Noel - lẻ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

................

Quà tặng Noel

(Đợi đêm Noel rồi đọc nha!)

.................

"Wynn ơi... đói chưa con?" Venice vỗ về đứa bé trong tay, năm ngày nữa là giáng sinh rồi mà sao trời nóng quá vậy? Wynn khó chịu vì nóng và ồn ào nên chẳng chịu uống sữa hay uống nước gì cả.

"Queen ngoan nào, thấy anh San và em Wynn ngoan chưa?" Faris đong đưa đứa bé trong tay, một mình Queen còn quậy gấp ba lần San và Wynn cộng lại đấy.

San thì ngồi yên trong lòng May, nhìn trái rồi nhìn phải, sau đó quay đầu nhìn May như hỏi tại sao họ lại ở đây? May cũng muốn biết tại sao hai người họ lại ngồi ở đây đó.

Kiran nhìn chằm chằm San và nghĩ đến Chayan, Chayan bận cái gì mà giờ này chưa đến chứ? Atid gọi món xong quay sang nhìn Kiran như muốn hỏi chuyện gì vậy. Kiran lắc đầu với Atid, càng lúc càng đau đầu vì cứ suy diễn chuyện nhà Chayan đó. Atid cũng không hỏi gì, hiện tại ở đây có cả May nữa, không tiện hỏi.

Atid nhìn ba đứa bé, méo mặt hỏi: "Ê, đi chơi mà tụi bây mang con theo là sao?"

"Tôi có muốn đi chơi cùng mấy người đâu!" May bị lạc chị Tiw, chị Greta và anh Dino đó chứ, dù sao Chayan cũng không có ở đây, ngồi nghỉ chân uống nước xíu rồi đi tìm mấy người kia cũng được.

Atid giải thích: "Không phải, ở cái khu Khao San này đông người phức tạp, gió nữa, lỡ tụi nhỏ bị gì thì sao? Đứa lớn nhất thì mới hơn một tuổi, đứa nhỏ nhất vừa được bảy tháng tuổi à."

May gật đầu, đúng là không nên mang San ra ngoài vì bé còn nhỏ nhưng... hiếm khi May rảnh để ở cạnh con mình đương nhiên là muốn ôm con theo. May nhìn Atid tỏ ý bất đắc dĩ.

Faris nói lại: "Cho con gái cưng đi nhiều nơi để nó cứng cáp!"

"Cứng cái đầu mày!" Kiran mở miệng mắng, đề kháng trẻ nhỏ yếu lắm, chưa kể Faris làm như mình là người bình thường vậy đó, lỡ có gì thì ai cứu kịp đây?

"Ôi trời, dạo này mày đổi tính rồi. Queen, mau nói ông bà nội của con đừng mắng ba xem nào." Faris tiếp tục đùa nhây, đàn em của Faris đầy quanh đây, có gì mà phải sợ chứ?

Venice đập mạnh vào vai Faris một cái, Kiran nó bực lên nó chửi rồi mà còn nhây? Faris bỏ tay Queen xuống không dám cười nữa, thật ra trong nhà có ai rảnh trông Queen đâu, ông nội nằm viện nên bà nội phải thường vào chăm, dì Tany bị bệnh rồi, họ mới gửi Queen lại cho Faris đấy chứ, còn về phía chú và anh chị em họ thì... trông nhờ gì được những con người không tự lo được cho mình chứ?

Venice nói: "Thôi mà. Không phải tao không biết là không được mang trẻ con đi đêm nhưng anh Pete và anh Vegas có chuyện gấp, không ai trông nổi Wynn nên tao phải mang đi luôn, nếu không mang Wynn theo thì tao ở nhà với cháu tao." sao nỡ bỏ lại cháu trai cưng ở nhà chứ?

"Anh Macau đâu?" Atid nhớ là anh Macau đi đâu cũng mang Wynn theo mà.

"Hôm nay có hẹn gì đó, đã sắp lịch trước cả tháng rồi." Trong nhà Venice, ai cũng có lịch trình khá dày nhưng sắp lịch trình dài nhất là anh Macau, có khi anh ấy sắp lịch cho tận năm sau làm gì luôn.

"Tôi đi trước đây, cảm ơn cốc nước, tôi đi tìm chị Greta trả con cho chị ấy!" May lấy tay San vẫy vẫy chào mọi người, nói: "Bye bye mọi người, San đi tìm mẹ đây!"

"Bye anh San!" Faris lấy tay Queen vẫy vẫy chào lại San.

"Bye anh San!" Venice cũng học theo Faris, cầm tay Wynn vẫy chào.

May ôm San đi ngang qua Churai, ánh mắt hai bên chạm nhau rồi thôi. Churai nhíu mày nhìn sau lưng May, cô bé này... Churai thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Venice, Venice chỉ cười nhẹ, ý bảo Churai yên tâm đi, Churai gật đầu. Đợt này là do mang Wynn theo, Venice mới dùng vệ sĩ và họ đang đi chơi, không cần căng thẳng làm gì.

Kiran lên tiếng khi một vài món ăn được mang lên: "Sao Chayan lâu vậy chứ?"

"Ôi trời, đi cùng Kreena và Hom thì sao mà về nhanh được." Faris cầm tay Queen giữ lại trước khi em bé kéo khăn bàn.

Đúng ra Venice định đi cùng họ nhưng vướng bé Wynn, chỉ đành để một mình Chayan đi cùng hai người kia, ba người họ đi mua sắm gì đó, mà nói đến thời trang thì chỉ Chayan hầu nổi Kreena. Bốn người họ nhìn nhau lắc đầu, cuối cùng Atid quyết định gọi Kreena để Kreena chịu về đây ăn, coi như giải cứu cho Chayan và Hom đi.

"Queen, đừng con!" Faris vội vàng giữ chặt Queen, con bé này sao nghịch vậy?

Venice chuyển Wynn cho Kiran bế hộ, đưa tay qua Queen, nói: "Nào, qua đây với ba!"

"Mày bế cho tao đi, nghịch quá đi mất!" Faris đẩy con qua cho Venice luôn, lẩm bẩm: "Bế mỏi cả tay."

"Em bé nghịch là khỏe mạnh đó, mày bế có chút đã than, làm ba kiểu gì vậy?" Venice đứng lên, vỗ nhẹ vào lưng Queen, nói: "Ngoan nào, con gái cưng, sao nào? Ba Faris tào lao quá hả? Bắt ngồi yên một chỗ sao mà chịu được? Đúng không?"

Faris thấy Venice bế Queen đi qua hồ cá trong nhà hàng rồi thì mới dám nói: "Sao Wynn ngồi yên một chỗ đâu có quấy đâu?"

Atid kết thúc cuộc gọi, quay lại nhìn Faris nói: "Con của mày và con của anh Macau có thể giống nhau sao?" Atid đưa tay bế Wynn thay cho Kiran, nhìn Wynn chăm chú, đứa bé này yên tĩnh hơn Queen có lẽ bởi vì gen của anh Macau vốn trầm tĩnh còn gen nhà Faris thì hiếu động mà.

"Cũng phải!" Faris gật đầu, lại hỏi tiếp: "Đứa trẻ nhân tạo thường IQ cao lắm phải không mày?" Faris vừa hỏi vừa đưa tay qua nhéo mũi Wynn, thằng bé liền giơ nắm tay quơ quào như muốn gạt phắc đi.

"Chưa chắc đâu!" Kiran không dám khẳng định điều đó, tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Faris, nhéo mũi Wynn mà để Venice thấy là có chuyện với nó đó.

Atid nhíu mày với Faris, sao lại hỏi vậy? Ở đây cũng có một đứa trẻ nhân tạo nè, là Kiran đó. Faris quên mất, vội vàng nói: "Tao xin lỗi, tao quên..."

"Không sao, tao cũng là đứa trẻ nhân tạo, tao không phủ nhận chuyện đó. Thụ tinh trong ống nghiệm và mang thai hộ... là giải pháp gần như duy nhất cho nhiều người muốn có con mà không thể có con được." Kiran cảm thấy đó là một thành công của y học.

Atid và Faris im lặng, Kiran cũng không nói gì nữa mà Wynn lại càng yên tĩnh, cuối cùng, họ nghe được giọng Venice: "Sao? Con thích hoa à? Không được đâu nhé... nghe lời ba nào." Venice ngăn cản Queen kéo bông hoa giả trang trí trong nhà hàng.

Faris càu nhàu: "Làm riết không biết ai mới là ba nó nữa."

"Tao nói thật... giao cho Nice nuôi còn tốt hơn để mày nuôi đó." Kiran liếc xéo Faris, nhìn Venice dỗ con đi rồi học hỏi nhé.

.................

"Này cô, cô đã đụng vào tôi còn muốn đi dễ dàng vậy sao?" Andrew chụp lấy cổ tay Kreena.

Kreena giãy lên, nói: "Buông ra, tôi đền cho anh là được, cái áo đó bao nhiêu?"

Andrew nhận ra Kreena ngay khi vừa thấy bóng dáng đầm đỏ này lướt qua, thật sự là đẹp còn hơn lúc gặp ở sân bay nữa, khi trang điểm lên giống như một cô búp bê vậy. Đương nhiên, Andrew không bỏ qua cơ hội tiếp cận rồi, tay kéo mạnh để ôm Kreena vào ngực.

"Buông ra!" Kreena bắt đầu giãy giụa, tên khốn này...

"Tôi không cần tiền nhưng tôi thiếu một cô bạn gái, cô có bạn trai chưa? Nếu chưa tôi có thể..."

Chayan chạy đến nắm cổ tay Andrew dùng sức bóp chặt khiến Andrew phải buông Kreena ra. Hom kéo lui Kreena rồi ôm chặt Kreena, đề phòng nhìn người trước mắt, theo như những gì anh Venice dạy thì Hom cảm giác được người trước mắt nguy hiểm.

"Làm gì vậy?" Chayan vừa hỏi vừa quay lại nhìn Kreena như hỏi có sao không.

"Tôi không làm gì cả!" Andrew liền chối vì nhìn mặt Chayan căng quá, Faris đã dặn là không được đánh nhau ở đây, khéo lại đụng thứ dữ mất.

"Hắn sàm sỡ tôi!" Kreena tức giận chỉ tay.

Lúc nãy Kreena bảo hai người họ đợi Kreena quay lại mua thêm cái đầm màu hồng cho Queen. Ai ngờ vừa đi đã va vào tên này, làm đổ cà phê vào áo hắn khiến hắn tóm chặt Kreena không buông, còn ôm chặt nữa chứ, may mà Chayan đến kịp. Tên khốn này đã sàm sỡ còn chối nữa.

Andrew bất ngờ nhìn Chayan, người này với người ở sân bay khác nhau, nàng công chúa này đổi bạn trai rồi à? Người khác nữa? Andrew chưa kịp phản ứng đã bị Chayan nắm cổ áo. Chayan nhìn mặt là thấy đểu rồi, may là Chayan đến kịp đấy, công chúa chưa bị gì.

"Nóng thế? Quý cô đây là bạn gái cậu à? Tôi tưởng là..." Andrew dừng sức muốn gỡ tay Chayan ra nhưng không được.

Chayan không cho Andrew cơ hội nói gì, vung nắm đấm lên. Andrew chặn được đòn của Chayan thì bị Chayan quật ngã, cả người đập mạnh xuống đất, nhất thời choáng váng không đứng lên được. Andrew than thầm, sao nó mạnh dữ vậy? Khiến Andrew không kịp phòng thủ đã ăn đòn rồi.

Một người khác từ đám đông xông ra, đẩy Chayan lui lại, nói: "Mày làm gì vậy? Sao mày dám đánh anh tao?"

"Chứ thằng chó này, nó đã làm gì bạn gái tao hả?" Chayan nổi nóng chỉ tay vào mặt Andrew.

"Chayan, đủ rồi!" Kreena thấy nhiều người vây quanh quá, vội đeo khẩu trang lên, đi qua muốn kéo Chayan.

Prija không kịp suy nghĩ, giơ chân đá Chayan, Chayan phòng thủ bước lui thì va phải Kreena đang chạy đến làm Kreena ngã xuống. Chayan giật mình, ngồi xuống đỡ Kreena, rồi quay lại trừng mắt với Prija. Prija cũng giật mình lui lại, chết rồi... dạo gần đây, chủ trương của Faris là tém lại, không gây thêm thù hận nữa mà giờ có vẻ Andrew và Prija đã gây thù với một kẻ có thân phận.

Hom chạy đến đỡ Kreena rồi hoảng hốt nói: "Chị Kree, chảy máu rồi!" lòng bàn tay của chị Kree đã bị trầy xước.

"Má nó!" Chayan đứng lên rồi xô lại Prija, công chúa bị thương thật rồi, về ăn nói sao với Venice đây?

Andrew lúc này mới đứng lên được, nói: "Tao chưa làm gì nhé... tao..." Andrew cảm giác được mình thật sự đụng thứ dữ rồi, muốn giải thích để xin lỗi vì sợ ầm ĩ hơn, Faris biết được về sẽ làm gỏi cả Andrew và Prija mất.

"Mày đã lôi kéo, ôm tao, còn chối hả?" Kreena cũng điên lên.

Prija biết chắc chắn Andrew làm bậy rồi nhưng chưa kịp xin lỗi đã bị Chayan đạp ngã. Tiếp đó Chayan lao đến đánh nhau với Andrew, khiến Andrew lùi xa một đoạn. Prija chỉ đành ngăn cản Chayan bảo vệ Andrew vì dù sao cũng một phe với Andrew. Ai ngờ vừa di chuyển một bước thì Hom chặn lại bằng một cú đá.

"Con bé này... tránh ra nếu không muốn bị thương!" Prija thấy Chayan đánh tới tấp Andrew thì hoảng lên, Andrew cũng coi là mạnh mà sao lại...

"Nếu anh định hai đánh một thì tôi không cho phép." Hom cũng vào thế thủ, nếu đánh nhau, Hom sẵn sàng, dám làm chị Kree bị thương sao?

"Con ranh này, mày có tránh ra không?" Prija nhìn Andrew bị dồn vào đường cùng thì nóng nảy quát lớn, xung quanh đã bỏ chạy hết rồi vì nhìn hai người này đánh nhau đáng sợ quá.

"Không!" Hom cũng nạt lại, đừng có hòng hai người ăn hiếp một mình anh Chayan.

Andrew bắt đầu phản công sau khi nắm được đòn đánh của Chayan. Hom quan sát một lúc thấy Chayan từ thế chủ động dần chuyển thành bị động, trong lòng căng thẳng, muốn đi qua giúp đỡ. Lần này, Prija chặn Hom lại.

"Sao? Lúc nãy mạnh miệng lắm mà?" Prija đẩy nhẹ vào vai Hom.

Kreena vội vàng kéo Hom nhưng Hom nắm tay Kreena, gạt nhẹ ra, không di chuyển mà nhìn Prija: "Tôi hỏi anh lần nữa, anh tránh ra hay không?"

"Để tao dạy cho mày một bài học!" Prija vung tay lên vốn định dọa Hom thôi.

Ai ngờ Hom vung nắm tay lên khiến Prija giật mình, chặn khóa tay Hom lại. Hom lợi dụng cơ hội áp sát Prija định tấn công vào bụng. Cảm giác được nguy hiểm nên Prija nhanh chóng buông tay lùi bước. Cái con ranh này, sao lại... mạnh vậy chứ? Võ thuật gì thế này?

Bên này, khi Andrew phản công được Chayan một lúc thì bắt đầu bị Chayan áp chế. Dựa theo kinh nghiệm đánh nhau của Chayan thì Andrew đang giả vờ để nắm đòn đánh tìm cơ hội phản công, hắn ta đâu dễ qua mặt Chayan. Phải xử lý xong đi giúp Hom mới được, một công chúa đã bị thương không thể để một công chúa nữa cũng bị thương được.

Hom liếc thấy Chayan đã phản công được, tinh thần Hom cũng lên không ít, Prija bị đánh lui lại liên tục, võ thuật của cô bé trước mắt Prija là lần đầu thấy được. Cuối cùng, một đòn cùi chỏ đánh vào hàm của Prija làm Prija đau choáng ngã xuống đất.

Andrew thấy vậy, đạp lui Chayan, vội vàng chạy qua đỡ Prija. Chayan bị đẩy lui thì đi qua chắn trước mặt Hom. Kreena cũng ôm lấy Hom, sao con bé này điên lên dễ sợ như Venice vậy?

"Con ranh này..." Prija đau đớn choáng váng, bực tức nói: "Tao phải dạy cho mày một bài học, để mày biết ai là người mạnh nhất. Con ranh hỗn láo!" Prija là lần đầu bị ăn đòn từ người ngoài, còn từ một cô bé ốm yếu mà chính mình khinh thường nên rất tức giận.

Hom trả lời: "Anh có thể là người mạnh nhưng chưa chắc là người mạnh nhất ở đây."

Prija định đứng lên thì bị Andrew giữ lại, lắc đầu, thì thầm: "Faris!" Prija nghe tên này thì ngồi yên luôn dưới đất, không thể gây sự được, hôm nay anh họ ở gần đây, để anh họ biết thì con gà trong lò nướng ở nhà sẽ bị lôi ra và thế vào vị trí con gà đó chính là xác của Prija và Andrew.

"Đủ rồi, đi thôi!" Kreena đã đủ sợ rồi, cũng xem như thắng rồi, đi thôi.

Chayan nhặt đồ lên, ôm cả Hom và Kreena kéo đi. Bên đó hai người đàn ông, bên này chỉ có mình Chayan, nếu đánh nữa mà thua, sợ là hai công chúa này bị thiệt thòi. Chết tiệt!

Prija lúc này đứng lên được rồi, hỏi: "Con ranh kia, mày tên gì hả? Tao chưa thua đâu!" thật sự nuốt không trôi cục tức này, do võ thuật con ranh này quá kỳ lạ Prija mới không đỡ được.

Chayan nghe vậy quay lại định chửi thì Hom đã nhanh hơn lên tiếng: "Vienna! Tôi tên là Vienna Saengtham. Đừng gào lên như đứa trẻ khi thua cuộc và anh... đã bại dưới tay tôi là sự thật."

Prija nổi điên hét lên bị Andrew giữ lại, họ Saengtham nghe quen lắm, bọn họ là ai vậy chứ? Kể cả thằng nhóc đã đánh nhau với Andrew cũng không vừa gì đâu.

Chayan chờ Hom nói xong thì kéo cả Hom và Kreena đi, không muốn to tiếng nữa. May cho bọn họ đấy chứ nếu đám kia có mặt ở đây thì ngày này năm sau là ngày giỗ của họ đấy. Chayan mãi lo cho Hom và Kreena nên không chú ý đến một bóng dáng đứng bên cây thông to nhìn theo mình.

May cười nhẹ, cô em gái của Venice là cao thủ Muay, đòn nào cũng là đòn hiểm mục đích là một đòn triệt hạ đối phương nhanh nhất. Bản thân May cũng từng học qua Muay nhưng chưa đạt đến trình độ này. Con bé đúng là khác nhiều rồi, không còn là đứa bé sợ hãi khi đó nữa mà giờ có gặp nhau chắc con bé cũng chẳng nhận ra May đâu.

May đưa ngón tay quẹt nhẹ nước mắt rồi nói với San: "Con trai à, mẹ quyết định rồi, con sẽ học Muay trước nhé, võ thuật cổ truyền luôn lợi hại mà." Nói rồi bước đi hướng khác.

.................

"Hai đứa bây đi chơi đi!" Venice nghĩ hiếm lắm mới đi chơi cùng nhau, để Atid và Kiran được đi chơi riêng đi.

Bọn họ ăn xong rồi chưa thấy Chayan, Kreena và Hom quay lại, bọn họ bắt đầu chán rồi mà giờ đứng lên đi chơi hết thì sợ lạc nhau mất. Bên ngoài đông lắm, Venice cũng lo cho hai đứa nhỏ. Nãy giờ vất vả lắm Venice mới dỗ được Queen ngủ đấy mà dỗ được Queen ngủ rồi thì không đặt xuống được vì chỉ cần rời khỏi Venice là đứa bé này sẽ mở mắt, ré lên.

Atid nói: "Sao bỏ lại hai đứa bây được?"

"Thôi, vợ chồng mày đi chơi đi, để bọn tao ở lại chờ mấy người kia!" Faris đứng lên, đưa tay về bé Wynn. Thằng bé lườm Faris dù rất buồn ngủ, tỏ ý không cho Faris bế.

Venice chỉ đành nhẹ nhàng chuyển Queen về cho Faris bế, giọng khe khẽ: "Ngủ ngoan nào... ba ở đây... bên con..."

Queen nằm yên trong lòng Faris, Venice mới đưa tay về phía Wynn, thằng bé thấy Venice mới chịu đưa tay ra để Venice bế. Atid giao trả Wynn, vẫn không đành lòng đi.

"Đi đi!" Venice dỗ dành Wynn, thằng bé buồn ngủ lắm rồi này.

Cuối cùng, Atid và Kiran cũng chịu đi chơi. Khó lắm mới sắp xếp được một buổi đi chơi cùng nhau, Venice không muốn Atid và Kiran bị kẹt lại quán này cùng họ. Faris ôm Queen trên tay, quay sang nhìn Wynn, thằng bé cũng sắp ngủ rồi.

"Này, sao mày có siêu kỹ năng này vậy?" Faris thật sự tò mò lắm, Venice dỗ con nít rất giỏi.

"Tao học anh Pete đó, khi anh Pete nuôi tao cũng vất vả thế này, giờ dạy lại tao, tao mới biết nuôi một đứa trẻ phải làm đủ chuyện." Venice vừa vỗ nhẹ vào người Wynn rồi vỗ nhẹ vào người Queen.

"Nice, giờ tao mới hiểu sao anh Pete phải tự nuôi mày đó, kêu tao giao Queen cho người khác chăm thì tao không yên tâm mà tao... tự hoài nghi bản thân mình quá, mỗi chuyện dỗ con ngủ thôi tao đã không dỗ được rồi... hay mày qua sống với tao được không?"

"Không, thế thì tao phải lo cho cả lớn cả bé à? Chẳng thà... mày đưa bé cho tao nuôi." Venice không ngại nuôi thêm một đứa trong nhà, một hay hai đứa thì cũng dư sữa dư gạo để nuôi. Anh Pete và anh Macau sẽ không phản đối, còn anh Vegas thì kệ anh ấy.

Faris không ngờ Venice đồng ý, quay sang kinh ngạc hỏi: "Mày không ngại dòng họ tao sao?"

"Là mày có tin tưởng giao cho tao không thôi chứ em bé này cũng là con tao mà." Venice đâu có ngại dòng họ gì, trẻ con là vô tội.

Faris luôn tin tưởng Venice chỉ là không quá tin người bên cạnh Venice thôi. Hỏi đùa là vậy chứ làm sao mà giao cho Venice nuôi Queen được chứ.

Venice thấy Faris im lặng, bàn tay đang vỗ vào người Queen đưa lên cao hơn, vỗ nhẹ vào vai Faris. Faris mới cười nói tiếp: "Tao định rồi, tao sẽ cho con cưng của tao gọi tất cả tụi bây là ba!"

"Mẹ, hay ghê!" Venice chỉ cười lắc đầu, Faris dồn tâm tư vào đứa trẻ này nhiều quá... dường như thật sự muốn bồi dưỡng Queen thành người kế nhiệm... nhưng gia tộc bên đó trọng nam khi nữ thì liệu Queen... có thành Kreena thứ hai không?

"Mày với bà chị kia sao cãi nhau vậy?" Faris thấy Venice suy nghĩ gì đó thì hỏi ngang.

"Có cãi gì đâu, chỉ là không nói chuyện." Venice đáp xong mới ý thức mình nói gì, quay sang trừng Faris.

Faris bị nhìn, vẫn bình tĩnh nói: "Tao biết ngay mà, nếu thật sự mày không có lỗi thì mày đã nói rõ ràng với tụi tao rồi. Mày muốn yêu đương thì bớt trêu người ta lại đi, bà chị này chắc cũng sống rất khó khăn... thấy cực kỳ quyết đoán và mạnh mẽ trong mọi chuyện, à chị ta đã đến đàm phán chuyện xuất nhập khẩu bánh với bên nhà Krub." Phụ nữ càng mạnh mẽ thì chứng tỏ cuộc sống của họ càng khó khăn.

Venice lo lắng hỏi lại: "Thật sao?"

"Ừm, gần đây yên chuyện rồi, Krub có liên hệ với tao, chắc qua năm về nước đó." Faris không biết Krub gặp phải đối thủ kiểu gì mà bỏ trốn thế này, lúc đi còn đặc biệt gọi Faris nói Faris cẩn thận vì chuyện có thể liên quan đến Rimy...

"Tao đang hỏi vấn đề là mày cũng cảm thấy chị ấy từng sống rất khó khăn sao?"

"Ơ, mày không quan tâm Krub à?"

"Thế mày quan tâm không?" Venice hỏi lại bằng vẻ mặt khó chịu.

Faris gật đầu, nói: "Đúng vậy, chả ai quan tâm anh ta."

"Vậy chuyện Salim?"

"Bạn hiền à, có một đạo lý mà bà nội dạy tao đó là người phụ nữ càng mạnh mẽ, càng quyết đoán thì chứng tỏ cuộc sống của họ càng khó khăn, việc gì cũng phải đến tay họ, mới khiến họ phải trưởng thành như vậy." Faris ôm vai Venice, ghé tai Venice nói nhỏ: "Mày yêu chiều một chút, nhường nhịn một chút... người được lợi là mày. Ông nội tao hay nói chiều người bên gối của mình trước đã rồi muốn gì cũng được mà."

Venice quay sang nhìn Faris, hai người nhìn nhau rồi bật cười. Nghe cũng có lý, chiều thì chiều thôi, miễn sao người của mình vui thì làm gì cũng được... Nhưng mà Venice bị từ chối rồi.

"Faris!" Venice nghĩ ngợi một lúc mới gọi một cách nghiêm túc.

"Sao? Ê ba, đang nói chuyện vui vẻ sao tự nhiên gọi tên nghiêm giọng vậy? Chuyện gì?"

"Cả năm rồi, quên Rimy đi!"

Faris cúi đầu nhìn con gái, xem ra tâm tư Faris bị Venice nhìn thấu rồi. Faris đã không muốn yêu đương kết hôn gì nữa, con cũng đã có rồi, mai mốt cứ trao hết cho con là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net