Tuổi 16: Chuyện 1 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao lại đánh nhau?" Vegas tức giận chỉ tay vào mặt Venice, câu hỏi này đã được Vegas hỏi đi hỏi lại cả một tiếng đồng hồ rồi.

"Vì bọn chúng đáng bị đánh!" Venice nhìn thẳng vào mắt Vegas mà trả lời.

'Chát' Lòng bàn tay Vegas đã đánh thẳng vào mặt Venice. Mặt Venice nghiêng sang một bên, sau vài giây mới từ từ quay lại nhìn Vegas.

Pete vội vàng đứng lên, ôm lấy vai Venice, muốn xoa dịu sự căng thẳng của Vegas và Venice. Pete không nghĩ Vegas sẽ đột ngột đánh Venice nên đã không ngăn cản kịp, mắt Pete nhìn chằm chằm vào Vegas muốn hỏi tại sao lại làm vậy. Đối diện với ánh mắt Pete, Vegas vẫn không dịu xuống. Venice chạm vào mu bàn tay của Pete, ánh mắt chỉ hướng về Vegas, đau đớn khó tả. Pete cũng không hiểu sao Venice lại không giải thích cho hành vi của mình, vấn đề là gì? Hay là vì chuyển trường? Việc chuyển trường hoàn toàn là vì mụ Pim, mẹ ruột của Venice, người đã khiến Venice bị bắt cóc và suýt mất mạng. Nếu không phải vì mụ ta là mẹ ruột của Venice, anh cả Tankul và Vegas đã sớm giết bà ta rồi.

Ánh mắt tổn thương của Venice làm Vegas có chút sững sờ, đã hỏi rất nhiều lần nhưng Venice không trả lời tử tế cho những vụ đánh nhau trong tuần qua. Từ khi còn nhỏ, Vegas vẫn dạy dỗ Venice nghiêm khắc, có la có đánh, nhưng đây là lần đầu tiên Venice nhìn Vegas như vậy. Trước sự tức giận bộc phát của Vegas, gương mặt buồn bã của Venice bỗng biến thành tức giận, không một lời giải thích, Venice gạt tay Pete, quay đầu, tay vơ lấy chìa khóa moto của Vegas rồi lao ra ngoài.

"Theo Venice ngay!" Pete vội quát vệ sĩ bên ngoài.

Vì sao Venice bây giờ lại khó dạy như vậy? Vegas gần như ngã ngồi xuống ghế, trong mắt có sự hối hận thấy rõ, vốn dĩ bên má trái đã bầm xanh vì bị tên khốn nào đó đấm, giờ má phải lại có thêm dấu tay của Vegas. Vegas nhìn tay mình, đứa bé đó... là hắn đã dạy dỗ mà lớn, là hắn đã yêu thường chiều chuộng thành ra tính cách như vậy, hễ có gì không vừa lòng liền quay lưng bỏ đi không một lời giải thích. Vegas nắm tay lại tự đấm xuống bàn gỗ, tại sao hắn lại đánh Venice khi chưa rõ lý do thằng bé đánh nhau chứ?

Pete vội vàng cầm tay Vegas: "Dừng lại, anh đừng làm mình bị thương!"

Vegas kéo Pete ôm vào lòng, sự lo lắng căng thẳng cùng tức giận trong lòng cần được xoa dịu. Mười sáu năm nay, Vegas luôn lo lắng nếu mụ Pim quay về, Venice sẽ thế nào, thằng bé càng lớn Vegas và Pete lại càng không muốn nhắc lại chuyện mẹ ruột đã bỏ rơi thằng bé từ khi vừa sinh, càng không muốn bà ta xuất hiện. Rồi ngày sinh nhật thứ mười sáu của Venice, mụ ta thật sự đã quay lại, còn lừa gạt Venice, bắt cóc thằng bé để tống tiền. Tuy thằng bé không hoàn toàn mắc mưu, chính gia và thứ gia đến kịp để cứu Venice nhưng sau vụ đó mọi thứ đều phải thay đổi để bảo vệ an toàn của Venice, bắt đầu từ việc chuyển về trường quốc tế học. Có lẽ những đứa trẻ ở ngôi trường này không tốt chứ không phải tại Venice, Vegas và Pete đã nghĩ đó chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa những đứa trẻ đang tuổi mới lớn, xem ra không đơn giản như vậy rồi.

Pete cũng không biết Venice bị gì vì dù cố hỏi thì Venice cũng im lặng, có một lần còn đẩy hẳn Macau ra khỏi phòng khi Macau đang cố hỏi. Cho người đi điều tra thì không khó nhưng vì muốn tôn trọng Venice, bọn họ mới cố hỏi là chuyện gì. Mười sáu năm nay, Venice vẫn luôn ngoan ngoãn, trưởng thành, biết nghe lời, ít khi gây sự đánh nhau với ai, bởi một khi ra tay, Venice có thể đánh chết người. Thằng bé được cả chính gia và thứ gia dạy dỗ mà trưởng thành, không có cái gì thằng bé không biết và sức lực của thằng bé cũng rất đáng sợ. Từ khi bước vào ngôi trường mới, cứ ba ngày Venice sẽ có một vụ đánh nhau, học mới mười ngày đã đánh nhau ba lần mà không chịu nói lý do, dù Vegas đã tra hỏi nhiều lần, đáp lại chỉ là sự im lặng của Venice khiến Vegas vô cùng tức giận. Pete thở dài, xem ra cuối cùng vẫn phải cho người đi điều tra rồi.

"Venice sẽ đi đâu?" Vegas hỏi dù câu trả lời gần như chắc chắn sẽ là về chính gia.

Lúc còn nhỏ, mỗi khi tranh cãi thằng bé sẽ đóng cửa phòng, không cho ai vào, tự mình ở trong đó suy nghĩ, nếu thằng bé sai sẽ chạy đến công ty làm này làm kia để xin lỗi Vegas, nếu thằng bé không sai, hôm đó sẽ không ăn cơm, chỉ khi nào Vegas về và dỗ dành thì Venice mới chịu ăn. Vegas luôn nói Venice học tính khí của Pete, nhưng người xung quanh đều nhận ra, Venice chính là phiên bản nhỏ của Vegas, nóng nảy, quyết liệt, thích suy nghĩ lung tung, cũng đầy hờn dỗi, thích dỗ dành, một khi đã muốn gì đó sẽ tìm mọi cách để có được. Đó là chưa nói đến việc, diện mạo khi lớn lên của Venice và Vegas tương đồng rất nhiều, giống ông Kan. Hiện tại, chỉ cần tức giận một điều gì sẽ lập tức lấy chìa khóa moto của Vegas lao về chính gia.

Pete có chút đau đầu vì chuyện này, một là Venice chưa đủ tuổi, hai là lái xe trong lúc kích động không tốt chút nào. Nhớ lại năm ngoái, Venice cứ nằng nặc đòi Vegas dạy lái moto, Vegas không đồng ý vì tuổi tác của Venice còn quá nhỏ, nhưng rồi bằng cách nào đó, Venice đã khiến Vegas đi làm về sớm để dạy. Và chỉ cần là Vegas dạy thì Venice sẽ học rất nhanh. Bất kể là ngôn ngữ, toán học, văn hóa, kỹ thuật bắn súng, lái moto... nếu Vegas dạy thì nhất định Venice sẽ nghiêm túc học và cực kỳ giỏi môn đó. Từ lâu rồi, Pete cũng nhận ra, Vegas có sức ảnh hưởng lớn nhất về suy nghĩ và cảm xúc của Venice.

Pete nhẹ nhàng đáp: "Em sẽ gọi anh cả!"

"Chết tiệt, phải lôi đứa nào đã đánh nó ra để cho một trận hoặc giết chết chúng!" Vegas lần nữa bộc phát tức giận. Lần này Pete chụp được tay Vegas.

"Anh định đánh chính anh hay gì? Venice đã lớn rồi, thằng bé cần có sự riêng tư. Nếu không giải quyết được thì mới tìm đến chúng ta." Pete vẫn ôm chặt Vegas đang nổi giận, nhìn thấy đứa em mình yêu thương bị đánh, không người anh cả nào có thể chịu được, nhưng đứa em đó lại không chịu giải thích gì, thật bất lực mà.

Vegas hơi đẩy Pete ra, giọng vẫn đầy tức giận: "Vụ của con khốn Pim, vì sự lặng im của nó mà suýt chút nữa nó đã mất mạng!"

"Vegas!" Pete nhíu mày, giọng hơi nghiêm lại, muốn Vegas bình tĩnh, để không tổn thương Venice, họ luôn hạn chế dùng từ ngữ thô lỗ khi nói về Pim.

Pete biết rõ chuyện Venice cố ý để Pim lừa bắt đi đã thành cái gai trong lòng của Vegas, Venice chỉ muốn biết sự thật quá khứ, còn với Vegas lại cảm giác mất mát tổn thương khi Venice không tin tưởng lời Vegas nói, tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy. Từ nhỏ Venice có gì cũng sẽ nói với Vegas, đi học gì, ăn cái gì cũng sẽ líu lo bên tai Vegas, có gì không hiểu cũng sẽ chạy đi tìm Vegas mà hỏi, dù cả hai từng mâu thuẫn rất nặng khi Venice hỏi về mẹ ruột của mình nhưng họ cũng đã hòa giải. Giờ cả hai đã có chút xa cách rồi, Vegas cảm thấy buồn về việc này rất nhiều nhưng lại không nói ra, chỉ Pete kề cận mới cảm nhận được.

"Em biết anh lo sợ, em sẽ điều tra vụ việc này, nếu trường này không ổn sẽ chuyển trường khác." Pete vỗ về lưng của Vegas.

"Pete, nó sẽ không hận anh chứ?" Vegas dịu xuống lại bắt đầu lo lắng.

"Đoán xem ai đang lo sợ này?" Pete buông Vegas ra, mỉm cười hôn nhẹ má Vegas rồi nói tiếp: "Venice rất thương anh, thằng bé luôn là cái đuôi nhỏ của anh mà. Giờ thì chỉ cần chút thời gian."

"Anh đi đón nó về!" Vegas vẫn đầu hàng trước Venice, bản thân Vegas không muốn cư xử như ba mình nhưng rồi... hình như ai cũng sẽ gần giống như kẻ mình ghét nhỉ?

"Ở bên chính gia cũng tốt mà!" Pete muốn cả hai bình tâm lại.

Họ ít khi cãi nhau vì Vegas nói gì Venice cũng sẽ nghe. Nếu cãi nhau, họ sẽ cãi nhau rất lớn, Pete và Macau luôn phải can thiệp xoa dịu. Nếu Venice không sai mà bị đánh mắng, thằng bé sẽ bỏ đi. Vegas không gọi điện thoại làm lành trước hoặc không đi đón, Venice sẽ không trở về. Sao lần này Vegas lại đi đón sớm như vậy?

"Không, hoàn toàn không tốt. Anh cả luôn muốn nó dọn qua chính gia ở." Vegas đối với chính gia vẫn luôn không thích, đã muốn giành vợ lại muốn cướp em trai nhỏ.

Pete phì cười lắc đầu, đứng lên theo Vegas: "Cùng đi thôi!"

....................................

"Cậu chủ nhỏ?" Arm nghe được tiếng moto thì đã đoán được Venice đến, nhưng lại giật mình khi thấy Venice bị thương rồi lại khó hiểu vì đoàn vệ sĩ theo đuôi Venice.

Phía sau moto là hai xe hơi đen, vệ sĩ của thứ gia bước ra, tất cả cúi chào Arm vì hiện tại Arm là đội trưởng đội vệ sĩ của chính gia. Arm cúi chào Venice rồi gật đầu với vệ sĩ của thứ gia. Từ sau vụ bắt cóc kia, vệ sĩ của cậu chủ nhỏ tăng gấp ba lần, đi đến đâu liền gây chú ý đến đó.

"Anh Arm!" Venice gật đầu, nhìn bản thân trong kính chiếu hậu, mặt mũi đều đã sưng lên, Venice đưa chìa khóa xe cho một vệ sĩ gần đó, cười với Arm rồi đi thẳng vào trong nhà.

Arm nói với vệ sĩ của chính gia: "Đi báo với cậu Kul!" rồi mới nhìn vệ sĩ của thứ gia: "Có thể về rồi, tôi tiếp quản bảo vệ."

Vệ sĩ thứ gia liền lùi xe ra ngoài. Arm thừa biết họ sẽ không rời đi, nhưng để họ ở trong khuôn viên chính gia cũng không ổn.

Venice đi lướt qua sảnh lớn ở phòng khách, hướng thẳng đến phòng mình. Ở chính gia này, Venice có một phòng riêng, đầy đủ tiện nghi theo sở thích, có thể nói là về một ngôi nhà khác của mình. Thằng bé vừa đi lên cầu thang thì thấy anh Porsche đi xuống. Venice dừng bước giữa cầu thang, cúi đầu chào.

"Cái gì thế này?" Porsche chạy đến, nắm lấy cằm thằng bé, kéo mặt nghiên qua một bên, hỏi: "Ai đánh em?"

Venice cầm cổ tay anh Porsche kéo nhẹ ra, lắc đầu nói: "Em muốn về ngủ một lúc!"

"Ăn gì chưa?" Kinn đứng ở đầu cầu thang trên tầng một hỏi.

Venice cúi chào, đáp lời: "Em ăn rồi, anh hai!"

"Ai ra tay?" Kinn bước xuống nhìn thẳng vào mắt Venice, ôi trời, sao cứ như đang nói chuyện với Vegas vậy chứ? Là anh em cùng cha khác mẹ có cần giống nhau vậy không?

Venice lắc đầu, Kinn lại tiếp lời: "Là Vegas à?"

"Không phải!" Venice lập tức phủ nhận, sau đó lại im lặng.

Kinn hất cằm, cho phép Venice đi. Thằng bé lại cúi chào rồi lao nhanh lên phòng. Kinn quay sang nhìn Porsche: "Xem ra vẫn chưa thật sự ổn, chắc chắn lại cãi nhau với Vegas!" Vì hiện tại chỉ có Vegas và Pete mới có thể làm Venice mắt ngấn lệ như vậy, Pete không bao giờ rồi, chỉ có thể là Vegas vừa cãi nhau với Venice.

"Vegas hẳn là không ra tay nặng đâu, ai cơ chứ? Đụng đến Venice thì rõ ràng là muốn gây sự với nhà mình." Porsche không kìm được tức giận, Venice tuy giống Vegas nhưng lại khá trắng và mặt mũi dễ thương hơn nhiều, giờ mặt mũi thành ra như vậy, khiến Porsche thấy xót.

"Em gọi cho Pete đi, xem là chuyện gì." Kinn cũng có chút bực bội khi em trai nhỏ bị thương. So với Kim, Vegas hay Macau thì Venice rất ngoan.

"Ừ, vậy anh đến công ty một mình được không?" Porsche không muốn đi nữa, nếu Chay có ở nhà thì tốt rồi. Hôm nay, Chay đi thu âm bài hát mới.

"Được, em lo cho Venice đi!" Kinn hôn trán Porsche một cái rồi đi thẳng xuống lầu.

Porsche chỉ vỗ nhẹ vai Kinn một cái rồi chuyển hướng về bếp, Venice thích ăn cà ri, phải nói nhà bếp đổi món và làm đồ ngọt thêm, cũng phải lấy túi chườm giảm sưng cho Venice nữa. Kinn cài lại nút áo vest đi thẳng xuống dưới. Nếu đoán đúng thì chắc buổi chiều, Vegas sẽ đến đón Venice về, Vegas đã dịu dàng hơn nhiều nhưng tính lo xa lại tăng lên, nhất định phải đặt người thân trong tầm mắt để bảo vệ chặt chẽ thì Vegas mới yên tâm.

Venice ngồi trong phòng, buồn chán cầm quả bóng tennis ném vào tường, quả bóng dội lại, Venice chụp lấy rồi lại ném tiếp. Tiếng 'bụp' 'bụp' khi quả bóng va vào tường càng ngày càng dồn dập. Venice nhắm mắt lại, lần này quyết định không chụp quả bóng nữa thì lại không nghe thấy âm thanh quả bóng va vào tường. Venice mở mắt nhìn.

"Ồn!" Kim đã vào phòng, chụp quả bóng từ lúc nào, âm giọng còn đầy sự buồn ngủ.

"Anh Kim!" Venice đứng lên, đang định chào thì Kim ngoắc hai ngón tay, ý bảo ngồi xuống. Venice vẫn chào rồi mới ngồi xuống giường, Kim ngồi xuống ghế sofa gần đó.

Anh Kim có mặt ở nhà khiến Venice vô cùng kinh ngạc. Hôm qua có nhận được tin nhắn từ anh Chay rằng hôm nay anh ấy đi thu âm, khi anh Chay đi thu âm, anh Kim sẽ đi cùng. Thêm nữa, anh Kim và anh Chay rất ít khi về nhà chính. Nếu biết anh Kim đang ngủ, Venice sẽ không làm phiền như vậy.

"Làm sao?" Kim nhíu mày nhìn Venice, nổi loạn tuổi dậy thì à? Đánh nhau bầm dập thế này thì thắng hay thua?

Venice im lặng, nhất thời không biết nên nói hay không. Anh Kim trước mặt không thúc giục cũng không hỏi thêm, chỉ im lặng nhìn Venice, ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi vì thiếu ngủ. Venice né tránh ánh mắt của Kim, so với anh Vegas, ánh mắt của anh Kim dường như hung dữ hơn nhiều.

Khi còn nhỏ chơi cùng anh Chay, anh Chay thần tượng anh Wik, vậy là Venice học theo, hay nghe nhạc của anh Wik, nghe dần rồi cũng thích anh Wik như anh Chay vậy. Lúc Venice được tám tuổi, Venice mới biết anh Chay là ca sĩ và sẽ tổ chức biểu diễn. Venice muốn đi xem buổi biểu diễn kết hợp của anh Chay và anh Wik nhưng lúc đó không có tiền, Venice mới nói với anh Vegas rằng mình rất thích anh Wik và muốn đi xem biểu diễn. Anh Vegas vừa nghe thấy tên Wik thì đen cả mặt mũi và hỏi tại sao phải tốn tiền đi nghe người nhà hát? Venice ngơ ngác không hiểu tại sao thì anh Pete mới giải thích về anh họ Kim, anh ấy chính là ca sĩ Wik. Venice cũng hiểu đây là một bí mật của gia tộc Theerapanyakul chỉ là không ngờ ca sĩ Wik, người luôn cười dịu dàng với fan lại là người anh họ Kim kiệm lời không mấy khi cười và thích liếc xéo người khác này. Hiện tại thì chính anh Chay cũng đã là ca sĩ nổi tiếng rồi, muốn gặp hai người họ còn khó hơn việc đi tìm anh hai Kinn.

Kim nhìn Venice thả hồn đi đâu rồi, ngáp một cái rồi đưa mắt nhìn cả căn phòng, tầm mắt dừng lại ở cây guitar dựa vào tường gần ghế sofa, là quà mà Kim đã tặng Venice trong ngày sinh nhật tròn mười sáu tuổi cũng là ngày Venice bị bắt cóc. Venice vẫn không chú ý Kim, bản thân đã chìm vào ký ức, việc Venice không nhận ra anh họ của mình đã khiến anh cả Tankul làm ầm ĩ lên, một hai bắt anh Kim trở về cho Venice nhìn mặt. Anh Kim đã trở về nhà sau khi kết thúc một buổi biểu diễn và tặng cho Venice một món quà, chính là cái gối có in hình Wik, hiện tại nó được để phòng ngủ của Venice ở thứ gia. Và sau buổi giới thiệu đó, tính cách trầm tĩnh cũng ngầu ngầu của Kim đã chinh phục hoàn toàn đứa trẻ như Venice, Kim đã trở thành thần tượng trong lòng Venice, ngoài Vegas và Pete ra thì Venice nghe lời Kim nhất.

Kim kéo cây đàn guitar lên, ngón tay gảy nhẹ, phát ra âm thanh nhẹ nhàng. Venice như tỉnh lại, nhìn Kim hỏi: "Anh Kim, vì sao anh lại che giấu thân phận của mình?"

"Thấy phiền!" Kim đáp lời ngay.

Venice nhìn Kim, sự bối rối hiện rõ trong mắt, Kim nhìn Venice, ngón tay vẫn lướt trên dây đàn, âm thanh bản tình ca như xoa dịu tâm hồn của người khác. Venice nói tiếp: "Em không giống các anh, em là con riêng!"

Kim ngưng đàn, nhìn thẳng vào mắt Venice: "Ai nói?" Sự lạnh lùng của Kim làm không khí cả căn phòng như còn mười sáu độ.

Venice im lặng, thân thế Venice vốn được gia tộc che giấu, có lẽ vì nó là nỗi ô nhục của gia tộc khi Venice có một người mẹ ruột tồi tệ như vậy. Venice thả mình xuống giường, lúc này vết thương trên người đã bắt đầu hơi đau. Anh Vegas đánh người không hề nhẹ nhàng mà giờ bên má chỉ hơi đau nhẹ, rõ ràng là không đánh hết sức. Venice thở dài, không phải không muốn nói với anh Vegas mà là không biết phải nói gì, vừa nói ra anh Kim đã đóng băng mọi thứ rồi, nếu là anh Vegas nhất định sẽ lao đến giết chết họ.

Kim đặt cây đàn xuống, hỏi tiếp: "Tên?" Đứa nào dám cả gan nói cậu út của gia tộc này như thế? Đứa đó cần phải được dạy dỗ cách giữ cái miệng của mình.

Tankul đứng ngoài cửa dừng bước, đứa khốn nạn nào dám nói từ con riêng với Venice? Dù đứa đó có gia thế khủng thế nào thì cũng phải cho nó một trận. Tankul định đẩy của vào thì Porsche ngăn cản. Kim có thể khiến Venice nói ra thì nên để Kim hỏi, Pete và Vegas hỏi rất nhiều nhưng Venice không nói. Tankul bực bội nhưng không muốn nói lại Porsche, hiện tại lời nói của Porsche rất có trọng lượng trong gia tộc.

Venice đưa tay lên chạm vào vết đấm trên mặt, cười nói: "Chắc việc khâu vài mũi trên trán, làm răng và sửa lại mũi sẽ khiến những đứa đó biết giữ miệng của mình."

Kim nhìn Venice, mỉm cười: "Rất tốt, ra tay dứt khoát."

Tankul cũng lộ vẻ mặt hài lòng, mẹ là ai không quan trọng bằng việc dòng họ này công nhận cậu út Venice, anh em gia tộc không thể chịu một chút thiệt thòi nào. Porsche thì có chút thở dài, ra tay mạnh vậy sao? Đúng là sức lực đôi tay kinh người mà Pete hay khoe. Hay khi thằng bé thi đại học thì đừng học quản trị kinh doanh nữa mà hãy học luôn khoa thể dục thể thao đi.

"Vậy ai tát?" Kim lại hỏi.

"Anh Vegas!" Venice tiếp tục trả lời, tâm trạng đã được giải tỏa.

"Tại sao?" Kim chỉ hơi tò mò chứ không thấy lạ khi Vegas đánh Venice bởi Venice ra tay thẳng như vậy cũng không hay cho lắm.

"Vì em đã đánh ba lần ba đứa khác nhau nhưng em không muốn giải thích dù anh ấy đã hỏi đi hỏi lại một câu trong vòng một tiếng!" Venice hoàn toàn không biết phải giải thích sao về vấn đề của mình. Anh Vegas đã bảo vệ mình rất chặt, giữ kín thân thế để mình có thể sống cuộc sống thoải mái bình thường. Bà ta xuất hiện đã phá hỏng tất cả, thân thế cậu út ngoài giá thú của gia tộc Theerapanyakul đã bị bại lộ trong thế giới ngầm.

"Nên xử lý khéo léo hơn!" Kim ném trái banh tennis về phía Venice.

Venice đưa tay lên chụp sau đó lại nhíu mày, hạ tay xuống. Kim hừ một tiếng lắc đầu, bề ngoài ổn nhưng dưới lớp quần áo kia hẳn là không ít vết thương. Vegas sao có thể dạy ra một đứa y hệt như mình, cậy mạnh, gây chiến nhưng lại im lặng tự chịu vết thương?

"Là sao ạ?" Venice sợ Kim phát hiện người đang đau vì bị thương, hơi ngồi dậy.

"Kêu ra ngoài đánh, giữ hình tượng trong trường!" Kim mỉm cười, lại nói: "Và đừng để bị thương dù chỉ là một vết trầy."

"Anh Kim, chuyện họ biết thân thế của em... có lẽ do bà ta nói ra. Em..."

Tankul lần nữa xông vào, lần này Porsche không giữ nổi TanKul, tất nhiên là giọng TanKul vang vọng ngay sau đó: "Sợ Vegas giết bà ta? Nếu không phải là mẹ của cưng, anh đã giết bà ta một ngàn lần." Một người mẹ sao có thể nhẫn tâm với con mình hết lần này đến lần khác như thế.

Kim lấy hai tay xoa nhẹ hai bên thái dương, thật là đau đầu, Porsche có cùng tâm trạng với Kim vì Tankul vẫn luôn âm ĩ như vậy. Tankul bỏ mặc thái độ của Kim và Porsche, vẫn tiếp tục hét: "Mau nói tên, anh sẽ xử lý bọn nó cho cưng!"

"Anh cả, ngồi xuống đã. Em đã xử lý rồi!" Venice mãi trò chuyện với Kim đã quên rằng chỉ cần về chính gia, người đầu tiên xông đến đây sẽ là anh cả Tankul.

"Bọn ranh đó phải bị phá sản thì mới biết giữ cái miệng mình. Việc quái gì phải kêu ra ngoài, cứ đấm thẳng vào mặt chúng nó rồi anh sẽ thu xếp hết cho cưng." Tankul đẩy đầu Kim một cái.

Cơn buồn ngủ của Kim bay đi một nửa sau cú đẩy đó. Kim nhìn Tankul, chỉ biết lắc nhẹ đầu, có thể tính cách của Venice không hoàn toàn do Vegas mà do đã chơi với Tankul quá lâu rồi. Nếu việc gì cũng dùng đến nắm đấm thì chẳng khác gì tên côn đồ.

"Anh cả!" Porsche kéo tay Tankul để TanKul bình tĩnh lại rồi mới nói với Venice: "Chuyện này cần phải nói với Vegas, em im lặng, Vegas sẽ tức giận vì cảm thấy em không tôn trọng nó đó." Porsche dứt lời thì đưa túi đá lên chườm vào má Venice.

Venice tự giữ túi đá, mắt nhìn qua một lượt rồi hỏi: "Anh ấy thất vọng chứ?"

"Không bao giờ, nhưng sẽ buồn." Porsche trả lời.

Pete vừa gọi nói rằng sẽ lập tức qua đón Venice về, Vegas vẫn sợ thằng bé bị bắt cóc và cũng sợ Tankul dạy hư thằng bé nên cho vệ sĩ theo sát canh chặt hơn trước rất nhiều. Porsche hỏi mới biết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net