Chương 20 - TIẾNG XIN LỖI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TIẾNG XIN LỖI

"Phế vật, trừ bỏ ẩu đả, đánh nhau ra thì mày còn biết làm gì!"

Bà Kulap vung một cái tát làm cho tất cả mọi người ở đây sợ ngây người. Theo lý thuyết thì mấy vị cảnh sát ở đây hẳn là nên ngăn đón lại phụ huynh đang xúc động như này, nhưng vì vị phụ huynh đây lại là cấp trên, bọn họ cũng không dám khuyên. Ngay cả vị đại ca trường giáo dưỡng kia cũng sợ hãi tới mức rụt cổ lại.

Vegas bị đánh, đầu nghiêng sang một bên, theo bản năng đôi mắt nhắm chặt lại, lông mi nồng đậm đan xen với nhau tạo bóng ma ở sâu trong đáy mắt.

Y không rên một tiếng, sau khi hứng trọn cái tát này y nâng tay lên, muốn chạm vào làn da đau đớn bỏng rát kia một chút nhưng bàn tay mới nâng lên một nửa thì dừng lại buông xuôi xuống.

Y mở mắt ra, ánh mắt trở nên đạm mạc rất nhiều. Chẳng sợ ánh nhìn hướng về bà Kulap mà ánh mắt như xuyên qua thân thể bà, nhìn về phía nơi nào xa xôi lắm.

Cô Sam lẩm bẩm nói:

"Mẹ ... mẹ của Vegas a, ngài đừng quá xúc động."

Cô cũng rất tức giận khi Vegas kéo theo mọi người đi gây chuyện, nhưng bình tĩnh xem xét thì Vegas rất nghĩa khí, không nhịn được khi Omega của trường bị vũ nhục mới dẫn người đi xả giận. Chuyện này đích xác là nên giáo dục lại, nên dẫn đường nhưng tuyệt đối không phải dùng phương thức như thế này.

Bà Kulap lạnh như băng nói:

"Cô Sam, đúng không? Cô không cần phải xen vào, con trai của tôi thì tự tôi sẽ giáo dục."

Cô Sam bị bà chặn họng không còn lời nào để nói.

Bà Kulap nhét tay vào trong túi áo khoác, đứng thẳng tắp, trầm giọng nói:

"Ta nhớ rõ là lần trước ta đã nói với con, không cần dùng những hành động ấu trĩ như thế này."

Vegas nhún vai, lười nhác cười: "Tùy tiện đi."

Ngay cả lời giải thích Y cũng không muốn nói. Y sớm biết rằng, bà Kulap sẽ tới hung sư vấn tội, toàn bộ hậu quả y đã suy xét qua, vì vậy không có gì đáng sợ hết.

Mà trước kia cũng không phải chưa từng trải qua những việc như thế này.

Bà Kulap hít sâu một hơi, cơ bắp trên mặt nhẹ nhàng run lên. Nếu không phải có nhiều người ở đây thì bà thật sự muốn tặng thêm cho Vegas một cái tát nữa. Thời kỳ phản nghịch của tuổi dậy thì thì cũng phải có hạn độ chứ, năm lần bảy lượt gây chuyện như thế này, khiêu chiến quyền uy của bà, làm bà mất mặt trước cấp dưới như vậy. Bà thật sự hoài nghi đây có thật là con trai ruột của mình hay là oan gia đầu thai tới báo thù.

Bà Kulap: "Con dùng thái độ như này cho ai xem? Con đánh người ta ra nông nỗi này, con còn có lý hay sao!"

Bà chỉ vào gã đại ca đang chật vật đứng bên cạnh, gã này lúng túng cúi đầu. Hắn vốn dĩ cho rằng Vegas là khối xương cứng, nhưng trước khí tràng của mẹ mình thì Vegas có rắm cũng không dám thả.

Đột nhiên Pete nói:

"Dì ạ, dì hiểu lầm Vegas rồi, người đánh là cháu, không quan hệ gì tới Vegas cả."

Cậu khăng khăng đi tới, đẩy gã đại ca đang co rúm sang một bên, đứng bên người Vegas.

Bà Kulap cẩn thận đánh giá Pete. Đứa nhỏ này nhìn qua thật thanh tú và ngoan ngoãn, mặt mày dịu ngoan, làn da trắng nõn, ánh mắt kiên nghị chân thành tha thiết, thanh âm nói chuyện nhỏ nhẹ, chậm rãi, quy củ, trong lời nói cũng có thể nghe được sự tôn trọng đối với mình. Đứa nhỏ này hoàn toàn không giống người có thể đánh người khác ra thế kia được.

Bà Kulap dời ánh mắt đi, không nóng không lạnh nói:

"Được rồi, con trai ta có đức hạnh gì, ta đều biết, cháu không cần thay nó nhận lỗi."

Điều khác không nói nhưng nhân duyên của Vegas cũng không tồi. Bà Kulap cũng biết, bên người y có một đám huynh đệ không phân biệt lớn nhỏ, thường che chắn nhận lỗi thay trước mặt ba mẹ chúng.

Mặt Pete nghẹn tới mức đỏ bừng:

"Thật là cháu."

Vegas nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Pete, ngữ khí nhẹ nhàng nói:

"Này, được rồi, tôi còn cần cậu che chở sao."

Pete vừa nhấc mắt đã thấy được dấu tay hằn trên gương mặt Vegas, một vệt đỏ phồng lên từ đuôi mắt xuống má, suýt chút nữa là chạm vào mắt. Ngón tay Vegas khô ráo lại ấm áp, nhưng không mang lại sự an ủi cho cậu.

Vành mắt Pete dần đỏ lên. Cô Sam vội vàng giải thích:

"Đây là lớp trưởng lớp chúng tôi, bình thường nằm trong top 50 của trường, có quan hệ không tồi với Vegas."

"Vậy à!" Bà Kulap vừa nghe đứa nhỏ kia học tập tốt, lại là lớp trưởng, ánh mắt nhìn Pete càng thêm ôn hòa hơn.

Pete hung hăng cắn môi dưới, làn da khô nứt yếu ớt dần dần chảy ra chút tơ máu. Cậu liếm một cái, trong miệng toàn là vị rỉ sắt mằn mặn.

"Em là lớp trưởng, còn thuộc Top 50 đi nữa thì cũng không chút quan hệ tới việc em đánh người."

Cậu vừa dứt lời, cổ hơi gồ lên, đột nhiên cậu duỗi tay kéo cổ áo đồng phục của mình.

"Đây là vết thương vừa rồi lúc động thủ để lại."

Cổ áo đồng phục rộng thùng thình lại mở lớn, cậu vừa kéo ra thì lộ ra nửa cái bả vai. Mạch đập của cậu nhảy rất nhanh, làm cho làn da trắng nõn tinh tế ở cổ cũng run rẩy theo, mạch máu màu xanh lá dưới làn da mỏng manh bị ánh đèn huỳnh quang chiếu rọi xuống, lộ ra hình dáng hoàn chỉnh.

Bờ vai của cậu cũng không được coi là rộng lớn, nhưng đường cong thật sự lưu sướng, xương quai xanh tinh tế gồ lên như một nét vẽ từ cổ tới vai. Trên vai cậu có một khối máu bầm đỏ sậm dưới làn da nhìn thấy mà ghê người, nhưng ứ thanh chưa có lan ra, vẫn còn sưng lên hiển nhiên là vết thương mới.

"Nơi này cũng có."

Pete dứt khoát vén lên chiếc áo đồng phục, phần xương sườn lộ rõ, nơi này cũng có vết thương khi dây dưa với gã đại ca kia, hiện tại chỗ này đã đau tới tê dại, không còn cảm giác.

"Cậu làm gì vậy?!!"

Vegas gầm nhẹ, y tức giận gạt tay cậu ra, kéo lại quần áo cậu, còn thay cậu đóng lại khuy áo. Pete mặc y, rồi lại cố chấp nhìn về phía bà Kulap:

"Cho nên không phải Vegas, mà là cháu."

Làm trò mất mặt xốc quần áo trước nhiều người như vậy, cho người khác xem vết thương của mình đối với cậu mà nói thật sự thẹn thùng tới hận không thể chui xuống khe đất. Mặt cậu nhanh chóng đỏ lên, từ cổ tới tận mang tai. Cô Sam hút một hơi khí lạnh, ngây ngốc nhìn Pete. Bà Kulap cũng có chút sửng sốt. Đánh nhau mà không liên quan tới Vegas quả thực là thiên phương dạ đàm.

Bà Kulap cứng rắn nói: "Dù nó không đánh thì sự việc cũng quan hệ tới nó!"

Theo bản năng bà xoa xoa ngón tay, cái tát của cơn thịnh nộ vừa rồi thật sự có chút nặng. Không khí trở nên xấu hổ, cô Sam ậm ừ nửa ngày cũng không biết nên nói gì.

Cuối cùng vẫn là đồng chí cảnh sát nhân dân tới giải vây.

"Cục trưởng, nếu bọn nhỏ đã biết sai và viết kiểm điểm rồi thì cũng nên cho qua đi ạ, nhanh chóng cho bọn nhỏ về nhà ăn cơm đi."

Bà Kulap tới tất nhiên là để đón người, đương nhiên hắn không dám ngăn đón. Nhưng bà vốn cho rằng Vegas đánh người, lúc này mới lái xe từ rất xa tới đây, còn rất nể tình tát con trai mình một cái, tỏ rõ thái độ.

Hiện tại, có chút cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, người khác đơn giản cho bà một cái bậc thang như vậy, bà cũng thuận thế cứng rắn nói với Vegas:

"Chuyện này ta sẽ nói cho cha của con."

Sau đó bà lại quay mặt nói với cô Sam:

"Cô Sam, Vegas không hiểu chuyện, còn làm phiền cô lo lắng."

Dứt lời, bà Kulap xoay người đi ra ngoài, giống như lúc tới, lướt đi nhanh như gió không chút lưu luyến.

Pete vẫn cố chấp như cũ nói:

"Cục trưởng, ngài hiểu lầm Vegas."

Thân hình bà Kulap dừng lại một chút, ngay cả đầu cũng chưa quay lại, rồi bà giơ tay mở cửa xe. Cửa xe vang lên một tiếng "cạch", bà kéo cửa ngồi vào khởi động rồi nhanh chóng lái xe khỏi đồn công an.

Ánh mắt Pete run rẩy, giọng nói nghẹn lại như bị nhét một cục bông, suyễn không kịp thở.

Cô Sam đi tới, nhẹ giọng nói:

"Vegas, cô trách oan em, cô xin lỗi."

Thanh âm của cô khó có lúc nào mềm mại như này, rất giống với Omega. Sự áy náy làm cô không thể tự kiềm chế, cô nhậm chức dạy dỗ ở trường trung học trọng điểm số 1 này đã lâu, lúc còn là sinh viên sư phạm trước khi ra trường trở thành giáo viên. Cô vẫn luôn lập chí, làm một cô giáo có thể thay đổi nhân sinh của học sinh, làm một giáo viên tốt không thẹn với lương tâm của mình.

Cho nên chẳng sợ khi bị phân tới lớp A3 nơi mang tiếng bất hảo của trường, cô cũng chưa từng mất đi sự tin tưởng trong công việc này. Cô chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày mình lại phạm vào sai lầm của những giáo viên mà mình chán ghét nhất. Cô tự cho rằng Pete học tập tốt, lại ngoan ngoãn cho nên cậu sẽ không làm những hành động hay việc làm xúc phạm vào quy tắc, nội quy của trường.

Đây là thành kiến của cô, giống như cho tới giờ cô không muốn biết tên của từng học sinh trong lớp, cô chưa bao giờ chân chính hiểu biết bọn chúng cả.

Vegas không nghĩ rằng có thể nghe được lời xin lỗi của cô, biểu tình của y nhoáng lên một chút, sau đó chế nhạo nói:

"Được rồi cô ơi, cô làm như vậy càng dọa người đó."

Biểu tình của Pete lại dần lãnh đạm. So với lời xin lỗi của cô Sam, cậu càng muốn nghe tiếng xin lỗi của bà Kulap đối với Vegas.

Đáng tiếc, lại không có.

Người thân cận nhất, thường thường chính là người không kiêng nể gì mà gây thương tổn nặng nề nhất.

Cô Sam thở dài:

"Thôi, về nhà đi, quá muộn rồi."

Gã đại ca của trường giáo dưỡng chạy đầu tiền, ít nhất trong vòng nửa năm hắn sẽ không dám gây phiền toái cho trường trọng điểm số 1 nữa. Pete vừa ra khỏi cửa đã ngồi xuống tảng đá ngoài đồn công an, Vegas dừng một chút, rồi dứt khoát ngồi xuống bên người cậu.

Trong bóng đêm nồng đậm, ánh sao lập lòe trên bầu trời đêm giống như một chiếc bánh chocolate khổng lồ được trang trí thật lấp lánh. Hai người bọn họ ngồi dưới bức tường vây màu trắng tránh gió đêm, tựa như một cảng tránh gió yên lặng ấm áp.

Vegas móc ra một điếu thuốc, bật lửa, nhẹ nhàng hút một hơi. Ngọn lửa màu cam vàng từ bật lửa vụt lên chiếu sáng thiên địa nho nhỏ này. Mùi hoa quả phiêu tán khắp nơi theo sợi khói thuốc, một tay Vegas kẹp điếu thuốc, tay còn lại sờ lên bả vai của Pete. Ngón tay y vói vào cổ áo cậu, chạm vào làn da của cậu. Thân thể của Pete cứng lại nhưng không né tránh.

Vegas thản nhiên vói cả bàn tay vào, lòng bàn tay y đụng tới bả vai của Pete, nhẹ nhàng đè đè. Chỗ ứ huyết kia có chút sưng cứng, phải xoa bóp, lần này Pete bị đau cũng không nhẹ.

"Đau." Cậu thở hổn hển một tiếng.

Vegas thả lỏng lực đạo, nhưng tay y không rút lại, mà nhân tiện xoa xoa một chút. Cốt cách của Pete không thô kệch, đầu vai cậu rất nhỏ, sờ vào cảm xúc cũng rất tốt.

Vegas hỏi: "Đau không?"

Pete nâng mắt lên nhìn y, trong bóng đêm, cậu không thấy rõ vệt đỏ trên mặt của Vegas, nhưng cậu biết, nhất định rất đau đi.

Cho nên cậu cũng hỏi: "Vậy cậu có đau không?"

Vegas cười nhạt một tiếng, rút tay từ trong áo của Pete ra, ôm lấy bờ vai cậu, không trả lời câu hỏi mà chỉ nói:

"Sấm to mà mưa nhỏ thôi."

Lần trước ở đồn công an, y cũng nói như vậy. Pete rũ mắt, hàng lông mi thật dài gục xuống, cậu duỗi tay nắm lấy một cọng cỏ, rồi nhẹ hỏi:

"Hút thuốc thế nào?"

Vegas nhướng mày, không nói. Pete ngước mắt, nắm chặt lấy tay Vegas, thò đầu tới gần, môi ngậm lấy điếu thuốc mà Vegas đã hút qua, thấp giọng nói:

"Tôi thử một chút."

Cậu hút thử một hơi, khói thuốc xộc vào buồng phổi, khoang miệng tràn đầy mùi hoa quả nồng đậm. Cậu bị sặc, ho han kịch liệt vài tiếng, mặt đỏ bừng, đôi mắt rưng rưng. Nhưng mà, ngoại trừ mùi thuốc lá, cậu còn nếm được hương vị của Vegas.

Một điếu thuốc nhanh chóng đã hút xong, Pete ném cọng cỏ trong lòng bàn tay xuống, đỡ đầu gối đứng dậy. Ngồi lâu làm cho chân cậu vừa tê vừa mỏi, cậu cắn răng khom người, xoa xoa đầu gối để giãn gân cốt. Nhưng vừa cong eo thì phần eo bụng và xương sườn lại bắt đầu ẩn ẩn đau.

Một khi thả lỏng người, toàn bộ dây thần kinh trong thân thể tựa như gấp gáp không chờ nổi tìm đại não lên án lại những thương tổn mà mình gặp phải, Pete có chút không chịu nổi.

Nhưng cậu lại làm bộ như không có việc gì, chỉ ho nhẹ một tiếng:

"Anh của tôi còn đang ở lớp học chờ tôi đó, chúng ta đi thôi."

Vegas hít sâu một hơi, giữ chặt lấy cánh tay cậu, nói:

"Những ứ huyết trên người cậu cần phải chườm đá."

Từ nhỏ tới lớn, y thường xuyên đánh nhau, đối với việc bị thương cũng khá quen thuộc, sau khi chỗ ứ huyết sưng lên trước tiên phải chườm lạnh sau đó mới chườm nóng, chờ khi nó mềm ra thì nhẹ nhàng xoa ấn ở bên cạnh làm gia tăng tốc độ tan máu bầm.

Pete dừng một chút mới nhẹ giọng nói:

"Tối về tôi trộm làm là được."

Dù sao cũng không thể để cho bà Benz và Tankul biết cậu đánh nhau với người khác.

"Thế thì muộn mất, nhà tôi có đá, đi tới nhà tôi nào."

Y không khỏi phân trần lôi kéo Pete đi về tiểu khu nhà mình. Cậu giãy giụa một chút, nhíu mày nói:

"Tôi không thể thiếu nghĩa khí như vậy, anh tôi còn đang chờ."

"Thì nói cậu muốn tự học thêm, bảo anh cậu về trước đi."

Vegas không để ý nói.

Pete: "...."

Cậu tựa hồ chưa từng lừa gạt người trong nhà, mà với Tankul thì càng không có gì giấu lẫn nhau. Nhưng không hiểu sao, từ khi chuyển tới lớp 3, cậu càng ngày càng làm nhiều chuyện khác người.

"Tôi thật sự không có việc gì, cậu buông tôi ra ..... Đau!"

Cậu muốn giũ tay Vegas ra nhưng không nghĩ tới lại tác động vào chỗ đau ở bả vai, cậu đau tới chảy nước mắt. Vegas nhanh chóng buông lỏng tay ra, khoác tay trái lên vai Pete, cách quần áo xoa xoa nhẹ nhàng.

"Cậu có thể đứng cậy mạnh như này được không!"

Vegas trầm giọng nói, biểu tình có chút phẫn nộ.

"Rốt cuộc ai thích cậy mạnh ở đây."

Pete tức giận trả lời.

Nhưng dù nói thể nào thì vết thương ở bả vai vẫn rất đâu, cậu không nghĩ mình có thể tự đạp xe đạp về nhà một cách tự nhiên như không được, cho nên dù không tình nguyện thì cậu vẫn bị Vegas kéo vào tiểu khu nhà y. Trên đường đi Pete lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tankul.

[Em giúp cô giáo làm chút chuyện, anh về nhà trước đi, chú ý an toàn nhé.!]

Nhưng cậu không nhận được tin nhắn trả lời của Tankul. Có lẽ bởi vì năm 3 còn đang trong tiết tự học, thiết bị chắn sóng của trường còn chưa tắt.

Cậu đi theo Vegas, dưới ánh đèn đường mờ nhạt đi sâu vào trong tiểu khu. Lần trước cậu tới đây vì lo lắng thời gian cũng như tìm đường cho nên không quan sát cẩn thận tiểu khu này.

Hiện giờ bị Vegas kéo đi vào con đường nhanh nhất và thuận tiện nhất, lúc này cậu mới phát hiện thiết kế của tiểu khu này cực kỳ tinh xảo.

Hai bên đường nhỏ là hàng cây có chiều cao sàn sàn nhau, hiện giờ tiết trời xuân giang thủy noãn, trên cành cây cũng có vài chồi non vụn vặt dần dần nhô lên, trong không khí thoang thoảng có hơi thở ẩm ướt của bùn đất. Cách đó không xa, có thể ẩn ẩn nghe thấy tiếng nước chảy va vào tảng đá, trụ đèn kéo dài dọc theo con đường đá cuội, có cao có thấp, quanh có khúc khuỷu. Nhà của Pete chỉ là chung cư cũ không có thiết kế tinh xảo như vậy.

Cậu quay đầu nhìn về phía Vegas:

"Trước khi lên cao trung thì cậu ở đâu?"

Vegas nhét tay vào túi quần, đi ở phía trước, nghe thấy Pete hỏi thì quay đầu, trầm mặc một lát.

Pete hậm hực nhìn dáng vẻ không muốn trả lời của Vegas, cậu nói:

"Không có việc gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."

Vegas đạm thanh nói:

"Ở cùng với bà nội, sau đó bà mất."

Pete ngây người, thấp giọng thở dài:

"Xin lỗi, tôi không biết...."

Vegas nhún vai, cong môi cười nói:

"Không sao cả."

Một cơn gió đêm thổi tới, nhánh cây bên đường xào xoạc rung động, nhưng cậu cơ hồ không cảm thấy chút lạnh lẽo nào. Thật ra Pete muốn hỏi một câu, vì sao Vegas lại không ở cùng với cha mẹ, vì sao thái độ của mẹ y lại như vậy.

Nhưng nghĩ đơn giản thì có thể gia đình như Vegas đây phức tạp hơn gia đình nhà cậu rất nhiều. Khi hai người họ tới cửa thang máy, Vegas ấn lên tầng, trên vách tường thanh máy có một chiếc màn hình nhỏ đang phát quảng cáo. Nội dung của quảng cáo tuyên truyền về một nhãn hiệu Bao cao su.

Mấy năm gần đây, tình yêu giữa AxA, hay OxO, thậm chí OxA càng ngày càng phổ biến. Nhưng bởi vì sự ảnh hưởng của tin tức tố, nên thường thường khi bọn họ kết hợp sẽ có chút bối rối.

Bao cao su này có hiệu quả ngăn trở phản ứng bản năng chiếm hữu của tin tức tố. Đương nhiên hiệu quả tùy vào từng người, có rất nhiều người sau khi sử dụng thấy hiệu quả không được tốt, nhưng mặc kệ thế nào thì sản phẩm này vẫn được quảng cáo sử dụng rộng rãi.

Hai người chen chúc nhau trong không gian hẹp hòi, nghe những tiếng kêu khoa trương của cả trai lẫn gái trong quảng cáo thì rất xấu hổ hận không thể chọc điếc lỗ tai mình.

"Thứ này đã thay đổi sinh hoạt của chúng tôi, làm tôi càng cảm thấy hạnh phúc."

"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến, hai chúng tôi có ngày lại hài hòa với nhau như vậy."

"Các bạn A A, dùng thử đi! các bạn O O dùng thử đi! bao cao su, tránh thai, ai tránh ai biết!"

Pete không nhịn được phun tào:

"Quảng cao ngu ngốc, A A, O O, còn tránh thai cái rắm."

"Vì vệ sinh thôi, thứ đồ kia ... khụ.... đi vào, khẳng định không tốt lắm."

Vegas nhẹ giọng nói.

Pete: "...."

Tuy rằng đám nam sinh thường xuyên thảo luận chút đề tài này, Nodt cũng không ít lần kể vài truyện cười xxx với cậu. Nhưng nói những chuyện này với Vegas, vì sao lại có chút xấu hổ như vậy.

Thật vất vả mới lên tới tầng 16, cửa thang máy mở ra, cuối cùng Vegas cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vegas đang chuẩn bị ấn ngón tay lên khóa vân tay thì nhà hàng xóm vừa vặn mở cửa.

"Ồ, Vegas mang bạn học tới chơi à."

Dì hàng xóm biết Vegas chỉ ở một mình, có đôi khi còn cho y chút điểm tâm mà bà làm. Chân cẳng bà không tốt lắm, vì vậy mỗi lần Vegas đi đổ rác thì sẽ thuận tiện mang theo rác rưởi nhà bà đi vứt.

Pete quy củ gật đầu, xem như chào hỏi. Vốn dĩ khí chất của cậu rất ôn hòa, diện mạo ngoan ngoãn, đặc biệt là trước mặt người lớn, thoạt nhìn luôn làm người khác có thiện cảm.

Vegas đánh giá Pete một chút, thuận tiện chiếm tiện nghi nói:

"Đây không phải bạn học của cháu, đây là bạn trai của cháu, tương lai là người một nhà."

Pete đá y một cái: "Cút đi!"

Vegas cũng không trốn, dù sao có trúng y cũng không thấy đau.

Dì hàng xóm biết hai người bọn họ đều là Alpha, vì thế cười tủm tỉm nói:

"Chỉ biết nói giỡn với dì thôi."

Vegas cong môi nói:

"Dì để túi rác ở cửa đi, mai cháu đi học tiện xách xuống luôn cho."

Dì hàng xóm cũng không từ chối, đặt hai túi rác ở cạnh cửa rồi nói:

"Cảm ơn cháu nhé!."

Dứt lời dì đi vào phòng, đóng cửa lại.

Pete nhướng mày:

"Cậu còn giúp người khác đổ rác nữa cơ à?"

Vegas ấn tay lên khóa vân tay, rắc một tiếng, cửa mở:

"Làm sao, tôi khinh nam bá nữ, không chuyện ác nào không làm OOC như vậy được chưa?"

Pete yên lặng trợn trắng mắt, lười phản bác lại y. Cậu chỉ không nghĩ rằng, Vegas lại có nhiều mặt như vậy. Trong mắt của giáo viên và phụ huynh, y hầu như không hề có chỗ nào tốt, trừ không ngừng gây chuyện làm mỗi người đều sợ hãi ra thì tuyệt đối sẽ không làm một việc tốt nào.

Ở trong mắt bạn học thì y giỏi đánh nhau, trong nhà lại có tiền, là đại ca của trường, có người muốn đi theo cũng có người tránh còn không kịp. Nhưng trong mắt của dì hàng xóm, ngược lại y lại là một đứa trẻ ngoan, hay giúp đỡ người khác.

Nhà của Vegas vẫn trống trải như trước. Y mở đèn, Pete nhìn căn phòng không có lấy một bóng người, bức màn còn chưa kịp kéo lên, thậm chí cậu cảm thấy có chút tịch mịch. Pete đi về phía trước, theo bản năng kéo bức màn cửa sổ lên cho Vegas.

Màn đêm đen nhánh yên tĩnh bị bức màn huyền sắc che đậy, không khí tịch mịch đã giảm bớt không ít. Tủ lạnh nhà Vegas có thể tự động làm đá, y trực tiếp lấy một âu đá bưng ra, sau đó nói với Pete:

"Cởi quần áo."

Pete co quắp ôm lấy bả vai:

"Cậu để đó, tôi tự mình làm."

Vegas lấy ra một chiếc khăn mặt dùng một lần của quán cơm nào đó, xé đóng gói, rồi để đá vào bên trong.

"Nhanh lên, tại sao còn ra vẻ hơn đám con gái thế."

Pete vì phản bác lại lời này của y mà yên lặng kéo áo khoác đồng phục ra, để lên sô pha, sau đó lại cởi chiếc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net