Tuổi 17: Chuyện 2 (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

............

Cuộc đua ngựa kết thúc, Venice xuống ngựa, tháo nón bảo hiểm đưa cho người giữ ngựa, nói cảm ơn với họ rồi đi về phía Hom. Sau lưng Venice là Prim, Prim im lặng tháo nón nhìn theo bóng dáng Venice, trong lòng vô cùng khó hiểu, Venice chỉ dừng lại ở biết cưỡi ngựa thôi chứ không giỏi đâu. Sao lại đòi thi cái này?

Hom đưa khăn lau mồ hôi và chai nước cho Venice rồi nói: "Anh giỏi quá!" Dù anh trai thua thì trong mắt Hom anh trai vẫn là nhất.

Chayan vỗ vai Venice, không ngờ Venice cưỡi ngựa được còn cưỡi khá như vậy. Tuy nhiên, so với người đã học ba năm như Prim thì làm sao thắng được. Venice thua Prim rồi. Mà thằng Prang thật là... bó tay luôn, thi cái này nó cũng để em gái nó ra đua, SKK tương lai chắc giao cho Prim chứ giao cho Prang thì chắc phá sản sớm.

"Venice!" Prim lên tiếng gọi.

"Sao?" Venice quay qua nhìn, sao tự nhiên gọi thẳng tên vậy? Ôi thôi kệ, gọi gì cũng được.

"Cảm ơn nhé!" Prim cuối cùng cũng hiểu nụ cười khi nãy của chị Kreena, thì ra ngay từ đầu Venice đã muốn nhường anh em họ.

"Chưa chắc tôi giúp được, khoan vội cảm ơn đã. Lần sau đừng tùy tiện quỳ xuống trước mặt ai nhé."

Venice nói xong thì đi về phòng trước. Khi nãy đã bàn với anh Tankul rồi là về tới thành phố, Venice sẽ ra thẳng sân bay đi đón anh rể cùng anh Tankul nên giờ phải chỉnh trang một chút cho sạch sẽ. Nói sao thì anh rể cũng là bác sĩ có đôi mắt kính hiển vi mà.

Prang đi đến đưa cho Prim cái khăn, Prim nhìn Prang một cách mệt mỏi, chỉ cứu đúng lần này nữa thôi đó. Prang lúc này mới cười lấy lòng, may mà có em gái sinh đôi. Prim không để ý Prang nữa mà nhìn theo Venice.

"Mê rồi à?" Kreena quơ tay trước mặt Prim.

"Chị Kreena, nói gì vậy?" Prim kéo tay chị Kreena xuống.

"Nói sự thật thôi!" Faris cười nói: "Nhìn nó không chớp mắt luôn, kiểu này nó vuốt mái lên một cái là đổ cái rầm với nó luôn đó."

Hom nhéo cánh tay Faris một cái, Kreena thục vào bụng Faris một cái, cả hai liếc xéo Faris, sao mà chọc hết người này đến người khác vậy? Faris ăn đau thì ngậm miệng lại, sao tự nhiên mình bị cả hai đánh vậy chứ? Nói sự thật mà.

Atid và Kiran xuống ngựa, Kiran nói nhỏ với Atid: "Thật sự nhiều khi không hiểu Nice nó nghĩ gì luôn đó, cứ vậy rồi nói sao hết cô này đến cô khác vì nó mà rung động."

"Nó đánh giá cao sự hối lỗi với... nói thật nhiều khi nó còn đội ơn mấy người này cho nó có cớ chuyển trường đó. Nhưng có một điều tao khẳng định là nó chẳng để ý ai đâu, cả nam cả nữ." Atid cũng nói nhỏ với Kiran, tính khí Venice đó giờ là muốn gì phải làm cho bằng được, có chút bất chấp thủ đoạn, nó không thích học trường quốc tế, không muốn giao du với đám con nhà giàu vì... đại đa số đám con nhà giàu sẽ giống như Prang và Gum vậy. Còn về yêu đương... tuyệt vọng một cách khó tả luôn vì nó với ai cũng phũ phàng.

"Nó không ngại bị nói là con vợ bé sao?" Kiran luôn e dè không dám nhắc với Venice chuyện này, chuyện tình cảm thì cho qua đi vì Venice khá là khó chiều đấy.

"Ba mẹ trong mắt nó là anh Vegas và anh Pete mà, nên tao nghĩ nó có buồn cũng buồn một chút thôi, vấn đề là lúc đó là tin đồn quá ầm ĩ đến mức anh Pete và anh Vegas lo sợ nó gặp nguy hiểm, buộc nó phải chuyển trường. Mà nhớ lại lúc đó... bao nhiêu từ khó nghe về mẹ nó đều tuông ra hết, tao nghe mà tức thay nó, đã ai biết nó thế nào đâu mà đồn thổi lung tung, đồn qua tận trường mới luôn rồi nó mới va chạm với Chayan đấy. Giờ học bên kia với Faris thấy nó vui vẻ hơn nhiều, thằng Pen rồi May rồi Yaimai đều rất tử tế."

"Vụ với Chayan là do Chayan ghi thù Venice vì tao mà!" Kiran mỉm cười khi nhắc lại chuyện này, năm đó hình như Venice mười ba tuổi... đúng rồi, cái bí mật năm mười ba tuổi của Atid và Venice đến giờ chưa có nghe kể.

Atid im lặng, nhắc chuyện này thì Atid không muốn nhắc đến. Nói chung là trong quá khứ đã từng quen biết nhau, giờ chơi chung với nhau là tốt lắm rồi. Atid tháo nón bảo hiểm ra đưa cho người giữ ngựa. Kiran vuốt ve con ngựa vài cái, nói lời cảm ơn với nó rồi mới tháo nón bảo hiểm trả cả nón lẫn ngựa cho người giữ ngựa. Đợt này đi chơi họ học được thêm kỹ năng mới.

"Chayan à, cảm ơn nhé!" Prim qua một lúc mới lấy lại bình tĩnh, hướng về Chayan nói chuyện để thay đổi chủ đề. Trong lòng có thích nhưng... chênh lệch như vậy, người ta sao để mắt đến mình chứ?

Chayan nói: "Không có gì. Đúng rồi, Prang nó còn nghiện đó nên..." nói đến đây Prang liền lắc Chayan, đừng nói thẳng ra như vậy chứ.

Mọi người đã biết rồi, Chayan có nghiện một mình đâu mà giấu làm gì nữa. Prim nói: "Prim biết rồi. Prim sẽ bắt anh ấy cai nghiện!" Chayan còn cai được thì Prang phải làm được.

"Mày chơi được với một đám tốt nên lên mặt ghê nhỉ?" Prang nói như hờn dỗi.

"Phải, tao chơi được một đám tốt nên tao rất tự hào!" Chayan nói rồi bỏ đi, sẽ không có ai tốt với Chayan hơn những người này.

Faris đưa tay ôm vai Kreena và Hom, nói: "Đừng làm khổ em gái của mình nữa thằng vô dụng kia."

"Mày là thằng nào mà dám..." Prang hét lên, Prim quay sang đánh đầu Prang một cái.

Kiran lập tức nhíu mày, Prang liền ngậm miệng lại, không dám nhìn ai nữa. Từ đầu Prim đã cảm nhận ở Faris có gì đó nguy hiểm hơn hẳn những người khác nên rất kiêng dè với Faris mà Prang không nhận ra sao? Kiran lắc đầu, biết thân thế của Faris rồi đừng có giật mình hoảng lên nhé, xem lúc đó còn dám hét lên không. Trong cả đám mắng được Faris chỉ có hai người là Venice và Atid thôi đấy.

Faris nói: "Tao chỉ là đứa đã mất hai cô em gái nên thành thật chia sẻ cảm nhận với mày là... mày đừng gây chuyện để em gái mày gánh nợ nữa. Lần này, Nice nó nice thật nên em gái mày toàn vẹn, mày không nghĩ trường hợp em gái mày gặp chuyện với kẻ xấu sao?"

Prang lắp bắp: "Tao... tôi..."

"Nói nhiều thì cũng ráng hiểu nhiều giùm tao đi." Faris quay đi, kéo theo cả Kreena và Hom.

"Ôi trời, sâu sắc quá!" Kreena cười trêu.

"Tại chị Kree không biết thôi chứ nào giờ anh Faris là người vô cùng sâu sắc mà!" Hom cũng khen ngợi Faris.

Faris gật đầu với Hom, nói: "Em hãy khai sáng cho bà chị già của em về anh đi, suốt ngày cứ xem anh là đứa lông bông!"

"Ủa chứ sai chỗ nào? Lông bông rõ ràng còn gì?" Kreena nói lại, tay đấm vào bụng Faris, lại nói Kreena già này.

Kiran ôm vai Atid, nói: "Bọn tôi về trước nhé!"

"Chào nhé!" Atid giơ tay lên chào.

Prang nhìn theo hai người họ rồi nhìn Prim: "Em nghĩ họ có kết cục tốt đẹp hơn anh Pat của chúng ta không?"

"Em không biết, xã hội này nói thoáng thì thoáng với ai đó chứ chưa bao giờ thoáng với những người... có tình cảm với người đồng giới cả. Em thật sự rất ngưỡng mộ nhà Theerapanyakul, có thể chấp nhận tình cảm của con cháu mình... không ép chết con cháu của mình." Prim chớp mắt liên tục, ngăn nước mắt rơi.

Prang ôm em gái mình, nói: "Có khi là cái vỏ thôi!"

"Có một câu nói là muốn biết một đứa trẻ có gia đình hạnh phúc hay không thì hãy nhìn vào sự tự tin của nó. Kể cả thua cuộc nhưng gương mặt của người đó chưa từng mất vẻ tự tin, em tin rằng... Venice đã sống rất hạnh phúc." Prim ôm cánh tay anh trai: "Mình về thôi, em tin công ty được cứu rồi!"

"Đợi chút, anh muốn tìm Chayan, anh muốn nhắc nhở nó thêm một lần nữa!" Prang cảm thấy phải đi nói chuyện lại với Chayan một lần nữa, Chayan rất tin May mà May rõ ràng là...

Prim kéo anh trai lại, nói: "Nói thật, em không tin là May lại giúp Gum đâu, May rất ghét Gum."

"Prim, anh không bịa chuyện, đến em cũng không tin anh sao?"

"Nói thật, em nghĩ là Gum nó vu khống cho May thì có. Giờ nó chết rồi, chết không đối chứng!" Prim nói đến đây, nhìn vẻ mặt hờn dỗi của anh trai thì nói: "Tùy anh, em đợi một tiếng thôi đó!"

...............

"Cậu Atid!" Yidao đi đến trước mặt Atid, từ sáng đến giờ Kiran kè kè đi theo Atid, không có cơ hội nói chuyện riêng.

Atid đang ký thủ tục với lễ tân khu nghĩ dưỡng thì dừng lại, quay sang nhìn Yidao: "Có chuyện gì sao?"

"Lời khuyên của tôi, cậu không nghe sao?" Yidao nhìn chằm chằm vào mắt của Atid.

Atid gật đầu, đáp lời: "Nghe rồi!"

"Cậu nghĩ mình vượt qua định kiến xã hội này được sao? Hai người không chỉ bị rào cản giới tính còn bị rào cản giàu nghèo đấy. Dừng lại đi trước khi hai người đều bị tổn thương." Yidao tiếp tục nói.

Thật ra Atid đi trước có vài bước thôi, mấy người kia đang ở hành lang gần đó, họ nghe được lời Yidao thì nhìn nhau một cách bực bội. Kiran định bước ra thì Venice đưa tay giữ lại. Bên này Kreena cũng cực kỳ tức giận chuẩn bị lao ra thì bị Faris cùng Hom giữ lại. Lúc nãy Prang kéo Chayan qua một bên, cứ kêu gào muốn nói chuyện nên họ mới đứng lại đợi Chayan và để Atid đi ra sảnh làm thủ tục trả phòng thay cho Chayan đó.

Atid gật đầu, im một lúc lâu mới nói: "Tôi không biết tôi có vượt qua rào cản được không, cũng chẳng biết sau này sẽ đau khổ cỡ nào, tôi chỉ biết hiện tại nếu bọn tôi chia xa, tôi và Ran đều sẽ rất đau khổ. Cô là người ngoài, chuyện không liên quan đến cô, đừng chọc mỏ của mình vào. Tôi đã nhẫn nhịn cô rất nhiều, cô nên mừng vì cô là nữ, chứ nếu là nam cô đã ăn đấm rồi. Đừng có động tay với Ran thêm một lần nào nữa, cũng đừng có nhắm vào Venice, nói năng lung tung vu khống cho nó. Tôi không thích và sẽ không nhịn cô nữa!"

Lễ tân nghe vậy liền làm rơi chùm chìa khóa lên bàn, cười tươi đến mức muốn vỗ tay. Yidao quay sang trừng mắt với lễ tân, lễ tân ngồi xuống, tỏ vẻ xem thường, trong khu nghỉ dưỡng nhỏ này, họ đều biết đây là khách quý của chủ họ, cậu Chayan nên đương nhiên lễ tân ở phe Atid.

Atid quay đi tiếp tục hoàn tất thủ tục trả phòng với lễ tân, mặc kệ Yidao. Atid đã nhịn mấy vụ rồi nhé, con người chứ bộ thánh thần hay sao mà nhẫn nhịn mãi chứ?

Yidao tức đến đỏ mắt, khi nãy bị Prim chửi cho một trận, giờ lại bị Atid nói lại, dậm chân quay đi. Trong lòng quyết trả mối thù này nên bước đi cực kỳ mạnh, tiếng giày cao gót va chạm sàn nhà thật là đau đầu.

"Mẹ tao đỉnh vãi!" Faris cười ngoác miệng, buông Kreena ra, Venice nói chuẩn thật, đừng thấy Atid hiền rồi quá đáng, chơi với Venice lâu như vậy sao mà hiền được chứ? Cũng may là con này nó là nữ chứ nó là nam thì... chắc còn bị nặng hơn.

"Đó giờ luôn đỉnh, tại bình thường là Nice xù lông lên trước khi Atid kịp xù lông thôi!" Kiran cười cười.

"Bọn tao là mèo à mà mày nói xù lông?" Venice nhíu mày.

"Không khác mấy đâu!" Kiran hiếm khi có tâm trạng vui vẻ để đùa.

"Tao ra nói em trai tao chia tay với mày ngay... à... phải nói là đừng có yêu mày vì hai đứa bây đã chính thức đâu!" Venice chọc lại.

Faris đập vào vai Venice một cái, gì vậy? Tự nhiên đi đốt nhà người ta vậy?

"Không chơi, không vui!" Kiran lập tức đổi sắc mặt, nói: "Đến khi mày có người yêu, tao sẽ cho mày biết tay."

"Ôi sợ quá!" Venice nhìn Kiran tỏ vẻ sợ, nói: "Mày sẽ làm gì tao và người yêu tương lai của tao? Làm gì nào?"

"Đủ rồi, anh nói gì vậy anh trai?" Hom đập vào vai Venice một cái, học đâu ra thói thấy người ta yêu nhau là chọc ghẹo vậy? Tính xấu đó.

Faris ôm Kiran lại, nói: "Kệ ông cậu già của con đi ba, kệ đi!"

"Nhắc mới nhớ... Kiran nó phải kêu tao bằng chú, nó mà quen em trai tao thì tao nên gọi... đau Kree!" Venice bị Kreena nhéo cho một cái thật mạnh.

"Ngậm cái miệng lại đi!" Kreena quát lên, bắt đầu giống y chang bác Tankul rồi đấy.

Venice bị la thì lại càng muốn chọc. Lúc vừa mở miệng thì Faris kéo lại, chỉ sau lưng, Venice quay đầu nhìn Prim, chuyện gì nữa vậy?

"Venice, chúng ta nói chuyện một chút được không?" Prim đi đến trước mặt Venice, nãy giờ thấy họ đứng đùa giỡn cùng nhau, Prim không cách nào lên tiếng được.

Bọn họ ngưng giỡn, nhìn nhau. Venice chỉ đành gật đầu, chủ động đi ra ngoài vườn cùng Prim. Lại chuyện gì nữa?

Faris đợi hai người đi xa rồi mới hỏi: "Có tỏ tình không? Đi theo nhiều chuyện được không?"

"Không, con trai!" Kiran nắm cổ áo Faris ghì lại, cái thằng này, máu nhiều chuyện của nó cao hơn cả chiều cao của nó đấy.

Venice cùng Prim đi ra ngoài, đến đoạn rẽ vào vườn cây thì gặp phải nắng, nắng ở đây khá gay gắt nên Venice nhắc: "Cô đi bên trong đi!"

"Tôi muốn gửi lại áo thôi!" Prim đi vào bên trong hành lang, hai tay đưa túi giấy đựng áo ra.

Venice cầm lại, hỏi: "Vết thương sao rồi?"

"Prim ổn, cảm ơn nhé!"

"Chuyện nhỏ mà!"

Prim đứng lại, nói: "Về những lời anh tôi nói trước kia..."

"Không sao đâu, nói sự thật thôi. Tôi thật sự là con của tình nhân." Venice không có ý định dừng lại, bước chân chậm đi về phía trước. Venice không phủ nhận điều này, đây là sự thật, sau này ra đời không người này nói thì cũng có người kia nói thôi, việc gì phải cãi lại hay giải thích cho mệt, quan trọng là họ có dám đến trước mặt mà nói hay không thôi, còn nói sau lưng thì kệ đi.

Prim nhanh chóng đi theo Venice, nói: "Tôi chỉ muốn thay anh tôi nói một lời xin lỗi tử tế!"

"Nghe này, sau này nếu người ta có đánh chết thằng Prang thì mặc kệ nó. Con gái luôn dễ thiệt thòi hơn là con trai trong khá nhiều trường hợp đấy, cô đừng ra mặt thay nó nữa. Tôi về trước đây!" Venice cười nhẹ rồi đi ngược vào trong. Từ nhỏ, anh Pete đã dạy Venice về việc tôn trọng phụ nữ và ưu tiên bảo vệ người già, trẻ em và phụ nữ, Venice luôn tuân thủ điều đó.

Prim đứng yên đó, qua một lúc mới chạy theo Venice, dù người ta nói gì thì Prim vẫn phải xin lỗi tử tế. Prim chạy theo đến đoạn rẽ thì dừng lại. Venice cho cả túi áo vào thùng rác rồi đi nhanh vào trong. Prim cúi đầu xuống, đứng lặng một chút rồi đi lại, nhặt túi giấy từ trong thùng rác lên, đi hướng ngược lại.

Venice đi vào trong không quay đầu lại, khi May trả lại đồng phục, Venice cũng vứt bỏ, đơn giản là Venice không mặc lại đồ mà người khác đã mặc, tránh cho bị gắn thiết bị hay gì đó. Mặt khác, cũng không cho phép người ta có tâm tư gì với mình nên cứ vứt bỏ cho nhanh.

"Thế này nhé, tao sẽ lưu ý và cẩn thận, mày đừng nói như vậy với ai nữa!" Chayan nói nhanh, đi nhanh như muốn thoát khỏi Prang.

Venice dừng bước, Prang và Chayan nói nãy giờ chưa xong nữa hả? Vụ gì vậy chứ? Hai lần rồi nhé, Prang đang cố giải thích hay nói gì với Chayan vậy?

"Một câu nữa thôi!" Prang kéo Chayan đứng lại.

"Cái gì nữa?" Chayan cũng đứng lại, cáu gắt nhìn Prang.

Prang hỏi: "Sao mày chơi với cái đám đó vậy?"

"Cái đám đó?" Chayan trừng mắt với Prang, gọi cái kiểu gì vậy?

Prang vội sửa lời: "Ý tao là... Venice nó có thể giống Gum, rồi thằng gì đó... cái đầu nó xanh rêu đó, trông nó cũng chả đàng hoàng gì. Thằng mà Kiran thích nhìn cũng ăn chơi luôn."

"Mày muốn ăn đòn không?" Chayan chỉ tay vào mặt Prang.

Prang lùi lại, nói: "Tao thật lòng lo cho mày đó!"

"Được, vậy tao sẽ cho mày biết tại sao tao chơi với tụi nó. Lúc bọn tao bị bắt cóc chung, tụi nó đã bảo vệ tao, đặc biệt là Venice, tao là kẻ từng làm tổn thương nó mà nó vẫn cứu mạng tao, nhiêu đây thôi là đủ chứng minh Gum không có cửa so với nó. Ban đầu, tao từng hoài nghi là nó diễn nhưng không, cho đến giờ, nó vẫn tốt với tao, trong vụ với nhà thằng Gum, là nó chỉ điểm cho tao về nói ba tao cách để cứu lấy gia tộc tao. Khi tao muốn tự tử, là nó và anh nó kéo tao lại đấy. Thằng đầu xanh rêu mà mày nói... là tao không xứng chơi với nó, mày biết nó là ai không? Nó là ông chủ trẻ nhất trong giới đó, nó là hậu duệ của nhà Pangnuenlam đấy. Nó cũng là đứa đầu tiên phát hiện ra tao bị trầm cảm và phải uống thuốc ngủ. Còn người mà Kiran thích, Atid đấy, nó là đứa bạn đầu tiên hỏi tao xem tao có thể ăn gì và dị ứng cái gì để nó biết mà nấu cơm cho tao, tay tao bị cương ngựa cắt trúng là nó phát hiện băng bó cho tao. Cả bốn đứa nó biết tao bị trầm cảm nên luôn ngầm chiều theo ý tao, muốn mắng tao cũng cố kiềm chế lại, là tao không xứng được ở nhóm đó, mày biết không? Mày đừng bao giờ nói đụng vào tụi nó nếu không đừng trách tao."

Chayan nói một tràng rồi quay đi. Prang đứng lại ngơ ngác, vừa quay đầu thấy Venice thì giật mình sợ hãi lui lại. Venice đi đến trước mặt Prang.

Prang lắp bắp: "Tôi... chỉ hỏi..."

"Sống không tử tế cũng chẳng sao, sống chó với ai cũng được... nhưng tốt với em gái mình đi, đừng bắt cô ấy phải quỳ xuống vì ai nữa." Venice vỗ nhẹ vai Prang, cười rồi đi vào trong.

Venice xuất hiện, Kreena lập tức kéo tay Venice: "Nói gì vậy? Có tỏ tình hay gì không?" đây cũng là câu hỏi của Faris đấy.

"Có ai sẽ thích một người chỉ mới gặp một ngày chứ?" Venice nhìn Kreena một cách rất bất lực, tình cảm là phải từ từ, có quá trình.

"Có đó!" Chayan và Faris chỉ tay vào mặt Kiran, một cuộc gặp lúc mười ba tuổi đã khiến Kiran rung động và thích Atid. Kiran vỗ nhẹ vào hai cái tay đang chỉ vào mặt mình.

"Anh, có đó, trên đảo có hai anh chị gặp nhau trong lễ hội, ba ngày sau đòi cưới luôn." Hom cũng tiếp lời.

"Mọi người tò mò muốn biết... Prim đã nói gì với tôi sao?" Nice nhìn qua một lượt.

Mọi người gật đầu liên tục, Venice cười, đeo khẩu trang lên, nói: "Vậy thì... tôi càng không kể!" Venice nói xong đi thẳng ra ngoài, mau về thôi.

"Ơ..." Cả đám la lên chạy theo Venice, bọn họ về thành phố thôi.

Prim nhìn theo bóng họ, nói: "Anh đã để mất người bạn tốt là Chayan rồi đó. Em nghe chị Kree nói... màu tóc mà mấy người đó nhuộm là Chayan tư vấn đó... em nhớ khi còn chơi chung với anh, Chayan có bao giờ nêu ý kiến gì đâu mà giờ Chayan lại tự tin mắng anh như vậy. Thôi vậy, mình về đi anh, em thấy mệt rồi!"

"Xin lỗi Prim, anh hứa không bao giờ anh gây chuyện cho em giải quyết nữa, anh sẽ cai nghiện... em đừng giận anh nữa." Prang dựa vào vai Prim.

"Đồ ngốc này... có khi em là chị của anh nên em đã nhường anh ra đời trước đấy." Prim cười dựa vào anh trai mình, sao mà bỏ được, đây là anh trai của Prim mà.

"Vâng, chị gái, chúng ta về thôi!" Prang đẩy Prim chạy trên hành lang, về nhà thôi.

............

"Chayan!" Kreena lay Chayan dậy.

Faris lái xe nhìn kính chiếu hậu rồi hỏi: "Gì đó công chúa? Để nó ngủ đi!"

Lúc lên xe, Kreena cứ bắt Chayan ngồi cạnh mình, mà Kreena ngồi đâu là Hom ngồi cạnh. Cuối cùng, Hom, Kreena và Chayan ngồi hàng giữa, Venice ngồi ghế phụ lái, còn Atid và Kiran ngồi hàng cuối. Cưỡi ngựa vốn rất mệt mỏi nên ai cũng lăn ra ngủ hết rồi, Kreena đánh thức Chayan làm gì?

"Tôi có chuyện muốn nói mà!" Kreena nói giọng hơi nũng nịu với Faris.

Chayan mở mắt, kéo kính mát xuống hỏi: "Sao đấy công chúa?"

"Chayan có biết Patimon không? Pat thiên tài đó?"

Chayan ngơ ra nhìn Kreena, ai cơ?

Kreena nói tiếp: "Pat, anh trai của Prim và Prang, thiên tài học cùng năm của Kree. Người đã nhảy lầu tự sát cùng người yêu của mình đó. Cặp đồng tính nổi tiếng của trường Ran đó..."

"À... là vụ đó... Patimon là anh của Prang và Prim à?" Chayan rất bất ngờ, ngồi thẳng dậy nhìn Kreena, chợt nhớ ra Prang đã từng nói nhưng lúc đó... Chayan không quan tâm lắm vì cảm thấy chẳng liên quan gì tới mình, giờ nghĩ lại... nếu Prang tệ thì Chayan cũng tệ không kém.

"Ờ, Kree hỏi bạn học cũ rồi mới biết, sau vụ tự tử đó, bà mẹ của họ phát điên, người ba thì... giờ cũng nằm viện rồi, chả trách tự Prim phải đi cầu xin Nice!" Kreena đã thấy lạ khi Prim đến cầu xin rồi nên mới đi tìm hiểu.

"Sao giờ mới nói? Lỡ Nice nó không tha cho hai người đó rồi sao?" Faris đạp thắng xe dừng đèn đỏ, quay lại nhìn Kreena.

"Trời ơi, hồi nãy bạn mới trả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net