Tuổi 17: Chuyện 2 (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...............

"Faris, ăn cơm nè!" Atid gọi Faris.

Faris đặt điện thoại xuống, đi qua cầm muỗng lên, nói: "Chút tao có công việc đi trước đây, nào gọi được cho Chayan nhắn tin cho tao nhé!"

"Ờ!" Atid quay sang Venice: "Nice, qua ăn lẹ!"

Venice gõ máy tính nhanh hơn nói: "Chờ chút đi, đang có cái hợp đồng..."

"Ăn nhanh cho Ran rửa chén rồi làm gì thì làm, mày đụng vào rồi bọn tao lại phải dọn!" Atid gào lớn hơn nữa, có ăn thôi mà gọi hết đứa này đến đứa khác, đã nấu rồi có mỗi chuyện ăn thôi cũng chậm chạp nữa là sao?

"Làm gì cằn nhằn suốt vậy!" Venice gập máy tính lại, đi qua bàn.

"Tao cằn nhằn vì ai? Muốn nghe chửi không?" Atid long mắt lên.

"Thôi, ăn này!" Venice chịu thua.

Bốn đứa cầm muỗng lên chuẩn bị ăn thì cửa nhà bị đẩy mở, Chayan xuất hiện với vẻ mặt mệt mỏi. Bốn người họ ngưng lại nhìn về phía Chayan, nó bay về... lại về đột xuất nữa là sao?

"Đừng hỏi gì hết, tao đi tắm đã!" Chayan đặt hết đồ ở cửa rồi tháo giày, đi lên lầu.

"Nó bị gì vậy?" Faris khó hiểu, lại có chuyện gì à?

Kiran ngưng ăn đi ra nhặt áo khoác lên, vé máy bay bên trong rơi ra, Kiran quay lại ra dấu với mọi người lại đây. Venice đi qua xem thử rồi nhìn Kiran, hôm qua nó cúp ngang rồi bay về luôn sao? Nhưng giờ đáp là cách đây bốn tiếng... nó đã đi đâu mà về mặt mày tệ như vậy?

Atid nhặt balo lên và kéo vali vào nhà, vali vừa di chuyển thì bung ra, đồ bên trong đổ ra hết. Faris thấy vậy thì đi qua, giúp Atid một tay, sao cứ như nó vơ đồ đi vội lắm vậy.

Kiran cầm balo muốn dựng dậy thì balo chưa cài khóa, laptop bên trong tuột ra ngoài. Venice cầm laptop lên thấy còn ấm thì nói: "Cái thằng này... đi vội đến mức máy chưa tắt luôn này, đưa bộ sạc cho tao đi, tao cắm cho nó, lát nữa mở máy chơi game hết pin lại cằn nhằn."

Kiran đưa bộ sạc cho Venice, vì Chayan chưa quấn dây bộ sạc lên nên khi lôi bộ sạc ra thì điện thoại cùng vài thứ linh tinh rơi ra ngoài hết, có cả một lá thư trong đó. Kiran cầm đọc: "Nếu không muốn bị bại lộ thì đưa tôi số tiền khiến tôi hài lòng hơn đi"

Faris ngó qua rồi hỏi: "Thư tống tiền à?"

Venice cắm sạc máy tính xong thì mở máy tính lên, gõ nhẹ vào ô cảm ứng chuột để tắt máy tính. Âm thanh phát ra từ laptop làm bốn người họ giật mình nhìn nhau, âm thanh này... tiếng cầu cứu, xin tha của một cô gái...

Venice lấy lại bình tĩnh, gõ gõ mấy cái, khóa màn hình mở ra, đập vào mắt họ là đoạn clip còn đang xem dở, người nữ trong đó là... chị Menin. Venice dập máy tính xuống, quay đầu nhìn ba đứa còn lại...

"Má, cái đ* ..." Faris định chửi thì nhìn lên lầu, Chayan nó xem chưa? Chắc chắn là nó xem rồi.

"Nó không tự tử đó chứ?" Kiran hỏi xong thì chạy lên lầu, đập cửa, Chayan chốt cửa rồi.

"Chayan, mày mở cửa ra, có gì nói ra, mày không giải quyết được, tụi tao giải quyết cho." Faris đập cửa.

Atid chạy đi lấy chìa khóa dự phòng, Venice đẩy nhẹ Faris và Kiran ra, tháo chiếc nhẫn ở ngón giữa ra, bẻ thẳng rồi đưa vào ổ khóa, vặn một chút mở cửa ra. Đập vào mắt họ là thuốc vung vãi khắp phòng, Kiran đi vào phòng trước, nhặt một viên thuốc lên, là thuốc ngủ, cả đám nhìn nhau rồi đập cửa phòng tắm.

Chayan mở cửa, quấn khăn tắm nhìn cả đám: "Sao vậy?"

"Thay đồ xong xuống nói chuyện!" Kiran đi lại nhặt từng viên thuốc lên, cố kiềm chế giữ bình tĩnh.

Faris thì không như vậy, hét lên: "Mày làm cái quái gì vậy? Mày..."

Venice giữ Faris lại, nói: "Tao đã đụng vào laptop của mày, tao xin lỗi, tao..."

"Không sao, tao..." Chayan nghĩ đến là không thở nổi, đóng sầm cửa phòng tắm lại, Venice đã thấy rồi sao? Là bốn đứa này thấy rồi sao?

Kiran đem từng nắm thuốc vứt vào thùng rác rồi nói: "Atid, nấu thêm gì cho nó ăn đi, Faris mày xuống ăn cơm đi lát còn đi."

"Nhưng..." Faris lo lắng.

Kiran lặp lại: "Để tụi tao xử lý cho, hôm nay tao và Nice trống buổi tối. Tao xin mày... mày làm thêm vụ nữa là Nice giận mày luôn đó, mày năn nỉ nó bao lâu nó mới chịu nói chuyện với mày, mày nhớ không?"

Mới rồi, vấn đề về chị Salim đã khiến Kiran hiểu lầm một chút. Venice đang khuyên Kiran bình tĩnh thì Faris trực tiếp đưa ra tin tức về chị Salim làm Kiran phát điên chạy về nhà. Venice tìm ông nội của Kiran đến để mang Kiran đi, tại nhà Kiran, Venice lại bị mẹ Kiran chọc giận, khiến cho Venice giận cả Faris lẫn Kiran luôn và về nhà không thèm nghe điện thoại. Venice mới rã đông cho Faris và nói chuyện lại bình thường với Kiran có mấy ngày thôi đó.

Atid nghe vậy thì kéo Faris xuống lầu. Venice giúp Kiran nhặt thuốc lên, giọng nhỏ lại: "Mày... lát nữa nói gì đây? Tao phải..."

"Tao... không biết phải nói gì luôn. Giả thuyết trước đó mày nói càng ngày càng có lý rồi." Kiran ngồi xuống sàn nhà, chưa bao giờ thấy nặng nề như vậy.

"Nó không phải giả thuyết." Venice thở dài: "Từ đầu tao đã khẳng định rồi là chị Menin..."

"Tại sao mày khẳng định như vậy?"

Venice ngồi xuống cạnh Kiran, nói: "Tao từng cứu hai cô gái suýt bị cưỡng hiếp trong cùng một ngày... tao còn nhớ lý lẽ lúc đó của kẻ xấu là... ai bảo đẹp quá làm gì. Chị Menin và May đều rất đẹp. Nhưng vấn đề là... ai gửi cái clip này cho Chayan chứ? Họ có mục đích gì?"

Kiran đem thuốc bỏ vào túi rác, đi lại gõ cửa: "Chayan, thay đồ ra ngoài đi, mày còn định né tránh nữa sao?"

"Tụi bây xuống dưới trước đi!" Chayan trả lời.

Venice nói: "Tụi tao đợi mày!" nói rồi kéo Kiran xuống dưới.

Bên dưới, Faris đang an ủi Atid, sắc mặt Atid cũng kém lắm. Kiran vội vàng đi qua: "Sao vậy?"

"Tao..." Atid nhìn Venice, đoạn clip khi nãy so với cảnh thật mà họ từng thấy còn nhẹ lắm nhưng... nó kích thích ký ức cũ.

"Không sao, qua hết rồi!" Kiran an ủi.

Atid gật đầu, cố gượng cười. Venice khoát vai Atid: "Thôi nào, mày cũng chuẩn bị đi làm đi."

"Tao nhắn May thay ca cho tao rồi, tao không còn tâm trí nữa." Atid thật sự không ổn chút nào.

Faris thở dài nói: "Tao cũng muốn ở nhà..."

"Mày cứ đi công việc của mày đi, tao sẽ gọi cho mày!" Venice vỗ nhẹ vai Faris. Faris gật đầu, xuống bàn ăn cơm xong lên lầu thay đồ chuẩn bị đi.

Venice tựa lưng vào ghế sofa, thở dài, năm đó hai người được Venice giúp đỡ là Flora và Lana. Atid cũng chứng kiến mọi việc như Venice nên ám ảnh lắm. Kiran chỉ ôm vai Atid. Bọn họ quá sốc đến mức không nói chuyện nổi, việc chứng kiến như vậy quá khủng khiếp so với phim ảnh rồi.

Faris đi lên lầu xong thì lại quay xuống: "Tao tắm bên phòng mày nhé Ran!" Chayan nó vẫn không ra khỏi nhà vệ sinh.

"Ừ!" Kiran đáp theo rồi dựa người ra sau.

Đúng lúc này, điện thoại của Venice vang lên, Venice nhìn dãy số rồi nhìn Kiran, là Salim gọi đấy. Venice đã nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết hủy hợp đồng với Salim. Rồi sau đó không hiểu vì cái gì Salim liên hệ rất nhiều, Venice đều không nhận máy.

Kiran nhìn dãy số điện thoại rồi nhìn Venice, nói: "Mày nghe được không? Dù sao cũng là chị tao!" Kiran cũng biết chuyện hủy hợp đồng nhưng nguyên tắc của họ là không bàn chuyện công việc riêng tư nên Kiran chỉ có thể xin Venice chút bao dung.

Venice bấm nghe, mở loa ngoài, đầu dây bên kia lên tiếng: "Chúng ta gặp nhau nói chuyện được không? Tôi đang ở..."

"Tôi không muốn gặp chị!" Venice vừa dứt lời đã bị Atid đụng nhẹ vào cánh tay.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên. Venice nhìn Kiran, Kiran nhìn Venice, chắc không phải là...

Atid nhìn trái nhìn phải sau đó đứng lên mở cửa nhìn ra cổng. Một cô gái mặt đầm đỏ đi xe hơi đỏ đứng trước cửa nhà, mái tóc đỏ ngắn ngang vai trông như một nữ thần lửa vậy đó. Atid quay lại nhìn hai đứa trong nhà, đừng nói đây là chị Salim đấy nhé.

Venice đứng lên, định đi lên lầu thì bị Kiran kéo lại, nói: "Mày, mày giúp tao với!"

"Giúp cái gì nữa? Chuyện công việc không đem về đây!" Venice giãy ra.

"Không phải, chị ấy đến gặp Atid đó!" Kiran chắc chắn điều đó vì nếu thật sự là công việc sẽ chẳng đến tận đây.

Atid hỏi: "Mắc gì gặp tao?" bàn tay chuẩn bị mở cửa ngưng lại.

Kiran nói bằng vẻ mặt bình tĩnh: "Tao lỡ tuyên bố mày là người yêu tao rồi!"

Atid nghe vậy thì ngại mà quay đi nhìn hướng khác. Venice lẩm bẩm: "Ủa chứ chưa phải hả?" nói xong thì đứng lên định đi, bọn này chỉ thiếu mỗi bê nhau lên giường nữa thôi.

"Nice, mày đừng đi!" Atid đột nhiên kéo tay Venice lại.

Venice gỡ tay Atid ra, nói: "Gặp phụ huynh là chuyện của hai đứa bây liên quan gì tao chứ?"

"Mày là anh tao mà!" Gặp chị của Kiran, Atid chưa chuẩn bị tâm lý nên... Venice phải ở lại.

"Mắc gì..." Venice bị cả Atid và Kiran kéo lại, nói không nên lời, hai đứa này điên hay gì?

Từ khi muốn chấm dứt hợp tác, Venice và Salim giằng co liên tục, tuy không đến nỗi cự cãi nhau nhưng hai người họ không hợp nhau, chưa kể Salim dính đến Hoa Lan Đen, Venice không thích. Venice nghĩ là Kiran đã cho Salim số điện thoại của Venice nên Salim cứ gọi suốt. Mà Venice không chấp nhận thỏa thuận gì với bên nhà Kiran nữa nên luôn lạnh lùng không nghe hoặc ngắt máy ngang. Nếu có gặp cũng né tránh... bởi vì Venice đã có ấn tượng xấu nên không hề muốn gặp hay nói chuyện gì với chị ta cả. Giờ hai đứa này giữ lại bắt nói chuyện... biết nói gì bây giờ?

"Ba đứa bây sao vậy?" Faris đi xuống hỏi, sau lưng có Chayan, hai đứa đều đã thay đồ, một đứa mặc đồ ở nhà thoải mái, một đứa mặc vest đen.

Kiran trả lời: "Chị Lim đến!" tay kéo mạnh Venice ngồi xuống.

Chayan hỏi lại: "Yuki đến?" Salim, chị gái Kiran, bồ cũ của anh Pawee, siêu mẫu Yuki của Nhật, một cô gái có thông tin cực kỳ... sốc.

Faris khó hiểu hỏi: "Vậy thì mở cửa cho chị ta vô đi chứ ba đứa bây làm gì vậy?"

"Hai đứa này bắt tao ở lại gặp bà chằn đó, tao không có muốn gặp!" Venice không thích Salim, lý do đơn giản: lăng nhăng!

"Mắc gì mày nói chị tao là bà chằn? Mày chắc hiền hơn?" Kiran bắt đầu bực.

Faris mở cửa nhà, đi ra cổng, Venice nó ghét Salim vì scandal tình ái của cô ta xuyên cả quốc gia đấy. Sau khi cô ta công khai thân phận và trở về nhà, cả dòng họ bên đó bị đàm tiếu dữ dội, cô ta đúng tát thẳng vào mặt dòng họ Yuvinsala danh giá luôn.

Salim quay đầu, thấy Faris thì mỉm cười gật đầu, Faris cũng gật đầu đáp lại, đưa tay mời vào nhà, bà chị này có vẻ ngoài thu hút, kiểu người nhìn người mê nhưng mà Faris xin chê, nhìn ánh mắt chị ta liền cảm thấy có mùi nguy hiểm. Salim đi theo Faris vào nhà, còn tưởng hôm nay bị đuổi về chứ.

Vào trong nhà, Chayan nhìn thấy Salim thì gật đầu chào, người này là người làm anh Pawee sống dở chết dở thời gian gần đây... nói thật là chị ta đẹp nhưng mà đẹp kiểu bắt mắt rực rỡ, trang điểm đậm, Chayan lại không thích. Atid lần đầu gặp nên khá căng thẳng, bộ đồ khoét ngực táo bạo, dù có lớp vải ren phủ ngoài thì vẫn lộ ra hình xăm dây leo hoa hồng trên xương quai xanh nhìn rất là... gợi cảm, chị ấy đúng là ngoài sức tưởng tượng của Atid. Kiran thì có chút cạn lời, hôm đầu gặp còn đỡ, giờ gặp thì toàn ăn mặc như vậy, trông rất là... OK có thể chị ấy đang chống đối với mẹ nên cố ý như vậy thôi... nhưng thật sự là những bộ cánh Salim khoác lên người luôn rất hở hang.

Venice bị Atid nắm chặt chỉ đành nhìn Salim gật đầu chào, bà chằn lửa này... luôn mang đến áp lực kỳ lạ cho Venice. Cảm giác rằng đã gặp ở đâu rồi nhưng lại không nhận ra. Cô ta luôn nhìn Venice bằng một ánh mắt như thể có thù ngàn năm chưa báo vậy đó.

Salim nhìn thấy Venice thì sắc mặt cũng không tốt hơn là mấy. Thằng nhóc con... vì nó làm khó làm dễ, Salim quyết định nghỉ làm ăn với nhà nó luôn nhưng ông nội không chịu, kết quả phải gọi điện năn nỉ nó nhưng nó rất đáng ghét, luôn ngắt máy ngang hoặc không nghe.

Sự căng thẳng giữa Salim và Venice lan tỏa trong không khí. Kiran chỉ đành lên tiếng: "Chị qua đây ngồi đi, em vừa pha trà!"

Salim thu hồi vẻ mặt khó chịu, đi qua ngồi xuống, uống ngụm trà rồi cười nói: "Trà ngon quá, trà gì vậy Ran?"

"Trà Hong Kong đó chị, hàng xách tay!" Kiran cũng công nhận là ngon, Venice tha cái gì về thì luôn bảo đảm cái đó ngon.

"Tôi đi trước nhé!" Faris cười, chào rồi đi ra ngoài, hôm nay chỉ đi giao dịch trong nước thôi nên không cần kéo vali hay balo gì theo và anh Neo đến đón.

Chayan nhìn Salim rồi nói: "Em xin phép, em vừa bay về, hơi mệt!"

Salim cũng gật đầu, cười lịch sự với Chayan, đôi mắt lại có chút ý cười, xem ra... nó sốc đến nỗi chạy từ Thụy Điển về. May ra tay đánh đòn tâm lý đến mức này có vẻ muốn Chayan ra khỏi gia tộc Pulsakorn để tiện xử lý gia tộc đó sao?

May không giống Jessi hay Yuki trước đây, con bé làm việc rất có kế hoạch, lần ở resort là nó đã phân tích hàng trăm phương án để tách lẻ người ra để xử lý. Nếu không phải ông nội can thiệp, bảo lão Jo cướp hàng, rơi vào bẫy của nhà Theerapanyakul... Thôi được, Salim thừa nhận là họ đánh giá thấp đám ranh này... mới thất bại. Trong vụ ở Resort là con Tree đã cố ý làm trái với ý định ban đầu của Salim, tấn công cả Kiran làm cho sự việc càng rối hơn. Salim chưa bao giờ muốn bắn Kiran hay Atid, Salim chỉ muốn lấy mạng Venice và Faris thôi. Lần họ tình cờ gặp ở chùa gần Resort... nếu không phải Kiran đi ra cùng Faris thì Salim đã bắn Faris rồi... cái bóng đen mà Faris nhìn thấy chính là Salim.

Còn vụ ở Hong Kong... Baya tình cờ nhìn thấy vé máy bay của Mon đã báo cho Jessi biết vậy là Jessi đi giết Venice. Chỉ cần Venice chết và họ tạo ra chứng cứ giả đổ tội cho dòng họ của Faris hay thậm chí là chính gia của gia tộc Theerapanyakul thì có thể tạo ra một cuộc chiến khác... và lúc bọn họ tự giết nhau thì gia tộc của mình sẽ ngư ông đắc lợi... đây cũng là mục đích của ông nội...

"Nè!" Venice gõ bàn một cái làm Salim giật mình.

"Làm sao?" Salim nhìn Venice, môi tự kéo lên một nụ cười nhẹ.

"Bà chị nghĩ cái gì mà nhìn tôi như thể nuốt được là nuốt luôn vậy?" Venice đã ghét còn ghét hơn nữa.

"Thất lễ quá, xin lỗi... vì trông khác quá!" Salim giờ mới thấy cái chỏm mái màu bạch kim của Venice khá buồn cười đó chứ, đúng như May nói là bỏ mái xuống khác mà vuốt mái lên khác.

Venice nhìn Kiran như muốn hỏi: tao đi lên lầu được chưa? Chị mày nói mỉa tao kìa.

Kiran dùng ánh mắt đáp lại: mày mà đi lên thì tình bạn chấm dứt!

Venice quay sang nhìn Atid: tao không muốn ở đây!

Atid lắc đầu, năn nỉ: ở lại đi mà!

"Em là Atid đúng không?" Salim hỏi nhỏ.

"Dạ!" Atid cầm tay Venice.

Venice gỡ tay Atid ra, đặt qua tay Kiran. Nắm tay cũng nắm nhầm nữa là sao? Hồi hộp run sợ gì thì nắm tay Kiran đi.

"Em thân với Venice lắm hả?" Salim vẫn hỏi một cách dịu dàng.

Atid trả lời: "Dạ, cũng... năm... sáu... năm rồi!"

"Thế này nhé... em cứ coi chị như chị gái, nói chuyện thoải mái đi, không cần lo. Chị chỉ cần em chị thấy vui, thấy thích là được." Salim có nghe May và Burn nói về Atid, Salim cũng thích con người như Atid.

"Dạ chị!" Atid lại càng không biết nói sao.

"Chị vốn không muốn đến vào giờ này... nhưng Ran cứ từ chối, nghe nói em hay làm đêm nên mới quyết đến giờ này để gặp được em."

Kiran nghe vậy mới hỏi: "Chị ăn gì chưa?" bọn họ chưa ai ăn gì cả vì chuyện của Chayan.

"Chị không ăn tối, chị là người mẫu mà, sao dám ăn gì vào buổi tối chứ?" Salim đáp lại.

Venice nghe vậy thì tự xoa bụng mình, giờ thấy đói rồi đó. Atid thì bối rối không biết phải làm sao, mời ăn cơm cũng không được mà không lẽ ngồi uống trà thế này sao?

"Chị, em còn định gửi đồ ăn cho chị đó!" Kiran đặt thùng đồ ăn lên bàn.

Salim kéo thùng, nói: "Cảm ơn em."

Venice cuối cùng cũng hiểu được lợi ích của việc có Faris, giờ mà nó ở đây thì không ngừng có chuyện để nói. Venice nghĩ ngợi một lúc chỉ đành hỏi: "Chị đã biết sao Ran qua đây ở rồi đúng không? Hôm tôi đến biệt thự cổ, người đánh dở bàn cờ đó... là chị à?"

"Phải, là tôi, cậu đã khiến tôi thua." Salim vẫn nhớ về bàn cờ đêm đó, khi Venice đột ngột đến biệt thự cổ, Salim tránh đi không kịp.

"Ôi, tôi lúc đó không có nhiều thời gian, chỉ đành lén lấy quân chốt bỏ ra ngoài." Vì để thua nhanh Venice chỉ có thể làm vậy.

"Ông nội tôi rất vừa ý cậu." Đây là sự thật, ông nội từng nói cả ba đứa cháu của ông đều không ai bằng Venice... nhưng dù vừa ý thì ông vẫn muốn giết Venice.

Quan hệ giữa ông Deera và ông Korn chưa bao giờ tốt đẹp cả, họ vẫn luôn ngấm ngầm đấu đá với nhau để tranh giành lợi ích. Ông nội luôn cảm thấy là gia tộc Yuvinsala bị gia tộc Theerapanyakul chèn ép mới không hùng mạnh được. Trước đó, Salim vẫn bị ông Deera khống chế nên chỉ có thể làm theo những gì ông nội ra lệnh mà thôi. Ông nội đã nhận ra gia tộc Theerapanyakul rất yêu thương Venice nên lên kế hoạch lớn để gia tộc họ tự đại chiến với nhau và luôn bắt Salim nhắm vào Venice ra tay... Salim đã thất bại mấy lần rồi. Hiện tại, Salim đã không bị khống chế nữa còn nhóc con đó vẫn ngồi trước mặt nhìn Salim chăm chú... dáng vẻ thật sự rất là... đáng đấm cho một cái.

"Nếu ông biết tôi mỗi năm gây ra bao nhiêu chuyện thì không vừa ý nữa đâu." Venice không xem đây là lời khen, vốn dĩ ông Deera hay ông Korn thì đều nguy hiểm như nhau.

"Chị, chị vẫn luôn ở biệt thử cổ?" Kiran bất ngờ.

"Cũng tùy lúc!" Salim liếc Venice, cố tình gợi chuyện cũ cho Kiran hỏi phải không? Muốn dò xét phải không?

Venice nhìn Salim, giọng lạnh dần, hỏi tiếp: "Vậy lúc không ở thì ở đâu?"

"Ở Nhật!"

"À... ở Nhật... chị học gì ở Nhật vậy?" Venice tiếp tục hỏi, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt của Salim, thật sự đôi mắt của chị ta có chút quen đấy.

Kiran nhìn Atid, ngầm hỏi: Nice sao vậy?

Atid lắc đầu với Kiran, giật nhẹ tay áo của Venice, đừng nha, đây là nhà, đừng đem căng thẳng công việc về chứ. Venice không để ý Atid lắm, chỉ nhìn chằm chằm Salim.

Đống tin tức về Yuki mà Faris đưa không phải Venice không tin mà là cảm thấy Salim không giống cái hình tượng Yuki đó. Trực giác của Venice cho biết Salim có thân phận khác... bây giờ chỉ cần có tiền là mua được cả cuộc đời con người ta, nói gì một cái thân phận.

"Thì ăn chơi, học hành gì chứ?" Salim trả lời, nhóc con chết tiệt, liên tục đưa ra các vấn đề khiến Kiran nghi ngờ vậy?

Venice gật đầu, cười nửa miệng rồi hỏi lại: "Vậy mà chị bàn điều kiện với tôi hay ghê đó..."

Salim đáp lại: "Rốt cuộc cậu muốn gì thì sẽ không cắt hợp đồng? Mẹ tôi đã rất hối hận rồi." vì ông nội không cho cắt hợp đồng thôi chứ Salim không cần.

Venice cười mỉa mai nói: "Đây không phải là điều chị muốn sao? Dạy cho mẹ chị một bài học, cắt hợp đồng, tìm đối tác khác... như là..."

Salim cắt lời Venice: "Trong kinh doanh luôn phải có phương án B chứ?"

"Phương án B? Hay là D hay là E?" Venice nhận ra Salim bắt đầu nóng nảy rồi.

Salim nắm chặt tay lại, gằng giọng hỏi: "Ý gì?"

"Ý tôi là Death hoặc là End. Nè bà chị à, tôi mong bà chị chơi dao không bị đứt tay!" Venice tử tế mới nhắc nhé, Hoa Lan Đen này có nhiều cái kỳ lạ lắm đấy.

"Cảm ơn nhé nhưng thay gì lo cho tôi... cậu tự lo cho mình đi, năm nào cũng gây ra vài vụ... chắc các chú ở nhà cũng lo lắm."

"Thôi, chị, trễ rồi, đi về đi chị!" Kiran trực tiếp lôi Salim ra ngoài.

Atid ôm lấy Venice: "Bình tĩnh, bình tĩnh đi mà!"

"Tao khuyên chân thành... mà chửi tao kìa!" Venice phát cáu gỡ tay Atid ra.

"Cũng tại mày chọc người ta trước mà!" Atid thấy Venice cũng có vừa gì đâu.

"Mày... theo chồng mày luôn đi, tình bạn tụi mình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net