Tuổi 13: Chuyện 1 (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...............

"Dừng xe!" Venice vừa nói vừa bóp cò từ từ.

Tài xế đạp phanh xe, Venice dùng súng đánh vào đầu ông ta, ông ta ngất đi. Venice xuống xe, trốn vào con hẻm, yên lặng chờ đợi. Sau khi lên xe, Venice ngồi ở ghế phụ lái, phát hiện xe này không giống các taxi thông thường, có vẻ xịn hơn là Venice đã nghi ngờ rồi nên trực tiếp chĩa súng vào đầu ông ta để uy hiếp buộc ông ta chạy lung tung rồi dừng lại tại một địa điểm bất kỳ để đánh lạc hướng. Quả nhiên chỉ mười phút thôi là có một đám cầm súng bao vây xe, bọn chúng không tìm thấy Venice thì chia nhau ra đi tìm.

Venice thấy tình hình không ổn, vội quay đầu muốn chạy thì bị một thằng nhóc tông phải. Venice đỡ lấy người ta, hai bên nhìn nhau, thằng nhóc kia nghe tiếng quát 'đứng lại' thì trốn sau lưng Venice. Venice nhíu mày, lại gì nữa đây?

"Mon, hôm nay mày phải đi theo tao!" Một tên cầm đầu hét lên.

Mon sau lưng Venice cứng rắn đáp lại: "Không đi, chết tôi cũng không theo mấy người."

"Ba mày mất rồi, mẹ kế mày bán mày cho bọn tao rồi thì mày phải đi với bọn tao."

"Khoan, bao nhiêu tiền? Tôi trả thay thằng nhóc này!" Venice thấy đứa trẻ sau lưng bơ vơ như mình thì không đành lòng.

"Mày thì có bao nhiêu tiền? Tránh ra đi thằng nhóc!" Tên cầm đầu đi qua nắm cổ áo Venice.

Venice chạm vào súng bên hông. Đúng lúc này, một tiếng 'beng' vang lên làm cả Venice, Mon và đám kia giật mình.

"Ê! Định làm gì vậy?" Một thanh niên xuất hiện, chửi một tràng: "Má tụi bây, sáng thì cảnh sát, trưa thì bọn giang hồ tới đập phá, giờ tới bọn bảo kê sòng bài gây sự, bộ hôm nay là ngày chó mực cắn à?"

"Mày đừng có xen vào nha Ray!" Tên cầm đầu quay lại nhìn Ray.

Ray đáp lại: "Ủa? Tụi bây gây sự ở địa bàn của tao kêu tao đừng xen vào? Là sao?"

"Này là do thằng Mon bỏ trốn qua địa bàn mày thôi, tụi tao lôi người đi rồi thôi." Tên cầm đầu quay lại nhìn Venice và Mon.

Venice thấy mệt quá, tháo nhẫn ở ngón tay cái đưa chúng, nói: "Cầm cái này đi!"

"Mẹ, nhẫn đồ chơi mà đưa tao?" Tên cầm đầu lại hét lên.

"Méo phải, vàng thật đó!" Ray nói, với kinh nghiệm định giá cầm đồ cho người ta mười năm rồi, Ray chắc chắn đó là vàng thật. Ôi... cọng dây chuyền đeo ở cổ là bạch kim đúng không? Phát sáng trong đêm luôn.

"Đừng!" Mon nghĩ giá trị chiếc nhẫn lớn lắm.

Venice lắc đầu, nói: "Không sao, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân thôi. Đừng sợ!"

Mon gật đầu với Venice rồi nép sau lưng Venice. Venice thấy vậy thì càng quyết tâm mang Mon đi cùng mình.

Đám người kia bán tín bán nghi nhìn Venice rồi nhìn Ray. Ray nói thêm: "Tao báo cảnh sát mày mua bán trẻ em bây giờ... hai thằng đó nhìn mặt là biết méo đủ mười sáu tuổi rồi."

"Mày cầm đồ cho vay nặng lãi khác mẹ gì đâu?"

"Khác đó, tao ngồi tù vài ngày cũng được thả thôi, tao chưa đủ mười tám mà. Má tao mở tiệm cầm đồ hợp pháp. Còn tụi bây thì khác, làm ầm đến ông chủ lớn của tụi bây thì tụi bây chết chắc. Sao? Thách nhau không?" Ray đáp lại, ống sắt trên tay đập vào tường 'beng' thêm tiếng nữa.

Bọn chúng thật sự không dám làm ầm lên, dạo này cảnh sát truy quét nhiều lắm, chỉ đành quay đầu bỏ đi. Bọn họ đi rồi, Ray mới đi qua ôm vai Venice và Mon kéo đi.

Đi một đoạn rồi Ray mới hỏi: "Mày giàu lắm hả nhóc? Chỉ thằng có tiền mới mạnh miệng về tiền cái kiểu đó thôi."

"Không giàu." Venice hất tay Ray ra khỏi vai mình, từ giờ không giàu nữa.

Nơi này có ánh đèn đường, Venice mới nhìn kỹ Ray, gương mặt hơi ngông, nước da đậm màu, bên má còn dán băng cá nhân, đôi mắt hai mí khá sâu, trông Ray cũng không lớn hơn họ bao nhiêu đâu... chưa mười tám... có lẽ là mười bảy đúng không? Chiều cao thì... có vẻ cao đấy, cơ bắp cánh tay lộ rõ dưới áo sơ mi bạc màu, áo sơ mi còn không cài hết nút, thấy được áo ba lỗ đen bên trong cùng một sợi dây chuyền inox khá to khắc tên Ray.

"Hai đứa bây tên gì? Ở đâu đến?" Ray kéo sợi dây chuyền: "Nice... nice thật không?"

Venice đánh vào tay Ray, nói: "Cảm ơn anh đã giúp đỡ."

"Mày dữ quá mà nice cái gì?" Ray xoa tay mình, lại hỏi: "Mày là con nhà giàu bỏ nhà đi phải không? Nè, giang hồ hiểm ác, về nhà đi nhóc!"

Venice cảm thấy rất chói tai, nói: "Kệ..."

"Có một thằng nhóc cũng tìm không ra." Tiếng hét đầu ngõ vang lên làm Venice không nói gì nữa.

Gương mặt căng thẳng của Venice làm Ray đoán ra, hỏi: "Tụi đó tìm mày hả?"

"Bắt cóc tôi thì đúng hơn!" Venice quan sát xung quanh tìm chỗ trốn.

Ray kéo Venice và Mon vào một hẻm khác, ló đầu ra nhìn rồi nói: "Cái quái quỷ gì vậy trời? Kéo cả bè cả lũ đến đây rồi ai dám làm ăn gì?"

Venice lo lắng, chắc chắn bọn chúng đi tìm Venice đây mà. Mon cũng ôm cánh tay của Venice, sợ hãi không kém.

"Đi với tao!" Ray kéo cả Venice và Mon đi thật nhanh, mặc kệ bọn chúng là ai, buôn bán trẻ em là không đúng, bảo vệ hai đứa trẻ này trước.

"Đi đâu vậy?" Venice giãy ra.

Ray cốc vào trán Venice một cái: "Mày la lên cho nó tới hốt mày đi. Về nhà tao!"

"Anh dám..." Venice xoa trán mình, định hét lên thì Mon kéo tay Venice, nói: "Cậu này... cứ đi trốn trước đã rồi nói sau!"

Venice cuối cùng chỉ đành đi theo Ray dù trong lòng rất bực bội vì bị đánh vào đầu. Đám người kia là ai vậy chứ? Sao đột nhiên lại muốn bắt Venice? Hay là... đám bắt cóc này với đám vừa muốn giết Venice trong trung tâm thương mại là cùng một đám?

Ray dừng lại ở một căn nhà gỗ cổ, là nhà cổ đó. Venice từng được theo bác cả Korn đến một căn nhà cổ thăm một người bạn của bác ấy và được biết loại nhà này khá có giá, ở thành phố chỉ còn mấy căn thôi. Venice ngẩng đầu nhìn lên, tiệm cầm đồ hả?

"Ray về rồi!" Bảo vệ bên ngoài cúi chào Ray.

"Ờ... má tôi về chưa vậy?" Ray tháo nón ra.

Tên này có đàn em à? Vậy giống gia đình Venice không? Venice nhìn chằm chằm vào Ray, lúc nãy Venice không thấy rõ màu tóc, giờ thấy rõ rồi, đầu tên này nhuộm vàng, có lẽ nhuộm lâu rồi nên tóc dài ra, chân tóc màu đen.

"Dạ chưa, cậu Ray... mang ai về vậy?" Đàn em nhìn Venice và Mon một cách lo lắng.

"Sắp xếp cho họ đi!" Ray bóp nhẹ cổ mình, nơi cổ có một lằn đỏ, đụng vào là đau.

"Cô Awan và Atid cứ đòi rời khỏi đây, bà Som không đồng ý... cậu Ray lại mang người về nữa?" Đàn em cũng khó xử.

"Đừng càu nhàu nữa! Nói má Awan và Atid ra tôi nói chuyện đi, còn lại... đi nghỉ hết đi, nay đóng tiệm sớm đi." Ray ngồi xuống ghế, từ từ cởi áo sơ mi ra, toàn thân đau quá.

Venice nghe hai cái tên kia, nhíu mày nhìn về phía cửa hông, đừng có nói là... Venice vừa nghĩ đến là má Awan và Atid xuất hiện trước mắt Venice.

"Venice!" Atid chạy đến trước mặt Venice.

"Sao mày lại ở đây?" Venice hỏi Atid xong xoay qua chào má Awan: "Con chào má... hai người sao lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tên nghe tây dã man! Ve ve gì cơ?" Ray vừa hỏi đã bị Venice trừng mắt. Ray bỗng thấy hơi sợ, quay lại nhìn Mon: "Mà mày tên gì?"

"Em tên Mon đó anh!" Mon trả lời.

Ray gật đầu, nói: "Nhóc Nice này hỏi thì anh cũng muốn biết chuyện của em và cô Awan đó, Atid!" Từ khi đưa họ về đây, Ray và má Som hỏi gì, Atid cũng không nói, còn không cho cô Awan nói nữa.

Atid nhìn Venice như hỏi có nói được không, Venice gật đầu, Atid liền nói: "Hôm đó anh Mint đưa bọn tao ra bến xe, lúc chờ xe... bọn tao đã bị bắt cóc. Rồi tao và má chạy thoát, mấy ngày nay toàn trốn ở nhà anh Ray."

"Mày và má bị bắt cóc hả?" Venice hoảng sợ nhìn cả hai chằm chằm, họ không bị thương... Atid dùng ánh mắt nói cho Venice biết là Atid chưa kể hết chuyện vì có người lạ. Venice hiểu rồi, gật đầu đáp lại Atid.

Ray lúc này mới nói: "Nhóc Nice chính là Venice mà Atid suốt ngày đòi gọi đó hả? Gọi mãi chẳng thấy bắt máy."

Venice đã quăng điện thoại kia ở nhà... Venice cầm tay má Awan và Atid: "Con xin lỗi, con làm liên lụy hai người."

"Không phải, chuyện hôm đó con không có sai mà." Awan xoa đầu Venice rồi hỏi: "Con đã khóc sao? Ai đánh con thế này?"

"Con không sao cả." Venice mỉm cười, nói thật là giờ hết tâm trạng mà khóc rồi, Venice cảm thấy có gì đó không đúng trong chuyện này...

Venice quay lại nhìn Ray: "Anh có biết ai bắt cóc họ không?"

"Không!" Ray đứng lên, thằng nhóc này... nó đổi sắc mặt rồi. Giọng Ray cũng nghiêm giọng hơn: "Tao có biết cũng không nói, mày đâm đầu vào tụi buôn người nguy hiểm lắm. Đã thoát rồi thì về nhà đi, đưa cả má Awan và nhóc Atid về luôn."

"Không được, tôi... hình như rơi vào bẫy của ai đó rồi." Venice không thể đưa theo người đi nữa, sẽ gây nguy hiểm cho họ, Venice vừa thoát khỏi tay kẻ xấu đấy.

"Hả? Bẫy gì? Nói gì vậy?" Ray nghe không hiểu gì cả.

Bà Awan liền kéo tay Venice: "Con bị gì? Đã xảy ra chuyện gì?

"Sao hả mày? Mày nói đi!" Atid lắc nhẹ cánh tay Venice.

Venice đáp: "Chuyện này phức tạp lắm... có ai đó đã..." Venice nói đến đây thì im lặng, mấy chuyện này nói ra không tiện đâu.

"Thôi, không muốn nói thì thôi. Atid à, đưa nhóc Nice và nhóc Mon đi rửa mặt cho nó tỉnh táo lại đi." Ray nhìn về phía nhà bếp, hét lớn: "Chị bảy, cho em ly nước!"

"Tao ụp mẹ thau nước lên đầu mày bây giờ!" Một giọng nữ vang lên: "Có chân tự đi vào lấy!"

"Em mệt lắm rồi, lấy nước cho em đi!" Ray hét lại, Ray thừa biết mình đã đem rắc rối về rồi.

"Cậu Ray!" Bà Awan lên tiếng: "Cậu nói với chị Som một tiếng để chúng tôi đi có được không?"

"Ôi má, má con muốn giữ má, con cũng bó tay thôi." Ray thấy bà Awan do dự thì nói thêm: "Bây giờ không đi được, ít nhất má phải ở đây qua đến sáng mai. Nhóc Nice kia, nói xem, có đi bây giờ được không?"

"Má à, chúng ta ở lại một đêm đi." Giờ ra ngoài sẽ bị bắt thật đấy.

"Ừm!" Bà Awan nghe lời Venice.

Bà Awan đồng ý rồi nên Ray ra dấu với Atid. Atid kéo Venice và Mon đi ra bên hông nhà còn bà Awan đi ra sau bếp, bữa tối hôm nay đã nấu xong rồi.

Một người phụ nữ tròn trịa đi ra với ly nước, đó là chị bảy. Chị bảy nói: "Tao đổ lên đầu mày thật đó nha."

"Hôm nay sao ấy... cảm ơn chị!" Ray uống hết ly nước rồi nói: "Mai nghỉ tiệm đi, em có linh cảm xấu. Mình không có bảo kê cũng yếu thế ghê..."

"Mày yếu thế? Đó giờ mày yếu thế hồi nào?" Anh tư đi ra lắc đầu, nhìn Ray là biết vừa đi thu tiền bảo kê và đánh nhau với đám bảo kê khác về rồi.

Chị bảy sờ mặt Ray: "Lại đánh nhau nữa à? Không một điều nhịn chín điều lành được à?"

"Một điều nhịn là chín đứa leo lên đầu mình thì có." Ray kéo tay chị bảy ra.

Chị bảy lẩm bẩm: "Lát má Som về, mày bị chửi nữa cho coi."

"Má chửi thì nghe, đánh thì chịu." Ray bóc miếng băng cá nhân trên mặt ra, nói tiếp: "Chị cứ nhịn nhịn nhịn, rồi chồng chị suýt đánh chết chị đó thôi."

"Ói ly nước vừa rồi ra cho tao!" Chị bảy đập lên đầu Ray một cái, Ray ôm đầu rồi ôm ngực, đau quá đi mất, vừa đánh nhau về đấy.

"Thôi, đừng có la nữa, đau đầu quá. Mày tha ai về nữa vậy Ray? Người ta đi lụm ve chai còn mày đi lụm người về à?" Anh tư trông thằng nhóc vừa rồi không đơn giản đâu, cái ánh mắt nó trừng Ray... đến Ray còn phải nhường nó mà.

"Anh cũng do em lụm về đó nha anh tư!" Ray mệt mỏi vặn người, giờ mới thấy đau khắp người.

"Thôi, mày cũng đi tắm đi, tao dọn cơm lên, nay nấu nhiều cơm lắm." Chị bảy không phàn nàn nữa vì nói Ray cũng chẳng nghe đâu.

Tuy Ray là 'út' nhưng là 'út cưng', tính tình cũng ngang ngược khó nói chuyện lắm. Mặt khác thì Ray là cậu chủ của cái tiệm cầm đồ này, quản lý khá nhiều việc nên va chạm đánh nhau tối ngày.

Sau khi tắm thay đồ xong, Venice mới hỏi Atid: "Mày, thằng vừa rồi là ai vậy?"

Atid trả lời: "Anh ta là con trai ruột của bà chủ tiệm cầm đồ lớn nhất cái khu này."

"Tao thấy anh ta ra lệnh cho cả anh chị của anh ta kìa."

"Bà chủ chỉ có ba đứa con thôi, anh cả và chị hai cùng cậu út này, còn những người khác là con nuôi thôi." Atid giải thích: "Anh ta không cho tao về mà bảo tao phải gọi được người đến đón, không phải người xấu đâu."

"Biết rồi. Tạm ở đây đi, anh ta nói đúng đấy, bên ngoài vừa kẻ xấu vừa cảnh sát." Venice rút điện thoại ra, còn có mấy phần trăm pin thôi... có nên phát định vị về nhà không?

Atid nắm cánh tay Venice, nói: "Mày... thật ra lúc bị bắt đi, tên bắt cóc nói với tao là tụi mình đã cứu kẻ thù của tên đó. Hắn đã đặt điều kiện với tao rằng nếu tao muốn sống thì phải đi giao hàng cho hắn, còn nói tao nếu chịu theo ông ta, bán hàng thì ông ấy sẽ cho tao và mẹ tao một cuộc sống tốt hơn. Tao đồng ý với ông ta rồi."

"Mày điên hả Atid? Gói hàng đâu?" Venice hoảng lên, giọng hét cũng làm Mon giật mình.

"Mày bình tĩnh đi. Tao đồng ý với tên khốn đó để tìm cơ hội thoát thôi, địa điểm giao hàng là trường luôn đó. May mắn là tao và má tao đã chạy thoát và gặp được anh Ray. Anh Ray đổ cả gói hàng xuống sông rồi đốt hết quần áo mà tao và má tao mặc, ném bỏ điện thoại của tao và má tao vào đống lửa nên mới không có gì liên lạc về."

"Anh ta cẩn thận là đúng rồi đó." Venice đấm vào vách gỗ, nói: "Atid, là tao liên lụy mày."

Trước khi Venice đấm cái thứ hai vào vách gỗ thì Mon đã ngăn lại. Atid kéo lui Venice, giúp Mon ngăn Venice lại, hỏi: "Người chúng ta cứu là ai vậy? Là anh ta liên lụy tụi mình đúng không?"

"Ừ, mày nói vậy cũng không sai đâu." Venice không nghĩ được gì, căng thẳng đến mức Venice thấy khó thở quá, cũng không biết Mon đã đến lúc nào nữa. Qua một lúc, Venice mới hỏi: "Nhưng sao tụi nó cho mày đi dễ dàng vậy?" là giao một gói hàng đó.

"Tao bị nó nhét một viên thuốc vào miệng..."

"Atid à..." Venice hoảng hốt, hai tay ôm mặt của Atid, mắt mở to.

Mon cũng hiểu đó là gì, nhìn Atid một cách sợ hãi. Atid cười nói: "Lúc đó tao không có sự lựa chọn khác... nhưng tao không có nuốt... viên thuốc nhỏ mà, tao để bên má, giả bộ nuốt thôi, đi ra ngoài là tao nhả ra ngay. Tê hết cả lưỡi."

"Má, mày đừng làm tao sợ được không?" Venice đẩy Atid lui lại.

Sau khi biết nhà mình kinh doanh cái gì, Venice đã tìm hiểu và biết chất gây nghiện nguy hiểm cỡ nào. May quá, Atid cũng...

Atid giải thích: "Lớp có thằng bán hàng mà, tao phải phòng thủ chứ." thằng Poom và thằng Taker cũng có công dụng lắm đó.

Mon thấy bộ dạng của Venice thì phì cười. Venice quay sang nhìn Mon, nói: "Sao mày dám cười tao hả?"

"Dạ không, tại hai người làm tôi thấy... buồn cười quá." Mon cười thành tiếng.

Venice và Atid cũng cười theo, giọng cười của Mon nghe trong trẻo ghê. Ray đi ra, hỏi: "Vui quá ha? Chút mẹo vặt của nhóc Atid, thêm một phần là lão bên kia khinh tụi bây trẻ ranh mới thoát thôi. Gặp tụi mafia thật thì chết cả lũ đó."

"Giang hồ cỡ anh không?" Venice khoanh tay nhìn Ray, còn xăm hình satan nữa kìa.

"Tao? Giang hồ? Nhóc Nice, mày thấy tao giang hồ lắm hả? Tao không có súng để gọi là giang hồ đâu. Hai đứa kia đi vô trong ăn cơm đi, mày ở lại nói chuyện với tao chút." Ray đi xuống, ôm vai Venice.

Venice quay sang nói với Atid và Mon: "Đi đi!"

Atid và Mon nhìn nhau, cuối cùng đi vào trong trước. Ray kề súng vào bên hông Venice, hỏi nhỏ: "Mày là ai?"

"Anh lấy súng của tôi? Từ lúc nào?" Venice liếc Ray.

Ray cười nói: "Lúc khoác vai mày tao đã lấy rồi. Thằng ranh con kia, súng này... cũng là hàng hiệu, bản giới hạn."

"Sao anh biết?" Venice cười cười.

"Tại nó không giống những mẫu thông thường mà đám cờ bạc đến đây cầm."

Venice giật súng, quay lại chĩa thẳng vào giữa trán Ray. Ray giơ tay lên đầu hàng, Venice nói: "Anh cho tôi ở một đêm mai tôi dẫn người đi ngay, anh đừng có tò mò và ăn nói lung tung, hiểu chứ?"

"OK, bỏ súng xuống đi." Ray căng thẳng nhìn súng chĩa vào mình.

Venice bỏ súng xuống, nói: "Bản lĩnh không có thì đừng tùy tiện chĩa súng vào ai."

"Mày ở ké nhà tao mà mày không biết điều gì cả." Ray nói rồi giơ sợi dây chuyền lên: "Đẹp quá, cho tao đi!"

"Tao đấm gãy răng mày bây giờ, đưa đây!" Venice nổi giận vung nắm đấm lên.

Ray nhanh nhẹn chặn lại, nói: "Cho mượn đeo một đêm thôi, mai trả, coi như tiền phòng một đêm đi, tao chưa thấy sợi dây nào đẹp vậy."

Đương nhiên rồi, sợi dây này là hàng làm riêng mà anh Pete đặt làm tặng sinh nhật cho Venice mà. Venice nói: "Giữ kỹ đó, mai tôi lấy lại." Nói xong thì quay bước đi vào nhà, nể tình cho ở một đêm, cho mượn một đêm thôi đó.

"Nhóc ranh!" Ray mắng nhỏ khi Venice đi xa rồi.

"Nhóc mạnh miệng." Venice thì chửi lớn lại, trông thế nào...

Ray bật cười, thằng nhóc này... tuy nó nhỏ hơn Ray nhưng có vẻ nó... hơi già đời nhỉ?

...............

Ăn cơm xong, Venice ra đứng ngắm sông, sông đêm tĩnh lặng đen ngòm, có chút đáng sợ nhỉ? Venice lấy đà nhảy lên bờ kè sát sông ngồi, nhắm mắt lại, cảm nhận gió và hơi nước, muốn cảm xúc hỗn loạn trong lòng được bình ổn lại. Sự việc thành ra như bây giờ, chính Venice cũng không muốn.

Venice nhìn điện thoại đã tắt, chỉ cần mở liên họ sẽ lập tức định vị được Venice ở đây và đến đón Venice về... Venice không muốn nên nhét điện thoại vào túi quần. Bộ đồ này mượn của tên Ray, mặc vào có hơi rộng một chút nhưng Venice thấy thoải mái hơn nhiều.

Sự kỳ lạ trong chuyện này... là tại sao kẻ thù biết Venice sẽ bỏ nhà đi mà chờ sẵn để đón chứ? Khu nhà của Venice là khu nhà cao cấp, xe ra vào còn khó thì làm sao có taxi ở đó? Rồi cả chuyện ở trung tâm thương mại, đó là địa bàn của anh Kinn, là ai ra tay? Anh Vegas đã biết chuyện Venice bị người ta giết chưa? Biết rồi có quan tâm không?

"Venice, mày có chuyện gì vậy?" Atid đi ra đứng cạnh Venice, Venice đang khóc kìa.

Mon cũng đi ra theo, đứng yên lặng sau lưng Venice và Atid. Venice thở dài, nói: "Tao chỉ là... tự hỏi bản thân tao... tao đã làm gì vậy?"

Venice thấy mệt lắm, mọi thứ thật sự... khiến Venice không biết phải làm sao... về sau sẽ sống thế nào đây? Anh Vegas đã không cần Venice nữa rồi. Anh ấy có hối hận vì đã đánh Venice không? Chứ Venice hối hận rồi.

"Có chuyện gì hả mày? Nói tao nghe đi mà."

"Tao đã cãi nhau với anh Vegas. Nhất thời tao không biết giải thích sao... anh ấy cũng gần như 'ba' tao vậy. Tao đã rất lớn tiếng với ba mình, tao... sai đúng không? Tao là người xấu đúng không?" Venice biết một chuyện rằng thái độ vừa rồi của mình... không tốt.

Atid lắc đầu, nói: "Tao không biết mày xấu với ai... với tao, mày là tốt nhất, mày luôn tốt nhất."

"Atid, nhà tao... kinh doanh bài bạc..." Venice nhất thời không biết giải thích sao nữa, nói ngắn gọn: "Tóm lại là không tốt như mày nghĩ đâu."

"Rồi sao mày và ba cãi nhau?" Atid ít khi nghe Venice nhắc lắm, Venice chỉ nói lý lịch trên giấy tờ là thật, Venice sống với anh, anh trai như ba mình vậy, gọi là anh Pete, anh Vegas và anh Macau, tên khá tây như Venice vậy.

"Người mà tao và mày cứu là kẻ thù của đối tác của nhà tao. Vậy là ba tao tát tao hai cái... tao cũng nói hơi gay gắt."

"Mày mà nói hơi gay gắt hả?" Atid không tin đâu.

Khi ba của Atid đến gây sự đòi đánh mẹ Atid và Atid, Venice đã can thiệp bảo vệ mẹ con họ. Lần đó, Atid mới được thấy một bộ mặt khác của Venice, lời nói khó nghe nào nó cũng phun ra được hết, ba Atid bị Venice đuổi đi.

"Mày nói vậy là ý gì? Tao chỉ..." Venice không phản bác nữa, Atid

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net