Tuổi 13: Chuyện 1 (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...............

"Cậu chủ nhỏ!" Jaden đánh thức Venice.

"Sao?" Venice dụi mắt.

"Cậu đói chưa? Gần bảy giờ rồi, cậu ăn bánh mì chứ?" Jaden đưa đến bánh mì và nước uống.

Venice có chút ngơ ngác nhìn quanh, đang ở trên xe... phải rồi, họ đi rừng chơi mà. Venice uống nước trước rồi mới cầm bánh mì, hỏi: "Ở đâu ra bánh mì kẹp ngon vậy?"

"Cậu Pete bảo đem theo cho mọi người ăn đấy." Nuem ngồi ở cuối xe, cầm bài, nhanh miệng đáp lời Venice rồi hét: "Tứ quý chặt heo!"

"Má, số Nuem đỏ quá!" Faris buông những lá bài trong tay, chán không muốn chơi nữa.

"Tiền của cậu Faris thơm quá!" Nuem cầm tiền đưa cho Ray. Ray xếp tiền, gấp lại cho vào túi áo.

Venice đứng lên nhìn, bọn họ xuống đuôi xe đánh bài hết rồi. Đêm qua, bọn họ đã ghé đón Nuem, Venice cứ nghĩ là Ray gọi Nuem đi cùng, giờ mới biết là anh Pete gọi Nuem mang đồ ăn thêm cho họ. Có lẽ sự bất thường của Venice làm mọi người lo lắng lắm, tất cả đã ở đây vì Venice. Jaden lấy khăn giấy chấm vào khóe môi Venice. Venice giật mình, nhìn Jaden rồi cầm lấy khăn giấy, tự lau miệng mình, không còn nhỏ nữa rồi nhưng... Ned và Jaden vẫn xem Venice như trẻ con nhỉ? Jaden sợ cậu chủ nhỏ đói, đêm qua có ăn gì đâu, giờ cậu chủ nhỏ chịu ăn rồi thì Jaden cũng không lo nữa, ngồi xuống ghế, nhắm mắt muốn ngủ tiếp.

Venice quan sát một vòng, hiện tại, Nont lái xe chở họ, Ning, Teer, Jay và Kiran vẫn đang ngủ. Chayan suy tư gì đó trông rất mệt mỏi. Còn cái nhóm đánh bài kia thì... Atid và Ned ngồi một tụ bài, Churai và Mon một tụ, Faris một tụ và Nuem và Ray một tụ... một mình Faris mà đòi thắng Nuem với Ray? Sao thắng nổi?

Atid thua mãi, mệt rồi đứng lên không chơi nữa. Ned hét: "Jaden, nhanh nhanh, ngủ cái gì mà ngủ, đi chơi mà ngủ thì ở mẹ nhà đi!"

"Ờ, xuống liền!" Jaden đáp lại, đi xuống.

Jay mở mắt quay lại nhìn Ned, lúc quay lên thì thấy Nont đang nhìn mình. Jay cười gật đầu lịch sự. Nont không nói gì, quay lên nhìn đường. Họ cũng gần đến rồi, khu vui chơi này có một nửa thuộc về rừng, vừa hiện đại vừa gần gũi thiên nhiên, rất phù hợp với họ đấy. Nont và Ning không thích Jay, Venice cảm nhận được rõ ràng luôn đấy.

Atid đi lên, ngồi vị trí cạnh Venice hỏi: "Tâm trạng khá hơn chưa? Mày ngủ say dễ sợ."

"Tao nằm mơ lại hồi mới quen mày... thấy như mới hôm qua vậy." Venice cắn bánh mì, nhìn ra ngoài, họ đi đâu nhỉ? Hình như ra ngoại thành rồi.

"Phải ha, hồi đó tao chỉ nghĩ mày giàu chứ tao làm sao ngờ mày là dân... mafia thật." Atid biết Venice giàu, không điều tra hỏi sâu vì chưa từng có ý định lợi dụng gì gia thế của Venice nên đến khi biết thì có hơi... giật mình.

"Hồi xảy ra vụ bắt cóc tập thể năm đứa mình, mày sợ không?" Venice không muốn nhắc lại chuyện đó trong một thời gian rất dài, dù sao thì... vụ đó kết thúc... bà Pim chết.

"Sợ chứ, nhưng... mày ở đó nên cũng chẳng sợ lắm. Lúc đó tao nghĩ... chết thì chết thôi." Atid nhéo má Venice: "Hồi đó tao nhìn mày hơi ngố nên tao tưởng mày nhà quê thật, cho đến khi thấy mày bẻ tay người ta thì tao đã nghi ngờ mày không phải dân đảo rồi."

"Hồi đó tao chỉ thấy mày xinh đẹp hiền lành, giờ mày bớt xinh rồi, chuyển sang đẹp trai và đanh đá." Venice nhéo má Atid.

Atid và Venice nhìn nhau cười rồi bỏ tay xuống. Venice nghiêng đầu dựa vai Atid, nói: "May là mày không bỏ tao."

"Lại nhảm rồi, tao còn mỗi mày là người thân, mày đừng bỏ tao thì đúng hơn." Atid cũng dựa lại Venice. Sau khi mẹ mất, Atid chỉ còn mỗi Venice thôi.

Venice im lặng một lúc mới nói: "Mày biết tao mơ đến đoạn nào không?"

"Đoạn nào?"

"Đoạn tụi mình cứu chị Lana và chị Kam... à chị Flora." Chị Kam sau khi làm vệ sĩ của Venice thì đã đổi tên thành Flora, rất lâu rồi, Venice không gọi chị Flora là Kam.

"À, vậy là sắp mơ đến đêm kinh hoàng gặp anh Sim rồi đúng không?" Atid đẩy đầu Venice ra khỏi vai mình, chuyện đó giờ nghĩ lại... Atid cũng còn thấy lạnh gáy, sau khi cứu anh Sim, bọn họ đã gặp rắc rối liên tục.

Đêm mùa hè đó... là lần đầu tiên Atid thấy người ta bị trúng đạn rồi tự gắp đạn ra... không, nói cho đúng là có Venice giúp anh Sim một tay, máu me đầy người luôn đấy. Mẹ con Atid lúc đó không hiểu gì cả, hai chị Kam và Lana cũng sợ xanh mặt, chỉ mỗi Venice bình tĩnh xử lý vấn đề, Venice nói gì... họ làm theo y như vậy.

...............

"Kam, đi chậm thôi! Lana mệt rồi, đói nữa." Lana kéo tay Kam, từ sau vụ xảy ra ở công ty giải trí, Lana và Kam bắt đầu thân với nhau hơn, trùng hợp họ còn ở cùng một khu ổ chuột nữa nên cả hai thường đi làm thêm chung với nhau.

Kam dừng lại, thở dài, nói: "Bên kia có xe mì, chắc còn tiền ăn một tô đấy." bọn họ đi làm tiếp thị sản phẩm đến giờ mới xong ca, vừa mỏi chân vừa đói vừa mệt.

Lana gật đầu, kéo Kam qua đó, gọi mì rồi ngồi úp mặt xuống bàn, làm việc nhiều nên giờ Lana muốn ngủ quá. Lát sau, mì được mang lên, Kam ăn được một hai đũa thì nhường cho Lana. Hoàn cảnh hai người có thể nói là giống nhau, Kam mồ côi từ nhỏ, sống cùng với mấy đứa trẻ trong viện mồ côi, gần đây viện mồ côi có chút khó khăn, Kam mới thử đi thi tuyển người mẫu, còn Lana thì ba mẹ mất vì tai nạn khi Lana còn nhỏ, bà ngoại cũng vừa mất vì bệnh, cần công việc để kiếm sống và cần tiền để học tiếp. Hai người đến công ty thi tuyển đã gặp phải chuyện tồi tệ kia... giờ cả hai không dám quay lại đó thi tuyển như lời quản lý Pun đề nghị nữa.

"Nice, nhìn kìa!" Atid vỗ vào vai Venice chỉ tay.

"Hai người ăn một tô... lỗ hả mày?" Venice hỏi lại, tay vẫn lau bàn, suốt mùa hè này, Venice đến đây làm thêm đấy.

"Không, ai quan tâm tô mì. Hai chị gái mình gặp ở công ty giải trí đó." Atid nhắc lại.

Venice nhìn thêm một chút, không nhớ, tuy nhiên vẫn hỏi: "Ừ, sao mày?"

"Thì... trông có vẻ đói mệt lắm." Atid cứ thấy tội hai người này quá.

"Con mang thêm một tô cho họ đi!" Vì quán vắng nên bà Awan cũng để ý nãy giờ.

Tuy nhiên, bà Awan chưa kịp làm tô thứ hai thì Kam đã đi đến trả tiền cho bà Awan. Lúc Kam quay đi, Venice nói: "Chị kia, chị bị thương kìa!"

Kam dừng lại, quay đầu nhìn Venice: "Hả?" bị thương ở đâu?

"Máu..." Venice vừa nói đã bị Atid bịt miệng lại.

Kam lúc này mới hiểu ra, vừa xấu hổ, vừa ngại, rối lên không biết làm sao. Lana cũng chạy đến, đứng sau lưng che cho Kam.

Bà Awan vội vàng nói: "Mau vào đây, dì cho con mượn đồ." ba người họ mau chóng đi vào nhà.

Sau khi họ đi rồi, Atid mới nói nhỏ: "Là phụ nữ đến kỳ chứ không phải bị thương, đừng có hét lớn, phụ nữ sẽ xấu hổ."

"À... ừ!" Venice gãi đầu, còn tưởng là bị thương thì ra là... có học nhưng lần đầu mới thấy đấy.

Đột nhiên Venice nghe tiếng súng, khu vực này vốn dĩ nhiều thành phần qua lại, có tranh chấp bằng súng không có gì lạ nhưng mà tiếng súng khá gần đây. Venice cảm thấy hơi bất an nhìn Atid. Hình như Atid không nghe thấy... hay là do Venice ảo giác?

Tiếng súng lần nữa vang lên, Venice vội vàng nói với Atid: "Nghỉ bán sớm thôi." Venice có cảm giác có phe đánh nhau và họ đang rượt đuổi đến gần nơi này rồi.

"Sao vậy?" Atid thấy Venice đổi thái độ thì lo lắng theo.

"Tao... thấy trễ rồi, mệt rồi, dọn dẹp mau lên, hiện cũng không có khách mà." Venice vừa nói vừa gom bàn ghế lại.

Atid cũng dọn dẹp theo, dạo gần đây buôn bán không tốt như trước. Chưa dọn dẹp được gì, Venice cảm giác họ chạy đến đây rồi, Venice kéo Atid vào trong nhà, mặc kệ đồ đạc bên ngoài. Trong nhà, Kam đã thay đồ của bà Awan và ngồi trên ghế, ấn tay vào bụng, khó chịu quá.

"Sao hai đứa..." Bà Awan chưa hỏi hết câu đã nghe thấy tiếng súng.

"Đóng cửa lại đi má Awan!" Venice chốt cửa chính lại, lắng nghe, tiếng súng vẫn vang lên, quả nhiên là truy đuổi nhau đến gần đây rồi, phe nào với phe nào vậy?

Kam từ từ muốn ngồi dậy, Lana vội đỡ bạn mình, Kam đang mệt mỏi khó chịu, sau khi nghe tiếng súng thì sắc mặt còn tệ hơn, nắm chặt tay Lana, dạo này làm sao ấy, bọn giang hồ rượt đuổi bắn nhau cứ như không có cảnh sát hay chính phủ trên đất nước này vậy, khu nhà họ ở bất ổn mà sang khu bên này cũng bất ổn quá. Tiếng súng vang lên lần nữa, Atid vội đóng cửa sổ lại, bà Awan chạy ra phía sau chốt cửa sau lại, bọn họ ngồi xuống ghế ở phòng khách, lo sợ nhìn nhau. Rất nhanh sẽ qua đi thôi... cũng không phải lần đầu... họ đều biết có báo cảnh sát thì cũng chẳng ai đến đây đâu, họ chỉ đến sau khi xong chuyện.

"Đêm nay hai chị ngủ lại đây đi!" Venice sợ họ ra ngoài là gặp chuyện đấy.

"Đúng đó, hai đứa ở lại đi!" Bà Awan cũng sợ hai cô gái trẻ gặp chuyện.

Lana và Kam đứng lên, giơ tay cúi đầu, nói: "Con cảm ơn dì cho tụi con ở lại." họ cũng không dám đi về đâu.

"Chúng ta từng gặp nhau rồi phải không?" Kam hỏi Venice, trông quen lắm.

"Gặp ở công ty giải trí!" Venice nói xong thì đi ra phía sau muốn tắm rửa.

Kam và Lana nhìn nhau, cậu chủ nhỏ phải không? Tất cả những gì họ nhớ về cậu nhóc này là hình ảnh cậu nhóc đã bẻ ngón tay tên khốn kia.

"Hai chị muốn ăn thêm gì không?" Atid đang hỏi chuyện thì nghe có tiếng gõ cửa.

Bọn họ nhìn nhau, bà Awan đi về phía cửa chính, do dự không dám mở ô vuông nhỏ trên cửa lớn để nhìn ra ngoài. Bên ngoài đập cửa mạnh hơn, bà Awan mở ô vuông nhỏ trên cửa chính, nhìn ra ngoài. Bên ngoài rất nhiều người áo đen, mặt mũi hung tợn.

"Nãy giờ bà có thấy ai khả nghi quanh đây không?"

"Không có thấy ai cả!" Bà Awan cố bình tĩnh nhưng mặt mũi sợ đến trắng bệch.

Bọn họ không làm gì, hỏi xong thì đi. Bà Awan đóng ô vuông nhỏ lại. Atid lập tức chạy đến ôm lấy mẹ mình. Cả bốn người trong phòng khách thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Venice quay lại phòng khách sau khi tắm rửa thay đồ, thấy mọi người căng thẳng thì hỏi: "Sao đấy?"

"Bọn chúng đã đến hỏi có thấy ai khả nghi không. Tao..." Atid cũng sợ.

"Không sao rồi, má với Atid đi tắm rồi đi ngủ đi." Venice kéo ô vuông nhìn ra ngoài, còn đứng đầy ngoài sân, xem ra người bọn chúng muốn tìm vẫn đang ở đây, phe nào vậy nhỉ?

Atid nghe vậy thì nói với bà Awan: "Má tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi đi, con dọn dẹp cho."

"Đúng đó má, để tụi con dọn dẹp cho." Venice cũng thúc giục.

Bà Awan gật đầu, lại nói với Kam và Lana: "Hai đứa còn đói thì vào bếp lấy đồ ăn tự nhiên nhé, mệt thì cứ ngủ đi. Khu này hay vậy lắm, sáng mai rồi về."

"Dạ, tụi con cảm ơn dì!" Kam và Lana giơ tay cúi đầu cảm ơn bà Awan rồi quay sang cúi đầu tỏ ý cảm ơn với Venice và Atid.

Bà Awan đi vào trong, lấy quần áo tắm. Atid bắt đầu dọn dẹp. Venice dựa vào cửa, lắng nghe âm thanh bên ngoài, đám người bên ngoài đòi tìm giết ai đó... bọn chúng tìm ai vậy chứ? Có nên báo về nhà kêu người đến không? Không... không được, làm vậy có khi sẽ bại lộ thân phận, lần trước đưa đến công ty giải trí, Venice đã bị Atid nghi ngờ rồi... giờ chỉ cần im lặng, nhẫn nại là qua được vụ này... Venice không muốn đem rắc rối về cho gia tộc hay cho gia đình Atid.

Thời gian gần đây, Venice suy nghĩ rất nhiều về gia tộc, về thân phận của mình. Venice hiểu rằng có những thứ bản thân không được lựa chọn và phải đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu. Nếu gia tộc mất đi địa vị hiện tại... e là ai cũng sẽ gặp nguy hiểm mất.

"Các cậu tên gì vậy?" Kam hỏi Venice nhưng Venice không đáp vì đã chìm vào suy tư.

"Em tên Atid, đây là Venice." Atid giới thiệu thay Venice.

"Tôi tên Kam, đây là Lana!" Kam đáp lại.

Atid gật đầu, cười nói: "Hai chị ngủ cùng mẹ em nhé. Bọn em ngủ bên này."

"Ngủ dưới đất để bọn tôi ngủ cho." Kam thấy ngại.

"Thôi, chị đang yếu, đừng ngủ dưới đất, nhiễm lạnh đấy." Atid mang đồ ra sau bếp.

Lana đi theo Atid giúp đỡ. Kam cũng định giúp nhưng không còn đồ gì để mang ra sau bếp nữa, chỉ đành đứng yên nhìn Venice, bày ra bộ dạng tò mò. Hai thằng bé này... da trắng mắt to, còn nhỏ mà nhìn đẹp quá.

Venice bị nhìn, quay sang nhìn Kam, nói: "Chị hỏi đi, chuyện gì?" vừa nói Venice vừa đi lại tủ, lấy gối và chiếu ra.

"Thấy cậu cũng có vẻ là dân nhà giàu... không ngờ..." Kam đừng lại trước cái liếc của Venice, đây là ánh mắt cảnh cáo đừng nói nhiều, thằng nhóc này... sao nó... dễ sợ vậy?

"Giàu hay nghèo gì cũng ngủ đất được thôi." Venice đi huấn luyện với anh Kim rất nhiều, đừng nói là ngủ đất, anh Kim bắt ngủ giữa đầm lầy cũng phải ngủ, cãi là anh ấy sẽ nhấn luôn Venice xuống đầm lầy.

Venice trải chiếu xong, quay sang nhìn Kam: "Chị ổn chưa? Mặt còn xanh lè đấy. Mà tôi không thích bị nhìn chằm chằm vậy đâu."

"À... xin lỗi!" Kam có chút ngại, không dám nhìn nữa.

Đột nhiên, giọng Atid vang lên một cách sợ hãi: "Venice..."

Venice đứng lên, nhìn về phía bếp rồi nhìn Kam, Kam cũng cảm giác có gì đó không ổn, tay Kam vơ vội con dao gọt trái cây trên bàn. Venice cùng Kam đi ra sau bếp, nhìn thấy một người đàn ông cầm dao kề vào cổ chị Lana, cánh tay và bụng của tên đó đang chảy máu. Venice nhìn qua Atid, Atid không sao, má Awan còn trong phòng tắm, Venice nghe được tiếng nước chảy nên chắc là má Awan không sao.

Kam vội nói: "Buông ra!" rồi muốn lao lại cứu Lana.

Venice đưa tay cản trước mặt Kam, hơi nhích qua như che chở cho Kam. Venice lấy đi con dao gọt trái cây trong tay Kam, muốn tấn công lại sợ người đàn ông này sẽ làm bị thương chị Lana.

"Tôi chỉ muốn lánh tạm, không có ý hại ai, đừng la!" Người đàn ông kia nói bằng giọng yếu ớt.

Venice đáp lại: "Bọn tôi sẽ im lặng, anh thả chị Lana ra trước đi."

Người đàn ông kia buông rơi con dao, anh ta ngã xuống đất. Bà Awan lúc này đi ra giật mình, định hét lên thì Atid vội qua bịt miệng mẹ mình lại.

Bà Awan kéo tay Atid ra, hỏi nhỏ: "Giờ... làm sao..." chính bà cũng không biết phải làm sao.

Kam kéo Lana lui ra, Atid và mẹ ôm nhau. Venice lấy hết can đảm, đi lại kiểm tra mạch cổ tên đó, còn đập, vậy là chưa chết đâu. Venice kiểm tra thân thể của anh ta, bị trúng đạn ở bụng và bị chém một đường dài ở cánh tay. Người anh ta không có ví cũng không có giấy tờ hay súng đạn gì cả. Anh ta là ai chứ?

Đột nhiên anh ta mở mắt, chụp tay Venice, hỏi: "Muốn làm gì?"

"Anh đừng nói gì thì hơn, máu sẽ tiếp tục chảy ra đấy." Venice chọt ngón tay vào gần vết thương ở bụng anh ta.

Anh ta hét lên một tiếng, nằm yên dưới sàn nhà, không còn sức giữ tay Venice nữa. Venice nhìn anh ta... tự hỏi giờ nên làm gì đây? Để vậy là anh ta sẽ chết đấy.

"Venice, giờ phải làm sao đây?" Lana hoảng sợ, hỏi: "Báo cảnh sát được không?"

"Không được, chị mà làm vậy... má Awan sẽ gặp rắc rối." Venice không bao giờ tin vào cái phe gọi là cảnh sát mà báo cảnh sát thì chính Venice cũng gặp rắc rối mất.

Có lẽ đám bên ngoài đang tìm người đàn ông này, Venice không rõ phe nào với phe nào, giao anh ta ra... lỡ như bọn chúng giết sạch diệt khẩu thì sao? Còn nếu anh ta chết ở đây, má Awan sẽ gặp rắc rối. Làm sao đây?

"Venice... cứu anh ta không? Máu chảy thế này... anh ta sẽ chết đó." Lana nhìn Venice như thể Venice là người duy nhất xử lý được chuyện này.

Atid và mẹ nhìn nhau, Lana thấy Venice không nói gì nên nhìn Kam, xử lý sao đây? Không lẽ trơ mắt nhìn người ta thoi thóp chết đi?

Cứu người thì... Venice cũng không biết cách cứu. Đau đầu quá! Xử lý sao đây? Hay gọi về nhà? Không được... gọi về... có khi còn rắc rối hơn.

Bà Awan cũng rối lắm, hỏi: "Nice à, con nói... giờ phải làm gì đây?"

"Mày..." Atid nhìn Venice chằm chằm như thể muốn nói làm gì đó đi.

Kam nói: "Mọi người sao vậy? Đi hỏi một đứa trẻ thì sao nó..."

"Chị nói đi... cứu hay không cứu?" Venice nhìn Kam, nếu nói Venice là đứa trẻ thì người lớn quyết định đi.

Kam nhìn người đàn ông dưới đất, nói: "Cứu!" đứng yên nhìn người ta chết đi thì không phải là hành động của con người.

"OK, muốn cứu thì... gắp đạn ra rồi băng bó cho anh ta... chúng ta không có thuốc, không có dụng cụ, gắp đạn kiểu gì?" Venice cảm thấy lực bất tòng tâm lắm đấy.

"Gọi cấp cứu?" Lana vừa nói vừa cầm điện thoại.

"Điên quá, gọi xe cấp cứu đến thì khác nào nói cho đám người ngoài kia là kẻ họ muốn tìm ở đây? Xe cứu cấp cứu đến trước là xe tang đến sau luôn đó." Kam giật lấy điện thoại của Lana.

"Kéo và thuốc sát trùng thông thường là được... tôi tự gắp ra được." Người đàn ông kia lên tiếng.

"Đừng chết ở đây nhé, gây rắc rối cho má và chị em tôi!" Venice cởi từng nút áo sơ mi của anh ta ra. Được thôi, anh ta tự làm tự chịu đi.

"Thằng nhóc đáng ghét, tên gì vậy?" Người đàn ông kia có chút bực, nếu không bị thương, Sim sẽ dạy cho thằng nhóc này một bài học.

"Nếu anh sống sót qua đêm nay, tôi sẽ nói cho anh nghe." Venice cười nửa miệng, quay sang nhìn Atid: "Atid, nhà có hộp cứu thương không? Lấy ít thuốc sát trùng và cồn đến đây. Má, má nấu nước nóng cho con đi!"

"Cho kéo y tế vào nước sôi khử trùng giúp tôi đi!" Sim cần vật gì đó để gắp đạn, trong tình cảnh này... kéo là thứ duy nhất Sim nghĩ đến.

Kam lắc đầu, nói: "Nhưng mà... khử trùng kiểu này..." sao mà... sạch được? Lỡ chết người thì sao?

"Giờ chị không làm thì anh ta chết vì mất máu... mà làm thì có khả năng anh ta chết vì nhiễm trùng... chị chọn cái nào? Với anh ta muốn tự gắp đạn mà." Venice thấy máu chảy nhiều lắm rồi... có lẽ nên giúp anh tay cầm máu vết thương ở cánh tay, cánh tay bị dao... à không, là mã tấu chém sâu quá, cần may vết thương nhưng chỉ y tế đâu ra mà may chứ? Băng tạm lại vậy.

Kam im lặng, Lana bình tĩnh lại đi giúp bà Awan. Atid đem bông băng đến, Venice mở tủ lấy áo đồng phục ra, cần phải có vải băng vết thương. Kam nhận ra ý định của Venice nên giúp Venice cắt băng vải. Venice đi qua, đỡ người đàn ông kia ngồi dậy để cởi hẳn áo sơ mi của anh ta ra.

"Atid giúp tao đỡ anh ta!" Venice sẽ băng vết thương ở cánh tay anh ta lại trước.

Atid bưng thau nước nóng để xuống, ngồi cạnh người đàn ông kia để anh ta dựa vào người mình. Venice dùng khăn thấm nước nóng, lau máu trên tay anh ta rồi đổ cồn lên vết thương, anh ta nhăn mặt, đau đớn. Venice dùng bông băng có thuốc khử trùng chấm vào vết thương rồi nhanh chóng băng lại.

"Nhẹ thôi nhóc!" Sim vừa nói vừa bóp chặt bàn tay Atid, đau quá đi mất.

Venice băng xong mới nói: "Còn lại anh tự lo đi nhé!"

"Venice!" Lana đặt tay lên vai Venice, thằng bé này nói chuyện thật khó nghe.

"Em không biết gắp đạn đâu. Hai chị đi chỗ khác đi cho khỏi sợ, cả Atid nữa, xuống bếp với má đi." Venice kéo anh ta ra khỏi người của Atid.

"Mày, cứu người cứu cho trót đi." Atid thấy anh ta đau đớn thì có chút tội nghiệp, đưa tay giữ anh ta lại.

"Tao đã nói là tao không biết gắp đạn rồi." Venice bình tĩnh hơn mọi người ở đây là vì đã từng nhìn thấy các anh cũng như các vệ sĩ bị thương chảy máu nhưng... Venice cũng không biết xử lý sao.

Người đàn ông kia nhìn Venice, thì thào: "Tôi tự gắp đạn được!"

"Đi lấy thêm nước nóng đi Atid, đem lên đây rồi ở dưới bếp với má đi." Venice muốn di chuyển anh ta dựa vào đâu đó. Atid chỉ đành nghe lời đứng lên đi lấy nước nóng.

Lana ngồi xuống, đưa tay ra đỡ người, mắt nhìn Venice, nói: "Sợ thì sợ nhưng... để anh ta chết thì... có lỗi với lương tâm lắm."

Venice gật đầu, lại nhìn Kam: "Chị lấy thêm bông gòn đi với tránh hướng này, lấy đạn ra có thể sẽ có máu bắn ra."

Nước nóng được mang lên, Venice dùng khăn sạch khác nhúng vào nước nóng rồi lau quanh vết thương cho sạch máu, sau đó đổ cồn lên. Sim cầm kéo lên, tay hơi run, muốn dùng mũi kéo gắp đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net