Chương 22 - LÀ NGƯỜI ĐỀU CÓ THỂ NHẬN RA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LÀ NGƯỜI ĐỀU CÓ THỂ NHẬN RA

Ngày hôm sau, Pete được nhận sự kính trọng có lễ của cả lớp.

"Lớp trưởng, thất kính thất kính."

"Lớp trưởng, thật trâu bò, quả nhiên là thâm tàng bất lộ."

"Người quang minh chính đại thì không nói chuyện mờ ám, hiện tại trong lòng tôi, trừ Vegas ra thì chính là lớp trưởng đó."

"Lớp trưởng, công tích vĩ đại của cậu tuy rằng các lớp khác không biết, nhưng chúng tôi sẽ ghi tạc ở trong lòng."

Pete: "..."

Cậu thật sự không nghĩ rằng sau khi mình đánh nhau quần ẩu một trận thì đám người này không cho đó là sỉ nhục mà còn lấy đó là vinh quang.

Vegas lười biếng dựa vào ghế, ngón tay còn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, hưởng thụ, phảng phất như người khác không phải khen Pete mà là đang khen ngợi y. Nop liếc mắt nhìn Vegas một cái, bộ dạng này quả thực cay mắt mà.

"Anh à, anh còn ó thể thu liễm một chút được không?"

Vegas kinh ngạc nói:

"Tao còn chưa đủ thu liễm hay sao, tao sắp thu vào trong bụng mẹ rồi đây này."

"... Anh à, cái này mà anh gọi là thu liễm sao, người mù cũng có thể nhìn ra mà."

Vừa vặn Nic đi tới phía sau họ lấy nước, nghe vậy không nhịn được chen miệng hỏi:

"Hai người nói chuyện gì đó?"

Nop tức giận nói:

"Nói chuyện Vegas và lớp trưởng."

"Ha, chuyện này à". Nic chẳng hề để tâm nhún vai.

Nop đẩy tay nhẹ tay Vegas, thấp giọng nói:

"Anh nhìn xem, là người đều có thể nhìn ra nha."

Ai ngờ Nic kia đi lên vỗ vào bả vai của Pete.

"Vegas của chúng ta cũng không phải có tiếng mà không có miếng đúng không, hiện tại đã biết sự lợi hại của Vegas chưa."

Pete giương mắt, hồ nghi hỏi:

"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"

Nic ra vẻ lạnh lùng hăm dọa nói:

"Đừng cho rằng hôm qua cậu đánh nhau không tồi mà lên mặt nhé, trong lớp 3 này, vẫn là thiên hạ của Vegas đấy, biết chưa."

Mắt Pete hơi hạ xuống, rồi cậu cúi đầu nhìn chằm chằm bảng từ đơn, nhàn nhạt nói:

"Ồ."

Nop: "...."

Vegas cười nhạo: "Là người đều có thể nhìn ra sao?"

Nop phản bác: "Câu vừa rồi còn chưa hết ý, Nic và chó sẽ không nhìn ra được."

Nic trừng mắt: "Mẹ nó, Nop mày có phải vòng vèo mắng tao không đó!!"

Hai người bắt đầu khoa tay múa chân đùa giỡn. Học sinh trực nhật xách theo cây lau nhà đi lên bục giảng, khiếp sợ khi nhìn thấy bụi phấn đầy đất:

"Mẹ, tại sao nhiều bụi phấn dưới đất như vậy, đêm qua ai lại nghịch ngợm gì à."

Trong phòng ồn ào không ai đáp lại hắn. Hắn cũng chỉ lẩm bẩm một câu không trông cậy được lời đáp lại. Nhưng Pete nghe thấy, nhịn không được mà vành tai nóng lên.

Bụi phấn nhiều là do cậu và Vegas đêm qua...

Vegas nhịn không được ho nhẹ một tiếng, y nhìn chằm chằm sau lưng của cậu. Mí mắt của Pete khẽ run lên, cậu biết rõ cái ho kia của Vegas là để cậu nghe, nhưng cậu chỉ có thể coi như không nghe thấy.

Cũng may cô Sam nhanh chóng đi từ bên ngoài vào, việc đêm qua chắc chắn gây kích thích không nhỏ tới cô, bởi vì đôi mắt cô treo hai quầng thâm và vẻ mặt mệt mỏi.

"Đều ngồi về chỗ cho tôi, bạn trực nhật về chỗ trước đi, chốc nữa lại dọn sau."

Chờ mọi người yên vị, cô Sam hít sâu một hơi nói:

"Việc ngày hôm qua tôi không nhắc lại nữa, hy vọng các em có thể rút ra bài học, có bất kỳ chuyện gì thì trước tiên cũng phải phản ánh cho trường học đã, trường sẽ giải quyết, hẹn đánh nhau là việc không chín chắn nhất! Trường học phải phụ trách sự an toàn của các em, nếu các em có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, thì hối hận đã muộn rồi!

Được rồi, còn một việc cuối cùng, từ chiều nay, tiết thể dục đã được khôi phục lại, chuẩn bị cho việc hội khảo cho năm 2."

Cô nói xong thì xách túi đi mất. Hội khảo năm 2 tuy rằng không được tính vào thành tích khi thi đại học nhưng có liên quan trực tiếp với việc tốt nghiệp cao trung, nếu không đạt tiêu chuẩn trong hội khảo thì không lấy được bằng tốt nghiệp cao trung.

Từ học kỳ 1 của năm 2, các tiết thể dục đã bị những giáo viên môn khác dùng vào việc học bù, cho dù là lớp A3 bùn loãng không thể trát tường này cũng đã quên mặt của giáo viên thể dục như thế nào rồi. Mà chỉ cần không phải ở trong phòng học đi học thì để bọn họ làm gì cũng được, cho nên cô Sam vừa đi, tiếng hoan hô trong lớp 3 như lật tung nóc nhà vậy.

Tiết đầu tiên của buổi chiều, ánh mắt trời khá ấm áp, lớp 3 bọn họ đã tập hợp ở sân thể dục. Thầy giáo thể dục ưỡn cái bụng bia nghịch ánh mặt trời đi tới, trong tay thầy còn cầm theo bản danh sách lớp và đồng hồ đếm giây, bóng thầy kéo dài trên đường chạy trải nhựa.

"Từ hôm nay trở đi, các em phải tập trung vào các tiết thể dục, tôi biết có không ít người trong các em rất lâu rồi không vận động. Nhưng ngày hội khảo đã như lửa sém lông mày, mỗi người phải chạy đủ 1000 m trong thời gian tiêu chuẩn! Ai là lớp trưởng?"

Pete từ phía sau đứng ra: "Em ạ"

Thấy thể dục nhìn cậu một cái rồi nói:

"Hôm nay, tôi muốn thử xem trình độ của các em, lớp trưởng đến đây hỗ trợ ghi lại thành tích."

Thầy đưa danh sách lớp cho cậu, rồi bổ sung nói:

"Em bắt đầu hỗ trợ ghi lại thành tích từ tổ đầu tiên, tới khi tới tổ của em thì tìm người thay em."

Pete gật gật đầu. Môn thể dục của cậu không tồi, tuy rằng đã lâu không vận động kịch liệt nhưng để đạt tiêu chuẩn của hội khảo thì dư dả.

Cậu ôm bản danh sách bắt đầu đọc tên:

"Nic, Kim, Chay, Nop.... Vegas"

Cậu đọc 20 cái tên đầu, thầy giáo thể dục bắt đầu hướng dẫn làm nóng cơ thể cho họ. Ngòi bút của Pete dừng một chút trên cái tên Vegas. Cậu không biết tốc độ của y như thế nào, vì người này chưa từng bao giờ tham gia bất kỳ hội thao nào.

Nop lười biếng nói:

"Ai còn phải thử làm gì, cứ cho đạt chuẩn hết không phải nhẹ nhàng hay sao, không nói chơi chứ Vegas của chúng ta có thể phá kỷ lục thành phố đó."

Pete thầm nghĩ, thật có thể thổi phồng nha.

Đêm qua lúc cậu và Vegas người truy ta đuổi, cậu cũng không thấy người kia nhanh hơn mình bao nhiêu. Vegas cong môi cười, kéo khóa áo khoác thể dục ném về phía Pete. Nhất thời cậu phát ngốc theo bản năng nhận lấy chiếc áo. Nhưng vừa cầm lấy mới cảm thấy có gì đó không đúng. Người khác đều tự giác để quần áo sang một bên dưới mặt đất, huống chi cậu còn đang cầm danh sách để ghi chép thành tích đâu.

"Ôm giúp tôi một chút."

Lời Vegas vừa thốt ra làm Pete không tiện ném chiếc áo trở lại. Trên áo người kia vẫn còn vương hương vị nước giặt quần áo, không biết có phải ảo giác của cậu hay không mà Pete cảm thấy hương vị này rất giống với hương vị nước giặt nhà mình. Cậu thanh thanh giọng, nghiêm trang nói:

"Cậu nhanh đi làm nóng cơ thể đi."

Những người khác đã bắt đầu xoay tay đá chân rồi. Vegas tới gần, hơi cúi người xuống bên tai cậu, y nói:

"Cậu đừng nghĩ đêm qua là trình độ của tôi đó nha, hôm qua đó là tôi thấy cậu có thương tích cho nên mới nhường cậu thôi, biết không."

Nếu không phải y cố ý chạy chậm thì Pete làm sao có thể đuổi theo y được. Pete nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên, nhìn như lơ đãng nhưng thật ra trong tâm là sự hiếu thắng mãnh liệt:

"Ồ, lúc sơ trung tôi cũng đã từng lấy được quán quân cuộc thi chạy 1000m."

Tuy rằng vinh quang quá vãng nhưng cũng đủ để chứng minh, trình độ thể dục của cậu thuộc hàng số 1 số 2 so với các bạn cùng lứa tuổi. Nếu không phải học tập của cậu cũng tốt thì chỉ bằng vào thành tích thể dục cậu cũng có thể được đặc cách vào trường.

Vegas cười với ý vị thâm trường, hầu kết y nhẹ lăn một cái, trong mắt còn có sự hài hước:

"Nếu tôi chạy nhanh hơn cậu thì làm sao bây giờ?"

Pete nhướng mày:

"Không có khả năng."

Ánh mắt hắn hơi rũ xuống, dừng ở hầu kết mượt mà của Pete.

"Tự tin như vậy sao, vậy cậu có dám đánh cuộc không?"

Pete bị ánh mắt nóng bỏng của y làm cho chột dạ:

"Có cái gì mà không dám, được nha, nếu cậu thắng thì tùy cậu."

Lòng hiếu thắng của cậu đã dâng lên, cậu sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy. Sau khi phân hóa, cậu có thể cảm nhận được lực lượng trong cơ bắp của mình, ít nhất thì tốc độ của cậu cũng sẽ nhanh hơn lúc trung khảo khi sơ trung.

Vegas nhướng mày, dừng lại một chút rồi mềm mại nói:

"Đùa với cậu một chút thôi."

Rồi y giơ tay ấn nhẹ vào bả vai của Pete, cách quần áo với lực đạo vừa đủ, làm người kia không cảm thấy đau nhưng có tác dụng mát xa, y cố ý đè thấp tiếng nói, nhưng âm sắc lại trong trẻo dễ nghe:

"Trên người cậu còn thương tích đó, tôi nào bỏ được chứ."

Y luôn cố ý trêu đùa cậu sau đó lại kiên nhẫn dỗ dành.

Trên đường chạy trải nhựa, 20 học sinh được đọc tên đã đứng chuẩn bị theo thứ tự. Ánh mặt trời lóa mắt không kiêng nể gì thiêu đốt mặt đất, làm cho những hạt nắng rất nhỏ phát ra sáng lấp lánh trên mặt nền nhựa. Trong không khí tựa như còn vương vấn mùi dính nhớp của nhựa đường. Pete ngẩng đầu nhìn về lên mặt trời, thứ ánh sáng mãnh liệt chiếu vào làm cậu không thể mở mắt ra được.

Ngay lúc cậu vừa ôm bản danh sách lớp vừa che đôi mắt thì tiếng còi vang lên, toàn bộ số học sinh vừa khởi động kia đồng thời xuất phát. Từng làn bụi bặm, tro bụi bị gió cuốn bay lên trong sân thể dục, rồi chậm rãi chậm rãi phiêu tán trong không gian.

Pete có chút hoa mắt, những màu sắc sặc sỡ ngắn ngủi lúc ẩn lúc hiện xuyên qua làn tro bụi hiện lên trước mắt, cậu nỗ lực nhìn qua đội ngũ đang di chuyển kia. Trong đó, có một người với tốc độ cực kỳ ưu việt kéo giãn khoảng cách với đội ngũ phía sau. Nhìn trong chốc lát cậu mới thấy rõ người đó là Vegas.

Vegas với ưu thế chiều cao cùng chân dài với thể lực lớn, lướt đi trên mặt đường phảng phất như mỗi hạt lấp lánh dưới mặt đường kia đều tiếp thêm sức mạnh cho y, làm cho y đã nhẹ nhàng lại càng thêm nhanh nhẹn.

Pete vẫn còn ôm cái áo khoác của hắn, tay áo khoác trượt xuống khỏi cổ tay cậu, treo giữa không trung bị cơn gió nóng thổi lay động vang lên những tiếng phần phật, tựa như một chiếc cờ đang huy động cổ vũ cho Vegas. Một tay cậu nâng lên che khuất ánh mặt trời, ánh mắt cậu đuổi theo bóng dáng của Vegas.

Người này ..... tựa hồ thật sự không lừa cậu.

Một vòng sân thể dục của trường chỉ có 400 m, 1000 m phải chạy 2 vòng cộng thêm nửa sân nữa. Khi Vegas chạy xong một vòng thì đã kéo giãn khoảng cách với bọn Nic và Nop mấy chục mét.

Tới vòng thứ hai khi tốc độ mọi người đều dần chậm lại thì chỉ một mình Vegas lại bắt đầu gia tốc. Y càng ngày càng kéo giãn khoảng cách với những người phía sau, ngay cả thầy giáo thể dục cũng không nhịn được mà thì thầm một câu:

"Chạy rất nhanh đó."

Khi Vegas một lần nữa chạy qua trước mặt cậu, đột nhiên y giơ bàn tay lên môi, làm động tác hôn gió với cậu. Pete làm bộ lơ đãng nhưng thật ra hàm răng đã cắn vào má thịt, sau một trận đau đớn trong miệng cậu còn ẩn ẩn có vị rỉ sắt. Thường nghe, đối với một vận động viên sẽ nhìn về phía người quan trọng nhất đối với mình khi sắp giành thắng lợi.

Pete hít sâu một hơi, cậu suýt chút nữa bẻ gãy chiếc bút bi đang nắm chặt trong tay. Còn nửa vòng cuối cùng, Vegas dùng tốc độ biến thái tăng tốc, cuối cùng khi y lướt qua vạch đích trắng, giáo viên thể dục ấn đồng hồ bấm giây. Theo bản năng Pete nhìn về phía thầy. Cậu nuốt xuống mùi máu tươi trong miệng, lập tức hỏi:

"Bao nhiêu hả thầy?"

Thừa dịp những người ở phía sau còn chưa chạy tới, thầy giáo nhìn thoáng qua đồng hồ nói:

"2 phút 30 giây, đây là trình độ vận động viên hạng 2 cấp quốc gia đó!"

"Nhanh như vậy sao?"

Chẳng sợ cậu chứng kiến quá trình Vegas chạy nhưng vừa nghe thành tích của y cũng khiến cậu giật mình.

Ngay sau đó giáo viên thể dục thở dài:

"Đáng tiếc là các em đã bị hủy bỏ chế độ cộng điểm khi thi đại học chứ bằng không với thành tích như này, em ấy có thể lấy được điểm cộng cao nhất."

Trước đây chỉ cần chạy đạt thành tích cấp quốc gia, thì có thể được cộng thêm điểm thi đại học. Được cộng điểm là một lợi thế lớn trong cuộc chiến đấu giữa thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc - thi đại học.

Trong lòng Pete cũng thầm nhủ, đúng vậy, thật đáng tiếc. Một tay cậu nâng quyển danh sách lớp một tay cầm bút, ghi lại thành tích vào sau tên của Vegas. Còn lại đám học sinh phía sau cũng nghiêng ngả lảo đạo chạy tới đích, đại đa số đều trực tiếp ngã xuống nằm tê liệt dưới mặt đất, thở phì phò, nhắm chặt mắt, tựa như giây tiếp theo sẽ chết ngất đi.

Gần một năm nay bọn họ không vận động mạnh như vậy, chợt dùng hết toàn lực chạy 1000 mét, ai có thể chịu được.

Thầy giáo thể dục đi tới, đá đám người kia:

"Đừng nằm, nhanh hoạt động, hoạt động, bằng không sẽ bị sa dạ dày!"

"Ai dà, không dậy được thầy ơi!"

"Chân em muốn gãy rồi, phổi cũng hỏng rồi!"

"Em chóng mặt quá, đau đầu quá, có phải em sắp chảy máu não rồi hay không."

"Giọng em đau quá, có ai có nước không cho tôi một ngụm."

Mọi người thê thảm bò dậy từ mặt đất, người che ngực, người ôm bụng, lảo đảo ở vạch đích. Người nào người nấy đều mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ gay, bộ dạng thê thảm.

Nop bám lấy vai Vegas, thở hồng học:

"Trời ạ, trời ạ, tại sao ... anh .... có thể chạy nhanh như vậy!"

Vegas ghét bỏ nói:

"Thật là phế vật."

Nop thở phì phò, chỉ vào mũi mình:

"Em đây... cũng chạy .... chỉ có 3 phút ... được không! vừa tròn nha!"

Nop chạy không chậm, nếu ở lớp khác thì thậm chí còn đứng đầu. Nhưng mà thực sự Vegas quá nhanh, vì vậy thành tích của những người khác so ra chỉ là bình thường không nổi bật. Vegas gạt tay Nop ra, tay cắm túi quần đi về phía Pete.

Pete đang ghi lại thành tích của mọi người, thấy y đi tới thì đưa chiếc áo khoác trên tay cho y:

"Trả này."

Vegas nhận lấy áo, rồi lại bước gần với Pete thêm một bước.

"Thế nào?"

Pete ngước mắt lên nhìn y một cái, không thể không thừa nhận:

"Rất tốt."

Vegas cong môi cười, ánh mặt trời chiếu xuống sườn mặt y, thứ ánh sáng nhợt nhạt mảnh mai phác họa lại hình dáng khuôn mặt người này làm cho khóe mắt hay đuôi lông mày của y như sáng lên.

Y không thuận theo, không buông tha cứ dây dưa hỏi:

"Rất tốt là như thế nào?"

Hầu kết của Pete căng chặt:

"Rất nhanh."

"Tôi có lợi hại hay không?"

Pete: "...."

Thầy giáo thể dục nghiêm túc nói:

"Bạn học à, đừng kiêu ngạo, không cần tạo áp lực cho các bạn khác, chính mình làm tốt là được rồi."

Nháy mắt Vegas suy sụp xuống:

".... Em tạo áp lực cho cậu ấy sao?"

Pete nhịn không được quay mặt đi, đôi mắt cong cong lên. Cậu nhét quyển vở vào trong lòng ngực của Vegas, nói:

"Cậu ghi đi, tôi chuẩn bị chạy."

Theo bản năng Vegas nhận lấy, rồi hỏi:

"Tôi giúp cậu cầm áo nhé?"

Pete là người ưa sạch sẽ, ngay cả cổ áo cũng phải bẻ chỉnh tề, khẳng định không muốn để quần áo xuống đất làm cho dính bụi bẩn.

Pete vẫy tay nói:

"Không cần." Cậu không muốn cởi áo ra.

Vegas không nhịn được cảnh cáo:

"Chạy chậm một chút, không ai chạy đua với cậu đâu!"

Vết thương chỗ xương sườn của cậu nếu vận động kịch liệt nhất định sẽ rất đau đớn.

"Biết rồi!" Lần đầu tiên cậu cảm thấy Vegas có chút lải nhải.

Đám học sinh còn lại không tình nguyện đi ra đường chạy, khởi động một chút rồi đứng theo thứ tự ở vạch xuất phát. Pete hơi hơi cong eo, ngón tay nhẹ ấn lên đầu gối, ánh mắt chuyện chú nhìn đường chạy. Những người khác đều cởi áo khoác nhưng cậu thì không. Áo khoác đồng phục vốn to rộng, chất vải thì dày không thoáng khí, khi chạy bộ sẽ làm gia tăng không ít lực cản.

Nop tấm tắc tán thưởng:

"Lớp trưởng thật là tự tin, áo ngoài đều không cởi, thứ kia khi chạy giống như khoác theo một cái túi hơi đó."

Nic đứng bên người Vegas lẩm bẩm nói:

"Làm ơn đi, Vegas có cõng thêm bao cát cũng chạy nhanh hơn lớp trưởng đó biết không?"

Nop nhíu mày nhìn Nic nói:

"Tại sao mày luôn lấy Vegas so với lớp trưởng vậy?"

Nic không hiểu được hỏi lại:

"Tao còn thấy kỳ quái đấy, dạo gần đây mày toàn nói tốt về lớp trưởng, mày muốn đầu nhập địch doanh hay sao?"

Trong mắt Nic, hiện giờ lớp A3 bắt đầu chia làm 2 phe, phe thứ nhất là đám người không được kết nạp làm tiểu đệ của Vegas, họ bắt đầu thân cận Pete còn đám thủ hạ của Vegas như hắn đây thì vẫn trung thành như một.

Nop trợn trắng mắt nói:

"Ngu ngốc."

Vegas không kiên nhẫn nói:

"Đừng ồn nữa, cầm đi."

Y ném bản danh sách cho Nop, còn mình thì lấy di động từ trong túi ra.

Nop nghi hoặc hỏi:

"Làm gì đó?"

Vegas mở camera, ấn ghi hình rồi đưa máy về phía Pete.

"Cơ hội khó có được."

Một tiếng còi vang lên, Pete bắt đầu xuất phát. Mới bắt đầu có vẻ hơi hỗn loạn, thừa dịp tới khúc cong cậu bắt đầu tăng tốc. Gân cốt vừa cử động quả nhiên làm cho chỗ xương sườn ẩn ẩn đau, nhưng Pete vẫn có thể chịu được chút đau đớn này. Ít nhiều cũng là được Vegas chườm lạnh cho, làm chỗ đau tiêu sưng đi không ít, hiện tại chỉ còn chút ấn ký màu xanh tím.

Pete dẫn đầu, vài sợi tóc trên trán đung đưa theo bước chân chúng còn dây dưa cùng với hàng lông mi nồng đậm của cậu. Lúc chạy bộ, cậu thường mím chặt môi, cúi đầu, ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm về hướng nào đó, đuôi mắt thon dài nhẹ nhàng nhíu lại, đường cong phía dưới hàm tạo một độ cung tuyệt đẹp.

Vegas ghi lại hình ảnh Pete đang chạy bộ, dưới ánh mắt trời chói chang chiếc bóng ám sắc kéo dài trên đường chạy, mảnh khảnh giống như chính bản thân cậu. Trong cả màn hình nho nhỏ, Pete là nhân vật chính duy nhất.

Nic không hiểu được hỏi:

"Anh quay lớp trưởng làm gì?"

Nop sống không còn gì luyến tiếc nói:

"Với chỉ số thông mình của mày thì ..... trời ạ."

Vegas nhẹ nói:

"Đừng nói cho nó, kệ để cho nó đoán đi."

Tuy rằng Pete đã đáp ứng không cần quá cố gắng, có thể chạy chậm một chút nhưng tâm tình tranh cường háo thắng vẫn khiến cho cậu gồng mình bảo trì vị trí dẫn đầu. Tới đích, hô hấp của cậu trở nên dồn dập, trán đổ mồ hôi.

Thầy giáo hô lên:

"2 phút 59 giây!"

Cũng được.

Pete mím môi, ngước mắt nhìn về hướng Vegas, cậu phát hiện y đang giơ di động về phía cậu. Pete đỡ xương sườn đi tới, bình ổn lại hơi thở, chất vấn Vegas:

"Cậu chụp tôi?"

Vegas thong thả ung dung chọn 'lưu lại', rồi giơ giơ di động nói:

"Chạy nhanh như vậy, không cho phép fans chụp ảnh sao?"

Có nhanh thì cũng kém xa hắn, mà người này sao có thể là fans của cậu. Rõ ràng là .... có ý đồ gì khác.

Pete vừa vận động xong vốn đã rất nóng, lại bị Vegas nói một câu như vậy, cổ càng đỏ lên. Đáy mắt cậu mang theo chút thẹn quá hóa giận, giơ tay muốn đoạt lấy di động của hắn:

"Xóa đi!"

Vegas sớm có chuẩn bị, y nhấc tay lên đưa điện thoại lên cao. Vóc dáng y vốn cao, cánh tay, cẳng chân lại dài, y hơi nhón chân một cái, căn bản cậu không thể với tới được. Pete khó thở, không kịp suy nghĩ nhảy lên muốn đoạt lấy.

Ai ngờ đột nhiên Vegas thả tay xuống, đi lên một bước, Pete không kịp phản ứng, không nghiêng không lệch nhảy vào trong lòng ngực Vegas.

Hương vị tin tức tố nhàn nhạt pha lẫn với mùi thanh hương của thuốc ức chế theo không khí phát tán ra ngoài. Pete vừa chạy xong, đổ mồ hôi, thuốc ức chế vốn bạc nhược, giờ tiếp xúc gần với Vegas như vậy, ngay cả tiếng nói của người này cũng mang theo sự mê hoặc. Vegas ôm lấy eo Pete, trong mắt còn hàm chứa ý cười, ngữ điệu ngả ngớn nói:

"Sao lại thế này, lớp trưởng, cậu đang nhào vào trong ngực tôi đó nha."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net