Tuổi 13: Chuyện 1 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...............

"Cô Mary, giao dịch với khách hôm qua cô có đồng ý không?" Một đàn em chạy đến trước mặt May.

May nhìn người trước mắt một cách khó hiểu rồi hỏi: "Hỏi chị Lim chưa?" Chuyện mua bán với khách hàng mới thì phải được chị Salim xét duyệt mà chị Salim cũng đang ở đây, sao lại hỏi May?

"Cô Salim không ra khỏi phòng nên chúng tôi cũng không dám gõ cửa." Đàn em làm sao dám làm phiền cô chủ chứ?

May đẩy balo vào người đàn em, chạy ngược lên lầu. Sau khi trả lại vị trí chủ gia tộc Yuvinsala thì chị Salim về biệt thự bóng tối và cứ trốn trong phòng thật là kỳ lạ mà.

"Chị, đang làm gì vậy? Em vào được không?" May gõ cửa.

"Vào đi!" Salim ném điện thoại qua một bên, ngồi dậy: "Chưa đi học sao?"

"Giờ em đi nè. Có mấy vụ giao dịch cần quyết định, chị đồng ý danh sách khách hàng mới không? À, em cũng muốn hỏi chị định khi nào thì sẽ gửi thư đòi nợ cho công ty... cũ của chị?" May ngồi lên giường, mắt liếc về điện thoại, 'sư tử', Venice à?

"Chị sẽ tự gửi thư về sau. Danh sách khách mới lát chị duyệt sau." Salim úp điện thoại xuống, con bé này, định tò mò tọc mạch à?

"Giáng sinh vừa rồi, chị đi đâu với Venice?" May thấy chị Salim vẫn đeo nhẫn của Venice, chiếc nhẫn mang biểu tượng Ai Cập.

Năm ngoái, lúc May và chị Salim đi chơi giáng sinh với nhau thì gặp Venice và Chayan, Venice lập tức kéo chị Salim đi còn May thì không nói được gì với Chayan cả. Sau đó, May cũng không hỏi chị Salim chuyện này, giờ thấy chị Salim chán nản vậy thì May có linh cảm chị Salim và Venice cãi nhau.

"Không đi đâu cả, bọn chị chỉ nói vài câu rồi chia tay thôi." Salim thở dài, dựa lưng vào đầu giường.

Hôm đó bị Venice kéo đi một đoạn đường mới buông ra, Venice chỉ hỏi có cần đưa về không, Salim nói không, vậy là Venice không hỏi thêm gì nữa. Quen biết đã lâu, đây là lần đầu tiên Salim thấy Venice không cười khi nói chuyện với Salim, sau đó Venice cứ lặng im đi theo Salim cho đến khi Salim lên xe rời đi, Venice vẫn đứng đó nhìn theo, cứ như muốn chắc chắn Salim sẽ an toàn. Về nhà, Salim theo thói quen soạn tin nhắn định báo bình an nhưng tin nhắn chưa gửi đi đã nhận được tin nhắn của Venice là 'Chị không cần nhắn lại, chỉ cần tim tin nhắn này để tôi chắc chị an toàn. Vì chị là chị của bạn tôi và chị bị đuổi giết mấy lần rồi nên tôi lo' nên Salim chỉ tim tin nhắn và không dám nhắn lại nữa.

"Chứ không phải đêm nào chị cũng nhắn tin với người ta sao?" May nhanh tay giật điện thoại của Salim nhưng không mở được vì điện thoại đã khóa màn hình.

"Đi học đi!" Salim lấy lại điện thoại trên tay May.

"Nói em nghe xem hai người sao vậy? Venice thi đợt này... tuột ra khỏi top 20 luôn đó." May ban đầu không chú ý lắm vì được biết Venice bị thương, nghĩ là do vết thương nên Venice mới thi không tốt, sau đó lại nghe được là Venice đi đua xe, May đã sinh nghi Venice có chuyện với chị Salim rồi... là chuyện gì?

Salim ngỡ ngàng nhìn May, im lặng. May nói tiếp: "Venice thi đợt này có một môn chỉ đạt 5 điểm. Đêm trước ngày thi môn đó... đi đua xe cả đêm. Em nghe Faris hỏi Venice chuyện đi đua xe nên em đã hỏi anh Burn, anh Burn nói đêm đó đi đua tưng bừng tới hơn ba giờ sáng mới về. Faris còn càu nhàu với Chayan là Faris đã hỏi nhiều lắm mà Venice im lặng thôi, không chịu nói là chuyện gì."

Đừng nói là May đến Faris và Chayan còn không tin được là Venice xuống hạng hai mươi tám, tuột thành tích đến mức Venice nhận phiếu điểm xong là lẳng lẳng đi về nhà. Nghĩ cũng tội Faris ngày hôm đó an ủi Venice hết lời nhưng Venice bảo không sao và không nói thêm gì. Chayan thì làm gì biết an ủi dỗ dành người khác, mà nói là Venice lắc đầu tỏ ý không muốn nghe ngay. Còn chuyện đi đua xe, anh Burn nói hôm đó Venice như kiểu không sát phạt hết đối thủ là không ngừng lại, mãi đến khi Max, quản lý trường đua chạy đến can ngăn thì Venice mới chịu về.

"Faris lo cho Venice quá nhỉ?" Jessi đi vào phòng của Salim.

"Chị cũng không đi quay phim à?" May không nghĩ là chị Jessi cũng ở nhà.

"Không, chị nghỉ hết quý này." Jessi ngồi xuống giường, hỏi: "Faris rất để ý Venice sao?"

"Hai tên đó lúc nào chả thân thiết như vậy. Chayan nói với em là trong nhà ít ai dám xài đồ chung với Venice, nếu có ai sử dụng đồ của Venice rồi thì lấy luôn đi vì Venice không lấy lại, đem trả nó cũng ném bỏ à. Chị nhớ bộ đồng phục cho em mượn không? Mình giặt sạch sẽ trả, nó ném luôn vào thùng rác. Nhưng Faris và Atid thì khác, Kiran cũng không thích dùng chung đồ, Chayan thì sợ làm phật ý Venice nên cũng chưa bao giờ đụng vào."

Venice không dùng đồ chung với người khác à? Salim tự rót cốc nước uống, cũng từng được mặc đồ của Venice, không biết bộ đồ đó giờ đâu rồi? Hay là Venice bỏ rồi nhỉ?

"Chị thấy vết thương của Venice chưa?"

Salim lắc đầu, hỏi lại: "Bị thương gì nữa?"

"Vụ Chat đó! Bầm nghiêm trọng lắm nha, giờ vẫn còn dấu vết mờ nhạt. Vết thương hở trên vai phải may lại đấy, một sẹo dài vậy nè." May giơ bàn tay lên đo lường, vết thương cũng dài tầm mười cm.

Salim cũng muốn hỏi tình trạng vết thương lắm, tin nhắn soạn rồi lại không gửi được, lời nói khó nghe đã nói ra rồi, Salim không thể thu hồi được. Bản thân Salim không muốn đứa trẻ kia sẽ vì mình tổn thương nhưng... hình như cuối cùng vẫn làm đứa trẻ đó tổn thương.

May định nói tiếp thì Jessi lắc đầu, càng ngày càng không giấu được chuyện cũ, nếu chuyện này bại lộ, Jessi cũng dính vào luôn. Từ lâu rồi, Jessi đã biết sẽ có ngày Salim bị thằng nhóc kia làm rung động, chỉ là không nghĩ Salim sẽ bỏ chạy theo cách này, để rồi hai bên đều tổn thương. Venice giống Ryu rất nhiều điểm, người thừa kế tương lai, trẻ tuổi, thích đua xe, tự tin cùng kiêu ngạo, có tài, chỉ khác là... Venice tử tế thật còn Ryu là ra vẻ tử tế.

Salim nghĩ lại vụ vừa rồi, khi cùng Venice đi cứu chú Macau, Salim đã không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là trong lòng muốn đi cùng Venice, chết thì cùng chết. Đến nơi rồi, Venice lại không cho Salim theo cùng, bắt đợi ở ngoài, Salim chỉ đành tự ý xen vào vì lo cho Venice, sợ rằng Venice không đấu lại Chat. Nguyên nhân của nỗi lo sợ này... lúc đó, Salim nhớ lại việc mình đã lên kế hoạch tấn công resort cạnh biển của chú Macau, Salim có điều tra và biết trong gia tộc Theerapanyakul, chú Porsche và chú Kim là hai người này đánh nhau giỏi nhất. Salim từng nghe Jessi nói tên Chat này đánh nhau khá cừ, sợ là ngang ngửa với chú Kim vì vậy mà Salim lo sợ Venice không thắng được, mới liều mạng đi cùng và thậm chí dùng đến độc dược của Wan để triệt hạ đối thủ.

Thuốc Salim sử dụng chỉ là thuốc khiến hắn bị suy yếu cơ bắp, giảm sức chiến đấu của hắn. Tuy nhiên, lượng độc quá thấp, khi Venice đến độc chưa kịp bộc phát, hắn vẫn còn mạnh lắm, Venice đánh thắng nhưng bị thương nặng, Salim biết chứ... chỉ là Venice cứ tỏ ra như không có gì. Sau đó, Jessi về nhà Pangnuenlam nói với Salim rằng Chat chết kỳ lạ lắm, hộc máu chết, phun thẳng máu vào đầm của Jessi, độc suy yếu cơ bắp không thể có tác dụng phụ hộc máu được. Wan đã đem máu trên đầm của Jessi đi phân tích nhưng không có kết quả, Tiw cũng đóng cửa Spa để về nghiên cứu lại rồi đến nay chưa có kết quả.

"Lo thì đi tìm người ta đi, có lỡ nói gì không đúng thì... rút lại đi. Phụ nữ được quyền nói sai nói lại mà." Jessi vỗ nhẹ vào chân Salim làm Salim giật mình.

Jessi biết chắc Salim thua rồi, thằng nhóc đó có thể khiến mọi người xoay quanh nó, đúng là một tài năng nhỉ? Mới đầu, khi biết Kim giao cả công ty cho Venice, Jessi đã cười vì nghĩ rằng công ty dẹp sớm. Cho đến khi được mời làm người mẫu chính cho show biểu diễn, Jessi mới biết Kim không ra quyết định ẩu, Venice rất giỏi điều khiển người khác rồi, Pun lớn hơn nó nhiều mà còn phải răm rắp nghe lời nó, nó nói không thì không ai dám nói có. Nghĩ lại vụ đó... Salim cài người cực kỳ vất vả, thoát được mỗi Baya là đủ biết NewS phòng vệ chặt cỡ nào rồi. Họ mời Jessi nhưng Jessi không được biết bất kỳ thông tin nào ngoài nơi biểu diễn...

Salim đáp: "Chị nghĩ da Venice trắng quá nên vết thương trông sẽ sưng đỏ hơn thôi đó May."

Lời nói của Salim cắt ngang dòng suy nghĩ của Jessi. Jessi biết Salim trả lời May nhưng là để từ chối đề nghị của Jessi. Hóa ra cũng có lúc Salim nhát gan như vậy, sợ bị Venice thù ghét mình.

May nhích sát qua Salim, hỏi nhỏ: "Da ngực chắc còn trắng hơn cả da cánh tay chị nhỉ?"

"Em nghĩ gì trong đầu đó?" Salim chỉ vào trán May, nói: "Em đừng có mà nghĩ bậy... nhưng sao em biết?"

"Em đâu có nghĩ bậy, tụi em học chung, nó chơi đá banh có cởi áo ra, vô tình em thấy thôi. Còn chị... chị thấy hồi nào mà biết vậy?" May nói xong cười ầm lên.

Salim chỉ vào đâu May, May ngã qua, dựa vào người Jessi, Jessi ôm lấy May. Hai người họ cùng nhau cười Salim. Salim đánh vào chân May rồi liếc Jessi, con bé May này... nghe bảo hồi xưa nó hiền lành lắm, nói mấy chuyện này là đỏ mặt, giờ nó còn trêu người khác.

May tiếp tục nói: "Em chắc chắn nó được giáo dục rất là tốt, 10 điểm cư xử luôn, sao chị lại dở dở ương ương với nó? Mấy ai dám rủ gái đi nhậu, gái nhậu say thì đưa gái về nhà công khai cho 'ba mẹ' biết chứ?"

Salim lấy cái gối đập vào người May, nói: "Bữa đó nhục muốn đội quần luôn đó, chị nghĩ ra hàng trăm hàng ngàn tình huống như chưa bao giờ nghĩ..."

"Ồ, em thử nó? Thì ra hôm đó em muốn thử nó... vậy thì em phải khen nó 10 điểm đạo đức khi qua được bài test của em chứ? Có phải em đã cược nếu nó làm gì em thì em sẽ giết chết nó hoặc dứt khoác bỏ nó luôn không?" Jessi nói xong thì cúi đầu nhìn May cười, May đã cười chảy nước mắt luôn rồi.

Jessi cũng không ngờ Venice dám như vậy, rõ ràng nó hay trêu chọc Salim nhưng hành động của nó chứng minh được một chuyện là nó nghiêm túc với mối quan hệ này. Salim thấy hết vui rồi, mặt nghiêm lại nhìn Jessi và May, Jessi bịt miệng May lại.

"May, em đi học liền cho chị. Chị Jessi, đi tìm Tiw đi!" Salim đau đầu quá.

"Ôi chị, chị thử nghĩ đi, chị sẽ tìm đâu ra một người như nó. Nó biết quá khứ của chị mà vẫn tử tế với chị vì nó thật sự thích chị, nó thậm chí không nghĩ làm hại chị nữa mà, chị nghĩ đưa chị về nhà nó, nó không cần sự dũng cảm sao? Nó cũng sợ bị 'ba mẹ' nó đánh chứ."

Salim im lặng nhìn May, qua một lúc, Salim mới nói: "Venice đề nghị hẹn hò, chị... từ chối rồi."

"Hả? Hai người đang tốt mà?" Bob hét lên ngoài hành lang.

"Mọi người nghe lén hả?" Salim bực bội.

Bob xông vào phòng, nhảy lên giường, gào lên hỏi Salim: "Tại sao? Đang vui mà?" từ ngày quen Venice, đêm nào Salim cũng cầm điện thoại nhắn tin đến khuya, thấy vui vẻ lắm mà.

Burn lấy áo khoác lụa ngủ đưa cho Salim mặc vào. Salim cầm lấy, vừa mặc vừa đáp: "Đứa trẻ đó cần một người phù hợp, trong sáng..."

Burn hỏi: "Chị hỏi nó chưa mà chị chốt hay vậy?" đêm mà Venice liều mạng đua, Burn bị dọa sợ thật sự, cùng Max kéo Venice về không được, Max phải đem cậu Pete ra dọa thì Venice mới tỉnh táo lại... giờ biết tại sao rồi đó.

"Venice mà biết chị chủ mưu vụ resort em nghĩ Venice sẽ thế nào?" Salim chỉ cần nghĩ đến chuyện này là sợ, chờ đến lúc đó... chi bằng giờ dứt khoát đi, sau khi xong mọi việc, Venice giết Salim cũng được.

Bob nói: "Thì đừng khai ra!" Bob cũng nói dối Ning, Baya cũng nói dối Mon, gần đây đến chị Greta còn qua mặt Churai gì đó được mà... tóm lại là dối trá được hết thôi.

May lại nói: "Chị khai ra đi!" quả thật dù có nói dối tốt cỡ nào thì chuyện đã làm sẽ không giấu được.

"Chị không dám. Chị sợ... mỗi khi nó nhìn kẻ thù, đôi mắt đó lạnh lùng đến đáng sợ." Salim không muốn bị nhìn theo cách đó nữa, có thể vì tình cảm đã thay đổi nên Salim thấy sợ, thậm chí Venice im lặng thôi Salim đã không quen rồi.

"Muốn nghe một câu công bằng không?" Dino đứng ngoài cửa hỏi.

"Anh cũng không đi làm?" Sao mọi người đều ở nhà hết vậy?

"Bác sĩ cũng có ngày nghỉ mà." Dino cười nói: "Anh có thể hiểu được suy nghĩ của Venice trong vụ em say xỉn đấy cô chủ à. Venice biết em không thuận với gia đình nên Venice không đưa em về nhà. Còn đưa vào nhà nghỉ hay khách sạn thì sẽ khiến em nghi ngờ lung tung thậm chỉ hoảng sợ... cho nên Venice thà đưa em về nhà, chấp nhận bị cậu Vegas và cậu Pete đánh cho một trận. Ngẫm lại xem... có phải khi em mở mắt ra ở nhà Venice em cảm thấy yên tâm hơn đúng không? Venice dùng cách này ngầm thông báo rằng quan hệ hai người thân thiết... có thể nói là..."

"Có khi do nó còn nhỏ thôi, không có giấy tờ thuê phòng khách sạn." Salim chống chế lời nói của Dino.

"Chị, chị nói xong chị không thấy buồn cười hả? Có tiền là thuê phòng được hết thôi... cỡ như nó chắc cũng có chục cuốn hộ chiếu hay chứng minh giả đấy." Bob vỗ nhẹ vào vai Salim, tự nhiên ngây thơ vậy?

Salim bị nói đến không phản bác nổi nữa. May được đà nói tiếp: "Chị à, Venice rất là tinh tế, em học chung em biết. Em nói thật lòng là Chayan quen biết Venice muộn quá chứ quen biết sớm là tốt rồi, sẽ không tệ thành như vậy." May cảm thấy bỏ qua người như Venice là tiếc chết.

Salim định lắc đầu thì bị Jessi nắm cằm: "Nếu mà không thích thì sao buồn dữ vậy?"

Salim không tìm ra được lời đáp trả, chỉ đành hỏi sang chuyện khác: "Em với Chayan sao rồi? Nghe nói em ngừng kế hoạch rồi?"

May im lặng, Dino chuyển tầm mắt về May, dạo này May có vẻ hòa hoãn hơn với Pawee và Chayan. May gỡ tay Jessi ra, ngồi dậy.

"May, em đừng nói em mềm lòng nhé?" Burn nhìn sắc mặt anh Dino, đập nhẹ vào vai May.

May lắc đầu, đáp: "Em đã có hơn nửa công ty đá quý... cũng thành chủ nợ lớn nhất nhà Pulsakorn, cũng nắm được tính mạng của hai người đang ở trong bệnh viện kia... nhưng... em không vui, em không thấy thỏa mãn... em không biết có nên tiếp tục hay không. Em đã bước đến đỉnh của trả thù rồi nhưng... người em trả thù lại là Pawee và Chayan, hai người ấy... vô tội."

"Nếu em không thấy vui em có thể ngừng lại." Dino nói với May, mắt lại nhìn Salim, nếu cảm thấy không vui thì ngừng lại đi, giày vò người khác cũng là giày vò bản thân mà thôi.

Sau khi bại lộ tất cả, Pawee và Chayan đã cầu xin May tha thứ cho họ, May không tha thứ nhưng cũng không thù ghét như trước, ba người họ đã cùng nhau đi thăm mộ chú Tayut và họ nhận thấy bây giờ các triệu chứng bệnh của May đều giảm xuống. Đương nhiên là gia đình, họ mong May mạnh khỏe, hạnh phúc, nếu May muốn dừng lại thì họ vẫn ủng hộ, miễn sao là May vui vẻ. Hiện tại, Chayan đã rời khỏi gia tộc Pulsakorn, bỏ lại một mình Pawee. Pawee gọi cả May và Chayan về giải quyết chuyện thừa kế nhưng cả hai mặc kệ. Hai đứa trẻ này đều từ chối nhận ông Pleng làm ba thì đương nhiên là họ cũng chả cần thừa kế gì, họ chỉ nhận ông Tayut là ba mình. Về bà Ykanda... bà ta càng ngày càng điên khùng, May có đến gặp và trở về không nói gì, bọn họ lại càng không dám hỏi chuyện này, chờ May tự nói.

Đúng lúc này, Wan trở về, mệt mỏi đi vào phòng, ngồi lên giường: "Mọi người, có chuyện rồi!"

"Sao vậy?" Dino sờ trán Wan, hôm nay không bay mà mặc đồ đẹp vậy là đi chơi đúng không?

"Chị đi chơi với Krub nữa hả?" Burn nhíu mày, từ khi bọn họ về một nhà với nhau, Wan luôn bám theo Krub tìm cách ra tay giết hại, nhưng Krub không dễ ăn vậy đâu, cuối cùng bà chị hờ này thành người yêu của Krub.

Wan đáp: "Krub cầu hôn tao rồi mày!"

"Quaoooo, chị xài bùa yêu luôn rồi hả?" Bob còn tưởng là Wan theo để đầu độc Krub chứ.

Wan nhìn Bob, dở khóc dở cười: "Tao chưa kịp làm bùa... nó yêu tao mất rồi... giờ Krub yêu tao, muốn cưới tao... còn muốn Venice tổ chức tại resort của Macau... còn định đi Bali hưởng tuần trăng mật..."

"Dừng... hai người định đẻ bao nhiêu đứa luôn rồi hả?" Burn nhìn sang Dino, hình như nhanh quá rồi.

Dino nhìn Salim như muốn nói ngăn cản đi. Krub không phải người dễ chơi đâu, theo giết bấy lâu không tìm được một cơ hội ra tay luôn đấy.

"Quan trọng là đồng ý chưa?" Jessi kéo hai bàn tay của Wan kiểm tra rồi thở ra một hơi, chưa có nhẫn.

"Chưa!" Wan tháo khăn lụa trên cổ ra cho dễ thở, nói: "Krub có phải hung thủ giết chị Yuki không còn chưa tra xong đã gặp phải chuyện này. Sao anh ta lại đi nghiêm túc với tôi chứ? Điên mất thôi..." Nhìn Krub chân thành vậy, Wan thấy có lỗi lắm... Wan chưa có ý định chồng con gì cả, lấy chồng rồi sao mà đi tìm trai chơi bời với Greta được.

"Chat nói với tôi là Faris không phải hung thủ nên tôi nghĩ có khả năng Krub là hung thủ... chúng ta lấy mạng hai người nhà Krub rồi." Jessi bắt đầu thấy lo rồi, Krub và Wan hẹn hò được một thời gian, chủ yếu là do Wan muốn tiếp cận Krub để hạ độc từ từ... sao Krub lại... có phải Wan bị lộ rồi không? Con cáo già kia không ngu đâu, giết hai mạng kia... Krub được lợi nhất.

"Wan, thu quân đi!" Salim thấy nguy hiểm rồi, Krub là kẻ giả tạo như Ryu vậy, Wan có thể sẽ gặp nguy hiểm. Wan gật đầu. Salim nói tiếp: "Mọi người ra ngoài trước đi!" tay Salim giữ tay Wan lại.

Mọi người đứng lên chào rồi đi ra ngoài hết. Salim xuống giường, kéo rèm cửa cho ánh sáng tràn vào rồi hỏi: "Năm rồi chị đi đâu?"

"Thì đi học làm tiếp viên hàng không!" Wan trả lời, ánh mắt bắt đầu hoảng loạn né tránh.

"Yoko, em không hỏi vì em đợi chị giải thích. Chị biến mất suốt hơn một năm không có lý do, trở về thì nói đi học tiếp viên hàng không. Chị đùa với em hả? Hay chị nghĩ em bị ngu?" Có ngu mới tin, Wan cố tình trở thành người nổi tiếng trên mạng bằng cách đi review này nọ, còn đi làm tiếp viên hàng không, phục vụ trên máy bay, phải đi đứng suốt, cực khổ vô cùng... đây không phải sở thích của Wan, Wan là người thích ngồi phòng thí nghiệm hơn.

Wan xuống giường, đứng cạnh Salim, nói: "Tôi bị ông lớn giam giữ, ông ta muốn tôi đưa ra những công thức nghiên cứu của chị Yuki nhưng tôi không đưa. Tôi đã bỏ trốn và lấy nhầm giấy tờ thân phận cũ của Greta dẫn đến việc... Greta phải tạo một thân phận khác còn tôi chọn đi làm tiếp viên hàng không."

Phải rồi, Salim quên chuyện này. Rất lâu về trước, Greta có thân phận người mẫu như Jessi vậy. Lúc Greta không dùng lại thân phận người mẫu nữa thì Salim nghĩ là do Greta chán giới nghệ sĩ hào nhoáng rồi, không nghĩ đến việc Yoko đã lấy giấy tờ của thân phận này.

"Greta biết chuyện?" Salim biết quan hệ giữa Wan và Greta thân lắm

"Không biết cũng không hỏi, có lẽ do bận chăm con!" Wan nghĩ Greta không biết đâu, không có tính tọc mạch mà.

Salim im lặng một chút mới hỏi: "Wan... ông nội kêu chị đến do thám em đúng không?"

Wan im lặng, né tránh ánh nhìn của Salim. Salim thừa biết bị ông nội bắt thì làm sao mà trốn thoát được. Wan trở về chỉ báo qua một tin nhắn, Salim mới sắp xếp cho Wan qua sống cùng anh Dino và Burn, ba người họ ở riêng thì Salim yên tâm hơn mà Wan dưới sự quản lý của Dino cùng Burn sẽ không làm bậy được.

Salim nói tiếp: "Chat nói với em... ông nội đã bán em cho Ryu, chị tự nghĩ đi. Ông nội vì lợi ích có thể đối xử với đứa cháu gái duy nhất là em tàn nhẫn như vậy... chị và chị Yuki đều chỉ là con cờ của ông ấy thôi."

Wan cuối cùng cũng thừa nhận: "Chị chưa làm gì bán đứng em, đúng là có bảo chị sang đây để do thám em nhưng... chị chỉ đồng ý với ông ta để thoát khỏi nhà giam. Chị thề với em chị không làm gì có lỗi với em, cũng không tiết lộ tin gì về Hoa Lan Đen, chị không bán đứng em... chị ở cùng Dino và Burn, ở ngoài nên chị luôn nói chị không nắm thông tin gì cả."

Salim nhìn Wan, Wan cúi đầu xuống, lúc định quỳ xuống thì Salim giữ tay Wan lại. Anh Dino chọn thân phận bác sĩ, Burn đi học lại từ đầu, hai người này không làm việc cho Hoa Lan Đen. Từ khi May tiếp quản Hoa Lan Đen thì đã ngầm bịt kín thông tin với Wan, Wan sẽ không nắm được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net