Tuổi 16: Chuyện 4 (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.....................

Nắng... nóng...

Venice nằm vật vã trên chiếc xe du lịch hai mươi bốn chỗ, máy lạnh trên xe này không làm Venice dễ chịu, ngược lại càng thêm khó chịu hơn. Bên trên, anh Pol không ngừng quạt cho anh Tankul bằng hai cái quạt điện, anh Tankul thì ôm chặt một bao nước đá đang tan ra, bất chấp sẽ ướt chiếc áo thun sặc sỡ của anh ấy, mái tóc vừa nhuộm đỏ bết chặt trông thật là thảm hại. Bên dưới, anh Pete đã đẩy anh Vegas ra, cầm chiếc quạt điện chạy bằng pin đưa lên mặt, mồ hôi chảy nhễ nhại vì nóng nên không cho ôm ấp gì cả. Cách lối đi là vị trí ngồi của anh Macau, anh ấy đang rất điềm tĩnh gõ máy tính, Atum bên cạnh đang cầm quạt cho anh Macau. Vệ sĩ trong xe cũng nằm la liệt, ban đầu họ định tách vệ sĩ ra ngồi riêng xe nhưng anh Pete không đồng ý vì lo sợ sẽ có chuyện, vậy là họ thuê xe to ngồi chung luôn... và giờ họ rũ rượi thảm hại y hệt nhau.

Rõ ràng Ai Cập mùa đã bớt nắng nóng rồi, nhưng nhìn xem... bên ngoài nắng vàng ươm luôn, nắng đến nỗi Venice muốn ngất vì nóng, ở nhà đã nóng, ra đến đây còn nóng hơn, nóng đến mức anh Tankul không thể ca hát nổi nữa. Ừ... anh Vegas đã thành công tạo ra một chuyến du lịch trong im lặng vì ai cũng sắp chết nóng rồi. Venice nhìn ra ngoài, với cái nắng này, chắc đầu của Venice và đầu của anh Tankul sẽ tỏa sáng vì anh Tankul vừa nhuộm tóc đỏ còn Venice nhuộm màu xám khói.

Xe dừng lại ở khách sạn, sau khi Nop và Ning làm thủ tục xong, bọn họ di chuyển như xác sống lên phòng và ngã lên giường mệt mỏi. Khách sạn này có hồ bơi, bar và casino cùng những nhà hàng tuyệt vời, được đánh giá là khách sạn bậc nhất ở Ai Cập. Venice mở nước lạnh đầy bồn tắm để ngâm mình, mệt thế này... biết vậy ở nhà cho rồi.

Điện thoại reo lên, Venice lười biếng ấn nghe rồi mở loa ngoài, giọng anh Porchay vang lên: "Nice à, cả nhà thế nào? Sao anh cả lại la hét đòi về vậy?"

"Vì nó nóng quá đấy ạ, để em đi xem thế nào. Anh đừng lo nhé!" Venice vừa nói dứt câu là anh Porchay cúp máy rồi, Venice mệt mỏi rời khỏi bồn tắm, mặc quần vào trước, còn cái áo đâu? Quên lấy cái áo rồi.

Venice quay lại phòng với một vẻ mặt bực bội, thật là... than thở lại gọi anh Porchay làm gì chứ? Anh Tankul có thể gọi trực tiếp cho Venice mà. Người trong phòng đang xếp quần áo đều ngưng lại nhìn Venice, cậu chủ nhỏ trong màu tóc mới có chút không quen, cậu chủ vốn không thích nhuộm tóc nhưng vì chiều cậu cả Tankul mới nhuộm đó.

Anh Vegas đã tách họ ra, mỗi người ở một phòng để cho vệ sĩ ở cùng bảo vệ họ, Venice ngủ cùng Ray, Mon và Ning. Anh Tankul ngủ cùng anh Pol, Nop và Nuem. Đương nhiên anh Pete phải ở một phòng riêng cùng anh Vegas. Còn lại những vệ sĩ khác sẽ tự chia phòng ở với nhau.

"Cậu chủ ổn chứ?" Ning nhìn Venice một cách lo lắng, nắng nóng là thiên địch của cậu chủ nhỏ.

"Tôi nghĩ tôi sẽ bốc hơi luôn đó Ning!" Venice quay lưng lại, lấy một bộ quần áo đơn giản.

"Cậu chủ à, cậu đi thẩm mỹ trị sẹo đi!" Ning thấy lưng Venice thì hơi sợ, sẹo đầy luôn đó, thủy tinh đúng là độc mà.

"Không thích, nào tôi bắt được ả ta, cho ả chết lên chết xuống thì tôi mới đi xóa sẹo!" Venice mặc áo sơ mi mỏng bên ngoài, bên trong là áo thun sát nách, mặc ít quá ra ngoài chắc nắng táp đen mất.

"Người ta cũng không nhẹ hơn cậu đâu. Cậu là nam, vài cái sẹo không sao, nữ giới có sẹo thì họ đau hơn nhiều." Mon thấy vẻ mặt cay cú của cậu chủ thì lại hơi buồn cười, không hỏi cũng biết người ta bị không nhẹ hơn cậu chủ đâu.

"Thì biết vậy tôi mới cố tình vật cô ta lên đống thủy tinh đó, tôi muốn cô ta đời này kiếp này nhớ rằng gây sự với tôi phải lãnh hậu quả khủng khiếp." Venice nói xong thì đi ra ngoài đóng sầm cửa lại.

"Cậu chủ cay thế này... lo cho vợ cậu chủ ghê!" Mon thấy lo cho người tương lai sẽ ở cạnh cậu chủ nhỏ, bà chủ Pete đôi khi cũng phát khùng với ông chủ Vegas mà.

"Sao mày chắc cậu chủ có vợ?" Ray đột nhiên hỏi lại.

Mon cười nói: "Tầm này mà bảo lấy chồng, chắc liệm nhiều người lắm. Đúng không anh Ning?"

Ning mở máy tính lên, có chút thờ ơ nói: "Anh lo là cả vợ cả chồng đều không có luôn. Giống ông chủ Vegas ở tính cố chấp và thù dai đã đành rồi còn giống nốt tính đanh đá của bà chủ Pete, khi cậu chủ nhỏ lên cơn điên còn dữ dội hơn cả cậu cả Tankul, chửi người không thua cậu Porchay và đánh nhau không thua cậu Porsche. Tính vậy trừ phi gặp một người điên hơn, ngang hơn, còn không thì..."

Thì ế đi! Cậu chủ nhỏ của họ độc miệng lắm đấy, chỉ là ở nhà toàn người lớn tuổi hơn nên cậu chủ nhỏ ít khi bộc lộ điều này.

Ray lại nói: "Cậu Faris thì sao?"

"Ngang ngược không bằng, đánh nhau cũng không bằng, nói chuyện cũng nói không lại nốt. Hôm ở bệnh viện không thấy hả? Cậu Faris ngán cậu chủ nhà mình luôn mà." Mon phủ nhận ngay, đừng nói là cậu Faris ngán, ai cũng ngán luôn.

Cậu chủ nhỏ có một gương mặt thân thiện, giao diện trông cũng tuyệt chỉ là tính tình thì... nếu không thân thiết thì cậu chủ nhỏ sẽ mang một chiếc mặt nạ nhã nhặn, có phần ngây thơ để lừa đối phương. Còn một khi đã thân rồi và chọc giận cậu chủ nhỏ đi thì biết, ăn chửi và ăn đánh ngay, chửi người ta không cãi được mà nếu ai đó dại đột mà vung nắm đấm lên thì xác định là chết chắc luôn.

"Có bằng hay không thì anh không biết vì chúng ta không có mặt ở mọi cuộc tranh cãi của họ mà. Về phía ông chủ Vegas, ông ấy lo lắng cũng có lý, tính tình cậu Faris có chút... kiểu vừa quẹt một que diêm, cậu ấy đã tạt hẳn một can xăng vào..." Ning ngưng gõ máy tính, nói tiếp: "Ông chủ Vegas lo cậu chủ nhỏ nhà mình sẽ chết cháy thôi."

"Ôi anh Ning, anh Nop từng nói chắc chắn với ông chủ Vegas và bà chủ Pete là cậu chủ nhỏ nhà mình cũng đâu có vừa gì mà lo lắng chi cho mệt, nếu cậu Faris tạt xăng thì cậu chủ nhỏ nhà mình cũng là dạng đổ thêm dầu hỏa đó." Mon nói xong thì ôm bụng cười, cậu chủ nhỏ đôi lúc cũng xấu tính lắm.

"Tôi châm lửa đốt ba người bây giờ!" Venice quay lại phòng.

"Ơ? Cậu chủ Tankul cho cậu về sao?" Mon ngưng cười, cả mặt cứng ngắt, bình thường cậu chủ Tankul không thả cậu chủ nhỏ về nhanh vậy đâu.

Ray và Ning cũng bất ngờ đến ngơ ra, tưởng là cậu chủ nhỏ đi luôn không về chứ. Thôi chết rồi, nói xấu bị nghe hết rồi.

"Anh ấy ngủ rồi, có vẻ quá mệt rồi." Venice dỗ một lúc là anh cả ngủ luôn. Venice nằm lên giường, kéo máy tính ra, nói: "Anh Vegas cứ lo xa thôi, bộ bọn tôi ngu đến nỗi đã phóng hỏa còn ở yên đó cho chết cháy à?"

Venice đi chơi là để các anh không cằn nhằn chứ trong lòng không muốn đi, chỉ muốn điều tra mọi chuyện thôi. Venice xem lại thông tin mà Atum gửi cho mình, kết quả điều tra này Venice đọc đi đọc lại rồi nhưng vẫn không thấy có gì lạ, lúc sơ tán... chỉ mỗi Baya bị kẹt lại thôi nhưng Mon theo sát Baya cũng không phát hiện gì.

Điện thoại Ning reo lên, Ning bắt máy hỏi: "Cái gì đó Pun?"

Pun liền nói: "Cô Jessi muốn nói chuyện với cậu Venice vì gọi cho cậu Wik không được."

Ning quay sang nhìn Venice: "Cậu chủ nhỏ, cô Jessi muốn nói chuyện với cậu!"

Venice nhận điện thoại, nói: "Chào cô Jessi!"

"Chào cậu Venice, tôi đã xem đoạn clip đó và thật sự tôi không có ấn tượng về diện mạo của cô ta vì lúc đó di chuyển gấp quá, tôi đã đụng vào cô ta. Mà tôi cứ tưởng cô ta là người trong đoàn trợ lý của ban tổ chức vì cô ta hỏi tôi là tôi có muốn ăn gì trước giờ diễn không, tôi nói rằng tôi chỉ ăn táo cho bữa tối nên không cần lo." Jessi gấp gáp nói một tràng.

"Giọng cô ta... cô Jessi có nghe ra là ngữ điệu của miền nào không?" Venice đã xem clip và không nhìn rõ họ nói gì vì họ đều đeo khẩu trang.

"Xin lỗi cậu Venice, thành thật là tôi không nhớ luôn... vì lúc đó quá ồn, khi nào cậu có thời gian để sắp xếp gặp tôi nói chuyện? Tôi nghe sự việc và rất sợ đấy..." Jessi nói đến đây thì im, cố gắng tỏ vẻ sợ hãi nhìn vào mắt Pun.

Venice nghĩ đến lời anh Kim, cuối cùng chỉ có thể nói: "Không cần đâu, có gì cứ nói trực tiếp với Pun nhé." Nếu trực tiếp Venice đi nói chuyện với Jessi chắc chắn anh Kim sẽ đưa Venice vào bệnh viện.

"Chào cậu!" Jessi rất nhanh trả điện thoại cho Pun.

Venice trả điện thoại cho Ning, Ning bấm ngắt máy. Ray liền hỏi: "Sao rồi cậu chủ?"

Venice lắc đầu, nhìn clip qua mấy giây vậy thì Venice đã chắc chắn là không có thông tin gì mới từ Jessi, cô ta chịu về công ty nói chuyện đã ngoài mong đợi rồi. Mặt khác, Jessi là vợ bé của ông lớn nào đó nên việc tra hỏi cô ta cũng không tốt lắm.

"Cậu có vẻ rất nghi ngờ các người mẫu, sao vậy cậu chủ?" Ning thấy rõ ràng là Venice nhắm thẳng vào số người mẫu trình diễn luôn chứ không hề nhắm vào nhân viên hay phục vụ.

"Thân hình của ả đã đánh nhau với tôi rất là chuẩn, chuẩn đồng hồ cát luôn đó nên tôi mới nghi ngờ là phe người mẫu. Nếu có người cũng ở lại như cô Baya thì sao?" Chắc chắn không kiểm soát được vì lúc đó rất hỗn loạn.

Hôm đó họ cài bom ở gần sảnh đón khách, khi đó mọi người đều tập trung ở sân khấu, việc cài bom ở sảnh đón khách là để phân tán bớt lực lượng, một khi phát hiện có bom, vệ sĩ sẽ tản đi khắp nơi để kiểm soát. Có lẽ kẻ thù hơi xui khi hôm đó có Atid, Atid không dùng mạng chung nên khi hệ thống mạng bị hack, nó không bị ảnh hưởng và phát hiện ra sự việc rất sớm, bọn chúng chưa kịp cài bom khắp nơi.

"Baya bảo lúc đó chỉ ở trong nhà vệ sinh khóc chứ không ra ngoài, hoàn toàn không biết bên ngoài thế nào nhưng lúc vào nhà vệ sinh đúng là có vài người mẫu nữa vào. Baya chạy ra khi nghe tiếng hét của cô Kree lúc cúp điện." Mon nói một cách tự nhiên.

"Mất đâu chữ 'cô' rồi?" Venice ngưng lại động tác gõ máy tính, nhướng mày lên: "Thân lắm sao mà gọi thẳng tên nhau vậy?"

Mon bị Venice nói thì nhìn qua hướng khác, lại bắt gặp ánh mắt sắc bén của Ning, chỉ đành ụp mặt xuống giường. Venice không nói gì, cầm điện thoại bấm vài cái. Mon nghe tiếng điện thoại của mình thì ngồi dậy xem thử.

"Cậu chủ nhỏ?" Mon gần như hét lên khi tài khoản nhận được một số tiền lớn từ cậu chủ nhỏ.

"Lấy tiền đó đi hẹn hò đi, hẹn hò với giới người mẫu tốn kém lắm." Venice úp điện thoại của mình xuống giường.

Ning cũng bất ngờ không kém, hỏi lại: "Cậu chủ nhỏ không cấm?"

"Cấm gì? Đi lấy vợ hoặc đi lấy chồng cũng được, các anh sẽ đỡ nhiều chuyện hơn đó." Venice nói xong thì bị Mon ôm lấy, Venice vỗ nhẹ vào bắp tay Mon.

Lúc thu nhận Mon làm vệ sĩ, Mon gần như không có khả năng chiến đấu, còn gầy yếu hơn cả Atid nữa. Tới giờ cũng sáu bảy năm rồi, Mon đã rất chăm chỉ để trở thành vệ sĩ riêng của Venice, chỉ đáng tiếc... Mon và Ray cương quyết bỏ học, không chịu đi học nữa, nếu không giờ đã vào đại học rồi.

Ray cũng dựa vào Venice, gật gật đầu, nói: "Người nên đi lấy vợ trước là anh Ning đây!"

Bọn họ bật cười, Ning à? Ning chỉ biết học và làm việc thôi, hoàn toàn phù hợp với tiêu chí của anh Vegas và trở thành vệ sĩ đắc lực nhất của thứ gia chỉ sau Nop, kêu ra ngoài có người yêu, khó lắm. Nghĩ đến đây, Venice quay sang nhìn Ray, Ray được huấn luyện và được chọn theo Venice từ lúc Venice mười hai tuổi và Ray cũng giống Ning luôn, học tập, rèn luyện, làm việc suốt ngày, cực kỳ lười ra ngoài nên Ray cũng đáng lo nốt.

"Anh Nop trước!" Ning trực tiếp đẩy chuyện này qua Nop, người không có mặt ở đây.

"Đúng là phải kiếm người làm mai cho Nop thôi!" Venice gần như buông bỏ căng thẳng khi nói đến vấn đề này.

"Cậu tìm được người thì nên nghĩ đến ông Krub trước!" Ning nhắc nhở.

Lời nhắc của Ning trực tiếp đạp Venice xuống mặt đất, thôi bỏ đi, không mai mối gì cho ai cả. Đợt vừa rồi, Krub đụng phải cục lửa Faris nên mới thôi phiền Venice, nếu không thì lại có chuyện mất.

"Niceeeeee!" Anh cả Tankul hét toáng lên.

Tiếp đó là giọng của anh Pol: "Ôi cậu chủ, đừng hét lên như thế mà."

"Mới ngủ có gần một tiếng mà dậy rồi à?" Venice đóng máy tính lại, vơ vội điện thoại và súng.

Ning, Mon và Ray vội vàng lấy trang bị, giờ cũng trưa rồi, hẳn là họ đi ăn sau đó đi chơi luôn. Venice vừa đẩy cửa phòng, một tấm vải trắng đã phủ lên đầu Venice.

"Phải quấn quanh cổ cho giống người Ai Cập!" Tankul vừa nói vừa quấn đầu và cổ Venice lại.

"Ngừng lại, em ấy sẽ nghẹt thở mất!" Macau lên tiếng ngăn cản, người ta dùng che nắng, Tankul dùng siết cổ à?

Venice gỡ tay anh Tankul ra, Tankul liền bày ra vẻ mặt bực bội với Macau. Venice cầm lấy tấm vải, tùy tiện đội lên đầu rồi quấn quanh cổ, hỏi: "Anh Pete và anh Vegas đâu?"

"Đã xuống nhà hàng trước rồi, đi nào!" Macau kéo Venice.

Venice khoác tay kéo anh Tankul đi cùng, anh cả vẫn hờn dỗi lắm cho đến khi Venice nháy mắt với anh cả một cái. Suy cho cùng, anh cả còn ở đây đã là quý lắm rồi, lần này cả nhà họ đến nơi xa xôi nóng bức và không hề báo trước với anh cả để anh chuẩn bị tâm lý nhưng anh cả vẫn rất cố gắng ở bên họ, thật không dám nghĩ anh cả mà quay về thì chuyến đi này sẽ chán cỡ nào.

Bọn họ ăn trưa trong nhà hàng của khách sạn, sau đó đến khu di tích cổ ở thủ đô Cairo rồi đến kim tự tháp tham quan, điểm đến của buổi chiều là sông Nile, nơi mà khi hoàng hôn buông xuống cực kỳ đẹp. Venice và anh Tankul đều muốn lên thuyền đi dạo sông một chút nhưng anh Vegas lắc đầu, muốn ở trên bờ hơn. Cuối cùng, Venice phải lôi cả anh Pete và anh Vegas lên thuyền còn anh Tankul kéo anh Macau lên, nào nào... đã đến đây rồi thì chơi hết mình chứ? Họ có năm ngày bốn đêm để chơi thôi đấy.

Bọn họ đã bỏ số tiền lớn để bao trọn con thuyền, anh Tankul chụp ảnh gửi vào nhóm chung, lúc này các anh ở nhà mới biết họ đi Ai Cập. Anh Porchay là người phản ứng đầu tiên với một nhãn dán sợ hãi.

Porsche: Nhà mày đến đó làm gì vậy Pete?

Porchay: Anh cả, anh quay về ngay đi, xác ướp sẽ đem anh đi đấy!

Tankul: Không, tao đang ở một nơi đẹp lắm, tao sẽ cưỡi lạc đà đi con đường tơ lụa đến xứ sở ngàn lẻ một đêm và ôm lấy xác ướp!

Porsche: Anh điên à? Con ma nào ám anh đấy?

Sau tin nhắn của Porsche thì không ai nói gì nữa. Để đi chơi, toàn bộ thứ gia đã để điện thoại vào chế độ im lặng, Venice và Macau đều cảm nhận được điện thoại rung liên tục nhưng không ai rút điện thoại ra xem. Macau phải khó khăn lắm mới ngưng công việc lại được, việc của Macau là quản lý Resort, từ khi nó mở thêm cái thứ hai thì Macau gần như không về nhà nữa.

Venice đứng lặng ngắm hoàng hôn, ngay giây phút này, nếu chụp một tấm ảnh Venice cũng không biết gửi cho ai và cũng không thể gửi cho ai ngoài người thân nhưng Venice lại thấy lười trả lời tin nhắn nên sẽ không chủ động nhắn tin làm gì. Trong một năm này... đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, có lẽ... chỉ là có lẽ thôi... năm sau sẽ không yên bình nữa.

"The end of the day is beautiful or bad based on our perceptions of sunset!" Macau đột nhiên lên tiếng như an ủi Venice và ngón tay chỉ về một hướng.

(Kết thúc của một ngày đẹp hay xấu dựa trên sự nhìn nhận về hoàng hôn của chúng ta!)

Venice như tỉnh lại, nhìn theo tay Macau về nơi mũi thuyền. Dưới nắng hoàng hôn màu vàng nhạt pha chút đỏ cam, có cả sự lóng lánh do dòng sông phản chiếu nắng mặt trời, anh Vegas và anh Pete chỉ đứng nhìn nhau và mỉm cười, họ giao tiếp bằng ánh mắt đầy tình cảm chứ không bằng bất cứ lời nói nào. Họ cứ như vậy, đồng hành cùng nhau gần mười bảy năm rồi, có cãi vã, có hờn giận nhưng họ chưa bao giờ rời xa nhau bởi họ đã không thể sống thiếu nhau.

Venice chụp lại khoảnh khắc này rồi quay sang nhìn anh Macau: "Maybe the sunset is beautiful, but can you smell loneliness in the air?"

(Có lẽ hoàng hôn rất đẹp, nhưng anh có thấy mùi cô đơn trong không khí không?)

"That's exactly how I feel!" Tankul gần như hét lên.

"Don't bother us!" Vegas đột nhiên lên tiếng làm họ có chút giật mình, vẻ mặt Vegas bực bội khi nghe thấy giọng của Tankul hét lên.

"Cái gì?" Tankul lập tức xông lên, ôm lấy Pete, nói: "Pete là của tao, nó vốn là của tao, mày ở đâu ra cướp nó rồi làm như việc nó thuộc về mày là hiển nhiên vậy, giờ mày phải trả Pete cho tao!"

"Anh điên à? Pete phải ở với tôi, còn anh xuống sông chơi với cá đi!" Vegas gỡ tay Tankul ra khỏi người Pete.

"Hai người làm gì vậy? Cứu với! Thả tôi ra!" Pete bất lực không biết làm sao với hai người này, đột nhiên nhớ lại thời gian đầu mới sang thứ gia ở, Vegas và Tankul đã giành giật Pete ngay giữa phòng khách thứ gia.

Venice ôm bụng cười một lúc rồi mới chạy đến ôm lấy anh cả, Macau bên này ra sức giúp anh Vegas kéo anh Pete, bốn người bọn họ giằng co nơi mũi thuyền trông rất buồn cười. Mon lấy điện thoại ra quay lại đoạn clip này và chụp vài tấm hình, cái này chắc cậu chủ nhỏ sẽ thích lắm.

Sự việc kết thúc khi Venice bị chóng mặt và suýt ngã xuống sông. Pete đã đẩy cả hai ra và ôm chặt lấy Venice, bọn họ lập tức xuống thuyền. Trông vậy chứ sức khỏe Venice không tốt lắm đâu, thằng bé dễ bị sốt, dễ bị mệt khi trời nắng nóng, tuy nhiên vừa chạm vào Venice, Pete liền biết Venice giả vờ. Sau khi xuống thuyền thì Venice lập tức hồi phục, mỉm cười chạy đi, bao nhiêu năm trôi qua, chiêu này vẫn hữu hiệu để ngăn cản mọi cuộc cãi vã đấy. Bọn họ chỉ đành bất lực với Venice, ai bảo đứa em này luôn có lắm trò khiến họ dù bực vẫn thương chứ. Lịch buổi chiều của họ còn dạo chợ một lúc nữa rồi mới về khách sạn nên họ phải nhanh chân lên trước khi đến giờ ăn tối.

Đêm xuống, Venice xuống hồ bơi bơi đêm, chênh lệch nhiệt độ của Ai Cập tương đối lớn, ngày nóng đêm lạnh nên ít ai xuống bơi giờ này lắm. Venice bám vào thành hồ bơi và giật mình khi thấy anh Vegas.

"Lúc chiều giỏi ghê!" Vegas khoanh chân ngồi trên bờ, dù mọi người đều biết Venice chỉ giả vờ thôi nhưng đại khái là không ai đi vạch trần, trò này đã luôn hiệu quả từ khi Venice còn là đứa trẻ năm tuổi kìa.

"Em chỉ có chiêu đó để ngăn cản cãi nhau thôi, anh không thể nhường anh cả được sao?" Venice lấy đà bật lên bờ ngồi cạnh anh Vegas, Mon đem khăn tắm choàng lên vai Venice.

"Cái gì cũng được trừ Pete, Macau và em!" Vegas sẽ không nhường gia đình nhỏ của mình cho ai cả.

"Sao lại có em trong đó nữa?" Venice quay sang nhìn Vegas, hỏi: "Anh đang nghĩ gì vậy?"

Vegas nhìn Venice một cách suy tư, Venice tháo kính bơi và nón bơi ra, hơi nghiêng đầu dựa vào vai anh Vegas, nói: "Anh cả chỉ nói vậy thôi chứ sẽ không làm thế đâu, mười sáu năm rồi chứ có phải mới một năm sáu tháng đâu mà anh như thế? Mà anh Pete đâu mà ra đây tìm em? Anh Macau nữa chứ, anh ấy không ngừng làm việc luôn sao anh?"

"Tankul là người nói ra sẽ làm, Pete từng bế em về chính gia và không muốn quay lại thứ gia. Hiện tại, Pete phải dỗ dành tên ngốc đó còn Macau thì trở thành tên cuồng công việc." Vegas trả lời bằng giọng hờn dỗi, đầu dựa vào đầu Venice, từ khi Venice lớn đến giờ, thằng bé ít khi dựa vào người Vegas nữa.

"Thì ra là không có vợ mới nhớ tới em trai!" Venice đưa tay ôm anh Vegas, bất chấp sẽ làm ướt chiếc áo thun của anh Vegas, nói tiếp: "Ôi anh, chiều anh cả chút đi, em và anh đều biết là chuyện anh Pete rời xa anh là rất khó mà? Còn anh Macau thì... anh ấy có vẻ đã tìm được đam mê của mình."

"Nice, em có bao giờ nghĩ em sẽ rời khỏi gia đình mình không?" Vegas không trả lời câu hỏi của Venice mà hỏi một câu khác.

"Em từng bỏ nhà đi rồi mà?" Venice đáp lời một cách do dự, tự nhiên lại nhắc chuyện này.

Vegas thẳng đầu dậy, xoay qua nhìn Venice, lúc này Venice cũng đang xoay mặt qua nhìn Vegas. Hai người họ đều đang tự hỏi tại sao đối phương lại hỏi mình như vậy?

"Đó là thời trẻ con chưa hiểu chuyện của em!" Vegas không muốn nhắc lại lúc Venice mười ba tuổi nữa.

Thật ra chính Vegas cũng không hiểu bằng cách nào mình, Pete, Macau có thể kiêng nhẫn với đồ quỷ nhỏ này. Venice lúc đó vừa bướng, vừa cứng đầu, vừa ngang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net