Chương 9 - ĐỒN CẢNH SÁT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐỒN CẢNH SÁT

Lòng bàn tay Vegas rất ấm áp. Trong chớp mắt lúc chạm vào nhau, nhiệt độ không ngừng được mu bàn tay Pete hấp thu. Ký ức cậu nắm tay Tankul lần cuối đã là 10 năm trước, càng không phải nói tới việc chạm tay với một Alpha cường tráng, phát dục thành thục. Theo bản năng Pete rụt tay lại gạt tay Vegas ra:

"Tay cậu mới đẹp!"

Vegas vui vẻ mèo khen mèo dài đuôi:

"Cậu cũng thật tinh mắt."

Pete: "...." Trời ạ.

Cậu đẩy nhanh tốc độ đi đường chuẩn bị bỏ rơi hắn, nhưng một khi ra khỏi chiếc ô thì nước mưa không kiêng nể gì xối lên đỉnh đầu cậu, lúc này cậu mới phát giác có người che ô cho thật tốt. Vì thế cậu lại lúng ta lúng túng giảm tốc độ lại chờ Vegas. Lần đầu tiên cậu phát hiện mình không có cốt khí như vậy.

Cuối cùng khi tới cửa hàng giặt là, giống như cậu nghĩ, cửa hàng không mở cửa, cũng tắt đèn. Tờ giấy A4 dán ngoài cửa bị gió thổi mưa phun không biết bay tới chỗ nào rồi. Pete xoay người đẩy đẩy chiếc cửa của cửa hàng tiện lợi bên cạnh. Cửa hàng tiện lợi tuy vẫn sáng đèn nhưng cửa thì không mở. Cậu hô to vài tiếng cũng không có người đáp, tâm cậu lạnh xuống. Cậu dựng xe vào cái cây đại thụ cạnh đó, chạy tới cửa hàng kim khí bên cạnh hỏi:

"Chú ơi, chủ của cửa hàng tiện lợi đi đầu rồi ạ?"

Chú bán hàng duỗi cổ nhìn cậu một cái, không thèm để ý nói:

"Mưa to, không buôn bán được nên về rồi."

Pete ngưng mi, mím môi nói:

"Nhưng cháu muốn tìm chú ấy lấy chìa khóa."

Chú bán hàng vân đạm phong khinh nói:

"Ngày mai lấy không được sao, hoặc là gọi điện cho hắn đi."

Pete hít một hơi thật sâu, bực bội xoa xoa tóc. Cậu chỉ có số điện thoại của chủ cửa hàng giặt là không có số điện thoại của chủ cửa hàng tiện lợi. Cả người cậu đã lạnh băng không còn tri giác, ngón tay chạm vào mặt, mới phát giác, mặt cậu rất nóng.

Sớm biết cửa hàng không mở cậu còn thừa hơi từ bệnh viện chạy ra làm gì, còn bị Vegas vừa vặn bắt được. Vegas cười nhạt một tiếng, ngón tay dán lên ô cửa cửa hàng giặt là, sờ sờ chỗ ổ khóa, sau đó thu tay lại, không để ý nói:

"Cái cửa rách nát này còn phải dùng chìa khóa hay sao?"

"Cậu có thể mở nó à?"

Pete quay đầu nhìn về phía y, trong nháy mắt con ngươi như tỏa sáng. Vegas hơi khựng lại một chút. Pete đứng ngược sáng, ánh đèn trắng xóa từ trong cửa hàng kim khí hắt ra che phủ khắp người cậu. Nhưng trong mắt y, thần thái của cậu cũng không chút ảm đạm hơn so với thứ ánh sáng kia. Hầu kết của hắn nhẹ lăn một cái, nhẹ nhàng nói:

"Tìm cho tôi một sợi dây thép."

Tìm một sợi dây thép từ cửa hàng kim khí quả thực dễ như trở bàn tay, Pete xoay người đi vào cửa hàng để lại Vegas híp híp mắt đứng trong bóng tối thâm trầm. Cậu đi ra đưa một sợi dây thép rất mảnh cho Vegas, lúc y nhận lấy sợi dây, đầu ngón tay y chạm vào ngón tay cậu. Pete run lên, ho nhẹ một tiếng:

"Đây là kỹ năng của cậu sao?"

Vegas cuốn cuốn dây thép lại, ở đầu sợi dây hơi bẻ một chút thành một chiếc móc nhỏ. Pete thấp hơn y nửa cái đầu, hai người lại chen chúc ở nơi nhỏ hẹp như vậy, trong thoáng chốc cậu cảm thấy như đang dựa vào trong lồng ngực người kia.

Vegas hô hấp vào khoang mũi đều là hương vị tin tức tố của Pete. Hương vị kia hoàn lẫn cả mùi hương của đất, mùi mưa đêm, mùi của không khí ấm ướt, thật là đặc biệt hấp dẫn làm người mê muội. Y muốn phóng ra tin tức tố của mình để nó va chạm với Pete, y muốn nhìn xem ai có thể đè ai xuống dưới. Hắn thu hồi lại tầm mắt hỏi:

"Cái gì?"

Pete còn đang chuyên tâm nhìn y uốn cong sợi thép, không chú ý tới sự biến hóa của y. Cậu bổ sung nói:

"Chính là kỹ năng bên ngoài của các cậu."

Vegas nhịn không được, cười nói:

"Kỹ năng bên ngoài? Đó là kỹ năng gì vậy?"

Pete dừng một chút, nâng mắt lên, đáy mắt có sự kinh ngạc. Cậu không biết nên hình dung như thế nào. Đại khái như trong trường học, bọn nhỏ không học tập nghiêm túc nhưng thường thường sẽ am hiểu một kỹ năng nào đó.

Ví dụ như chơi game, ví dụ như đánh nhau hoặc là một cái gì khác. Hẳn là như vậy, ít ra cậu tưởng tượng như vậy.

Nếu không ngoài ý muốn bị phân vào lớp 3, cậu cảm thấy cả đời này cậu cũng sẽ không tiếp xúc với loại người như Vegas. Nhưng tùy tiện nói hắn am hiểu bộ môn cạy khóa này thì không thích hợp lắm. Vegas nhịn không được cười nói:

"Cậu xem quá nhiều phim xã hội đen rồi."

Y lấy dây thép chọc vào mắt khóa, thử xoay chuyển, nhưng không biết xoay tới đâu mà dây thép móc vào bên trong không thể lấy ra được. Vegas dùng sức run tay một cái, sau một tiếng vang thanh thúy khóa cửa tung ra, y hơi kéo cánh cửa ra, trong phòng bay ra một cỗ hương vị bột giặt dày đặc. Pete phẩy phẩy cái mũi, thấp giọng nói:

"Cảm ơn."

Cậu vừa muốn đi vào thì bị Vegas giữ cửa cản lại, y tùy tiện ngăn cản, còn vô lại hỏi:

"Cậu cảm tạ tôi như thế nào?"

Trong ngữ khí của Vegas có chút trêu cợt, hơn nữa y đứng rất gần, tiếng nói còn ép xuống thấp, nếu Pete không kịp dừng lại thì có lẽ đã đụng vào người y. Lông mi nồng đậm của cậu run rẩy, màn đêm tối tăm che dấu sự khẩn trương của cậu.

"Đừng gây rối nữa."

Vegas không thuận theo buông tha cho cậu:

"Ai gây rối, nhanh nói đi, nói xong mới cho cậu đi vào."

Tay Pete nắm chặt thành quyền, lòng bàn tay còn ra chút mồ hôi lạnh. Giọng nói cậu khô khốc, nề nếp nói:

"Về sau tôi có thể cho cậu mượn vở chép bài tập, còn nữa, nếu cậu có chút quá phận, tôi sẽ không nói cho cô Sam."

Vegas buồn cười nói:

"Chép bài tập? Cậu là học sinh tiểu học hay sao?"

"Thế rốt cuộc cậu muốn thế nào?"

Pete có chút tức giận, cậu phải nhanh chóng trở về, sợ bị bà Benz phát giác ra gì đó. Mưa đã hoàn toàn ngừng lại, sự yên tĩnh đang bao trùm trong không khí. Vegas hít hà một hơi:

"Cậu lại kêu gào gì với tôi?"

Pete không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh trừng mắt nhìn lại y. Vegas lôi kéo cổ áo của cậu, hạ giọng nói:

"Cậu đừng ỷ tôi...."

Câu nói của y còn chưa nói xong thì một ánh đèn pin chiếu thẳng vào mặt bọn họ. Ánh sáng mãnh liệt quá mức là hai người nhất thời không mở mắt ra được. Cách đó không xa có tiếng chạy bộ dồn dập tới:

"Đang làm gì đó! Trộm đồ à!"

Tình hình giao thông ngày mưa rất kém, đội cảnh sát giao thông đang tuần tra trên các tuyến đường, vừa vặn tới gần trường học, thấy hai người đang lén lút đứng ở cạnh cửa còn xô xô đẩy đẩy nên đã mời hai người lên xe cảnh sát. Pete ngồi trong xe cảnh sát nhịn không được đã giải thích tới lần thứ 8:

"Chú có thể gọi điện thoại cho chủ cửa hàng giặt là mà!"

Vị cảnh sát đang lái xe cười lạnh một tiếng:

"Tôi không cần gọi điện cho chủ cửa hàng, mà tôi sẽ gọi điện cho cha mẹ hai cậu là được, trước tiên đi với tôi tới đồn công an để trình báo."

Làm sao Pete dám để bà Benz biết được chỉ có thể đẩy Vegas một cái:

"Cậu nói gì đi."

Vegas lười biếng dựa lưng vào ghế, không vội vàng nói:

"Người này nói là sự thật a."

Vị cảnh sát âm dương quái khí nói:

"Đúng vậy, đồng phục của các cậu ở bên trong, nhà bà chủ đột nhiên lại có người chết, không có ở đó, nhưng các cậu lại cần đồng phục cho nên thừa dịp mưa to gió lớn tới lấy. Vì vậy hai cậu đi tìm chủ cửa hàng tiện lợi để lấy chìa khóa, nhưng ai biết chủ cửa hàng tiện lợi không mở cửa lại không thể liên hệ được cho nên các cậu liền mua một sợi dây thép từ cửa hàng kim khí, dễ như trở bàn tay có thể mở cửa ra. Bịa à, các cậu tiếp tục bịa đi."

Vegas buông tay xuống:

"Chú ấy không tin cậu rồi."

Đôi mắt Pete đỏ lên, từ nhỏ tới lớn, con đường đi qua cửa đồn công an cậu còn chưa từng đi qua đừng nói gì tới đi vào trong đó một chuyến. Vị cảnh sát đưa bọn họ vào đồn, nói với đồng sự:

"Để phụ huynh bọn họ tới bảo lãnh, hai học sinh cao trung, trường Số 1 Haidar, trộm đồ vật."

Pete tức giận không thể át được hô:

"Cháu không trộm đồ!"

Ánh đèn trong đồn công an rất sáng, cuối cùng Vegas cũng thấy rõ nước mắt đang đảo quanh hốc mắt của Pete.

Chậc.

Rõ ràng là một Alpha tại sao lại thích khóc hơn Omega vậy nhỉ.

Pete kêu xong câu kia, cũng không nói được lời nào nữa. Người có quật cường như thế nào cũng luôn kiêng kị khi rơi vào hoàn cảnh không rõ, cũng sợ hãi đối với uy quyền của cảnh sát. Cậu cũng mới chỉ 16 - 17 tuổi thôi. Vị cảnh sát trực ban ngáp một cái, rồi lạnh mặt nói:

"Đừng vô nghĩ nữa, đọc tên đi?"

Thời tiết lạnh như vậy, đồn công an còn mở điều hòa thổi gió lạnh, Pete cắn chặt đôi môi, thân thể không ngừng phát run, cậu nỗ lực mở to mắt, dựa sát lưng vào bức tường phía sau. Đó là tư thái muốn tìm kiếm sự bảo hộ. Nước mắt tích trong hốc mắt đột nhiên không kịp phòng ngừa rơi xuống làm Vegas không thể chịu nổi.

Y cởi áo ngoài ra khoác trên người cậu. Áo khoác còn mang theo nhiệt độ cơ thể y, rét lạnh thấu xương trong nháy mắt được giảm bớt. Vegas định thần nhìn cậu một giây, rồi vỗ nhẹ lên đầu vai cậu, sau đó y che trước mặt Pete, vô hình trung tạo ra một không gian tuy nhỏ hẹp nhưng tràn ngập cảm giác an toàn. Y bất cần đời cong môi hỏi:

"Thật sự muốn tìm phụ huynh sao?"

Vị cảnh sát nhân dân trực ban vui vẻ đẩy ghế đứng dậy nhìn chằm chằm Vegas:

"Cậu ngông cuồng thật, tìm phụ huynh thì sao, không tìm thì cậu ngồi xổm ở chỗ này cho tôi đi!"

Vegas còn chưa nói gì thì đột nhiên Pete bắt lấy tay y, ngăn y lại.

"Không thể tìm phụ huynh, xin cậu đó!"

Câuh nói xong thì mím chặt môi, dùng ánh mắt gần như cầu xin nhìn vị cảnh sát kia. Cậu không dám để cha mẹ biết, ngày từ nhỏ trong giá trị quan của cậu, một khi bị vào đồn cảnh sát thì đó là việc lớn như trời, cậu không thể giống như Vegas không hề để ý gì được. Huống chi hiện tại Tankul còn đang phát sốt, mẹ cậu còn phải chăm sóc anh trai, càng không có thời gian hay tinh lực để tới đồn cảnh sát một chuyến.

Pete nghĩ đến sau khi vị cảnh sát này thông báo với phụ huynh gây ra một loạt phiền toái sau này, thì cảm thấy thái dương đau đớn giống như bị kim đâm, ngay cả việc cố gắng bình tĩnh lại cũng không thể làm được. Vegas cảm thấy trái tim mình phảng phất như bị cái gì đó nhéo một cái. Vị cảnh sát kia có chút khinh thường liếc mắt nhìn Pete một cái.

"Lúc trộm đồ tại sao lại không biết sợ hả?"

Loại học sinh học hành không nên thân như này hắn đã thấy rất nhiều, uống rượu, đua xe, kéo bè kéo lũ đánh nhau, thường thường sẽ bị kéo vào một băng đảng nào đó. Dù giáo huấn chúng một trận, lại thông báo với phụ huynh đón về, nhưng kết quả vẫn y như cũ, dạy mãi không sửa.

Hắn cũng vô kế khải thi đối với những đứa nhỏ còn chưa thành niên này, giờ không quản nổi chờ khi trưởng thành cũng sẽ trờ thành cặn bã của xã hội.

Pete hô hấp dồn dập, lông mi nồng đậm cũng rung động run rẩy theo ánh mắt. Thiếu chút nữa Vegas không nhịn được nhấc tay lau đi giọt nước trên khóe mắt cậu. Đừng nói vốn dĩ bị oan uổng mà trước kia Vegas có kéo bè kéo lũ đánh nhau bị mang vào đồn, đầu y cũng sẽ không cúi thấp. Nhưng bởi vì Pete, y vẫn nhịn xuống, bực bội giải thích:

"Đã nói không phải trộm, cậu ấy có số điện thoại của chủ cửa hàng giặt là, chú có thể gọi điện để xác minh."

Vị cảnh sát này chần chờ một lát, đẩy đẩy quyển sổ tới trước mắt bọn họ, nói:

"Trước tiên viết số điện thoại cho tôi xem nào."

Pete nắm chặt ngón tay vốn đông lạnh tới cương cứng, nắm chặt bút, con số viết ra cũng run rẩy theo đầu ngón tay. Cũng may trí nhớ của cậu không tồi, cậu có thể nhớ số điện thoại của chủ tiệm giặt quần áo.

Vị cảnh sát ghét bỏ nhìn con số giun bò kia, không tình nguyện cầm điện thoại cố định, ấn số gọi.

Thời gian chờ đợi rất dài, phía đầu dây không có người nhận. Vị cảnh sát này nhịn không được oán giận nói:

"Hai cậu có phải chơi tôi hay không đấy."

Tim Pete như nhắc tới cổ họng. Trong nhà chủ cửa hàng xảy ra chuyện, nhất định có rất nhiều việc phải giải quyết, không kịp nghe điện thoại cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng cậu lại không có thời gian, nếu trong 1 giờ còn không trở về, cậu vô pháp giải thích lý do vì sao mình không ở bên cạnh anh trai.

Cũng may lại đợi trong chốc lát, cuối cùng đầu dây bên kia cũng có người nhận. Vị cảnh sát nhân dân thanh thanh giọng nói:

"Đây là đồn cảnh sát ở đường 27 thuộc thành phố Haidar, xin hỏi bà có phải chủ cửa hàng giặt là số nhà 28 đường 27 không?"

"Có hai học sinh lén lút trong cửa hàng của bà, đã trình báo là tới lấy quần áo, chuyện này bà biết không?"

"Bà có thể chứng minh mình là chủ tiệm hay không?"

"Báo lại số chứng minh nhân dân."

Cũng may chủ cửa hàng không tồi, nguyện ý làm chứng cho Pete. Và cũng may nữa là vị cảnh sát này không biết bọn họ còn dùng dây thép để mở khóa vào, bằng không không thể giải thích được.

Gọi điện thoại mất mười mấy phút, điều tra xác minh không ít tin tức cá nhân của chủ cửa hàng, mà bác gái cũng rất phối hợp, cuối cùng cũng kết thúc cuộc gọi. Pete thở dài thả lỏng một hơi.

"Bọn cháu có thể đi được chưa ạ?"

Vị cảnh sát nhân dân đem tờ giấy ghi chép nhét vào cuốn sổ, lười biếng nói:

"Tạm thời không thể đi được, báo phụ huynh tới đón."

Pete có chút tức giận:

"Mọi việc đều đã được chứng thực rồi, vì sao còn muốn phụ huynh tới đón ạ?"

Người kia trừng mắt: "Phụ huynh của cậu bận như thế nào mà không thể lộ mặt được? Nếu không có việc gì về sau sẽ không có ai tìm hai người, nếu sau có việc gì chúng tôi sẽ liên hệ với phụ huynh của hai người."

"Mẹ cháu rất bận!"

"Tôi cũng rất bận, hai người nhanh liên lạc với người nhà để bảo lãnh đi."

Đột nhiên Pete ho khan hai tiếng, mặt nghẹn đỏ bừng. Áo khoác của Vegas trượt xuống theo bờ vai của cậu, lắc lư lay động khoác ở khuỷu tay cậu.

Trên người cậu đã ướt hết, vô ý nhiễm ướt áo khoác của người kia. Tay áo màu xanh nước biển bị nước thấm ướt làm màu của chiếc áo càng chuyển màu xanh thẫm.

Chiếc áo này, Vegas cũng không thể mặc lại được nữa. Nếu hắn không đi lấy quần áo với cậu thì cũng không bị túm vào đồn, càng không cần phải khoác áo ngoài cho cậu. Nhưng hiện tại cậu không thể nghĩ ra có thể tìm ai để vớt cậu và Vegas ra ngoài.

Sắc mặt Vegas lạnh xuống vài phần, động tác thô lỗ đè tay Pete lại, cầm lấy áo khoác ngoài của mình đóng gói kỹ lưỡng cậu lại.

"Cậu không cần phải xeb vào, tôi tìm người."

Pete ngước mắt lên nhìn hắn, Vegas đã đẩy cậu sang một góc không có gió điều hòa thổi, rồi xoay người nói với vị cảnh sát kia:

"Mời phụ huynh đúng không, vậy chú có thể tiếp đãi là được."

Y không chờ đối phương trả lời, đã lấy ống nghe của chiếc điện thoại cố định, bình tĩnh bấm một dãy số. Vị cảnh sát này không nhớ rõ nhưng mơ hồ cảm thấy, mấy số đầu của dãy số dường như là số nội bộ trong hệ thống của bọn họ. Điện thoại tút tút vài tiếng, phía đối diện nhấc máy. Giây tiếp theo khi đầu dây bên kia nhấc máy Vegas lập tức mở miệng:

"Tôi đang ở đồn công an đường 27, người ta bảo mời phụ huynh tới bảo lãnh."

Phía đối diện trầm mặc vài giây.

"Cậu đưa điện thoại cho người phụ trách đi."

Điện thoại ở đồn công an muốn gọi ra bên ngoài tất nhiên phải công khai. Đây là quy định, để phòng ngừa việc thông đồng lời khai linh tinh gì đó gây phiến toái cho điều tra. Nhưng đối phương lại công nhiên yêu cầu Vegas đưa điện thoại để nói chuyện riêng vì vậy vị cảnh sát lập tức đánh gãy:

"Không thể thưa bà, mời ngài tự tới đón con trai của mình."

Vegas không để ý kéo kéo khóe môi:

"Vậy nên chỉ có thể cầu xin chuyển lời tới bà Nín đang bận trăm công ngàn việc là bớt chút thời gian đi một chuyến, bà ấy sẽ không lạm dụng chức quyền chứ."

Lại trầm mặc.

Vài giây sau kết thúc cuộc gọi.

Vị cảnh sát sờ sờ cái mũi, mơ hồ cảm thấy dường như sự tình đang lệch khỏi quỹ đạo phát triển. Hắn thừa dịp Vegas không chú ý, trộm ấn lại danh sách biểu hiện số điện thoại vừa quay số. Sau khi nhìn thấy dãy số, trong lòng hắn run lên, đột nhiên nhìn về phía Vegas.

Vegas cũng không có phản ứng gì, chỉ lười nhác dựa vào tường, đóng mở nắp chiếc bật lửa trong tay. Trên nguyên tắc trong đồn công an không cho phép cầm bất cứ đồ vật dễ gây nguy hiểm nào như vậy trong tay, nhưng lần này vị cảnh sát không mở miệng ngăn cản. Bởi vì hắn nhìn thấy dãy số Vegas gọi kia là hiển thị số của trong Cục Công An.

Khoảng 5 phút sau, điện thoại của đồn công an và di động của Vegas đồng thời đổ chuông. Hắn dừng động tác trên tay lại, lấy ra di động nhìn vài giây, ánh mắt trầm xuống.

Còn vị cảnh sát nhân dân kia sau khi nhận điện thoại, lập tức bày ra tư thế nghiêm trang, thái độ cung kính, vẫn luôn miệng nói "vâng, dạ."

Ánh mắt Pete trước sau vẫn dừng trên người Vegas. Thấy di động của hắn vang rất lâu y mới buông lỏng biểu tình một chút, hít một hơi thật sâu, áp điện thoại vào tai, nhẹ nhàng sung sướng phát ra tiếng hô:

"Mẹ."

Phía đối diện dùng ngữ khí nghiêm khắc cũng ẩn nhẫn nói:

"Vegas, con cũng đã 17 tuổi rồi, còn chơi loại xiếc ấu trĩ này sao!"

Thanh âm không nhỏ, Pete có thể loáng thoáng nghe thấy, nhưng hai loại ngữ khí này thật sự không xứng đôi. Vegas ôn hòa như vậy nhưng không được đối đãi ngang hàng. Và người kia tựa hồ đã gặp quá nhiều nên không trách, hắn còn có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói:

"Xem ra vẫn lạm dụng chức quyền a."

"Con có biết đang làm cái gì không? Con đang làm lãng phí tài nguyên của cộng đồng, quả thực ngu xuẩn!"

Vegas cười nhạt một tiếng, đôi mắt rũ xuống, không mặn không nhạt nói:

"Mẹ suy nghĩ nhiều rồi, con không giống khi còn nhỏ lúc nào cũng muốn gặp mẹ, hơn nữa muốn gặp cũng sẽ không dùng loại phương thức nhàm chán này, lần này là ngoài ý muốn thôi."

"Mặc kệ có phải ngoài ý muốn hay không, nếu con cứ tiếp tục như thế này, trừ bỏ hủy hoại chính mình ra thì cũng không gây ảnh hưởng cho bất luận kẻ nào đâu."

Vegas nhướng mày: "Ồ"

"... Thôi."

Y nhét điện thoại vào túi, đáy mắt có sự cô lãnh chợt lóe lên, ngay sau đó lại khôi phục bộ dáng bất cần đời.

"Đi thôi, chỉ là sấm to mà mưa nhỏ thôi."

Y kéo lấy cổ áo của Pete như túm một con gà con, dắt cậu ra khỏi đồn công an mà không ai ngăn trở.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net