Tuổi 16: Chuyện 1 (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi sẽ nghỉ việc và rời đi, đàn em ai muốn theo tôi thì theo, ai muốn ở lại thì ở, ông tìm ai làm chủ thứ gia cũng được. Tôi muốn mang gia đình của tôi đi." Vegas nói xong cũng chẳng buồn nhìn ông Korn nữa.

Nhiều năm qua, mỗi khi Vegas có ý định như vậy Kinn và Porsche sẽ ra sức ngăn cản, Tankul lập tức đến nói này nọ với Venice. Venice ngây thơ không hiểu được sự việc bên trong, chỉ tròn mắt hỏi Vegas tại sao mình phải đi hả anh? Mỗi lần như vậy Vegas lại bị níu chân một lần, mới đó Venice đã mười sáu tuổi và bắt đầu bị kéo vào tranh đấu gia tộc.

"Trong mười sáu năm, con đã nói vấn đề này không dưới mười sáu lần!" Ông Korn cũng không bất ngờ gì khi Vegas đòi bỏ đi.

"Vì tôi đã nghĩ ít ra chúng ta có chung dòng máu, nhưng không... chung dòng máu không đủ khi nghi kỵ trong lòng quá nhiều. Venice không phải mục tiêu, thằng bé vẫn còn rất nhỏ." Vegas nói xong thì quay đầu định bỏ đi.

"Chuyện của Pim là tự Venice đi tìm. Chuyện của Thanat... bác chỉ muốn Venice chấm dứt hoàn toàn với Pim, đây là bảo vệ Venice. Nếu Venice đột ngột phát hiện ra Pim thì sẽ thế nào?" Ông Korn bắt đầu lý luận.

Vegas dừng bước nhìn ông Korn, nói: "Nhưng không phải theo cách này, không phải để cho thằng bé tự điều tra, tự phát hiện mọi chuyện như vậy. Ông... đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của Venice chưa? Hay vì đối với các anh Tankul, Kinn, Kim... ông cũng làm y như vậy nên ông nghĩ làm vậy là đúng?"

"Vegas!" Kinn đi đến, lên tiếng gọi.

"Chuyện nghỉ việc đồng ý hay không tôi cũng mặc kệ các người. Venice khỏe lại, gia đình tôi đi luôn!" Vegas nói xong thì gật đầu với Kinn rồi trở về phòng bệnh.

Kinn đi đến bên cạnh ông Korn: "Ba, chẳng phải ba cũng rất thương Venice sao?"

"Ban đầu Venice hỏi xong không nói gì cả, sau hai tuần thì quay lại hỏi ba về cuộc chiến năm đó, còn đưa ra tấm hình của Pim. Lúc đó, Pim đã là con nợ của Thanat." Ông Korn cũng rất bất ngờ vì Venice có thể tìm ra được Pim chỉ trong một tuần.

Kinn lại nói: "Còn bắt cóc thì sao? Ba, dù ba và Thanat thỏa thuận cái gì thì việc để Venice rơi vào hiểm cảnh là không đúng!"

"Con nghĩ con có thể ngăn cản Venice sao? Có những chuyện phải tự mình tìm ra thì mới có thể ngừng lại được." Ông Korn nói xong thì nhìn xa xăm trên bầu trời.

Kinn im lặng, cũng nhìn ra ngoài bầu trời, Venice được Vegas và Pete chiều chuộng từ nhỏ đây là điều ai cũng biết, dù Vegas luôn tỏ vẻ rất nghiêm khắc cùng ghét bỏ nhưng chỉ cần điều Venice muốn là hợp lý thì Vegas luôn tìm cách đáp ứng, còn Pete thì không cần phải nói, giờ sự việc trở nên như vậy, hai người họ đều rất tức giận cùng oán trách. Kinn không biết có thể xoa dịu được cả hai hay không, lại càng không hiểu Venice nghĩ gì, nếu đúng tính cách của Venice thì đã đem chuyện này nói ra để giải quyết, tại sao lại im lặng tự xử lý một mình? Hay còn chuyện gì nữa mà Venice chưa nói hết? Hôm Kim hỏi, thằng bé đã nói sự việc rồi... nhưng đã nói hết toàn bộ chưa? Thằng bé này... bình thường hoạt bát thì không nói, đụng chuyện trở nên thâm trầm như vậy khiến không ai hiểu nổi mà.

................................................

Vegas quay về phòng bệnh của Venice, Pete nghe tiếng mở cửa liền lau nước mắt, Tankul thì chẳng thèm nhìn Vegas, chỉ chăm chú vào Venice. Vegas nhanh đi đến, ngón tay lau khóe mắt rồi xoa đầu Pete, Pete nhìn Vegas như muốn hỏi đã nói chuyện gì với ông Korn. Vegas không nói gì, chỉ đưa tay gỡ dây chuyền trên cổ Pete. Pete có hơi bất ngờ nhưng không hỏi Vegas, chỉ mỉm cười, Vegas quyết định cái gì thì cả nhà sẽ làm theo như vậy. Vegas lấy lại chiếc nhẫn đại diện cho quyền lực, cho người làm chủ thứ gia rồi xoay người đi đến cửa.

Porsche đang đứng trước cửa chuẩn bị gõ cửa, thấy Vegas mở cửa nên mỉm cười, chưa kịp nói gì thì Vegas ném nhẫn về phía Porsche, sau đó đóng sầm cửa lại, tiện tay chốt luôn cửa. Vegas tựa lưng vào cửa, gương mặt đầy suy tư. Porsche bên ngoài chụp được chiếc nhẫn thì ngơ ngác, đến khi nhận ra mình đang cầm nhẫn của thứ gia thì giật mình làm rơi cả bó hoa. Chuyện gì vậy?

Pete buông tay Venice, đi qua ôm Vegas: "Không sao mà, Venice khỏe lại, chúng ta về đảo đi, lâu rồi em không thăm bà ngoại."

"Ừ, vậy đi!" Vegas ôm lấy Pete.

"Này!" Tankul bực bội quát lên: "Buông ra ngay, tao với Venice còn ở đây nhé!"

"Hơn mười năm rồi, anh chưa quen à?" Vegas vẫn không buông Pete ra, giọng đầy thỏa mãn khi chọc tức Tankul.

"Anh..." Venice ngủ mơ, giọng gọi rất nhỏ. Tiếng gọi của Venice đã làm cơn giận của Tankul giảm xuống một nửa.

Pete và Vegas liền buông nhau ra, vội vàng chạy đến, Pete cầm tay phải của Venice, nói: "Anh đây!"

"Anh đây mà!" Vegas nói theo.

Tankul thấy vậy, đứng lên đi qua ghế sofa ngồi. Vegas đi vòng qua bên trái Venice, ngồi xuống ghế nhìn bàn tay gắn kim truyền dịch của Venice, Vegas chỉ có thể chạm vào cánh tay của Venice. Pete vẫn nắm bàn tay còn lại của Venice, cả hai nhìn nhau rồi nhìn Venice. Hồi ức lúc Venice năm tuổi bị sốt cao hiện về, Vegas và Pete cũng như thế này, mỗi người nắm một tay của Venice để em ấy biết họ vẫn bên cạnh em ấy.

Porsche ngoài cửa có chút bực bội, nhặt bó hoa lên rồi gõ cửa, Tankul đi ra mở cửa, Porsche chưa kịp nhìn là ai mở cửa đã ném nhẫn về phía Tankul và hỏi: "Điên hả Vegas?"

"Vegas có lúc nào không điên đâu?" Tankul vừa chụp chiếc nhẫn vừa nói: "Lại đòi đi nữa à? Bên ngoài nguy hiểm muốn chết, cứ đòi đi là sao?"

"Anh cả!" Pete khẽ quát, giọng Tankul quá ồn ào.

Tankul trề môi, định cãi lại thì Porsche ngăn cản, đặt bó hoa lên bàn. Tankul đặt chiếc nhẫn cạnh bó hoa, cả hai nhìn nhau rồi nhìn ra cửa, Kinn còn đang đứng đó, không vào, cũng không đi, cứ đứng nhìn và không biết phải làm sao. Macau vừa đến, nhìn cảnh đông đủ như vậy cũng lười chào, chỉ gật nhẹ đầu rồi đưa Hom đi thẳng vào trong. Hom thấy mọi thứ xa lạ nên rất sợ, cứ níu tay áo của Macau.

"Ai đây?" Tankul nhìn chằm chằm vào Hom.

"Nói sau đi anh cả!" Macau bỏ qua Tankul, đẩy Hom đến bên giường bệnh của Venice.

Hom nhìn kỹ, thấy Venice đang nằm trên giường, buông tay áo Macau, chạy đến đứng bên Pete, cúi chào rồi hỏi: "Anh ấy bị sao vậy anh Pete?"

"Không sao cả, Nice muốn gặp Hom, Hom chờ anh trai tỉnh lại nhé?" Pete trả lời rồi nhìn Macau, Macau liền kéo Hom ngồi xuống ghế sofa cạnh Tankul, sau đó đặt túi bánh ngọt lên bàn.

Hom nhìn Venice rồi nhìn Macau hỏi: "Anh Nice bị sao vậy anh Macau?"

"Bị thương thôi, không sao cả!" Macau mở túi bánh ra: "Em ăn chút gì đi."

Tankul ngồi bên cạnh Hom, nhìn chằm chằm Hom, thò tay định lấy bánh trong túi, Macau giật lại túi bánh, hai bên đều đứng lên. Porsche chịu hết nổi rồi mới nói: "Đánh nhau thì đi ra ngoài."

Tankul bị la, ngồi xuống. Macau đưa bánh cho Hom, Hom cầm lấy, quay sang đưa cho Tankul, nói: "Anh Tankul, anh cả!"

"Bé biết anh à?" Tankul nhìn chằm chằm Hom, đôi mắt rất giống Venice, à... đây chính là em gái cùng mẹ khác cha của Venice sao?

"Dạ biết, có hình!" Hom rút điện thoại ra, mở cho Tankul xem, hình nền điện thoại chính là hình của tám người họ, trên tấm hình đó còn có ghi chú tên từng anh họ và hai anh dâu.

Điện thoại này là điện thoại thứ hai của Venice, Macau nhìn vào hình, sau đó chủ động cầm điện thoại từ tay Hom và lướt xem hình. Venice lưu rất nhiều hình chung của họ, từng khoảnh khắc tươi đẹp nhất luôn được em ấy chụp lại. Thời gian gần đây em ấy không còn chụp nữa. Tankul nhìn Macau, như đã đọc được suy nghĩ của Macau, Tankul kéo điện thoại, bấm khóa màn hình, không xem nữa. Hom không hiểu lắm cũng không dám cầm điện thoại lên nữa.

Porsche đi qua chỗ Pete, hỏi: "Bác sĩ nói sao?"

"Hẳn là tối nay mới tỉnh, hơi sốt, kích động." Pete trả lời rồi nói: "Mọi người về trước đi, lúc nào tỉnh sẽ gọi về."

"Chay và Kim đang thu xếp công việc để về. Bọn mày bình tĩnh chút, đừng vì nhất thời mà bỏ đi." Porsche khuyên ngăn.

"Vegas nói gì tao sẽ làm đó, mày đừng khuyên nữa." Pete lập tức từ chối nghe. Vegas thì không thèm nhìn Porsche một cái.

Kinn nhìn Tankul, Tankul liền gật đầu sẽ ở lại chờ Venice tỉnh rồi ra dấu với Porsche rằng Kinn đang chờ ở ngoài. Porsche cũng không nói gì nữa, theo Kinn ra ngoài đóng cửa phòng bệnh lại. Porsche hơi bất ngờ khi thấy ông Korn còn đứng chờ bên ngoài.

"Ba, vừa lòng ba chưa?" Porsche hỏi ông Korn.

Kinn ôm lấy Porsche, Porsche bị ôm chẳng những không bình tĩnh còn kích động lớn tiếng hơn: "Venice thì biết gì chứ? Mới mười sáu tuổi thôi mà bị bắt cóc, đắm thuyền, trôi lên đảo, còn phải chứng kiến mẹ ruột chết vì mình. Làm vậy để làm gì chứ?"

Ông Korn nghe một loạt chất vấn, chỉ nhìn Porsche một lúc rồi nói: "Nếu điều đó tốt cho tương lai các con thì ba vẫn sẽ làm."

Porsche có hơi ngây ra nhìn ông Korn, tốt sao? Tốt chỗ nào chứ? Lần này Kinn trực tiếp nắm cánh tay Porsche kéo, Porsche vì Kinn mà im lặng. Ông Korn xoay người, chậm bước từng bước, chân ông cũng đã yếu rồi. Porsche lúc này hất tay Kinn ra, nhìn Kinn chán nản.

"Anh biết làm vậy là không đúng với Venice, nhưng Pim chết thì Venice sẽ không còn điểm yếu nào nữa. Ba cũng không ngờ là Venice tìm ra được Pim, ba không hề muốn hại Venice đâu. Ba có tuổi rồi..." Kinn đứng giữa rất khó xử, chuyện này mọi người đều bất bình thay Venice nhưng có ai ngờ Venice có thể tìm được Pim chứ?

"Kinn, cuộc đời của Venice đến Vegas và Pete còn không can thiệp thì ba lấy quyền gì mà làm vậy? Người thân là điểm yếu sao? Con nhóc đó là em cùng mẹ khác cha của Venice đấy, giờ ba định làm gì? Xô con bé đó xuống biển à? Ba muốn gì ở Venice? Mục đích gì? Anh thật sự cho rằng Venice tự tìm được Pim sao? Và việc Pim bỏ rơi Venice năm đó liệu có liên quan đến ba không?" Porsche nói thẳng ra.

"Porsche!" Kinn nắm hai cánh tay Porsche: "Ba có quá đáng nhưng ba không muốn hại Venice."

"Không muốn hại mà Venice đã như vậy, nếu muốn hại thì hôm nay chúng ta sẽ đi đâu gặp em ấy đây? Nhà xác hay nghĩa trang?" Porsche vẫn tranh luận đến cùng.

Kinn không nói lại nữa, chỉ im lặng nhìn Porsche, mọi chuyện phải đợi Venice tỉnh dậy mới được. Hiện tại, đến cả Kim cũng không muốn nói chuyện với ba. Kinn không hiểu Venice tại sao lại im lặng chuyện này lâu như vậy, tự mình đối diện... thật ra là không ai hiểu tại sao Venice lại làm như vậy, họ đều không ngờ Venice có thể tìm ra được Pim, còn tiếp cận bà ta, cố ý để bà ta và Thanat bắt mình. Nếu chỉ vì muốn biết Pim là người như thế nào hay muốn biết sự thật quá khứ thì cũng đâu cần lấy mạng ra mạo hiểm chứ. Chưa kể chuyện này bây giờ đã đụng đến ba gia tộc lớn khác.

....................................

Venice mở mắt, cơn đau lan tỏa từ bụng khiến việc thở có chút khó khăn, đây là đâu mà trắng toát vậy? Bệnh viện à? Venice trấn tĩnh lại, nhìn trái rồi nhìn phải, anh Pete đang ngủ gục bên giường, anh Vegas thì tỳ tay lên tủ nhỏ bên giường, chống đầu nhắm mắt. Bên ghế sofa là anh Tankul và anh Macau đang ôm nhau ngủ, Hom thì đang cắm hoa vào bình, hẳn ba bốn cái bình gì đó cùng rất nhiều hoa tươi. Hai cánh tay của Venice đều đang bị hai anh cầm giữ, Venice bỗng thấy buồn cười, lúc còn nhỏ cứ nắm chặt tay hai anh, sợ hai anh đi chơi bỏ lại mình, khi lớn rồi vẫn được hai anh nắm chặt tay thế này.

"Anh!" Hom đi qua khẽ gọi.

Venice gật đầu, mở miệng định nói thì cổ họng khô khốc. Hom lấy ly nước ấm đến, đưa ống hút vào miệng Venice, Venice uống một ngụm, đột nhiên ho sặc sụa, Hom hoảng sợ lui lại. Vegas lập tức mở mắt, vội vàng vuốt ngực Venice. Pete tỉnh dậy sau cũng vội lấy khăn giấy lau miệng Venice. Venice hơi ngồi dậy một chút, Vegas lấy gối kê sau lưng rồi sờ nhẹ vào mặt Venice, hình như hạ sốt rồi.

"Lấy cái muỗng cho em, Vegas!" Pete lấy ly nước trên tay Hom, rút ống hút ném lên đầu tủ nhỏ bên cạnh.

Vegas đưa muỗng nhỏ qua, Pete múc một muỗng đưa vào miệng Venice, Venice nuốt xuống, sau đó mỉm cười: "Em làm mọi người sợ lắm hả? Em không sao rồi!"

"Sao em ngốc vậy?" Vegas nhớ lại vẫn còn sợ.

"Em sợ... anh sẽ như bà ấy, sẽ chết vì em. Em xin đấy... hãy sống vì em đi, em sợ nếu phải cô đơn một mình." Venice đưa tay lên chạm vào mặt Vegas, Vegas không dám nắm tay này vì tay này của Venice có kim truyền dịch.

Venice đưa tay còn lại lên chạm vào mặt Pete: "Anh Pete, em đói rồi!"

"Có cháo, đợi chút!" Pete đặt tay Venice xuống giường, rồi ấn nút gọi bác sĩ đến.

Bác sĩ vào khám cho Venice, tình trạng ổn định rồi. Pete và Vegas mới thấy nhẹ lòng, Vegas nhìn chăm chú Venice, thằng bé vẫn cứ tươi cười như không có gì. Pete lấy cháo ra khỏi nồi hâm, cháo còn khá nóng, sợ là Venice chưa ăn được ngay. Vegas nhìn Pete xem có cần giúp đỡ không, Pete đã múc cháo ra tô rồi, đang khuấy cho nguội, không cần giúp gì. Vegas mới chuyển tầm mắt về nhìn Tankul và Macau, hai người này ôm nhau ngủ khiến Vegas thấy buồn cười, Vegas đi qua kéo chăn đắp cho cả hai rồi mới trở về ngồi bên cạnh Venice.

Venice đưa tay hướng về Hom, Hom liền đi đến nắm tay Venice, Venice nói: "Bà ta... mẹ đấy, đã... không còn nữa."

"Chết rồi đúng không?" Hom hỏi lại Venice, biểu cảm trên mặt không khác đi là mấy.

Venice gật đầu, Hom lại hỏi: "Bị giết hay là tự giết?"

"Bị giết!" Venice trả lời, ánh mắt tránh đi ánh mắt Hom, con nhóc này, nói gì nó cũng nhớ kỹ vậy sao?

"Là anh hay là ai giết?" Hom đưa tay kéo mặt Venice quay sang, ép Venice nhìn mình.

"Là Thanat, nhớ ông ta không? Mẹ đã đỡ đạn cho anh." Venice chạm tay vào tay Hom, rồi lại đưa tay lấy remote tăng nhiệt độ máy lạnh lên, tay Hom rất lạnh.

Pete để tô cháo xuống, lấy một tấm chăn mỏng khoác lên vai Hom. Hom mới thả mặt Venice ra, nhìn Pete nói cảm ơn, rồi lại hỏi Venice: "Vậy ông ta đâu rồi?"

"Bị anh Vegas giết rồi!" Venice nhìn sang Vegas.

Hom nhìn Vegas, nói: "Cảm ơn anh!"

"Không đau lòng à?" Vegas thấy rất bất ngờ, Hom có vẻ hơi lạ.

"Đau, nhưng mà... không biết nữa, dù sao thì cuối cùng vẫn là bà ấy không cần em nữa. Bà ấy đã bán em rồi." Hom nói xong thì cúi đầu.

"Tao cũng vậy mà, nhưng tao có anh tao. Mày có tao là anh mày, tao lo cho mày!" Venice mỉm cười. Hom gật gật đầu, cố kiềm lại nước mắt sắp trào ra.

Pete không biết nói gì với hai anh em này, câu chuyện cứ kỳ quái thế nào đó, Vegas cũng như Pete, chẳng hiểu tại sao hai người này có thể nói chuyện với nhau như vậy, anh em gì mà kỳ lạ vậy? Pete cũng không xen vào, chỉ ấn nút ở đầu giường để nâng đầu giường lên, Vegas kéo bàn ăn đặt lên giường, tô cháo nóng được đặt lên bàn. Venice nhìn cháo xong rồi nhìn Pete.

"Không, tự ăn đi!" Vegas lập tức trừng mắt với Venice.

Venice chớp mắt vô tội nhìn Vegas nói: "Em đang bị thương mà!"

"Bị thương phần mềm, ở bụng, không phải ở tay!" Vegas chỉ tay vào tô cháo, tự ăn đi.

"Anh Pete!" Venice cất giọng ngọt ngào gọi.

"Pete!" Vegas thì lạnh lùng gọi.

"Chắc tôi đổi tên cho vừa lòng hai người nhé?" Pete múc một muỗng cháo lên, thổi vài cái rồi đưa lên miệng Venice. Hồi đó chỉ có Tankul và Vegas gọi tên mình, giờ lại thêm một người nữa.

Venice đắc thắng há miệng ăn, nuốt xong thì quay qua nhìn Vegas chọc tức. Vegas giơ tay lên muốn đánh Venice thì bị Pete nắm lại, Pete nói: "Em tự ăn đi Venice, không được làm vậy với anh trai mình."

Vegas nhìn Venice hơi mỉm cười như muốn nói Pete là vợ anh đấy. Venice hờn dỗi chuẩn bị mở miệng nói không ăn thì bụng Pete đã kêu lên, từ trưa đến giờ Vegas và Pete đều không ăn nổi cái gì kể cả bánh ngọt Macau đã mua. Vegas nhìn Pete, muốn nói lại thôi, đứng lên định đi mua gì đó cho Pete ăn.

"Hai anh đi ăn đi, ở đây có Hom là được mà, bác sĩ đã nói em không sao rồi." Venice thu hồi vẻ mặt hờn dỗi, nhìn kỹ cả hai anh đều mệt mỏi lắm rồi.

Pete lắc đầu, Venice lại gật đầu, ý là đi đi mà, ăn nhanh rồi quay lại. Hom cũng bắt chước Venice gật đầu. Vegas mỉm cười rồi kéo Pete đi ăn. Venice chờ họ đi rồi mới tựa vào gối, ngáp dài một cái, sao vẫn buồn ngủ thế này. Hom múc muỗng cháo lên, thổi nguội rồi đưa đến miệng Venice, Venice há miệng ăn, ăn xong một muỗng nhạt nhẽo thì cảm thấy chán, với tay lấy điện thoại, mở nguồn lên. Tiếng tin nhắn từ nhóm chat bốn người Atid, Kiran, Faris và Venice vang lên liên tục, điện thoại như muốn nổ tung. Venice há miệng, Hom liền đút một muỗng cháo vào xong lại tròn mắt nhìn điện thoại.

"Muốn đập điện thoại quá!" Venice lẩm bẩm nói, cố lướt tin nhắn lên đọc. Kiran đã ổn rồi, Faris khoe mình bỏ nhà đi bụi rồi, Atid thì ở cùng Kiran... khoan đã, Atid ở với Kiran thì tại sao hai đứa nó lại nhắn tin trong nhóm chat nói chuyện với nhau chứ?

Hom lại đút cháo đến, lần này Venice né và nói: "Nước ấm!" Hom đi lấy nước lại, học theo Pete múc lên muỗng nhỏ.

Venice lại né, lấy cái muỗng nhỏ ra khỏi ly rồi cầm ly nước uống, sau đó lại há miệng, Hom múc cháo đưa vào miệng Venice. Venice lướt đến tin nhắn cuối cùng, là Faris hỏi: 'mày OK không Nice?'

'OK, còn sống nhưng đang dưỡng thương.' Venice trả lời tin nhắn xong thì bỏ điện thoại xuống, cầm lấy muỗng từ tay Hom.

"Ăn gì chưa?" Venice để muỗng xuống, đưa tô lên miệng uống cho nhanh, cháo loãng cũng dễ nuốt mà.

"Dạ rồi, ăn bánh ngọt!" Hom chỉ tay về túi bánh to trên bàn.

Venice uống hết tô cháo rồi nhìn anh Tankul và anh Macau ôm nhau, bỗng thấy buồn cười, Venice nói: "Lấy bánh qua đây đi, ăn cái này không có vị!"

Hom đi lấy túi bánh qua, mở ra như hỏi Venice muốn ăn cái gì. Venice chọn ngay bánh có kem, cắn hai cái là nuốt trọn cái bánh. Đúng là bánh ngọt ngon hơn.

Điện thoại vang lên, Hom cầm lấy đưa cho Venice xem, là Kiran gọi. Hom nhìn Venice như muốn hỏi có nghe không, Venice hơi do dự, giờ không muốn nghe điện thoại của ai cả, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay chỉ chỉ vào màn hình rồi vẫy tay nhẹ ý bảo Hom trả lời điện thoại thay mình. Hom liền ấn nghe và mở loa ngoài rồi nói: "Dạ, xin chào, đây là điện thoại của Venice Saengtham, anh ấy hiện không tiện trả lời, có gì cần nhắn không ạ?"

Venice cũng bất ngờ, Hom có vấn đề về giao tiếp, không ngờ có thể nói mấy câu liền như vậy. Xem ra ở đảo với ông bà ngoại đã làm con bé hoạt bát hơn. Venice đã dạy Hom sử dụng điện thoại, con bé học nhanh lắm.

"Saengtham?" Kiran lẩm bẩm như đang hỏi.

"Đúng rồi, Nice họ đó mà." Atid khẳng định lại.

Kiran lại nói: "Không, nó họ Theerapanyakul kia mà!"

Atid giải thích: "Họ của anh dâu nó đó, anh Pete họ Saengtham. Bạn bè kiểu gì mà không biết vậy?"

Để đi học bình yên, Venice luôn dùng họ Saengtham của anh Pete nên Atid biết họ này. Còn khi chuyển qua trường quốc tế, Venice lại dùng họ Theerapanyakul nên Kiran không biết họ Saengtham.

"Chuyện gì hả? Hai đứa bây gọi tao để cãi nhau cho tao nghe à?" Venice nhịn không được phải lên tiếng.

"Mày làm sao mà phải dưỡng thương?" Hình như Atid đã giật lấy điện thoại của Kiran để hỏi Venice.

"Tao bị bắn!" Venice trả lời thật.

"Mày đang ở bệnh viện nào? Tao đến ngay!" Atid hoảng lên, giọng cũng lớn hơn.

"Rồi mày định bỏ tao một mình à?" Kiran lại hét lên.

"Mày điên hả Kiran? Mày có bị gì đâu mà cần tao?" Atid hét lại.

Venice nhìn ra cửa phòng, cửa đóng chưa kín hẳn nên có âm thanh cãi nhau lọt vào phòng. Ray cúi đầu xin lỗi vội đóng cửa lại, Nop đã đi theo anh Vegas và anh Pete rồi nên chắc Ray không phát hiện ra cửa chưa đóng kín. Venice lại nhìn điện thoại, có lẽ Kiran cũng nằm ở bệnh viện này, Venice tắt điện thoại, chỉ tay ra cửa.

Hom đi đến mở cửa, vệ sĩ bên ngoài cúi chào, Hom nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net