi về bãi đỗ xe. Anh thấp giọng hỏi cậu:

"Em đi đâu vậy?"

Pete rũ mắt, ngón tay hơi nắm chặt lại, ánh mắt lập lòe:

"Em đi xử lý chút việc tư."

Biểu tình của Tankul khẽ nhúc nhích:

"Có chuyện gì em đừng nghẹn trong lòng, anh phát hiện từ khi chuyển lớp em có chút kỳ quái nha."

Pete thở dài:

"Còn không phải sao, anh ở trong lớp học hiện tại có cảm thấy kỳ quái hay không?"

Tankul dừng một chút nghĩ lại cũng thấy đúng. Giống như anh luôn muốn trở thành Alpha thì Pete vẫn nghĩ mình sẽ trở thành Omega, kết quả trời xui đất khiến làm cho anh như lạc vào bầy cừu mà Pete lại như lạc vào ổ sói.

Về tới nhà, Tankul vốn định làm bài tập, nhưng bà Benz khăng khăng nói là không được, còn gọi điện cho chủ nhiệm lớp của anh, nói rõ tình huống. Chủ nhiệm cũng rất hòa ái, bảo anh nhanh chóng nghỉ ngơi thật tốt, không làm bài tập một ngày cũng không làm ảnh hưởng tới thành tích của anh.

Mà Pete về nhà đã đem toàn bộ quần áo ướt bỏ vào máy giặt. Bà Benz cũng không chú ý trong đống quần áo kia của cậu có thêm một bộ đồng phục. Trong quá trình giặt quần áo chậm rì rì, Pete nhân lúc này bắt đầu làm bài tập. Theo thường lệ cậu làm bài của từng môn từng môn một, cũng may trong lớp cậu đã làm không ít, giờ còn lại không quá nhiều. Pete nhìn đồng hồ, hô một tiếng vọng ra ngoài:

"Mẹ ơi, chốc lát nữa con phơi quần áo cũng được, mẹ cứ nghỉ ngơi sớm đi!"

Bà không lên tiếng đáp lại, bà đang gọi điện thoại oán giận với ông Gus.

10 giờ tối, Pete đã làm xong toàn bộ bài tập, lúc này mới xoa xoa cái cổ đã cứng ngắc của mình đi ra ngoài phơi quần áo. Những đồ khác đều không sao duy độc cái quần bị Coca đổ vào của Vegas kia là hoàn toàn không thể giặt hết.

Đại khái là do để quá lâu, Coca đã bám dính vào chất vải, Pete thở dài một cái, xem ra thực sự không thể thoát khỏi phải giặt tay rồi. Nhưng cậu cũng không dám quá trắng trợn táo bạo giặt luôn mà chỉ có thể để lại chiếc quần đó trong máy giặt, rồi phơi hết quần áo khác lên.

Chờ tới 12 giờ, khi Tankul và bà Benz đều đã ngủ, cậu mới rón ra rón rén đi ra ngoài, hứng nước ở bồn rửa bát trong bếp, cầm xà phòng và bàn chải, ngồi trên mặt đất giặt quần cho Vegas. Đêm đã khuya, không gian rất tĩnh lặng, đèn đường bên ngoài xuyên thấu qua ô cửa sổ còn sáng rõ hơn so với đèn ngủ trong nhà.

Pete chà xát chiếc quần đến nỗi tay đỏ lự lên mới hoàn toàn làm dầu vết kia biến mất. Cậu thở dài một cái, giũ chiếc quần qua vài lần nước mới sạch xà phòng, sau đó đỡ eo đứng lên. Chợt thấy trước mắt lại quay cuồng, huyệt thái dương giật giật đau đớn. Có lẽ cậu bị cảm lạnh rồi, hy vọng không trở nên nghiêm trọng hơn.

Lúc Pete đứng lên đổ nước không cẩn thận làm rơi chiếc chậu xuống đất, thanh âm chiếc chậu bằng nhựa va xuống mặt đất trở nên cực kỳ vang dội, cậu sợ hãi tới mức run rẩy cả người. Cậu đứng lặng người, dựng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh trong phòng. Cũng may, qua mười mấy giây sau không có tiếng chất vấn nào phát ra. Pete vỗ vỗ ngực, cất chậu đi, giũ quần ra, phơi trên ban công, sau đó nhanh chóng chui vào ổ chăn, ngủ.

Cậu cũng không biết, vì Tankul đã ngủ mơ màng ở phòng bệnh cho nên đêm khuya vẫn còn tỉnh táo. Anh nghe thấy thanh âm chà sát quần áo, nghe thấy tiếng đổ nước, cũng nghe thấy thanh âm phơi phóng. Đại khái khoảng 2 giờ sáng, Tankul rời giường đi WC, sau khi ra khỏi buồng vệ sinh, anh không nhịn được liếc về phía ban công phơi đồ. Một chiếc quần rõ ràng dài hơn rất nhiều so với thân hình của Pete đang treo ở ban công đối diện với cửa sổ, ánh sáng đèn đường chiếu vào nhà, hàng quần áo treo ở đó như một sân khấu rối bóng. Anh nhìn vào ống chiếc quần kia, thấy lờ mờ ký hiệu chữ "Vegas" được viết bằng bút dạ.

-------

Sáng sớm hôm sau, bà Benz lái xe đưa bọn họ tới trường học. Khi đi ngang qua ngõ nhỏ bọn họ hay để xe đạp, theo bản năng Tankul nhìn thoáng qua, chỉ thấy một mình chiếc xe đạp của anh đang ở đó. Anh quay đầu nhìn chằm chằm Pete với ý vị thâm trường nhưng cậu không hề phát hiện. Thậm chí cậu còn gật gù nhắm mắt như sắp ngủ. Xe ngừng lại ở cổng trường, bà Benz lại dặn dò Tankul vài câu mới thả bọn họ xuống xe. Pete mở mắt ra, ngáp một cái nước mắt sinh lý trào lên trong đáy mắt.

"Ngày hôm qua không ngủ ngon hay sao, tại sao lại buồn ngủ như vậy?" Bà Benz tùy ý hỏi.

Pete nặng nề xuống xe, mệt mỏi nói:

"Có lẽ vì mơ thấy ác mộng ạ."

Ở cổng trường chen chúc không ít hàng rong bán đồ ăn sáng, có mùi hương bánh trứng gà lan ra rất xa, hay âm thanh xèo xèo của thịt xông khói được chiên qua dầu bắn ra bốn phía. Bởi vì trường không cho mang đồ ăn vào lớp cho nên đám học sinh thường ngồi xổm ngoài cổng trường ăn đến cực kỳ hưng phấn. Nhưng ở ngay trong cổng trường, sao đỏ bị một vòng người vây quanh đang cãi cọ ầm ĩ gì đó. Nop cắm tay trong túi quần, hơi ngửa đầu, không khách khí "chậc" một tiếng.

"Không mặc đồng phục thì làm sao, đại ca nhà ta mặc đồng phục hay không thì phải xem tâm tình của anh ấy nha."

Sao đỏ là học sinh mới vào năm nhất, có thể còn chưa nghe danh của Vegas cho nên cố chấp ngăn bọn họ không cho đi vào. Vì dù sao thì giáo viên phòng giáo dục đạo đức đã đưa ra quy định, không mặc đồng phục thì không cho vào trường. Nic không kiên nhẫn nói:

"Nhanh tránh ra đi, thích trừ bao nhiêu điểm thì trừ."

Sao đỏ lắp bắp nói:

"Mấy người ... mấy người nói tên và lớp ra."

Mà người ở trung tâm của sự xung đột này ngược lại vẫn bình ổn không chút tức giận. Vegas luôn luôn không thích hao phí miệng lưỡi với những người không liên quan, đám tép riu thượng vàng hạ cám này không tới phiên y ra mặt giải quyết.

Có Nop và Nic là đủ rồi. Nhưng dù sao thì cũng đang ở cổng trường, bọn họ cũng không thể quá phận mà động tay động chân cho nên mới hao phí vài câu miệng lưỡi với cậu sao đỏ này. Pete nhíu nhíu mày.

Cậu sao đỏ kia cậu quen biết nha, là đàn em lớp dưới đã từng thử giọng trong câu lạc bộ phát thanh. Pete lại nhìn thoáng qua Vegas, thấy ý cười trên mặt y đã không thấy, chỉ nhàn nhạt kéo ra khóe môi, tựa hồ sự nhẫn nại đã cạn dần. Pete vội vàng đẩy đám người ra chen lên đằng trước.

"Malee!"

Cậu sao đỏ nâng mắt thấy Pete thì tức khắc hai mắt sáng ngời:

"Học trưởng!"

Cậu gật gật đầu, cậu nhìn trộm qua Vegas sau đó nói với Malee:

"Cậu thả cho cậu ta qua đi, cậu ta không phải cố ý không mặc đồng phục, cậu ta ...."

Chuyện này có chút khó nói, trên mặt Pete xuất hiện một chút xấu hổ. Vegas cười nhìn cậu, Nop và Nic muốn xen mồm vào nhưng đều bị hắn ngăn cản.

Tankul đứng ở phía sau đám người nhìn rõ ràng tình huống, anh và Pete là anh em sinh đôi, thật sự quá hiểu biết lẫn nhau. Cậu giải thích gập ghềnh như vậy, có thể thấy được việc này cậu không muốn để người biết. Anh bỗng nhớ tới bộ đồng phục treo trên ban công nhà mình.

Pete dứt khoát nói:

"Là do tôi, không trách cậu ta được."

Malee nở nụ cười ngọt ngào, làm hai má núm đồng tiền xinh đẹp lộ ra:

"Em biết học trưởng sẽ không gạt em, nếu là bạn của học trưởng thì thôi ạ."

Pete ngượng ngùng gật đầu, rèm lông mi nồng đậm run rẩy:

"Cảm ơn nhé, hôm nào mời cậu đi ăn cơm."

Malee kinh hỉ nói:

"Được ạ, vừa hay cuối tuần này em sẽ tới câu lạc bộ phát thanh, về sau còn xin nhờ học trưởng chỉ giáo nhiều hơn."

"Ừ, đừng khách khí."

Thanh âm của Pete rất dễ nghe cho nên vừa vào học đã được mời vào câu lạc bộ phát thanh. Sinh hoạt trong câu lạc bộ đã 2 năm từ năm nhất tới giờ, hiện tại đã dần dần lui về sau nhường cơ hội cho đám học sinh mới có nhiều thời gian hơn. Giọng nói của Malee rất ngọt ngào lại trong trẻo, vì vậy muốn học tập cậu cũng không ngoài ý muốn. Đột nhiên cậu ta như nhớ tới gì đó, với cặp sách lấy ra một hộp sữa chua từ bên trong, là vị dâu tây.

"Đây, học trưởng."

Pete nhướng mày, có chút mờ mịt:

"Cho tôi?"

Malee gật đầu, ngón tay khẩn trương nắm chặt lấy quai đeo cặp sách:

"Không phải anh từng nói sữa chua rất hiệu quả cho việc nhuận hầu hay sao."

Pete buồn cười nói:

"Nhưng hiện tại tôi không phát thanh nha."

Malee sửng sốt một chút, gãi gãi đầu ngượng ngùng.

Pete đẩy lại cho hắn:

"Cậu để lại mà uống đi, tôi vào phòng học đây."

Pete quay đầu lại tìm Tankul, lúc này anh mới chậm rì rì đi tới bên người cậu, cậu nói:

"Anh ơi, đi thôi."

Tankul gật đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua về phía Vegas. Là người trong mộng của Alpha toàn trường, giá trị nhan sắc của Tankul tất nhiên không phải thổi phồng rồi. Vốn dĩ Malee có thể xem như khá dễ thương trong số Omega nhưng so sánh với anh thì tức khắc trở nên ảm đạm thất sắc.

Tankul nhất tần nhất tiếu, cũng có thể hấp dẫn được không ít Alpha xao động. Nop lại càng khoa trương túm chặt lấy cánh tay Vegas, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

"Trời ạ là Tankul đó!!! Thật là đại mỹ nhân nha!!!"

Vegas bị hắn lôi kéo tay áo, cũng bất động thanh sắc liếc mắt nhìn qua anh một cái.

Đẹp thì có đẹp, nhưng so với Pete lại thiếu chút gì đó.

Nop xoay đầu cười hì hì với Pete:

"Lớp trưởng, lớp trưởng, không giới thiệu một chút

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net