Chương 15: Mọi sự thay đổi đều có lý do!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Chào bạn! Đây có phải số điện thoại của bạn Đoàn Dương Hạ không?" - Cuộc gọi từ một số máy lạ.

Dương Hạ bắt máy, đáp:

- "Đúng rồi, xin lỗi ai đang gọi thế ạ?"

Đầu dây bên kia, giọng phụ nữ rất êm tai tiếp tục vang lên:

- "Mình gọi cho bạn từ phòng nhân sự của công ty truyền thông GenZ. Bạn có thể trao đổi với mình ít phút không?"

GenZ? Chẳng phải là công ty lần trước cũng tham gia cạnh tranh dự án Thành Đạt sao? Dương Hạ đứng lên bước ra khu hành lang rồi trả lời:

- "Được, chị nói đi ạ!"

- "Bên mình hiện đang rất cần một vị trí chuyên viên dự án. Biểu hiện của bạn gần đây được các sếp bên mình rất công nhận. Bạn có hứng thú với vị trí bên mình không? Chế độ đãi ngộ chắc chắn không thua kém Phong Hoa. Sẽ được cất nhắc lên quản lý dự án sau ba tháng nếu đạt được thành tích tốt" - Người phụ nữ hăng hái giới thiệu.

- "Dạ, cảm ơn chị đã điện thoại cho em. Chuyện này có hơi bất ngờ, chắc em chưa thể trả lời ngay. Hiện tại em đang làm việc, không tiện nói chuyện quá lâu." - Dương Hạ lịch sự đáp.

- "Không sao! Bạn cân nhắc thêm nhé! Mình sẽ gửi chi tiết nội dung công việc và chế độ đãi ngộ qua email cho bạn. Có thông tin gì bạn hãy phản hồi trực tiếp qua email cho bên mình nhé!" - Chị nói.

- "Vâng, cảm ơn chị, chào chị!" - Dương Hạ đáp xong rồi cúp máy.

***

Trời càng về khuya, dấu hiệu của cơn bão càng rõ ràng. Từng trận gió đập vào khung cửa sổ, gào lên những tiếng thét dữ dội mang theo cành cây và lá khô xào xạc. Chỉ trong chốc lát, trận mưa ào ào đổ xuống. Đây là cơn bão thứ ba trong năm.

Dương Hạ ngồi trước máy tính. Cô hơi bất ngờ vì không chỉ GenZ mà còn có thêm hai công ty khác cũng gửi mail mời cô ứng tuyển. Có vẻ như người đứng tên dự án là ai không quan trọng. Phàm là có quan tâm tới dự án của Thành Đạt đều sẽ biết được suốt nửa năm qua, cô và Thùy An đã làm việc cật lực như thế nào. Năng lực đã được kiểm chứng, cơ hội của cô cũng đang dần rộng mở.

Dương Hạ xem xét từng vị trí rất kỹ lưỡng. Cô hẹn phỏng vấn với cả ba công ty. Cuối cùng, cô vẫn cảm thấy GenZ là môi trường phù hợp với mình nhất. Cô còn trẻ, cũng muốn làm việc tại một nơi sáng tạo, cầu tiến. Quan trọng là sếp Uy Dũng bên đó thực sự rất có năng lực. Cô nghĩ nếu đi theo một người như thế, không chỉ chuyên môn tiến bộ rất nhanh. Mà khả năng thăng tiến cũng cao hơn nhiều.

------

Điều gì đến, cũng phải đến. Một buổi sáng đẹp trời, không khí trong lành mát mẻ. Dương Hạ đặt trên bàn của Nhất Phương đơn xin thôi việc. Hắn ta hơi ngỡ ngàng hỏi:

- "Sao thế? Công việc công ty có vấn đề gì hay sao Hạ?"

- "Dạ không ạ, không có vấn đề gì cả! Sếp tốt, đồng nghiệp giỏi, lương ổn định. Nhưng vì quá tốt, em sợ nếu em cứ dựa dẫm vào mọi người thì khó tiến bộ lắm! Em nghĩ mình nên thay đổi sang môi trường bớt tốt hơn một chút để nâng cao bản thân anh ạ." - Cô cười đáp.

- "Con bé này, em nghĩ kiểu gì thế! Có phải em được ưu ái quá nên bị bệnh rồi không? Mấy tuần nữa là bắt đầu vào dự án rồi. Em không muốn phấn đầu lên trưởng phòng hay sao?" - Nhất Phương thuyết phục, hắn lại trưng ra dáng vẻ ân cần của đàn anh.

Dương Hạ cảm thấy thật nực cười. Lại dùng chiêu trò "xưa như diễm" đó! Cô thật không hiểu tại sao hắn cứ tự lấy cái ghế bản thân đang ngồi ra để đi dụ kẻ khác. Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp, trên miệng vẫn không quên nở nụ cười thân thiện xã giao:

- "Em khùng anh nhỉ? Đang làm ở một chỗ quá triển vọng với một người sếp quá tốt, tại sao lại chuyển đi cơ chứ?" - Ngừng một chút, cô vuốt chiếc váy ngồi xuống rồi nói thêm: "Suy cho cùng, mọi sự thay đổi đều có lý do cả! Bản thân em nghĩ, mình nên độc lập hơn. Và em cũng muốn học hỏi từ nhiều môi trường làm việc khác nhau để mình năng động và có sức thích nghi cao. Rất tiếc, nhưng em đã suy nghĩ kỹ rồi ạ!"

Nhất Phương nhìn Dương Hạ. Không hiểu sao, vẻ mặt hắn lại hơi méo mó. Suy nghĩ rất lâu, hắn cũng thở dài, ký tên vào quyết định cho thôi việc. Lúc nhận tờ quyết định, Dương Hạ bật cười hỏi:

- "Anh này, dự án sắp tới trong nam. Anh đã dự định đi du lịch ở đâu chưa?"

Không để hắn ta kịp phản ứng, cô nhanh chóng cất bước ra khỏi phòng. Chỉ còn Nhất Phương ngồi đó, mặt hơi thộn ra. Sau đó lại lấm lét như người vừa bị bắt quả tang vụng trộm với vợ kẻ khác vậy.

------

Phong Hoa Media là một công ty uy tín, không chỉ thanh toán đầy đủ lương. Họ còn trả cho Dương Hạ một khoản thưởng dự án khá lớn, cộng thêm trợ cấp thất nghiệp từ quỹ công đoàn. Số tiền này đủ để cô tung tăng vài ba tháng.

Bước ra khỏi công ty, Dương Hạ hít một hơi dài như tận hưởng trọn vẹn bầu dưỡng khí trong lành của buổi sáng mùa thu. Thật sảng khoái! Cảm giác trút được một gánh nặng khổng lồ làm cô nhẹ nhõm. Cô nhìn nụ cười của mẹ trên màn hình điện thoại rồi ngước mắt lên bầu trời. Từng đám mây lặng lẽ trôi, mặt trời tỏa ra những ánh nắng vàng dịu ngọt. Ngay cả những cành cây khô trơ lá kia cũng như đang căng tràn sức sống vậy. Đã rất lâu rồi cô không có cảm giác này.

Nhiều tháng qua cô đã quá bận rộn. Nghỉ việc rồi, cô muốn tự thưởng cho mình những phút dạo chơi thoải mái và một bữa trưa thật ngon.

"Á" Dương Hạ kêu lên rồi ngã nhào ra mặt đường. Mắt cá chân rất đau. Đầu gối cũng ê ẩm. "Ui da!" cô nhăn nhó kêu lên.

- "Xin lỗi, cô có sao không?" - Người đàn ông mặc âu phục bước xuống xe vội vã, nét mặt hơi ái ngại: "Sao... lại là em?" - Anh ta ngạc nhiên hỏi

Lúc này Dương Hạ mới ngước nhìn. Hóa ra là Hưng Phát.

- "Haiz, là anh à, rồng trong loài người như anh, tại sao lại cứ thích đâm phải loại tôm tép như tôi thế? Ui da!" - Dương Hạ nói giọng móc máy.

- "Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi vội." - Hưng Phát nhìn biểu cảm đau đớn trên mặt Dương Hạ liền nói: "Hình như chân em không ổn rồi, để tôi đưa em đi khám!"

Dương Hạ lập tức từ chối:

- "Thôi Thôi! Đau cũng để kệ tôi. Chúng ta mà gần nhau, chắc tuổi thọ của tôi muốn kéo dài thêm vài năm cũng khó. Biết đâu hôm nào đẹp trời, lại một cô Thiên Kim, Thiên Chỉ nào đó vì anh mà xiên cho tôi mấy nhát cũng không biết chừng! Tôi chưa chết được đâu, tự tôi đi khám."

Hưng Phát nhìn cô, vẻ mặt vừa chua xót vừa không cam tâm nói:

- "Thôi được, đây là số điện thoại của tôi. Khám xong em có thể gửi hóa đơn viện phí qua zalo cho tôi được không? Tôi gọi taxi cho em."

Dương Hạ gật đầu, rồi cắn răng nén đau lên xe. Phía sau lưng cô, Hưng Phát cảm thấy lồng ngực hơi nhói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net