Tuổi 16: Chuyện 4 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

..................

Venice ngủ quá trưa mới dậy, xe vẫn còn mở máy lạnh khiến Venice lạnh quá. Venice tắt động cơ xe rồi xuống xe, đẩy cửa vào nhà. Trong nhà, Faris đang coi phim búp bê ma. Lại nữa hả? Faris không hề nhìn đến Venice, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào màn hình TV.

Venice đi lên phòng, tắm rửa thay đồ. Venice soi mặt mình vào gương, mấy vết thương đã lành cả rồi nhưng Venice vẫn còn cảm thấy đau mỗi khi sờ vào, ả tóc nâu đó chiến đấu rất cừ, đã đánh bầm dập hết mặt Venice đấy. Venice ra khỏi phòng tắm, mở tủ đồ ra thì thấy một tờ giấy ghi chú của Atid: 'Ngày kia dọn nhà, mày thu dọn hành lý trước đi. Chuyện xem lễ đường của anh Hang chị Kate, mày đi một mình nhé, tao có chuyện đột xuất.'

Nhà xây xong rồi à? Chuyện đột xuất là chuyện gì? Venice vò tờ giấy ghi chú bỏ vào thùng rác, càng ngày hai đứa nó càng giống nhau nhỉ, chuyện gì cũng lấy giấy ghi chú ghi. Cũng không biết là Atid bận cái gì, Venice đã định sẽ nói chuyện với Atid... thôi vậy, dọn dẹp đồ đạc rồi đi xem nơi tổ chức lễ cưới trước vậy. Venice đem quần áo mình bỏ vào vali, sau đó thu dọn luôn đồ đạc của Chayan luôn vì Chayan chắc sẽ không về trong thời gian này đâu mà đồ đạc của Chayan cũng không nhiều.

Nhìn hai chiếc vali gọn gàng, Venice thấy hài lòng, mắt dừng lại ở hộp kiếm bên giường, Venice mở ra, chạm tay vào thanh kiếm. Venice có tìm hiểu về kiếm nhưng không hứng thú lắm nên đã từ bỏ việc học đánh kiếm. Venice sớm biết Chayan mà vào chế độ chiến đấu nghiêm túc thì cũng dễ sợ lắm... nhưng khi xem lại clip vẫn rùng mình nhẹ, cô gái đó là ai nhỉ? Venice đang suy tư thì nghe đồng hồ điểm ba giờ chiều, Venice vội đeo balo đi xuống dưới.

"Đi chơi vui vẻ!" Faris vừa nói vừa chăm chú nhìn bộ phim ma, miệng nhai bánh mì, trong lòng tự hỏi Atid đi đâu lâu vậy? Cả đi cả về thì giờ phải về nhà rồi chứ? Hay là đánh lẻ với Kiran rồi?

"Bớt xem mấy cái phim này lại đi!" Venice nói xong thì đội nón bảo hiểm, lấy chìa khóa Sấm để về. Đã sợ mà cứ xem mấy phim này xong lại tự dọa mình.

Faris tập trung toàn bộ tinh thần vào phim, vẫy vẫy tay đuổi Venice đi. Thằng này giờ cũng càu nhàu y hết mấy đứa kia. Bọn này toàn già trước tuổi, đụng là càu nhàu. Venice cũng mặc kệ luôn, đi ra ngoài đóng cửa lại, nói không nghe, tối lại không ngủ được cho xem.

.....................

Venice ngừng xe lại ở một khách sạn cỡ vừa, đây là nơi tổ chức lễ cưới của anh Hang và chị Kate. Họ tổ chức lễ cưới nhưng người bỏ công tính toán mọi việc lại là Venice, cha mẹ họ đã mất, bạn bè thì ít, vòng xã hội của họ cũng hạn chế vì nghề nghiệp của anh Hang và anh Kay. Venice đã cân nhắc số tiền mà họ nói để lựa chọn nơi này, tuy nó không quá sang trọng nhưng nó phù hợp với mong muốn của chị Kate là tổ chức đám cưới ngoài trời.

Có nhiều vấn đề trong việc tổ chức lễ cưới, Venice lo gần hết rồi, lên danh sách khách mời, in thiệp, lựa chọn món ăn cho tiệc, chọn địa điểm tổ chức, chọn phong cách trang trí. Thậm chí cả nhẫn cưới cũng là Venice liên hệ nhờ Chayan giúp vì nhà Chayan kinh doanh đá quý. Giờ họ còn mỗi chuyện đi thử đồ cưới mà thôi... mà họ thử đồ chưa đấy? Họ đám cưới mà Venice tưởng mình đám cưới luôn đó.

Venice đeo balo một bên vai, lúc xoay người qua thì ba lô va trúng một người. Venice giật mình quay lại nhìn cô gái bị va trúng, vội nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý, có sao không ạ?"

Cô gái kia xoa vai, nói: "Không... sao đâu! Balo có gì mà va vào đau thế?"

Có súng... Venice có chút lo, nhìn nhìn cô gái: "Cô có sao không?"

"Không sao!" Cô gái kia đi vào trong luôn.

Venice đi theo sau, cả hai dừng ở quầy lễ tân, cô gái kia kéo nhẹ kính mát xuống, nói: "Yuki, phòng lớn đã đặt trước! Số điện thoại và hộ chiếu đây!"

"Xin lỗi cô Yuki, phòng chưa có ạ!" Lễ tân xem xong vội vàng xin lỗi: "Chúng tôi rất xin lỗi, mong cô Yuki đợi ba mươi phút nữa được không ạ?"

"Được thôi, có chỗ nào chơi gần đây không?" Yuki cũng không bực bội gì.

"Dạ bên kia có một trung tâm thương mại nhỏ, xin cô Yuki thông cảm cho!" Lễ tân chỉ qua bên kia đường.

Yuki đẩy kính mát lên, mau chóng đi ra ngoài. Lúc đi ra ngoài, Yuki quay đầu lại nhìn Venice, sao lại... có mặt ở đây chứ? Ma quỷ cũng không ám chặt như tên nhóc này, đã tránh muốn chết rồi mà còn đụng mặt nữa.

Lễ tân lúc này mới quay sang Venice: "Cậu cần gì?"

"Tôi là Victor, tôi đến xem sảnh lễ cưới của Hang và Kate!" Venice đưa ra giấy tờ đã trả tiền cọc trước.

Lễ tân kiểm tra xong nói: "Cậu Victor đợi một chút, quản lý của chúng tôi sẽ ra ngay!"

Venice gật đầu, rút ra một chiếc điện thoại khác ra, gọi hỏi: "Anh Hang, sao giờ anh với chị Kate chưa đến?"

"Anh chưa đến được, em xem rồi quyết định giúp anh đi nha!" Hang vội vàng trả lời.

"Xảy ra chuyện gì vậy anh?" Venice lo lắng, gần lễ cưới rồi, đừng có chuyện gì nha.

"Không có, phụ nữ thử đồ bao giờ cũng lâu!" Hang nói rồi cúp máy.

Thử đồ? Mai cưới rồi, giờ chưa thử đồ xong là sao? Venice biết hai người đó rất bận, một người làm bác sĩ, không có thời gian nghỉ, một người vừa mở Gara nên khá bận rộn nhưng mà mai đám cưới, họ không lo chút gì luôn sao? Venice bất lực cũng không hỏi nữa, cất điện thoại đi, cùng quản lý đi xem sảnh tổ chức lễ cưới. Khách sạn này có sảnh cỏ ngoài trời, là một địa điểm tổ chức lễ cưới được nhiều người lựa chọn vì giá cả không quá cao mà lại đẹp nữa. Để đặt được nơi này, Venice cũng mất rất nhiều công sức.

"Chỗ đó sửa lại đi, ánh sáng nơi này đã nhiều, không cần nhiều đèn vậy đâu. Hôm đó... dự báo thời tiết là nắng nhiều, có lẽ nên dùng bạt màu trời che thêm đi... đừng dùng bạt màu cầu vồng như vậy, sẽ rối mắt với bóng bay..." Venice vừa xem vừa nói, quản lý bên cạnh ghi chú không kịp.

Venice dừng bước, chợt nhớ ra mình đi coi sảnh tổ chức lễ cưới của anh Hang với chị Kate chứ không phải tổ chức sự kiện, Venice quay sang nhìn quản lý, giọng chậm lại: "Lễ cưới nên chú trọng vào cô dâu và chú rể... đúng chứ?"

"Dạ!" Quản lý thấm mồ hôi.

"Đúng rồi, hoa tươi thế nào?" Venice chưa biết chọn hoa gì trang trí nên có nói quản lý tự liên hệ vói cô dâu Kate.

"Cô dâu chưa chọn được hoa đó cậu Victor!" Quản lý lật ra một quyển bày trí nói: "Cô dâu có nói để cậu chọn luôn!"

"Tôi?" Venice lật xem, hoa quá nhiều luôn. Venice nói với quản lý: "Để tôi nghĩ đã rồi nói với anh!" Tới hoa cũng chưa chốt được là sao? Mai là tổ chức rồi mà.

Venice đi xem một vòng, nơi này đã trang trí xong rồi, bàn ghế sắp xếp xong rồi, còn thực đơn... cũng ổn rồi. Venice nhìn một vòng, sân khấu trang trí chữ rất đẹp... cỗ xe ngựa này cũng rất đẹp, nhưng... sao lại là xe ngựa màu đen vậy?

"Sao lại là màu đen vậy?" Venice không hiểu nỗi tại sao chị Kate và anh Hang chọn xe ngựa màu đen chứ?

"Cô dâu nói màu đỏ giống máu, màu trắng giống bông băng, màu xanh lá giống áo phẫu thuật nên..." Quản lý thật sự cũng rối lắm.

Venice cảm thấy trán đổ mồ hôi theo quản lý luôn, hoa tươi chắc cũng vậy chứ gì? Thật là bệnh nghề nghiệp nặng quá rồi. Venice ngưng lại một chút, suy nghĩ, chọn hoa gì thì nó phù hợp với khung cảnh này đây? Hoa hồng được không? Đúng lúc này, điện thoại lại reo lên.

"Em nghe anh Hang!" Venice vừa nghe điện thoại vừa lật xem các mẫu trang trí mà quản lý đưa.

"Giày có vấn đề rồi!" Hang cũng sắp điên rồi, cưới phức tạp quá.

Venice khó hiểu hỏi lại: "Giày anh có vấn đề à?"

"Không, anh không đi giày cũng được. Kate đạp gãy gót giày rồi... giày gót nhọn cô ấy đi không quen!" Hang nói bằng giọng đau khổ.

"Anh và chị Kate đến đây đi, em sẽ đi mua đôi giày khác cho, gửi mẫu váy cưới cho em xem nào. Lễ cưới hai người thì hai người phải có mặt xem trước chứ?" Venice không có nhiều thời gian, họ phải mau đến để chốt vấn đề. Venice cũng không để Hang trả lời, ngắt máy, quay sang hỏi quản lý: "Tôi có thể mua một đôi giày nữ ở đâu gần đây?"

"Bên kia có trung tâm thương mại đấy cậu!" Quản lý đưa Venice ra sảnh lớn.

Venice ra khỏi khách sạn, đi nhanh vào trung tâm thương mại, đến cửa hàng giày gần nhất, mở điện thoại xem váy cưới, lấp lánh kiểu này... cần một đôi giày... đôi giày trắng kim tuyến có gắn đá quý và một chiếc nơ xanh dương này... Venice chạm tay vào chiếc giày bên trái, chiếc bên phải bị một bàn tay nữ cầm lấy. Cả hai rút tay lại cùng lúc.

"Cậu lấy đi!" Cô gái kia xoay người đi.

Venice cầm giày lên, số 37, gót vuông, không quá cao, hoàn hảo. Venice định mua một đôi thôi nhưng lại sợ không ưng ý Kate, cầm đôi giày đó đi xem thêm một vòng. Hay là... cũng lấy hoa màu xanh lam đi? Venice lướt điện thoại, cuối cùng bấm gọi cho Kreena.

"Gì đó?" Kreena nghe điện thoại bằng giọng buồn ngủ.

"Nếu tổ chức lễ cưới, Kree thích hoa màu gì?" Venice kẹp điện thoại giữa má và vai.

Kreena trả lời: "Hoa hồng đỏ, càng đỏ càng tốt!"

Venice thở dài, nói: "Trừ đỏ, xanh lá, trắng ra!"

"Vậy thôi dẹp đi, lễ cưới mà không đỏ không trắng sao đẹp được?" Kreena bực bội đáp lại.

Venice lắc đầu nói: "Thôi, ngủ tiếp đi!" nói rồi ngắt điện thoại.

Gọi cho ai đây? Venice lướt danh bạ của điện thoại khác, dừng lại ở số của Flora, bấm gọi, hỏi: "Chị Flora, nếu tổ chức lễ cưới thì chị thích hoa màu gì? Trừ xanh lá, đỏ, trắng?"

Người trả lời lại là Pun: "Cậu Venice, chúng tôi đang bận nhé!"

Venice không nói gì nữa, cúp điện thoại luôn... không đúng, giờ này họ phải làm việc chứ? Thôi kệ đi. Gọi ai bây giờ? Venice lại lướt điện thoại, trong điện thoại, số của nữ giới rất ít, thậm chí số của bạn học nữ cũng không có luôn.

"Bác Yani!" Venice chỉ đành gọi hỏi đại một người.

Bác Yani vui vẻ hỏi: "Cậu chủ nhỏ có về ăn cơm tối không?"

"Có ạ, bác à, con hỏi thăm, nếu tổ chức lễ cưới thì bác thích..."

"Vàng, một mâm vàng đó cậu chủ nhỏ à." Bác Yani khẳng định chắc chắn.

Venice vò đầu, nói một cách chán nản: "Vàng ạ? Con cảm ơn!"

Vàng... hồi môn với sính lễ chứ gì? Venice từng dự một lễ cưới hoành tráng rồi là đám cưới của anh Sim và chị Lana, nhưng hai người họ làm lớn lắm, phong cách khác. Giờ tổ chức nhỏ, phong cách ngoài trời, đơn giản... không thể mô phỏng được.

Đang lúc miên man suy nghĩ, Chayan gọi đến, Venice liền bắt máy: "Gì đó Chayan?"

"Mày, cặp nhẫn mày nhờ cửa hàng nhà tao làm đấy, sao chưa đến lấy?" Chayan vừa nghe cửa hàng báo.

"Chưa lấy nhẫn à?" Venice tựa vào vách, mệt mỏi nói: "Cảm ơn nhé, để tao nhắc... à, nếu tổ chức lễ cưới mày thích hoa gì, trừ hoa đỏ, xanh lá, trắng ra!"

"Hoa? Tao không thích hoa, hỏi đột ngột không biết... à, màu thì có hồng, tím, vàng, xanh dương... Mày đang hỏi cho cái tiệc cưới ngoài trời ấy hả? Tao nghĩ màu hồng tím được đấy, không thì là xanh dương." Chayan rất nhanh đưa ra nhiều gợi ý.

Venice gật đầu, nói: "Cảm ơn, bye nhé!"

Cúp máy của Chayan xong, Venice định gọi cho những đứa còn lại nhưng lại nghĩ hỏi thì ba đứa kia chưa chắc có ý gì hay đâu. Venice nghĩ một chút mới quyết định gọi cho Hom.

"Sao đấy anh?" Hom vừa thấm mồ hôi vừa hỏi, đang luyện tập múa cho biểu diễn cuối học kỳ, mai diễn rồi.

"Nếu tổ chức đám cưới... à không, ý là... em thích hoa màu gì? Trừ màu đỏ, trắng và xanh lá ra!" Venice cũng không biết sao lại hỏi Hom nữa, em bé còn nhỏ mà.

"Xanh dương ạ? Xanh như biển được không anh? Hay là tím, em thích màu tím!" Hom cũng đưa ra gợi ý.

Venice lẩm bẩm: "Xanh dương có hoa gì nhỉ?"

"Cẩm tú cầu được không anh?" Hom vừa hỏi xong thì cô giáo gọi quay lại tập múa.

Venice bên này nghe được, cũng vội nói: "Cẩm tú cầu màu xanh dương... có lý, cảm ơn em. Ở nhà ngoan nhé, có gì gọi anh. Tập luyện cũng vừa sức thôi!"

Hom liền đáp: "Dạ!" rồi cúp điện thoại.

Ôi... Venice nhắn cho anh Hang đi lấy nhẫn, sau đó bắt đầu tìm kiếm đôi giày màu tím. Tuy nhiên Venice mệt rồi, liền quay qua hỏi nhân viên cửa hàng: "Tím... có thể giúp tôi tìm một đôi giày màu tím, gót không quá cao, tôi mua cho cô dâu nên lấp lánh một chút, tiền không thành vấn đề."

"Dạ đây ạ! Mời anh qua bên này!" Nhân viên liền đưa Venice qua một kệ trưng bày khác.

Venice nhìn qua một vòng, nhiều quá không biết chọn cái nào, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở một đôi chân thon dài mang vớ da đang duỗi ra. Cô gái đang ngắm đôi giày mình mang chăm chú, đôi giày có màu tím nhạt, có nơ, lấp lánh khá đẹp. Venice hỏi nhân viên: "Đôi đó còn không?"

"Đây là đôi cuối cùng rồi ạ!" Nhân viên có chút khó xử.

Venice liền đi qua, ngồi xuống đối mặt với cô gái đeo khẩu trang đen, tóc nhuộm highlight màu nâu rất bắt mắt, nói: "Xin lỗi cô, đôi giày cô đang mang..."

"Cậu đã lấy một đôi... còn muốn lấy đôi tôi đang mang sao?" Cô gái kia kéo kính mát xuống một chút, lộ ra một đôi mắt sắc bén.

Cô gái ở bãi giữ xe khách sạn đây mà. Venice cũng thấy ngại, xuống giọng: "Xin lỗi cô, chị gái tôi đám cưới nên... tôi nghĩ đôi giày cô mang rất hợp với váy cưới của chị tôi. Chỉ có thể mặt dày xin cô nhường tôi thêm một lần nữa."

Cô gái kia đứng lên, Venice cũng đứng lên theo. Vì đôi giày cao gót mà chiều cao của hai người có chút tương đồng, Venice nhìn thẳng vào mắt cô ta. Đôi mắt này... quen vậy?

Cô ta chìa tay ra, nói: "Cho tôi xem thử ảnh váy cưới đi, chứ tôi không muốn nhường đôi giày này."

Venice đưa điện thoại cho cô gái đó xem. Xem xong, cô ta đi lại kệ giày, lấy xuống một đôi màu tím đậm, có dây lụa cột lên cổ chân, nói: "Đôi này đi, đôi tôi đang mang không hợp đâu."

"Chắc chứ?" Venice cảm thấy màu tím rất đậm, sợ không phù hợp với váy.

"Tin tôi đi!" Cô ta nháy mắt với Venice một cái rồi đẩy kính mát lên.

Venice cũng không hỏi thêm, cầm lấy, nói: "Cảm ơn cô nhé!" nói rồi xoay hướng định đến quầy thu ngân.

"Hoa cẩm tú cầu màu xanh có ý xin lỗi và hối hận đấy. Đừng dùng hoa đó cho đám cưới!" Cô gái nhắc nhở, ngồi xuống ghế, tay tháo mắc cài giày ra.

Venice đứng sững lại, nói: "Cảm ơn cô gái xinh đẹp tốt bụng!" Nói rồi đi thẳng đến quầy thu ngân.

Nhân viên nhanh chóng tính tiền và báo số tiền với Venice. Venice đưa thẻ rồi nói: "Tính luôn cả đôi giày đó cho cô gái kia." Nhân viên gật đầu, quẹt thẻ rồi cho giày vào túi, đưa cho Venice.

Venice đi rồi, Yuki mới tháo kính mát ra, mặt mũi còn chưa thấy, đã khen đẹp, đúng là đồ dẻo miệng. Yuki nói: "Trừ đôi này ra, lấy hết tất cả những đôi tôi đã thử nãy giờ."

"Cậu kia đã tính tiền đôi giày này cho cô rồi!" Nhân viên báo lại.

Đã tính tiền rồi? Yuki nhìn đôi giày, mắt nhìn không tệ đâu, cũng có năng khiếu thời trang lắm... chỉ là... Yuki cũng không làm khó nhân viên, đã được tặng thì ngu gì không lấy chứ?

.....................

Hang và Kate đến xem lúc gần sáu giờ, Venice đưa giày cho họ, nhìn qua cặp nhẫn cảm thấy hài lòng. Nhà Chayan kinh doanh đá quý nhiều đời rồi, nhẫn được thiết kế riêng thật sự rất đẹp và đặc biệt. Hai bên nói chuyện bàn bạc một lúc, cuối cùng chọn hoa cẩm tú cầu màu hồng và hoa oải hương tím. Chị Kate có vẻ rất thích đôi giày tím... Venice xem như hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Venice về nhà kịp giờ cơm tối. Khi xuống xe, chân Venice đụng nhẹ vào thân xe, vẫn cảm thấy đau nhẹ. Ả tóc nâu đó đá mạnh quá, chân không gãy nhưng bị thương nặng, tới giờ vẫn chưa ổn hoàn toàn.

Đi vào phòng ăn, Venice thấy anh Vegas đang nhéo má của anh Pete nên đưa tay gõ vào cửa hai tiếng, thật là... về nhà kiểu gì cũng thấy mấy cảnh này.

Vegas thấy Venice thì liếc một cái, hỏi: "Mua cái gì ở cửa hàng giày nữ vậy?"

Pete kéo tay Vegas ra khỏi mặt mình, hồi nãy đã cằn nhằn chuyện này, Pete nói vài câu thì Vegas nhéo má Pete. Pete cứ thấy bực bội và buồn cười thế nào đó với tính cách của Vegas, nếu Venice không xài tiền thì Vegas sẽ thắc mắc mà Venice xài tiền thì Vegas bực bội. Vegas ăn nhầm cái gì vậy? Nhưng Venice mua giày nữ cho ai cơ chứ?

"Em mua hộ bạn thôi! Mai người ấy làm đám cưới, em có báo rồi đó!" Venice đưa tay định lấy đùi gà, đói quá.

Vegas vỗ nhẹ lên bàn tay của Venice: "Rửa tay rồi mới được ăn!"

"Em lên tắm đi, bọn anh đợi!" Pete xoa má mình, Vegas điên khùng.

Venice chạy lên lầu. Vegas quay sang Pete, nói: "Vậy là lại không mang vệ sĩ theo nữa!"

"Hơn hai tháng rồi, anh còn lo chuyện đó à?" Pete chống cằm, mấy tháng này yên lắm, không có gì xảy ra luôn mà Venice không chống lại việc có vệ sĩ đi theo nữa.

Vegas lại nói: "Venice lấy toàn bộ băng ghi hình resort về xem, em có biết chuyện đó không?"

"Biết chứ, còn cho người điều tra từng người mẫu nữa."

Sau khi công ty người mẫu đối tác giải thể, Kim và Macau cho điều tra nhưng bọn họ từ nhân viên đến người mẫu... người thì chết vì tai nạn, người thì mất tích, người thì không biết gì, chẳng thu được kết quả nào. Vegas thấy Venice bình tĩnh lạ thường, không nổi nóng, không gấp rút, chỉ bình tĩnh xem xét lại các vấn đề. Dù đã nhận thông tin từ Kim và Macau nhưng Venice vẫn cho điều tra lại từ đầu cứ như sợ bỏ sót gì đó.

"Đấy, miệng thì nói không điều tra đâu nhưng cái tay nó rồi cái chân nó..." Vegas định mắng thì Pete quay sang, đưa hai tay lên nhéo má Vegas, tức giận của Vegas bị dập tắt phân nửa.

"Em ấy ngồi yên thì anh lo em ấy bị trầm cảm, em ấy hành động thì anh lại lo em ấy sẽ gây chuyện. Vegas, anh sao đấy? Chúng ta đều biết rõ là khi em ấy thi xong và vết thương lành lại thì em ấy sẽ hành động mà." Pete phát hiện ra dạo này Vegas để ý Venice hơn trước rất nhiều.

"Không biết, thấy nó cứ im im, chẳng biết tính toán cái gì nên mới lo! Càng ngày càng không hiểu được nó." Vegas thở dài, hai tay đưa lên áp vào má Pete, dạo này Pete gầy đi rồi, tại Venice hết, làm Pete lo lắng không ăn uống gì nổi.

Venice sớm không còn là đứa suy nghĩ đơn giản nữa rồi, Vegas đoán không ra Venice nghĩ gì nên càng không đoán được hành động của Venice. Venice nghi ngờ cái gì mà kiểm tra lại băng ghi hình ở Resort chứ? Kim và Macau cũng đã coi rất nhiều lần rồi.

"Mình đi đâu chơi vậy anh?" Venice chạy xuống sau khi tắm xong, tay cầm đùi gà lên cắn một miếng to rồi hỏi tiếp: "Anh Macau lại không về à các anh?" Pete lúc này mới rút tay lại, kéo tay Vegas ra khỏi mặt mình.

"Đang giai đoạn hoàn thiện lại khu bị nổ nên Macau hai ngày tới không về đâu nhưng sẽ về kịp chuyến du lịch." Pete nhìn Venice ăn như chết đói thì thấy lạ, trưa giờ chưa ăn gì sao?

"Đi Ai Cập!" Vegas trả lời câu hỏi đầu tiên của Venice.

"Làm gì bên đó hả anh?" Venice ngưng lại, đi Ai Cập làm gì?

"Ngắm xác ướp!" Vegas cầm nĩa lên bắt đầu với món mỳ Ý.

Đi Ai Cập ngắm xác ướp? Venice hoang mang vài phút rồi nhìn sang anh Pete đang ngơ ngác. Vegas mặc kệ họ, tiếp tục ăn.

Pete đụng nhẹ vào vai Vegas: "Tại sao?"

"Tại anh muốn xem thử... xác ướp cổ đại và đồ quỷ nhỏ lúc bị thương vừa rồi có giống nhau không!" Vegas lấy muỗng múc cho Pete một ít cà ri vào dĩa cơm.

Pete cầm muỗng lên, Venice khó hiểu đã đành, Vegas còn khó hiểu hơn. Đang bình yên kéo cả nhà qua Ai Cập ngắm xác ướp... mà bàn với anh cả chưa đấy?

Kỳ nghỉ này là đi Ai Cập ngắm xác ướp? Giờ đổi ý về nhà Atid ngủ được không? Đúng là... hết ăn nổi mà. Venice lau tay vào khăn giấy, điện thoại rung lên, Venice bấm vào, thấy người gửi tin nhắn thì chau mày, Ramit? Sao tự nhiên anh ta gửi tin nhắn cho Venice vậy? Anh ta gửi tin nhắn là một đoạn clip, Venice bấm vào xem thử.

Mới xem được mười giây, Venice đứng thẳng dậy làm ghế bị đẩy lui, phát ra âm thanh làm Vegas và Pete giật mình, quay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net