Tuổi 16: Chuyện 1 (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tiếng sau, toàn bộ anh em đến, Porsche rất sợ ma, 12 giờ đêm lại bắt đến bệnh viện, nhưng so với sợ ma thì họ vẫn sợ Tankul mắng chửi hơn. Porsche ngồi nép vào người Kinn, Kinn cũng rất hiểu Porsche sợ ma nên cứ nắm chặt tay Porsche. Kim và Porchay đều đang mang vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, phần nhiều là họ mệt mỏi vì họ đều là người nổi tiếng, có lịch trình dày đặc.

Macau ngồi cạnh Tankul, là người đầu tiên lên tiếng: "Anh cả, anh sao vậy? Mình không thể chờ Nice khỏe hơn sao?"

Tankul lập tức nhảy dựng lên chỉ tay nói: "Nó khỏe rồi, nó rất khỏe là đằng khác. Nói đi, tự nhiên lại chơi với đám đó, trừ Atid ra, anh thấy ai cũng bất ổn. Còn không cho Vegas bắn thằng Chayan và thằng Pawee, bị mất não à?"

Kim ngáp thành tiếng, dù rất mệt mỏi nhưng vẫn muốn biết Venice đã nghĩ gì mà làm vậy. Tankul đưa tay qua định đẩy đầu Kim thì Porchay nhanh chóng chụp tay Tankul, nói: "Anh từ từ, để bé Nice trả lời." Nói xong thì đứng lên đổi chỗ với Kim, ngồi giữa Kim và Tankul, Tankul rất hay động tay với Kim, Porchay không thích điều này.

"Anh cũng muốn biết lý do!" Vegas lần này đứng về Tankul.

Porsche lại hỏi: "Là do ba đúng không?" Hỏi xong thì nhìn Kinn như thể chắc chắn đây là đáp án đúng.

Venice chưa bao giờ nghĩ khi bị các anh hỏi cùng một lúc lại căng thẳng thế này, tay từ từ sờ về bụng mình. Vegas lập tức kéo tay Venice: "Em không nói hôm nay thì mai nói, bọn anh có thể gọi video nói chuyện với em cả ngày cả đêm nên... đừng cố giở trò."

Pete nghe vậy liền ngồi lên giường cạnh Venice để canh chừng. Venice bị kiềm chặt, chỉ có thể cười nói: "Fraud and falsehood only dread examination. Truth invites it!"

(Chỉ sự lừa lọc và dối trá sợ kiểm tra. Sự thật mời gọi nó - Samuel Johnson)

Nghe Venice nói xong, người đầu tiên nhìn chằm chằm Venice là Pete. Venice ghé tai Pete giải thích câu nói này, Pete gật đầu sau đó lại liếc Vegas, học ai không biết cái tính này. Tankul thì bị câu trả lời này làm cho nghẹn họng, chỉ đơn giản là Venice muốn đi kiểm tra sự thật sao? Venice đã đem mạng ra để kiểm tra sự thật trong quá khứ à? Điên mất thôi. Có thật chỉ đơn giản vậy không? Xung quanh im lặng, tất cả đều mang cùng một suy nghĩ, Venice vẫn chưa nói thật hết lòng mình.

Venice cảm nhận được điều đó, có chút không biết nói sao, bản thân Venice chưa bao giờ phủ nhận việc mình chủ động lao vào chuyện này, cũng chấp nhận mọi hậu quả. Sau khi biết sự thật về bà Pim, lúc đầu rất khó chấp nhận và Venice đã trở nên hung hăng khi mọi người nhắc về Pim cùng những lời lẽ không hay nên mới ra tay đánh người. Sau đó, bà Pim thậm chí còn đi rêu rao về thân phận của Venice khiến Venice phải chuyển trường, Venice mới hết sạch hi vọng về bà Pim.

Vegas im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Truths and roses have thorns about them, you know?" Tại sao lại muốn thử cảm giác đau đớn khi bị gai đâm chứ? Còn cố chịu đau một mình nữa? Vegas đã hỏi rất nhiều nhưng Venice không hề trực tiếp giải thích một lời cho Vegas, chỉ giải thích vài câu với Kim mà thôi.

(Sự thật và hoa hồng đều có gai - Henry David Thoreau)

"But better to get hurt by the truth than comforted with a lie!" Venice cầm tay Vegas, chậm nói tiếp: "Và sự thật đáng tin nhất là sự thật do chính mình tìm ra, phải không anh?"

(Thà bị tổn thương bởi sự thật còn hơn là được xoa dịu bởi lời nói dối - Khaled Hosseini)

"Vậy em đã có thứ em muốn chưa?" Kinn hỏi Venice, ánh mắt lại nhìn Porsche, rõ ràng ba đã nói sự thật sao Porsche cứ trách ba?

"Every mind must make its choice between truth and repose. It cannot have both." Venice chuyển tầm mắt từ Vegas về anh Kinn: "Có lẽ đủ rồi, giờ em chọn sự bình yên!"

(Mọi trí óc đều phải chọn lựa giữa sự thật và sự nghỉ ngơi. Nó không thể có cả hai - Ralph Waldo Emerson)

Kinn gật đầu. Porsche lại nói: "Em có biết em làm mọi người sợ thế nào không? Thậm chí Vegas hỏi em cũng không giải thích."

"Em không cố ý mà, em đã nghĩ em giải quyết được, giải thích thế nào bây giờ? Lẽ nào lại hỏi, anh à, em là con riêng à? Với lại, nửa năm nay em rất ngoan còn gì? Chuyện lần này là tự nhiên em bị liên lụy đó chứ." Venice tỏ vẻ vô tội.

"Nên anh mới hỏi sao lại kết bạn với mấy đứa đó? Thằng Kiran cũng chả tốt lành gì đâu!" Tankul rất nghiêm túc đi qua bóp mặt Venice nói: "Thằng Faris vừa đánh nhau đấy, mà gia tộc của nó còn bẩn thỉu hơn gia tộc mình. Còn thằng Chayan chắcchắn mới bị nhà nó đánh."

"Tankul, anh đừng la nữa được không? Cần dàn loa để cho anh hét cho nguyên bệnh viện này cùng nghe không?" Kim lúc này lên tiếng, lại nhìn chăm chú Venice: "Tại sao lại cứu hai anh em nhà Pulsakorn vậy?"

"Em không cứu họ, nếu giết họ công khai như vậy thì... đâu có đúng những gì các anh đã dạy em đâu." Venice trả lời Kim xong rồi gỡ tay Tankul ra nói: "Em đâu có muốn kết bạn như vậy đâu, giờ cũng đã chơi rồi, cố gắng không dây vào chuyện làm ăn là được."

Kinn nói: "Ba ra lệnh chặn chuyện làm ăn của gia tộc Pulsakorn rồi. Ba có lẽ... cảm thấy có trách nhiệm với chuyện em bị thương."

Venice thở dài: "Ôi, em không muốn làm lớn chuyện đâu. Bác cả cũng không muốn em điều tra nhưng em muốn tự tìm hiểu mọi thứ về mình, em nghĩ em có quyền biết ba mẹ của em ra sao. Em có thể không hỏi về cuộc chiến gia tộc ta năm đó... chúng ta kết thúc chuyện này được không các anh?"

Mọi người vẫn im lặng, Kinn và Kim đều nhìn chằm chằm vào Venice, Vegas thì lại nhìn Pete, cuộc chiến năm đó làm ông Kan bỏ mạng đều là do ông ấy mà thôi, trong gia tộc cũng luôn hạn chế nhắc về điều đó. Vegas vừa định lên tiếng thì Venice đã nói tiếp: "Bác cả đúng là có nói mẹ em từng là thư ký của ba, điều tra là lựa chọn của em, bác cả có bắt tay với Thanat hay không cũng không quan trọng, thứ em muốn là sự thật, em đã có. Chúng ta kết thúc ở đây đi. Bạn bè em sẽ không liên quan đến chuyện làm ăn của gia tộc. Nếu sau này có chuyện gì, em vẫn sẽ bảo vệ các anh, bảo vệ gia tộc, sẽ luôn ưu tiên an toàn của các anh và lợi ích của gia tộc chúng ta, được không các anh?"

Porchay lại nói: "Làm sao tin được em? Chuyện lớn như vậy em còn im lặng che giấu tự mình giải quyết, các anh làm sao tin em được?"

"Ờ!" Tankul tán thành với lời nói của Porchay, liền trở về chỗ ngồi, đập vào vai Porchay nói: "Chay nói đúng nhé, em che giấu anh em một lần, sẽ có lần thứ hai."

Porchay bị đánh bất ngờ, Kim đưa tay xoa vai Porchay. Như sợ Porchay bị đánh nữa, Kim đứng lên, đẩy Porchay qua để mình ngồi cạnh Tankul.

Venice gãi đầu, cuối cùng chỉ có thể nói: "Em sai rồi!"

"Không như vậy nữa nhé?" Pete lên tiếng. Trong lòng chỉ muốn trở lại như trước, bất cứ việc gì cũng có thể nói với nhau, đó mới gọi là gia đình.

"Dạ!" Venice lập tức gật đầu, sau đó lại nói: "Chuyện nghiêm túc hơn nha các anh, vụ bắt cóc vừa rồi..."

"Em nói trước đi!" Kinn muốn để Venice nói trước.

Venice nắm cánh tay Vegas, nói: "Ngoài việc em không muốn giết họ công khai, em còn có suy nghĩ là Yuvinsala đứng sau chuyện này."

Pete kéo mặt Venice quay sang mình hỏi: "Tại sao?"

"Đầu tiên, làm sao Thanat biết bọn em đang ở đâu mà mò đến chứ? Rồi bắt cả bọn đi như vậy? Trong chuyện này, Atid rất vô tội, gần như không liên quan, bắt làm gì chứ? Em được biết là do Kiran bảo vệ Atid nên mới bị thương, có thể vì vậy mà chúng bắt luôn Atid chứ không dám ra tay giết Atid là vì sợ Kiran sẽ phản kháng và bị thương nặng hơn."

Venice kéo tay Pete ra khỏi mặt mình, lấy một chùm nho bên cạnh, vừa ăn vừa nói tiếp: "Thứ hai, căn nhà đó là tài sản cuối cùng của mẹ Atid để lại, nó sẽ không dẫn người về nhà nó đập phá, em loại nó trong diện tình nghi đầu tiên. Faris là đứa không dễ bị theo dõi, càng không ai điên đi chọc vào nhà nó. Em thì luôn có vệ sĩ bên cạnh, vệ sĩ của ta không thể nào bị hạ dễ như vậy được trừ phi... là do vệ sĩ bên nhà Yuvinsala ra tay với họ, hôm đó nhà Kiran cũng cử vệ sĩ theo bảo vệ nó. Hơn nữa, nếu mục tiêu chỉ là Faris vậy bắt bọn em làm gì? Chúng có thể đánh ngất rồi bỏ lại hoặc giết luôn, không cần phải mang cả đám theo."

Kinn gật đầu nói: "Anh đã điều tra, lý lịch Atid trong sạch thật, anh cũng không nghi ngờ gì Atid. Về Yuvinsala... nhiêu đó mà kết luận là họ đứng sau thì chưa thuyết phục lắm."

"Còn điểm cuối cùng này, nếu thật sự muốn bốn gia tộc giết nhau có cần lên thuyền đi xa vậy không? Đằng nào làm chuyện này xong thì Thanat cũng sẽ bị trả thù, bị giết chết mà?" Venice đưa Pete một quả nho, lại quay sang đưa Vegas một quả nho, có chút trầm ngâm tiếp lời: "Kiran bị say sóng rất nghiêm trọng, đi máy bay nó cũng có thể bị chóng mặt, lên thuyền khi biển động chẳng khác nào vô hiệu hóa toàn bộ khả năng của nó. Mà một khi nó không thể chiến đấu thì nó sẽ càng ít bị thương hơn."

"Hợp lý!" Porsche gật đầu. Tình cảnh hôm đó, Kiran gần như chết đến nơi rồi.

Kim quay sang nhìn Kinn, nói: "Hôm đó, thái độ của Saran rất lạ, rõ ràng đã nắm chắc phần thắng trong tay nhưng nó rất lo lắng và cứ nhìn Vegas suốt và cực kinh hoàng khi Vegas bắn Thanat."

Tankul hỏi lại: "Bọn chúng muốn một cuộc chiến à? Chúng ta có thể chiến với Pulsakorn, xong rồi lại chiến với bất kỳ gia tộc nào khác mà."

"Anh cả, nếu chúng ta ra tay với Pulsakorn, có thể là trúng bẫy của người khác cũng nên. Pangnuenlam đã thoát khỏi chuyện này... bởi Faris phát hiện ra chuyện này rồi, nó đã không cho ai cứu nó. Nên em mới muốn... bỏ qua chuyện này." Venice nói đến đây thì mỉm cười.

Vegas gật đầu, so với chuyện trực tiếp giết họ, bắt họ sống dở chết dở, lúc nào cũng lo sợ thì tốt hơn. Nói chung họ còn rất may mắn khi Venice bình an quay về. Hôm đó, nếu Atid không phát tín hiệu để Pete đuổi đến thì không biết sẽ thế nào. Lực lượng Vegas và Kim mang theo ngang ngửa gia tộc Pulsakorn, nếu thật sự chiến có thể đôi bên đều bị thiệt hại nặng, may mắn là Pete và Porsche đã đến kịp, tạo ra tình thế thắng bại đã rõ. Lúc đó, gia tộc Yuvinsala thì co giò bỏ chạy rất nhanh. Đúng là bất ngờ cái gia tộc tỏ vẻ danh giá đó. Vegas ngẫm nghĩ rồi nhìn Kinn, Kinn gật nhẹ đầu, theo ý Venice đi.

Vegas thình lình vỗ đầu Venice một cái, Pete liếc Vegas, vội vàng xoa đầu Venice. Vegas nói: "Giờ thì em biết bên ngoài đáng sợ cỡ nào chưa? Đó là lý do mà bọn anh muốn em học ở gần nhà để cho an toàn đó."

"Anh, vốn dĩ nửa năm rất tốt mà!" Venice ôm cánh tay Vegas: "Được rồi, em sai, đừng giận mà. Sau này em không như vậy nữa."

"Mấy cái lời thề của em, bọn anh nghe đến chán tai rồi, lúc nào cũng em sai, em sai... nhưng không có thấy em sửa sai." Macau ngồi bên Tankul thêm lời.

Tankul gật đầu với Macau, Venice gãi đầu, nói: "Một lần này nữa thôi, tin em đi. Em sẽ không bao giờ đặt mình vào tình thế nguy hiểm như vậy nữa nha?"

Kinn gật đầu, cười nói: "Vậy mấy vụ làm ăn với Yuvinsala em đi đàm phán hết đi!"

Porsche nghe xong thì kinh ngạc nhìn Kinn, sao lại bắt thằng bé làm việc này? Kim thì lại mỉm cười, Kinn bây giờ cũng giống ba ở nhà quá nhỉ?

"Tại sao?" Venice giật mình: "Sao tự nhiên lại đổ lên đầu em?"

"Thì... muốn xem em sẽ làm gì với người có ý đồ hại mình. Đây là lệnh của chủ gia tộc, em sẽ từ chối anh sao?" Kinn nghiêm giọng hỏi lại.

"Không dám, đi thì đi!" Venice xoa bụng mình, lúc định tỏ ra đau đớn thì bị Vegas liếc, Venice đành thu lại vẻ mặt đau khổ của mình.

Nghĩ tới nghĩ luôn, Venice quay sang Pete, chưa kịp nói gì thì Vegas đã nói: "Pete và Macau cũng phải đi với anh, em tự giải quyết đi nhé, vì anh thấy giờ em cũng giỏi lắm rồi."

Pete cười cười, cả đám bắt nạt một đứa nhỏ, đúng là... gia tộc này đều thù dai và nhỏ nhen như nhau. Venice biết là mình chết chắc rồi, ngày tháng yên bình đi chơi mất rồi, hiếm khi các anh đồng lòng đối phó với mình như vậy.

"Vậy cái này thì sao?" Tankul đưa nhẫn quyền lực của thứ gia lên.

Venice nhìn Vegas, Vegas nhìn Pete, Pete nhìn Macau. Macau đang ngồi cạnh Tankul, vừa quay đầu nhìn qua thì Tankul trợn mắt lên nhìn Macau. Macau liền lắc đầu với Pete, tỏ như không liên quan, anh cả mà nổi điên thì mệt lắm.

Pete chỉ đành nhìn về Vegas, Vegas hơi hất nhẹ cằm, ý là Pete nói đi, Pete suy nghĩ một chút mới hướng Tankul nói: "Không biết, không muốn đeo nữa, anh cả giữ đi!"

"Tao giữ làm gì? Thờ à?" Tankul đặt nhẫn xuống bàn: "Vegas, mày như vậy rồi mày xem Venice kìa, mày còn dạy hư cả Pete, cãi tao!"

"Anh cả à, sao cái gì cũng là lỗi của anh Vegas chứ?" Macau ngồi bên cạnh nhịn không được lên tiếng.

"Nó không sai thì ai sai?" Tankul đứng lên, chỉ tay vào mặt Vegas: "Tại mày đấy, Nice lúc nhỏ không như vậy, là do mày, nó mới thành đứa nhiều bí mật như vậy. Còn tự ý hành động... không coi anh lớn ra gì."

Vegas bị trách móc nhất thời không biết nên khóc hay nên cười còn xung quanh thì cười ầm lên. Pete tựa đầu vào đầu Venice, vòng tay ôm Venice, cánh tay sau lưng Venice lại chạm nhẹ vào eo Vegas. Vegas nhích qua, cánh tay quàng qua ôm Venice, bàn tay lại vừa hay đặt lên cổ Pete. Tankul nhìn cảnh này lập tức rút dép lên, Macau và Porchay vội ngăn cản Tankul.

"Thôi đi!" Kim nắm áo Tankul kéo ngồi xuống, sợ Porchay bị thương.

Kinn bên này đưa cho Porsche một quả nho, bình thường giờ này họ sẽ rất mệt mỏi nhưng không hiểu sao lại cảm thấy vui đến lạ thường. Venice phủ nhận chuyện liên quan đến ông Korn, Kinn và Porsche thấy nhẹ lòng hơn nhiều.

Venice cười nhìn trái rồi nhìn phải, lên tiếng: "Các anh không đeo đưa em đeo cho!"

Porsche lập tức bị nghẹn quả nho, Kinn đập mạnh vào lưng Porsche để Porsche phun ra. Porsche phun ra được quả nho rồi thì ho sặc sụa nhìn Venice khó tin, Kinn đưa ly nước cho Porsche rồi mới quay đầu nhìn Venice. Chay, Macau và Tankul ngưng ồn ào, kinh ngạc nhìn Venice, Kim có chút không tin liếc Venice.

Venice mỉm cười, nhìn qua Vegas: "Anh thấy đó, đừng để em phải gánh cái trách nhiệm này, đừng giận dỗi nữa mà."

Vegas bóp mặt Venice: "Em nhận hối lộ cái gì rồi?"

"Nhiều lắm, anh không tưởng tượng được đâu! Anh Vegas, anh đừng phạt vệ sĩ nhé, tại em nên mới như vậy." Venice kéo tay Vegas xuống, một lần nữa Venice biết mình đã ngăn cản được ý nghĩ bỏ việc của Vegas. Venice biết nếu rời bỏ gia tộc, không còn sự bảo vệ của gia tộc này, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm bởi rất nhiều kẻ thù. Venice chưa thể quên mình đã trúng đạn vì bảo vệ Vegas, càng không dám nghĩ nếu người nằm đây là Vegas, cả nhà sẽ thế nào.

Vegas chỉ đành gật đầu. Venice đã không còn vấn đề gì nữa, từ từ nhúc nhích, trượt xuống một chút để nằm rồi nói: "Các anh à, gần hai giờ sáng rồi, em ngủ được không?"

"Ừ, bé Nice ngủ đi!" Pete kéo chăn lên đắp cho Venice, tay chạm vào cánh tay của Venice.

Có lẽ do thuốc nên không quá mười lăm phút sau, Venice ngủ mất. Vegas lúc này mới đi về phía cửa sổ. Tankul đưa chiếc nhẫn đến, nói: "Vegas, đều có tuổi rồi, đừng tức giận nữa, mày bỏ đi, bọn tao cũng sẽ buồn lắm đấy."

Vegas cầm chiếc nhẫn, nghĩ một lúc thì đeo vào tay Venice. Pete bị dọa cho giật mình, nhìn chằm chằm Vegas, Vegas lại nói: "Cho thằng bé thử một lần xem còn dám đem chuyện này ra giỡn nữa không!"

Bọn họ nhìn nhau đều cảm thấy buồn cười, không biết sáng mai tỉnh dậy Venice sẽ phản ứng thế nào. Chiếc nhẫn đó lâu nay người đeo là Pete mà Pete đeo trên cổ, giờ khi nằm trên tay Venice, lại mang đến một cảm giác kỳ lạ, đương nhiên vẫn là Vegas phù hợp với vị trí này nhất và Vegas đeo thì cảm thấy rất quyền lực, Venice đeo vào lại cảm thấy... có chút khó tả.

............

"Kiran, về nhà đi!" Saran nhỏ giọng, sợ đánh thức Atid.

"Về nhà? Đó là nhà à?" Kiran cũng nhỏ giọng hỏi lại, không nhìn đến Saran, chỉ nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, trong lòng chứa đầy phiền muộn. Mấy ngày nay, Kiran nổi giận với gia đình nên chỉ cho Atid ở lại chăm sóc mà thôi.

"Anh biết em hận ba mẹ, giận anh nhưng gia tộc Theerapanyakul càng ngày càng mạnh, bọn họ đã..."

Kiran cắt lời Saran: "Anh biết sao họ càng ngày càng mạnh không? Bởi họ yêu thương nhau đấy. Ba mẹ và anh có thương em không? Mọi người có từng nghĩ nếu Thanat phản bội giết em thì sẽ thế nào không? Giờ em mới biết gia tộc ta tồi tệ như vậy đấy."

"Ran!" Saran kích động quát.

Kiran liền trừng mắt với Saran rồi lại nhìn Atid. Saran đặt tay lên vai em trai, khẽ nói: "Anh xin lỗi!"

"Không, đừng xin lỗi, do em đã tin là các người sẽ không lợi dụng em." Kiran thở dài, vỏ bọc hoàn hảo cậu hai nhà Yuvinsala mà Kiran mặc bấy lâu giờ trở thành lớp áo chú hề. Gia tộc danh giá lại giở thủ đoạn xấu xa hại người khác, nếu thành công thì hoặc là gia tộc Theerapanyakul và gia tộc Pangnuenlam chiến nhau hoặc là gia tộc Theerapanyakul và gia tộc Pulsakorn sẽ chiến nhau. Thật buồn cười, Kiran hất tay Saran ra.

Hôm bị bắt, Kiran đã cảm thấy rất kỳ lạ, sao lại chọn đi thuyền chứ? Chỉ cần bước lên thuyền, Kiran sẽ gần như mất nửa cái mạng. Trở về thấy thái độ anh trai kỳ lạ, Kiran càng tin là gia tộc mình có liên quan trong chuyện này. Hỏi mãi cuối cùng anh Saran cũng nói sự thật, sau khi biết được sự thật, Kiran đuổi hết người nhà về, chỉ xin Atid ở lại với mình. Atid không hiểu gì nhưng cũng ở lại chăm sóc Kiran.

Vừa rồi khi thăm Venice, Kiran đã rất ngưỡng mộ Venice, bởi các anh nó rất thương nó, nó có thể mỉm cười khi nhìn về các anh, đôi mắt lúc đó trong suốt không gợn chút nỗi lo. Hôm Vegas và Kim đến cứu Venice, thái độ của họ đều như nhau, không quan tâm đối phương là ai, sẵn sàng bắn bỏ đối phương nếu dám làm hại em mình, họ chỉ cần Venice an toàn. Kiran không thể ngừng so sánh trong lòng, tay vô thức đẩy lui Saran, trong lòng không hiểu nổi, một bên vì em trai có thể bất chấp nguy hiểm, bất chấp các mối làm ăn, một bên đẩy em trai vào nơi nguy hiểm để toan tính chuyện làm ăn... Vì sao cùng là gia đình, cùng là anh trai lại khác nhau xa như vậy?

Saran muốn đến gần Kiran thì Kiran lại lui bước, Saran vì muốn dỗ dành Kiran mà nói tiếp: "Theerapanyakul không tốt đẹp gì đâu! Chuyện lần này ông Korn..."

"Vấn đề là họ sao? Không, là anh, là ba mẹ lấy mạng em ra đùa giỡn. Các người đã tiếc lộ điểm yếu của em cho thiên hạ biết. Em sẽ dọn ra khỏi nhà, cho đến khi em chấp nhận được chuyện này, đừng đến tìm em!"

"Ran!" Saran hét lên.

"Anh Sa, đừng ép em đến mức phải đoạn tuyệt quan hệ người thân với các người!" Kiran cũng hét lên.

"Kiran, sao thế?" Atid bị tiếng hét làm cho ngơ ngác thức giấc, thấy Kiran khóc, Atid nhảy vội xuống giường, đi qua đỡ Kiran, tên điên này chỉ được cái miệng mạnh mẽ chứ trong lòng rất yếu mềm.

Kiran nhìn Atid: "Tao dọn qua ở với mày được không?"

"Hả?" Atid không hiểu gì hết nhìn Kiran rồi nhìn anh Saran.

Saran không nói gì nữa, quay bước rời khỏi phòng. Vụ này họ đã thua rồi, không có gia tộc nào chiến nhau, còn mất luôn niềm tin của Kiran.

Kiran ngồi xuống đất, tựa vào vai Atid: "Tao xin đấy... mày chứa chấp tao được không?"

"Nhà tao nghèo lắm đó, mày không chê thì đến!" Atid liên tục vỗ về Kiran, muốn xoa dịu Kiran dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Không chê, ở với mày... tao còn yên tâm hơn!" Kiran nói xong thì quay sang ôm Atid, bất chấp cánh tay đau, nghẹn ngào nói: "Mày đừng kể với Nice về chuyện tao và anh tao cãi nhau nhé, tao xin đấy!"

"Ờ!" Atid vỗ nhẹ lưng Kiran, sao ngủ có một chút mà Kiran lại thành thế này, còn không cho nói với Nice nữa chứ. Atid cũng từng thấy Venice căng thẳng vì chuyện gia đình nên không thấy lạ khi Kiran và Saran cãi nhau, có lẽ gia tộc lớn nào cũng bắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net