Chương 17 - TÔI ĐẦU HÀNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÔI ĐẦU HÀNG


"Thật đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, ta thấy phải nhanh chóng đổi lớp cho con mới được, có phải con yêu sớm hay không."

Pete ngước mắt lên nói rất chân thành:

"Được ạ, mẹ xin đổi lớp đi."

Bà Benz sửng sốt nhìn cậu, Pete lại cúi đầu, mềm mại nói:

"Con đang cầm một ít đồ vật của bạn học, hẹn hôm nay trả bạn ấy, không nghĩ rằng chương trình học lại thay đổi, nhưng con không thể thất ước."

Đương nhiên cậu biết, bà Benz chỉ xì hơi càu nhàu một chút thôi, căn bản không có khả năng xin chuyển lớp cho cậu. Nhà cậu không có nhân mạch, mà bà cũng không có mặt mũi để kêu gào khóc lóc trong văn phòng hiệu trưởng.

Bà hít sâu một hơi, thanh âm thoáng nhẹ hơn một chút, hướng về một gian phòng khác kêu lên:

"Tankul, đừng làm bài nữa, nhanh ra ăn cơm."

"Vâng, con biết rồi." Tiếng trả lời trong gian phòng kia vang lên.

Sau đó bà lại quay đầu nói với Pete:

"Nếu thành tích của con ổn định giống như anh trai con thì mẹ cũng không ép con học bù, nếu con đã biết lớp của mình đã không tốt như vậy thì càng phải nỗ lực hơn chứ, nếu có gì không hiểu thì trở về hỏi anh của con."

Pete lấy một chiếc kẹo còn dư lại từ tết dưới ngăn bàn uống nước, cậu bóc vỏ kẹo rồi nhét viên kẹo vào trong miệng. Mùi táo lập tức tràn đầy khoang miệng, thật ngọt.

Cậu ậm ừ đáp: "Con biết rồi."

Tankul đi từ trong phòng ra, tùy tiện xoa xoa mái tóc rối tung.

Anh ý vị thâm trường nhìn Pete một cái hỏi:

"Đi ra ngoài gặp bạn à?"

"Trả đồ cho bạn thôi."

Pete ngậm viên kẹo trong miệng nên khi nói chuyện phát ra thanh âm khá hàm hồ.

"Ồ."

Tankul có chút lo lắng, nhưng vì có bà Benz ở đây cho nên anh lại khó có thể nói gì thêm.

Sáng sớm ngày thứ 2, Pete đến trường trước nửa giờ. Cậu dắt xe vào ngõ nhỏ quen thuộc, và khóa lại sau đó mua một chiếc bánh nhân trứng gà ở ngoài trường, rồi nhanh chóng đi vào trạm phát thanh, điều chỉnh thiết bị.

Nodt đã tới rồi, nhìn thấy cậu thì thì thầm một câu:

"Tôi còn tưởng rằng tin tức tố của cậu có vị bánh nhân trứng chứ, thơm như vậy."

Pete nói: "Vừa mới ăn xong, thiết bị không có vấn đề gì chứ."

Nodt vỗ vỗ microphone nói:

"Không có việc gì, bản thảo cậu đã chuẩn bị chưa?"

Vegas lấy ra một tờ giấy đưa cho Nodt.

Nodt lướt lướt nhìn qua rồi nói:

"Bản thảo cậu viết ok. không có vấn đề gì."

"Đúng rồi." Bỗng nhiên Pete chợt nhớ.

"Cậu tìm một cái bút ghi âm, chốc lát nữa tôi phát thanh thì cậu giúp tôi ghi lại nhé."

Nodt nghi hoặc hỏi:

"Vì sao?"

Từ trước tới giờ bọn họ chưa từng ghi lại bất cứ bài diễn thuyết hay phát thanh nào.

"Có đàn em muốn mượn, là Malee đã gia nhập câu lạc bộ của mình đó, cậu ta cũng muốn học." Pete nghiêm trang nói.

"Oa, có phải cậu Omega có hai má lúm đồng tiền kia không?" Nodt nhìn cậu với ý vị thâm trường.

Pete liếc mắt quét qua hắn một cái nói:

"Đừng suy nghĩ vớ vẩn."

"Tôi không suy nghĩ vớ vẩn nha, người ta rõ ràng đang tìm cơ hội gặp mặt cậu mà, trên mạng có rất nhiều video phát thanh chuyên nghiệp còn muốn của cậu làm gì."

"Cậu ta nói thích thanh âm của tôi." Pete cường điệu nói.

Nodt chậc chậc hai tiếng:

"Nói thật thì, người ta cũng không tồi nha, bề ngoài nhỏ xinh khả nhân, nghe nói học tập cũng tốt, rất ưu tú, rất xứng đôi với cậu."

Pete trừng mắt: "Còn nói nữa thì tôi đi đó."

Nodt sờ sờ mũi nói:

"Đại ca nha, cậu là một Alpha, tại sao lại vô dục vô cầu như thế, không phải thường nói Alpha đều có khát vọng với Omega hay sao, tôi nghe nói cùng khối với chúng ta không ít người không cầm giữ được đâu."

Pete trợn trắng mắt đáp: "Tôi lại không phải đang trong kỳ xao động."

Đích xác cậu còn chưa có kỳ xao động, chỉ ngẫu nhiên bị tin tức tố của Vegas kích thích làm cho đầu choáng não trướng mà thôi.

Nghi thức chào cờ sáng thứ 2 yêu cầu toàn trường phải tham gia, đúng 7 giờ 30 sáng, toàn bộ học sinh trường lục tục tập hợp ở sân thể dục, đứng xếp hàng theo lớp.

Quốc ca được phát ra đồng thời quốc kỳ cũng được kéo dần lên, sau khi kéo quốc kỳ xong Pete bước lên bục phát biểu.

Bản thảo được đọc đều là những vấn đề khuyên học, khuyên người hướng thiện, có chút nhàm chán, người nghe không nhiều, thậm chí đám học sinh năm ba còn trộm cầm theo sách tiếng Anh để học thêm từ đơn.

Vegas đứng dưới bục, hơi ngửa đầu nhìn Pete đang đứng thẳng tắp sau microphone.

Trước kia sao y lại không chú ý thanh âm của người kia lại dễ nghe như vậy nhỉ. Thanh âm của Pete cũng không trầm ấm mà rất trong trẻo ôn hòa, nghe cậu nói sẽ không cảm thấy nhàm chán, ngược lại y còn muốn cậu dán vào tai y thời thời khắc khắc nói lời âu yếm làm người vui vẻ.

Ngón tay Vegas khảy nắp bật lửa một cái rồi lại đóng vào, cứ lặp lại như vậy đều đặn phát ra những tiếng vang thanh thúy.

Nop tiến đến gần y, vỗ trộm một cái rồi nói:

"Này Vegas, Xim đang trộm nhìn về phía này kìa, anh đoán xem cậu đang nhìn ai?"

Vegas tức giận nói: "Cút đi."

Nop cười hì hì nói:

"Em nghe nói Xim đã quăng Virote rồi, thấy mất mặt vì gã bị người chặn đánh ở đầu hẻm."

Vegas cười nhạo một tiếng: "Bao cỏ kia sao."

"Virote tức điên lên, gửi bài trên Tieba của trường, mắng Xin, náo loạn ồn áo huyên náo hết cả làm thầy cô đều biết nhưng lại vì có đề cập tới anh cho nên không quản...."

Nop lẩm bẩm nói rất nhiều, nhưng đợi nửa ngày mới phát hiện Vegas đang thất thần.

"Này, Vegas, anh đang nhìn gì vậy?"

Hắn nhìn theo ánh mắt của Vegas thấy Pete đang đứng nghiêm trang trên bục.

Ánh mắt trời xuyên thủng qua lớp mây mỏng, màu cam vàng đã nhạt đi, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào người Pete tựa như cậu được tắm gội trong nắng đến sợi tóc cũng trở nên sáng lấp lánh rực rỡ.

Nop giật mình. Từ trước tới giờ sao hắn không phát giác ra lớp trưởng lại lóa mắt như vậy.

Sau khi diễn thuyết xong, các lớp giải tán trở về phòng học. Pete cầm bút ghi âm Nodt đưa, nhét trong túi quần chuẩn bị chờ tan học đưa cho Malee.

Nhưng cậu còn chưa về tới lớp, thì đã đụng phải Vegas ở trên lối đi hành lang. Mí mắt Pete run lên. Cậu không xác định được Vegas tới đây làm gì, nhưng quan hệ của hai người bọn họ tựa hồ còn chưa tới nông nỗi tùy thời tùy chỗ có thể nhiệt tình chào hỏi đúng không. Pete do dự một chút rồi vòng vòng sang hướng bên cạnh. Vegas lại tùy tiện chắn trước mặt cậu nói:

"Chậc, tôi chọc gì cậu mà vừa nhìn thấy tôi là muốn đi thế?"

Pete khựng lại nói:

"Tôi cho rằng cậu muốn đi qua."

Ánh mắt Vegas rơi xuống tay của Pete, y hỏi:

"Đang cầm gì đó?"

Pete giơ bút ghi âm lên trả lời:

"Ghi âm cho đàn em."

Vegas chau mày:

"Ghi âm cái gì?"

Pete ngại y dong dài cho nên thở dài nói ngắn gọn:

"Buổi chào cờ vừa rồi, cậu không có việc gì đúng không, tôi muốn đi WC."

Cậu có thói quen trước khi vào học thì tới nhà vệ sinh một chuyến để tránh việc có tình huống khẩn cấp trong giờ học.

Vegas lộ ra vẻ mặt không vui nói:

"Sao cậu lại cho cậu ta mà không cho tôi?"

Pete nhíu mày trong lòng thầm mắng một câu, rồi nói.

"Cậu đừng náo loạn nữa." Pete đẩy y ra bước nhanh tới buồng vệ sinh.

Vegas đi theo sau, cũng tới buồng vệ sinh với Pete. Người trong phòng vệ sinh không nhiều, phần lớn mọi người đều trực tiếp về lớp rồi. Pete đứng lại nhìn Vegas nói:

"Cậu cứ phải đi theo tôi?"

Vegas vô sỉ nói:

"Buồng vệ sinh này là của nhà cậu sao? Tôi cũng muốn đi không được à?"

Dứt lời y làm bộ cởi quần. Pete nhanh dời mắt đi. Đích xác cậu không thể quản được Vegas đi tới WC.

Tay Pete để trên khuy quần, vận khí vài lần nhưng không thể tự nhiên cởi quần trước mặt Vegas, rõ ràng là một việc rất bình thường. Cậu mím môi cảm thấy ý muốn đi vệ sinh cũng bị nghẹn lại.

Vegas chỉ hơi kéo kéo quần đồng phục xuống chứ không cởi hẳn, thậm chí y còn nghiêng đầu nhìn cậu:

"Tại sao cậu lại không cởi."

Tay Pete nắm chặt thành quyền, ngực nghẹn lại:

"Cậu đi ra rồi tôi sẽ cởi."

Vegas không nghe chỉ tự nói:

"Ừm, đồng phục này của tôi là do cậu giặt đó, thật thơm, nhà cậu dùng bột giặt có hương vị gì vậy?"

Pete không thể nhịn được nữa nói:

"Vegas."

"Làm sao?"

Mắt thấy sắp vào tiết học, Pete đành phải vuốt phẳng lại quần áo hạ giọng nói:

"Rốt cuộc tại sao, vừa vào học đã gây phiền toái cho tôi vậy, tôi thiếu nợ cậu à?"

"Tôi ghen được chưa?! Ông đây đối với cậu không tồi đúng không, vậy mà cậu suốt ngày chỉ nhớ thương đàn em, tại sao cậu không nhớ thương tôi đi!"

Vegas buột miệng thốt ra, trong phòng vệ sinh còn mấy Alpha đang đứng, bị lời nói của y dọa sợ thiếu chút nữa không kéo nổi quần.

Vegas rống xong thì cả y lẫn Pete đều sửng sốt. Gân xanh trên cổ Pete căng chặt, hầu kết gian nan lăn lộn một chút, cậu mở to hai mắt, mờ mịt khiếp sợ nhìn Vegas.

Khả năng lý giải của cậu không có vấn đề gì chứ, tại sao cậu lại không hiểu đối phương đang nói gì, chẳng lẽ giống như thành tình học nát bét của Vegas thì năng lực biểu đạt của y cũng có vấn đề?

Từ 'ghen' có thể tùy tiện nói ra như vậy sao?

Vegas thấy cậu bị dọa, mới nhẹ nhàng hạ thấp thanh tuyến:

"Đồ không có lương tâm, cậu xem đi, có người nào dám đối với tôi như vậy không."

Người nào?

Mọi người đối với y như thế nào sao.

Sợ y, tránh y, hoặc nịnh hót khen tặng?

Còn Pete hình như là chưa từng có ý chịu thua y. Tâm tình cậu rất phức tạp, môi nhẹ giật nhưng không biết nên nói gì.

Vừa hay tiếng chuông báo giờ học vang lên, tiếng chuông chói tai ồn ào thúc giục học sinh về lớp.

Pete nhẹ nhõm thở dài một hơi:

"Đi học thôi."

Cậu bỏ lại Vegas vội vàng trở về lớp, còn chưa tới chỗ ngồi thì cậu thấy một bình sữa chua đoan chính ở trên mặt bàn mình.

Là vị lô hội.

Ánh mắt Pete run lên.

Cậu bạn ở bàn trên xoay đầu xuống nói:

"Ấy da, lớp trưởng mua được sao, buổi sáng tôi cũng muốn mua nhưng không được, thứ 2 mà rất nhiều người tiêu pha xa xỉ đi."

Pete nhẹ giọng hỏi: "Hết từ khi nào vậy?"

Cậu ta nhún vai:

"Trước khi chào cờ đã không còn rồi, phải đến thật sớm thật sớm mới có thể mua được."

Pete gật đầu: "Như vậy à."

Giờ nghỉ trưa, Pete đi tìm Tankul cùng ăn cơm, vậy mà anh lại hàm hồ nói muốn ra ngoài gặp một người bạn. Pete chớp chớp mắt nghi hoặc. Dù sau khi cả hai đã phân lớp, bạn bè trong lớp của Ta kul không ai cậu không biết. Tankul chỉ có một người bạn là vị Omega lần trước đến kêu cậu có thanh âm nhẹ nhàng mềm mại kia nhưng ngày thường Tankul luôn phàn nàn rằng không dám quá thân cận với cậu ta, anh sợ sẽ "làm gì" người ta mất.

Pete không nhịn được hỏi một câu:

"Bạn nào ạ, bạn ngoài trường sao?"

Tankul nhẹ nhàng bâng quơ nói:

"Em không quen đâu, ở trường khác."

Người trong nhà luôn luôn quan tâm tới Tankul, luôn luôn chú ý tới anh sợ anh bị hại.

Pete hàm súc hỏi: "Là ...... Omega sao?"

Cậu biết Tankul thân là Omega nhưng tâm là Alpha, người có thể làm anh bỏ việc cùng ăn cơm với em ruột chỉ sợ không phải đám Alpha mà bình thường mà anh tránh không kịp kia.

Tankul quơ quơ đầu nói:

"Không phải, còn chưa phân hóa, em đừng nghĩ nhiều."

"Ồ!" Pete suy tư gì đó rồi mới gật đầu.

Nếu Tankul không ở đây thì cậu chỉ có thể đi ăn một mình, hôm nay cậu tới sớm, cơm ở nhà ăn còn không ít. Pete thích vị chua ngọt cho nên cố ý chọn suất ăn có sườn xào chua ngọt. Cậu cầm hộp cơm đi tới một góc nhà ăn còn trống, yên tĩnh mở nắp hộp, bắt đầu ăn cơm. Cậu mới vừa ăn chưa được 5 phút thì nghe một tiếng ngọt mềm kêu bên cạnh:

"Học trưởng Pete!"

Pete ngừng đũa giương mắt lên:

"Malee à."

Malee đang bê khay đồ ăn, rất tự nhiên ngồi xuống đối diện Pete:

"Học trưởng, thật tình cờ."

Pete kéo kéo hộp cơm mình lại để khoảng trống cho cậu ta đặt khay đồ ăn. Đừng nhìn khay đồ ăn của Malee nhiều món, nhưng thật ra mỗi món lại rất ít, Pete rất hoài nghi cậu ta ăn một chút như vậy không biết có no được hay không. Hoặc là Omega trời sinh đã ăn ít hơn Alpha, vì dù sao Tankul cũng không ăn nhiều lắm.

Pete đạm đạm cười:

"Tôi đang nghĩ làm thế nào để đưa bút ghi âm cho cậu thì đã gặp rồi."

Malee cầm đũa nhẹ nhàng gảy gảy vài hạt cơm trắng sữa no đủ, hắn cong cong mắt nói:

"Em không cần gấp ạ, học trưởng thuận tiện lúc nào thì đưa cho em lúc đó cũng được."

Hắn cúi đầu, mùi thuốc ức chế vị sữa bay ra. Omega thường sử dụng thuốc ức chế có tình ôn hòa, thanh nhã vừa có thể hấp dẫn được lực chú ý của Alpha lại không tới mức làm cả hai mất khống chế.

Ngoại trừ Tankul thường dùng loại đặc biệt có vị nấm gay mũi ra thì chỉ cần ngửi hương vị thuốc ức chế của bất kỳ O nào cũng có thể nhìn ra được, người này có nguyện ý phân bố hormone hay không.

Mí mắt Pete khẽ run lên. Cậu yên lặng gắp một miếng sườn xào chua ngọt lên cắn một miếng rồi nói:

"Malee này, chất lượng bản ghi âm kia quá kém, tất cả đều là tạp âm, không hỗ trợ gì được cho em cả, nếu không tôi sẽ đưa tư liệu khi tôi luyện phối âm cho em mượn nhé, em cứ theo hướng dẫn của giáo viên trong đó học theo là được."

Bút ghi âm đang ở trong túi cậu, chất lượng bản ghi quá kém cũng là nói bậy, chương trình học sáng nay nhiều như vậy, căn bản cậu không rảnh nghe chất lượng bản ghi như thế nào.

Vốn dĩ cậu định trực tiếp giao bút ghi âm cho Malee, nhưng ....

Malee sửng sốt, sau đó ngây ngốc gật đầu:

"Ồ, vâng ạ, vậy phiền toái học trưởng."

Cậu ta có chút mất mát, hắn muốn bản ghi âm của Pete cũng không phải chỉ vì học tập. Pete lại ngửi thấy hương vị thuốc ức chế của Malee, trong lòng có chút bực bội. Tuy rằng người đối diện có phun thuốc ức chế nhưng ngồi gần như vậy, cậu ít nhiều đều hít được tin tức tố của cậu ta.

Tin tức tố của Omega là dụ hoặc trí mạng đối với Alpha, chẳng sợ là chỉ hít vào một chút nhưng cũng phải khiến cho những suy nghĩ của cậu trở nên miên man chứ. Nhưng không có, khoảng cách như nhau, nồng độ tin tức tố như nhau vậy mà tin tức tố của Malee lại không thể đánh sâu vào cậu giống như của Vegas.

Tuyến thể tâm linh thần kỳ như vậy sao? Hoặc là cũng có thể độ xứng đôi tin tức tố của cậu và Malee lại quá thấp.

Cậu có nên tìm biện pháp, tìm kiếm trong phần mềm những Omega có độ xứng đôi với mình cao hơn 90% hay không, nói không chừng có thể bẻ lại tình huống không bình thường của cậu về.

Pete đang nghĩ ngợi thì đột nhiên Malee nói:

"Học trưởng, sườn xào chua ngọt có ngon không ạ, em có thể nếm thử một miếng không?"

Không chờ Pete hồi đáp, Malee đã lớn mật kẹp miếng sườn mà Pete vừa cắn.

"Em...."

Rầm!

Pete còn chưa nói dứt lời, một tiếng va chạm rất lớn vang lên từ phía sau Malee, một quả bóng rổ bị nện cực mạnh xuống sàn nhà ăn, rồi bắn lên cao khoảng 3-4m.

Quả bóng rổ cực kỳ co dãn không có gì ngăn chặn mà bật nảy hơn mười lần cuối cùng tựa như không cam lòng mà lăn sang một bên.

Đám học sinh đang ngồi ăn sợ hãi tới mức ôm đầu né tránh, có không ít đồ ăn trên bàn không kịp cứu bị bóng rổ va vào, 'nhẹ nhàng' văng ra bàn, hay rơi xuống đất.

Mặt Vegas trầm như nước đi vào nhà ăn, phía sau y là Nop và Nic.

Bộ dạng Nop vẫn cười hì hì như cũ, tựa hồ việc Vegas làm vừa rồi không ngoài ý muốn. Hắn còn khoác lấy vai Vegas, phảng phất như không có chuyện gì phát sinh, nghênh ngang nói:

"Vegas, trưa nay ăn lẩu nhé?"

Đám học sinh bị lan tới có giận cũng không dám nói gì, rất nhiều người yên lặng đổi chỗ ngồi, cũng có vài người lẩm bẩm oán trách Vegas vô pháp vô thiên. Miếng sườn xào mà Malee đang gắp kia còn chưa nhập khẩu đã bị dọa sợ, rơi xuống. Pete nhìn nhà ăn hỗn độn mà đau đầu.

Malee còn nhỏ giọng oán trách với cậu:

"Học trưởng, tại sao bọn họ lại dã man như vậy ạ, anh ngàn vạn lần phải cách xa bọn họ ra đấy."

Lúc này căn bản Pete không nghe rõ lời cậu ta nói bởi vì trước khi Vegas nện quả bóng kia xuống thì y đã trừng mắt nhìn cậu. Ánh mắt kia, phảng phất như vừa rồi người này không phải nện bóng rổ mà là khung xương của cậu. Nhưng mặc dù Pete không nghe rõ Malee nói gì những vẫn gật đầu theo bản năng:

"Em nói đúng."

Malee hạ giọng nói:

"Học trưởng, không thể trêu chọc thì chúng ta nên trốn tránh thôi, những người khác đều đi rồi, chúng ta cũng đổi nơi khác đi."

Cậu ta bưng khay của mình lên, thậm chí còn muốn giúp Pete cầm hộp cơm lên. Nhưng khi ngón tay vừa đụng vào chiếc đũa của Pete thì phía sau cổ đã bị Vegas kéo lấy.

"Á!"

Malee sợ hãi tới mức khuôn mặt trở nên trắng bệch, hai má lúm đồng tiền nhu nhược động lòng người cũng hiện ra. Thân thể lẫn thể lực của cậu ta không bằng Vegas lại là một học sinh ngoan ngoãn nghe lời. Không phải toàn bộ đám học sinh đều có năng lực và thân thủ giống như Pete để chống lại sự bắt nạt của người khác. Malee sợ Vegas, đặc biệt là bộ dáng muốn đánh người của ai kia.

Hắn nhịn không được cầu xin giúp đỡ: "Học trưởng...."

Trong mắt cậu hàm chứa nước mắt, hắn mê mang lại bất lực nhìn chằm chằm vào Pete. Nic ở phía sau Vegas cũng sửng sốt, hắn không rõ lý do nên chỉ duỗi tay muốn trấn an Vegas một chút. Hắn không hiểu vì sao Vegas lại đột nhiên làm khó dễ một Omega ngon miệng như vậy.

Chỉ có Nop là dùng biểu tình phức tạp khi thoảng lại nhìn trộm về phía Pete. Đương nhiên Pete không quản Nol rối rắm cái gì. Cậu chống một tay lên bàn, nhẹ nhàng nhảy qua bàn ăn, đoạt lại Malee từ trong tay Vegas, bảo hộ trong ngực, cậu nói:

"Vegas, đây là nhà ăn."

Mồ hôi lạnh của cậu bắt đầu chảy ra. Trước công chúng, Vegas sao có thể công nhiên như vậy. Lúc trước, tại sao cậu lại cảm thấy người ngoài quá khuếch đại khi đánh giá Vegas chứ. Nhưng mà thật ra cậu không biết trước khi quen cậu, hắn luôn trong trạng thái vô pháp vô thiên, kiêu ngạo đến cực điểm như vậy đó.

Cậu chỉ là một người, ngẫu nhiên chọc Vegas mà không bị y trả thù thôi. Ánh mắt Vegas dừng ở cánh tay Pete đang ôm Malee, y cong môi cười:

"Nhà ăn thì sao, có thể yêu sớm nhưng không thể chơi bóng rổ à?"

Malee nghe vậy, khuôn mặt vừa trắng lại vừa hồng, cậu ta gắt gao ôm lấy cánh tay Pete không dám nói lời nào.

Yêu sớm là nói mình và học trưởng đúng không?

Gân xanh trên trán Pete giật giật.

"Hai ta đi ra ngoài nói chuyện nào."

Vegas cười nhạt, mí mắt hơi hơi nâng lên, lười biếng nói:

"Ồ, nói chuyện gì nào?"

Hiện tại y càng bình tĩnh thì chứng minh, sự tức giận trong lòng đã lên tới đỉnh điểm.

Sáng sớm y vừa mới nói xong. Y sẽ ghen. Vậy mà, kết quả vừa vào nhà ăn đã nhìn thấy Omega lần trước ngồi cùng Pete, vừa nói vừa cười, nhìn thật vui vẻ.

Omega kia còn dám duỗi đôi đũa của mình sang hộp cơm của Pete, kẹp lấy miếng sườn mà người kia đang ăn dở.

Nic xoa xoa đầu, trầm tư suy nghĩ nhưng không có manh mối nào, hắn lẩm bẩm:

"Không phải Vegas ..... lớp trưởng sao?"

Hắn biết Vegas vô pháp vô thiên, cũng cảm thấy cầm bóng rổ ném vào nhà ăn cũng chẳng phải việc to tát gì.

Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ ra được, nhìn dáng vẻ này, Vegas như là đang tức giận với lớp trưởng. Rõ ràng khi kết thúc tiết học sáng hai người này còn rất bình thường, không có mâu thuẫn gì, đột nhiên tới giữa trưa liền như thế này rồi.

Chẳng lẽ Vegas không vừa mắt với lớp trưởng tới trình trạng này sao?

Nop ở bên cạnh, đạp hắn một cái, thấp giọng nói:

"Nói nhiều như vậy làm gì."

Nic: "...."

Pete hít sâu một hơi, chậm rãi đẩy tay Malee ra, đi lên phía trước che chở trước người cậu ta, sau đó ngước mắt nhìn Vegas trước mặt:

"Cậu muốn nói gì."

Vegas cười nguy hiểm nói:

"Cậu nói đi?"

Pete hơi hơi híp mắt không phản bác lại Vegas. Cậu đem hộp cơm chưa ăn xong ném vào thùng rác ở phía dưới, rồi dùng giấy ăn lau sạch bàn, sau đó mới kéo lại tay áo bị Malee túm nhăn nhúm, bình tĩnh nói:

"Đi thôi."

Malee nhìn Pete muốn nói lại thôi, nhưng Pete cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi nhà ăn.

Cậu ta yên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net