Tuổi 05: Chuyện 1 (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: YunMeo22 (Bê đi đâu ghi tên tác giả là được nha, mà thôi tốt nhất là đừng bê đi đâu mà đến đây đọc đi ^_^)

....................................................

Trước sự uy hiếp của Mark, Pete đưa điện thoại cho Venice cầm, đứng lên chĩa súng về Mark, dù có gì cũng phải bảo vệ an toàn của Venice. Mark nhìn Pete, thừa biết sau cái cây kia là ai liền nổ súng bắn. Pete bên này bắn trả ngay, cả hai đều bắn trượt, không trúng ai cả nhưng đủ làm không khí căng thẳng hơn.

"Thằng nhóc kia, bước ra, không tao sẽ giết cả hai!" Mark tiếp tục đe dọa.

Venice để điện thoại xuống, từ từ bước ra, đứng giữa Pete và cái cây. Vegas nghe được uy hiếp liền căng thẳng, bọn họ gần đến rồi, một chút nữa thôi, Pete, hãy nhẫn nại, chỉ một chút nữa thôi. Vegas nhìn lên trời, quả nhiên là khói bốc lên mù mịt, Vegas đạp chân ga chạy nhanh về hướng đó.

"Pete, cậu không nhận ra tôi sao? Cậu không nhớ lúc Tankul còn đi học cậu thường giúp Tankul làm công tác xã hội sao? Cậu và một người bạn rất hay đi cùng nhau đó thôi? Chúng ta cũng đã gặp ở bệnh viện... cậu không nhớ sao?"

"Mark?" Pete có chút không xác định hỏi lại, từ hồi anh cả học đại học thì là chuyện của gần mười năm trước rồi.

Mark lập tức đáp lời: "Phải, là tôi, tôi nhận ra cậu ngay vì cậu vẫn tốt như vậy. Cậu đừng theo Vegas nữa, hãy theo tôi, tôi sẽ giúp cậu thoát khỏi những đau khổ mà Vegas gây ra. Cậu từng nói về hạnh phúc với tôi mà..."

"Từ từ đã!" Pete chớp mắt nhìn Mark: "Lúc đó tôi chỉ kiếm điểm cho cậu chủ thôi, tôi không hứa hẹn gì với cậu cả!"

Pete không để Mark nói nữa, điện thoại chắc chắn còn đang kết nối, Vegas sẽ nghe được những lời này nên... Pete rất sợ, phải mau chóng phủi sạch quan hệ với Mark. Vegas tức giận thì bùng cháy còn hơn cả căn nhà đang bốc cháy kia. Venice nắm lấy áo Pete, cảm giác Mark đang lôi kéo tình cảm của Pete khiến Venice khó chịu.

"Cậu từng nói cậu hạnh phúc vì được giúp đỡ mọi người, đó là nói dối sao? Nếu không phải vì cậu từng cứu tôi một mạng, tôi đã không nhẹ nhàng thế này, mặc cậu đánh tôi bao nhiêu lần. Pete, bỏ súng xuống đi, tôi chỉ cần bắt Venice đe dọa Vegas và sẽ không tổn hại gì cậu cả." Mark dùng giọng như đang cầu xin Pete.

Pete tự thấy hối hận, biết vậy lúc đó cứ để cái bảng quảng cáo điện tử của trường đè chết hắn đi. Năm đó chủ đề của trường là nói về hạnh phúc gia đình, chống bạo lực gia đình, Pete mới thay Tankul cho ý kiến làm biểu ngữ, làm khẩu hiệu thôi mà. Giờ phải làm sao đây? Đàn em của Mark kéo đến đông mấy cũng không làm Pete sợ bằng việc Vegas sẽ đem ngọn lửa ghen tuông của mình đến đây đốt cả khu rừng này... Vegas chắc là sắp đến rồi.

Mark tiếp tục nói: "Cậu đã nói với Vegas chỉ là giả, giờ cậu có thể rời bỏ hắn và đi cùng tôi mà. Tôi sẽ cho cậu hạnh phúc như cậu từng nói với tôi."

"Ê!" Venice lên tiếng: "Anh là ai? Ở đâu đến đòi đem anh Pete của tôi đi? Muốn cướp hạnh phúc của anh em tôi à?"

"Thằng quỷ nhỏ!" Mark nhắm về phía Venice, Pete liền che cho Venice, nói: "Mark, cậu hiểu lầm rồi, tôi và..."

Bỗng 'đoàn' một tiếng, Pete nhanh chóng ôm Venice nấp sau cây. Vegas xuống xe, bắn liên tục về phía Mark và đàn em. Mark vội tìm chỗ nấp đi, Vegas bắn phát nào chuẩn phát đó, đàn em của Mark trúng đạn đều chết ngay lập tức. Pete cũng đưa súng ra, bắn hỗ trợ Vegas hạ đàn em của Mark. Mark thấy Pete sơ hở sau lưng, lao qua chĩa súng vào sau đầu Venice, ép Pete dừng bắn. Pete vì Venice phải ngừng lại, Mark đánh rơi súng của Pete rồi đá về phía đàn em. Vegas thấy Mark đã bắt được Venice và Pete chỉ có thể ngừng tay, viện binh sẽ đến nhanh thôi, chỉ cần chờ đợi chút nữa, hắn không thoát được đâu.

"Vừa kịp một tiếng đấy Vegas!" Mark cười cười với Vegas thình lình nổ súng bắn vào bắp tay Vegas, cũng làm Vegas không cầm súng được nữa.

"Mày điên à?" Pete vùng vẫy thì Mark đá ngã Venice, chân đạp lên lưng thằng bé, đè xuống, Venice đau đến nhăn mặt.

"Dừng lại!" Vegas và Pete hét lên cùng lúc.

"Đi với tôi, hoặc là tôi giết nó ngay tại đây!" Mark nhắm thẳng vào Venice.

"Mày bắt tao và để họ đi!" Vegas tiến lên thì Mark chuyển súng qua đầu Pete khiến Vegas phải dừng bước.

"Tao và mày còn phải chơi trò chơi này!" Mark nhìn Vegas rất điên cuồng.

Pete nhìn về phía Vegas rồi nhìn Venice nói: "Thả thằng bé ra, để nó đi, tao sẽ đi với mày."

"Thả hai người họ ra!" Vegas có chút hối hận khi đã lao đi trước, các xe vệ sĩ theo sau chưa đuổi đến kịp.

Mark nói tiếp: "Vegas, mày có nhớ ngày mà ba tao chết không? Ông ấy cũng nói một câu tương tự cầu xin ba mày thả hai đứa con của ông ấy ra không?"

Vegas có chút hoang mang, chuyện cũ của nhà Kalask... ba đã làm gì họ chứ? Vegas cố nhớ lại, đúng rồi, cha của Sukmis, ông RuangSak từng cầu xin ông Kan tha cho ai đó trước khi ông ta phát bệnh tim mà chết. Ba lúc đó đã bắt giữ Mark và Mad sao?

Mark thấy Vegas phân tâm, đột nhiên nảy ra ý định giết luôn Vegas, súng di chuyển, Pete phát hiện liền đẩy Mark ra, súng bắn trượt trúng vào đàn em của Mark, Pete ôm lấy Venice muốn bỏ chạy. Tuy nhiên, Pete chưa kịp chạy đi thì Mark đã dùng súng đánh mạnh vào đầu Pete một cái, Pete gục xuống, ôm chặt Venice rồi ngẩng đầu nhìn Vegas. Vegas muốn xông tới thì Mark bắn một phát xuống đất ngay bên cạnh bắp chân của Pete.

"Không tốn thời gian nữa. Pete đi với tôi. Trò trốn tìm này cậu Vegas thắng nhưng... không cứu được vợ mình rồi." Mark kéo cổ áo Pete dậy.

Pete buông Venice đã ngất dưới đất, nhìn về Vegas, cuối cùng nói: "Anh phải lo cho Venice và Macau thật tốt đấy. Và... hứa với em... sống tốt nhé."

Vegas nghe những lời này thì ngẩn cả người, Pete trăn trối sao? Pete bị Mark kéo đi, súng Mark vẫn nhắm vào Venice. Đến khi họ lên xe rời đi, Vegas mới chạy đến ôm Venice nằm dưới đất lên, thằng bé đã bị thương và đang phát sốt.

Venice mở mắt nhìn Vegas, giọng nói đầy phẫn nộ: "Mình đuổi theo đi anh, không thể để hắn đem anh Pete đi được, hôm nay nếu có chết thì chết chung chứ không để đồ khốn đó mang anh Pete đi."

Vegas không suy nghĩ gì nữa, đưa Venice lên xe, vội đuổi theo Mark. Vệ sĩ phía sau đã đuổi kịp tốc độ của Vegas rồi. Mark nhìn kính chiếu hậu, thấy Vegas đuổi theo liền cho đàn em bắn trả, đàn em của Mark vừa đưa đầu ra lập tức bị bắn ngay. Đội tinh anh được Pete điều đến giữa chừng phải quay xe đi cứu Macau đã va chạm với đám người này, nắm được hành động của họ, đón đầu bắn trả rất chuẩn xác.

Mark thấy tình thế bất lợi liền nói: "Rẽ hướng, cắt đuôi!"

Pete đưa tay ra sau đầu, cơn đau nhói làm Pete thấy không ổn, sờ thấy ướt liền bỏ tay xuống nhìn, cú đánh vừa rồi của Mark đã làm đầu Pete chảy máu. Mark thấy máu cũng hoảng hốt nói: "Tôi không cố ý đâu!"

Pete nhắm mắt lại, mệt mỏi và đau đớn khiến Pete mất dần ý thức. Mark lấy khăn đè lên vết thương trên đầu Pete, hét: "Nhanh lên, cắt đuôi đi!"

Đàn em của Mark cắt đuôi được xe của Vegas sau vài lần quẹo gấp trong rừng, họ dừng lại trước một căn nhà. Mark kéo Pete xuống xe, đưa vào trong, Mad đã chờ sẵn ở đây. Khi thấy Pete bị khiêng vào thì giật mình đứng dậy.

"Anh đã làm gì vậy? Chẳng phải anh nói sẽ không làm cậu Pete bị thương vì cậu Pete từng cứu mạng anh sao?" Mad nhìn Pete bị thương thì hoảng sợ thật sự, chảy rất nhiều máu.

"Anh không cố ý, em cứu người đi!" Mark cũng không ngờ là đến mức này.

Mad đưa Pete lên phòng, lập tức xử lý vết thương, Mad bắt đầu sợ Mark, Mark trước đây không tàn bạo như vậy, từ lúc cưa xác của Sukmis xong thì khác lắm, muốn giết cả trẻ nhỏ. Bọn họ đã nhẫn nại nhiều năm rồi chỉ để báo thù... nhưng sao giờ lại thành thế này?

"Sẽ không chết chứ?" Mark đẩy cửa vào hỏi.

"Không chết bây giờ nhưng cứ tiếp tục giằng co thế này, nếu cậu Pete không chết thì cũng là hai anh em mình chết!" Mad đứng lên nhìn Mark, cả hai đều đã băng bó đầu, không nghĩ một người như Pete lúc đánh nhau sẽ đáng sợ như vậy.

Mark muốn dỗ dành em trai thì bị Mad đẩy ra nói: "Hay mình hỏi rõ ràng Vegas được không anh? Vegas còn không nhớ chúng ta là ai... có thể đó cũng là một người vô tội! Còn chơi nữa em sợ em sẽ mất anh, anh là người thân cuối cùng của em rồi."

"Ôi thôi đi, em bị đạo đức nghề nghiệp của em ám à? Chúng ta sống sót đến giờ đã phải trải qua những gì? Anh không cho phép ai hại chúng ta nữa, muốn vậy thì chỉ có thể chiến đấu." Mark ôm mặt em trai, nói: "Chúng ta đang có trái tim của Vegas, nhìn hắn sợ hãi anh biết mình đã bắt trúng điểm yếu của hắn rồi, chút nữa thôi, chúng ta..."

"Vậy thì cứ giết hắn đi để kết thúc chuyện này được không? Anh đừng chơi nữa... anh thích nên muốn giữ cậu Pete hay là đang muốn lợi dụng cậu Pete đây? Anh chọn một thứ thôi!" Mad hất tay Mark ra, cảm thấy quá sức chịu đựng lắm rồi.

Mark chỉ cần nghĩ về những chuyện đã qua, không sao dừng lại được, nói: "Không, chết thì quá dễ, chúng ta sống được đã không dễ gì thì hắn... không thể chết dễ vậy được!"

"Mark, đừng đẩy nỗi đau của mình cho người khác... mình đã từng đau đớn... đủ rồi... hãy nhớ lại mục đích ban đầu của chúng ta." Mad cố sức khuyên như Mark đã bỏ đi.

Mad ngồi lại bên giường, năm đó chỉ một cái đẩy của Pete đã cứu Mark... nhưng cũng là cứu cuộc đời của Mad, nếu không còn Mark nữa, Mad cũng sẽ không cố sống đến giờ. Pete nhìn thì có vẻ dễ đối phó nhưng... cực kỳ khó khống chế. Mad kéo máy tính bảng ra kiểm tra, Pete trước khi về ở với Vegas thì cũng là một trong những thủ lĩnh của đội vệ sĩ chính gia. Vệ sĩ nhà Theerapanyakul đều không tầm thường, nếu còn tiếp tục đấu súng chỉ có bên mình thua thiệt mà khống chế Pete cũng rất khó khăn, giờ Venice đã không còn ở đây nữa.

"Cậu Mad!" Một tên đàn em đi vào nói: "Cậu Mark mở lưới điện rồi!"

"Lưới điện?" Mad đứng lên: "Anh tôi mở lưới điện làm gì?"

"Cậu mau thay giày và quần áo đi!" Đàn em cũng đầy bất đắc dĩ, đưa quần áo cho Mad.

Căn nhà này là nhà đặc biệt, xung quanh bao lưới điện, sơ sẩy là giật chết hết. Anh Mark... điên rồi phải không? Phải làm sao đây?

Mark quay lại với dây xích trên tay, Mad nắm tay Mark: "Anh điên à? Đủ rồi!"

"Dọn toàn bộ vật dụng đồ đạc trong phòng này ra ngoài, để lại cái giường thôi." Mark ra lệnh cho đàn em rồi xích Pete lại.

"Anh, đừng mà!" Mad nắm dây xích ngăn cản, đừng làm thế này.

Mark quay đầu nhìn Mad: "Em có chắc em khống chế được Pete không? Nếu không thì để anh làm theo cách cũ của Vegas! Cũng là cách anh em mình đã chịu đựng đấy thôi."

.....................................

"Anh!" Venice mở mắt, trắng toát... bệnh viện sao? Venice đưa mắt nhìn một vòng rồi chìa tay nhỏ bé về phía Vegas.

Vegas ngồi xuống, nắm tay Venice, bên còn lại là Macau nắm lấy. Venice nói: "Anh Pete đâu?"

"Anh đuổi theo không kịp!" Vegas nói sự thật với Venice, đã mất dấu đám kia trong rừng, hiện vẫn đang truy tìm bọn chúng.

"Anh... em không sao, anh đi tìm anh Pete về đi. Hắn muốn biết chuyện cũ của anh và anh Pete, em sợ!" Venice cảm thấy Mark dao động được tinh thần của Pete rất nhiều.

"Anh hứa là anh sẽ tìm được anh Pete, chúng ta sẽ lại ở bên nhau. Ngoan, không sợ nhé, ngủ một giấc dậy, anh sẽ về cùng anh Pete!" Vegas xoa đầu Venice, thằng bé đã cố gắng lắm rồi, giờ chỉ sợ nó sẽ thành giống Tankul thôi.

Macau đứng lên nhìn Vegas, hỏi: "Có thật ba mình từng giam giữ tra tấn họ không?"

Vegas gật đầu, năm đó Vegas cũng không quan tâm ba làm gì, cho đến khi ba của Sukmis, ông RuangSak chết, Vegas cũng có mặt ở đó và chỉ biết chuyện ông ta lên cơn đau tim chết trước mặt ông Kan và Sukmis. Còn lại... thật sự Vegas không có ấn tượng gì với hai anh em này, ba bắt họ về để làm gì chứ? Đàn em của ba đa số đều chết cả, Nop cũng không biết năm đó ba làm gì với Mark và Mad... giờ không biết làm sao mà điều tra.

Macau không hỏi gì nữa, chỉ quay lại ngồi bên cạnh Venice. Vegas nhìn bầu trời đêm, cảm giác như bản thân đang chết dần. Lúc này, điện thoại của Pete trong túi Vegas reo lên, Vegas thấy người gọi đến là Macau.

Điện thoại của Macau còn trong tay bọn nó... Vegas hít thở sâu rồi ấn nghe: "Mark, mày đưa gợi ý đi, tao chơi cùng mày!"

"Tôi là Mad!" Mad nhỏ giọng nói: "Tôi gửi địa chỉ cho anh, anh đến đón cậu Pete về đi và tha cho anh Mark. Cậu Pete bị thương nặng lắm... chỗ tôi giăng lưới điện bao quanh nhà, cẩn thận đấy."

Vegas nhíu mày, chơi trò gì vậy? Mặc kệ là bẫy hay gì, Vegas cũng phải đến đó vì Pete. Vegas bấm điện thoại nhắn tin gửi cho Kinn rồi quay đầu nhìn Macau, Macau đang chăm chú nhìn Venice, Vegas không nói gì mà đi thẳng ra ngoài. Một là mang Pete về, hai là chết cùng Pete luôn, chuyện này phải kết thúc thôi.

........................

Pete tỉnh dậy, vừa cử động là đau nhói trên đầu, tay bị vướng gì đó làm Pete giật mình. Dây xích? Pete hoảng hốt nhìn cả căn phòng trống không, cái quái gì thế này?

Mad đi vào phòng, đem theo khay cơm, đem chìa khóa mở xích của Pete rồi nói: "Cậu Pete ăn đi, lấy sức, chắc Vegas sẽ mau đến thôi!"

Pete cảm thấy mờ mịt, hỏi lại: "Hai đứa bọn mày lại giở trò gì vậy?" Pete cử động cổ tay, ngồi dậy nhìn dây xích dưới đất, có nên dùng cái này siết chết tên Mad không? Dây xích này nhỏ quá để đập bể đầu ai đó.

Không được, Pete lắc đầu, tạm ngưng ý nghĩ đánh nhau trong đầu mình vì đầu Pete cũng đang rất đau. Mad vừa giúp Pete tháo xích mà có vẻ Mad dễ nói chuyện hơn Mark, khoan hãy động tay động chân với Mad đã. Pete nhìn vết thương trên đầu của Mad, nhớ lại mình đã đánh cả Mark và Mad rồi tự xoa đầu mình. Đánh qua đánh lại có ba cái đầu bị thương.

"Còn tiếp tục tôi sẽ mất anh trai, từ lúc anh ấy cưa xác Sukmis... tôi đã sợ anh ấy rồi." Mad thở dài: "Cậu Pete, ba của Vegas đã từng giam giữ và tra tấn bọn tôi, dùng bọn tôi để ép ba tôi viết di chúc để lại tài sản cho Sukmis. Sau khi ba tôi chết, đàn em của ba tôi đã cứu được chúng tôi rồi mang đi giấu. Qua một thời gian lẩn trốn, chúng tôi có về nhà tìm bà ngoại thì mới biết Sukmis đã giết cả nhà ngoại tôi rồi đốt cả căn nhà."

Pete nhìn Mad nhất thời không biết nói gì, câu chuyện này liên quan gì đến Vegas? Vegas cũng rất vô tội kia mà? Muốn thì xuống địa ngục tìm ông Kan mà đòi nợ đi. Vegas không liên quan, Macau và Venice càng vô tội.

Mad tiếp tục nói: "Anh tôi muốn lấy vị trí chủ gia tộc Kalask mà điều kiện để có vị trí này thì phải hạ được thứ gia của gia tộc Theerapanyakul... nên anh tôi..."

"Bọn mày bị điên à? Bọn mày muốn thì tự giết nhau mà giành vị trí đó đi, việc quái gì lại gây sự với nhà tao chứ? Vegas mà bị gì tao sẽ không tha cho bọn bây đâu." Pete nổi điên quát, vừa cử động thì đầu đau nhói khiến Pete nhăn mặt.

"Cậu Pete bình tĩnh đi, đầu cậu bị thương khá nặng!" Mad đem khay cơm để qua một bên, muốn giữ Pete lại.

"Do anh mày gây ra cho tao đấy!" Pete đẩy Mad ra, đứng lên đi về phía cửa sổ, mở toang ra, tầm chiều cao này là lầu hai, nhảy xuống vẫn còn sống được.

"Cậu Pete bình tĩnh. Anh tôi mở lưới điện bao quanh nhà rồi, nếu cậu cố trốn thoát có thể bị điện giật chết đấy! Tôi gọi cho Vegas rồi... tôi có thể cầu xin một điều không? Là khi Vegas đến cứu cậu Pete, cậu hãy tha cho anh tôi một mạng." Mad kéo Pete lui lại.

Pete vung tay đấm cho Mad một cái. Mad xoa mặt, nói: "Tôi cũng không thể làm gì khác vì đó là anh tôi, nhưng tôi cũng không muốn tổn hại ai nữa. Bỏ thuốc cậu Pete và bé Venice đã là giới hạn của tôi rồi. Cậu Pete... bình tĩnh một chút đi, cậu vẫn đang sốt."

"Mẹ nó!" Pete nổi giận, chưa nói được câu nào đã mệt mà khụy xuống.

Mad đi qua kiểm tra, phát hiện đầu Pete vẫn chảy máu thì kéo Pete dậy, đỡ Pete đi ra ngoài, phải đưa đi bệnh viện thôi. Vừa ra ngoài đã bị Mark chặn lại.

"Anh, đủ rồi, đầu cậu Pete chảy máu... máu không cầm được phải đưa đi bệnh viện kiểm tra." Mad cố thuyết phục Mark.

Mark gỡ tay Pete ra khỏi cổ Mad, đẩy ngã Pete qua một bên rồi tát Mad một cái thật mạnh. Mad bất ngờ nhìn Mark, Mark đưa tay lên định đánh thêm một cái nữa thì bị Mad chụp tay lại hỏi: "Anh điên à?"

"Tao điên? Sao mày dám gọi Vegas đến đây?" Mark đẩy ngã Mad.

"Anh điên thật rồi, em không muốn tiếp tục trò chơi này nữa, em có cảm giác anh không còn là anh trai của em nữa." Mad đứng lên, cực kỳ bất lực nhìn anh trai của mình, lẽ ra ngay từ đầu không nên để anh trai bắt đầu chuyện điên rồ này, không nên tiếp tay cho anh trai tấn công gia tộc Theerapanyakul... nếu biết anh trai sẽ mất kiểm soát... Mad đã không để Mark ra tay.

Pete nghe họ cãi nhau thì thấy phiền, vệ sĩ xung quanh đều đông đủ, trốn đi cũng không được, Pete đẩy cửa quay về phòng, ở đây cho yên tĩnh. Pete ló đầu ra cửa sổ, những kẻ canh gác bên dưới liền chĩa súng lên, Pete hơi lui lại, nhìn về hướng rào chắn, nếu Mad nói thật thì xông ra ngoài cũng nguy hiểm lắm, hồi nãy họ đều mang giày cách điện thì phải.

"Cậu Pete!" Mark đi vào phòng, kéo ghế ngồi xuống.

Pete chẳng muốn nhìn mặt Mark, ngáp dài nằm xuống giường. Mark đi qua, khoanh tay đứng trước mặt Pete nói: "Mad đã nói gì với cậu Pete?"

"Nói chuyện cũ của các người!" Pete ngồi dậy, chuyển sang thế phòng thủ, nói: "Tao không nghĩ mày ngây thơ như vậy, mày thật sự nghĩ là mày giết Vegas xong sẽ được làm chủ gia tộc sao?"

Mark không phản bác lời nói của Pete, chỉ nhìn Pete chằm chằm. Pete bị nhìn thì cảm thấy khó chịu, nhìn Mark rồi tiếp tục nói: "Chuyện mày gặp phải tao cũng rất tiếc nhưng mày tự nghĩ lại đi, lúc đó mày và Mad còn nhỏ thì Vegas cũng còn nhỏ, Vegas chẳng liên quan gì cả."

Lời Pete nói như chọc thẳng vào vết thương của Mark khiến hắn nổi giận, kéo áo Pete. Pete giữ cổ tay hắn nói tiếp: "Muốn trút giận à? Nếu mày thật sự muốn một cuộc chiến ngay bây giờ tao sẽ đánh nhau với mày đến khi mày thấy hài lòng. Mày chỉ muốn một chỗ để trút giận thôi chứ gì? Bởi những người mày muốn báo thù đều đã chết cả rồi. Vậy thì đánh nhau với tao đi và để yên cho Vegas cùng gia đình tao."

"Tại sao? Tại sao lại yêu hắn đến vậy? Hắn cũng từng đối xử tệ với cậu Pete!" Mark thật sự không hiểu tại sao Pete bảo vệ Vegas như vậy.

"Đúng vậy, từng rất tệ hại, tệ hại đến mức tao chỉ muốn giết Vegas đi nhưng đó là quá khứ, anh ấy đã trả giá rất nhiều cho chuyện này. Hiện tại, tao và anh ấy đã khác đi rất nhiều. Mày muốn nghe chuyện của bọn tao nhưng liệu mày có hiểu nổi không?" Pete xô Mark ra, nói tiếp: "Mày hiện tại có biết mày muốn gì không? Tao thấy mày đang làm đau Mad đấy!"

Mark đứng yên một lúc rồi lại cười nói: "Vậy có nghĩa là cậu Pete thừa nhận cậu Pete rất quan trọng với Vegas? Trước đó cậu nói dối tôi!"

"Muốn nghĩ sao cũng được, đi ra ngoài giùm tao đi, đau đầu quá!" Pete lười tranh luận quá rồi, bản thân cũng không biết mình quan trọng được bao nhiêu với Vegas bởi chưa từng đo lường điều này.

Mark cũng không tiếp tục tranh luận với Pete, đi ra ngoài. Pete nằm xuống giường, đầu đau quá. Mad đã gọi Vegas đến đây... anh ấy có đến không? Lưới điện bên ngoài sẽ gây nguy hiểm cho anh ấy mất. Pete không hề chú ý sau đầu mình vẫn đang chảy máu.

Đột nhiên một tiếng nổ vang lên làm Pete giật mình, bật dậy nhảy ngay đến cửa sổ nhìn ra ngoài. Lưới điện đã bị phá bỏ, hệ thống điện trong nhà bị ngắt ngay sau đó, xung quanh lập tức chìm vào bóng tối. Pete kéo cửa mở ra, đã không còn ai canh gác nữa rồi.

Pete chạy ra ngoài, đi được vài bước thì nghe tiếng Mark và Mad cãi nhau, phía trước rất nhiều người canh gác, Pete chỉ đành nép mình chờ đợi cơ hội. Mad vẫn cố khuyên Mark dừng tay nhưng Mark không nghe, liên tục mắng Mad, giọng tức giận của Mark rất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net