Tuổi 17: Chuyện 2 (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...............

Venice và Salim nhìn nhau rồi quay đi, cả hai đã không nói gì được mười phút rồi. Venice hơi bực bội, dựa vào gốc cây, tự nhiên mắc kẹt ở đây, gió thì lạnh, bụng thì đói... đã vậy còn bị thương nữa chứ. Số đúng là đen như chó mực mà. Venice lại nhìn về phía Salim rồi nhìn cổ tay mình, sợi dây đỏ mà Venice đã lấy lại giúp Salim ở tiệc ngàn sao, từ hôm đó đến giờ, Venice quên trả lại.

Khi nãy, hai người họ chạy dọc theo bờ sông, đi một đoạn thì họ đành dừng lại. Một là vì Venice cảm thấy hoa mắt rồi, Venice vừa đói vừa mất máu mà. Hai là vì chân Salim đi không nổi nữa, vốn dĩ đã bị thương, chân không có giày, đạp đá đạp nước khiến tình trạng càng tệ hơn, Salim chảy máu chân rồi. Hai người họ quyết định ngồi lại nghỉ chân giữa đồng cỏ, mỗi người dựa vào một gốc cây và giữ im lặng.

Salim nhìn chân mình, chán nản thở dài, cổ tay đau, chân cũng đau, nếu đám người kia quay lại sợ là chiến đấu không nổi. Salim dựa đầu vào gốc cây, nghĩ thầm... sao tự nhiên xui xẻo thế này?

"Chị bị thương nặng không?" Venice nghe Salim thở dài nãy giờ.

"Không sao, còn cậu?" Salim cũng lịch sự hỏi lại.

"Vẫn ổn!" Venice quyết định không nói với Salim việc mình đã bị thương.

Salim nghe trả lời thì quay đầu nhìn Venice sau đó lại tự ôm lấy mình vì gió thổi rất lạnh. Cây cỏ sượt qua da thịt của Salim để lại nhiều vết xước vì hôm nay Salim mặc đầm bó sát ngắn. Salim nghĩ tới nghĩ lui rồi sờ vào hoa tai muốn phát tính hiệu cầu cứu thì phát hiện hoa tai đã rơi rồi. Đúng là xui xẻo mà!

"Chị đừng lo lắng. Chỉ cần tôi mất tín hiệu định vị trong vòng một tiếng mà không báo trước thì các anh sẽ lập tức đi tìm tôi!" Venice tin tưởng các anh ở nhà sẽ mau chóng tới thôi.

Sau nhiều vụ, để an toàn cho Venice họ luôn định vị Venice và lập giao ước, không cần biết vì lý do gì, nếu điện thoại Venice mất tín hiệu mà Venice không báo trước, quá một tiếng họ sẽ cho người đi tìm. Huống chi giờ cả ba cái điện thoại của Venice đều đã chết tươi dưới lòng sông cùng chiếc xe của Faris rồi.

"Ừm!" Salim cũng vậy, chỉ cần mất tính hiệu nhất định Burn sẽ đi tìm ngay thôi.

"Đừng lo lắng!" Venice nghe giọng như thể Salim sắp khóc vậy, đừng nha, Venice không biết dỗ con gái đâu.

"Tôi có lo lắng đâu!" Salim quay đầu bực bội hét lên với Venice rồi lại hắc xì một cái, lạnh quá đi mất.

Lúc này, Salim mới phát hiện lớp ren áo đã rách từ lúc nào, lộ ngực rất nhiều, vội vàng che ngực quay đi. Tuy trời tối nhưng mà vẫn có trăng... Venice có thấy... gì không nhỉ?

Venice nhìn hành động thì đoán ra được Salim phát hiện rồi. Venice cũng quay đi, không nhìn Salim nữa, tự phát hiện thì tốt, đỡ phải mở lời nói. Venice dựa vào gốc cây, nhìn trăng, mây không che trăng nữa, sáng hơn rồi... có điều gió càng lúc càng lạnh, Venice lại nhìn về phía Salim, chị ta ổn chứ? Đừng có bị gì nhé, dù sao thì Salim cũng là chị của Kiran, lỡ chị ta bị gì... chắc Kiran giết Venice mất. Tuy không nói ra nhưng Kiran rất thương người chị này, Venice có thể nhận ra được.

Salim lấy tay che ngực, quay đầu nhìn Venice, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, hai người tránh mắt nhau. Salim biết ngay là Venice thấy hết rồi... nhưng cũng chỉ là nhóc con thôi, chắc không sao đâu.

Venice tránh ánh mắt của Salim là bởi vì từ khi phát hiện, Venice vẫn luôn nhìn lén đó chứ, nếu để chị ta biết thì có khi chưa bị sát thủ giết đã bị chị ta giết rồi... ngực... đúng rồi, ngực của chị ta to hơn ngực của Yuki trên tạp chí. Venice cuối cùng cũng biết khác biệt chỗ nào rồi, theo kinh nghiệm làm việc với người mẫu năm rồi thì phụ nữ không ai đi chỉnh ảnh cho ngực nhỏ lại cả. Venice tự vỗ trán mình, không được, không thể hỏi chị ta được, nhưng... tò mò muốn biết đáp án quá.

"Nè, làm cái gì vậy?" Salim nghe mấy âm thanh cử động sau lưng thì thấy có hơi ghê nhưng không dám quay lại nhìn.

"Không làm gì cả!" Venice có thể làm gì bây giờ?

Venice cố không nhìn Salim nhưng không thể kiểm soát đôi mắt của mình, mắt cứ dán vào lưng Salim, trong đầu không ngừng phân tích. Hình thể của Salim hiện tại rõ ràng hơn rồi do bộ đồ ướt dính sát vào cơ thể, dưới ánh trăng lại càng rõ ràng hơn, đúng rồi, tỷ lệ eo hông mông hình như cũng chênh lệch một chút so với hình Yuki mặc bikini trên tạp chí. Đúng rồi, chiều cao nữa... Salim có vẻ thấp hơn Yuki trong ảnh... nhưng có thể nói là do ảnh đã bị chỉnh sửa kéo chân dài hơn thì sao nhỉ?

Nếu Salim không phải là Yuki trên tạp chí thì tại sao nét mặt hai người giống nhau chứ? Yuki vốn là người mẫu nổi tiếng, Salim mua thân phận của cô ta thì không phải dễ bị lộ lắm sao? Chuyện này có gì đó chưa hợp lý lắm, Salim đi phương án này là rất mạo hiểm. Venice nghĩ không thông nên mắt càng không dời đi, hai luồng thông tin liên tục chạy trong đầu Venice nên Venice không phát hiện Salim đã quay lại nhìn mình.

Salim hỏi: "Cậu nhìn gì vậy?"

"Nhìn dáng chị!" Venice trả lời xong thì vội ngậm chặt miệng.

"Biến thái à?" Salim bắt đầu đề phòng.

Venice nhìn Salim, Salim lại càng đè tay trước ngực, Venice chỉ đành nói: "Tôi... sợ chị bị thương thôi mà!"

"Thật sao?" Salim không tin hỏi lại, mắt gian lắm...

"Thật, chị là chị của bạn thân tôi, tôi nào dám!" Venice chối sạch.

Salim không nói gì nữa, chỉ có hai người, đừng làm không khí kỳ cục hơn nữa. Salim ôm lấy thân mình, hắc xì thêm cái nữa, gió càng lúc càng lớn rồi.

Yuki... Venice lại dựa lưng vào gốc cây, trong đầu lại nhớ một Yuki khác, không trùng hợp vậy chứ? Khi nãy lúc dìu đỡ Salim thì... cảm giác vòng eo của Salim và Victorya cũng tương tự lắm. Venice ước chừng là eo của Salim tầm khoảng 64 cm, nhỏ hơn eo của Kreena một chút, eo của Kreena là khoảng 66 cm và Kreena luôn than phiền điều này mỗi khi đi ăn cùng nhau... nhưng cũng không chắc lắm đâu... phụ nữ eo thon rất nhiều... thông tin của siêu mẫu Yuki có ghi vòng eo nhưng Venice không nhớ kỹ vấn đề này. Đợt làm việc với người mẫu thì thể hình của từng cô người mẫu đều được thống kê lại làm căn cứ lựa chọn và điều chỉnh trang phục trình diễn cho phù hợp, tránh rộng hoặc chật với người mẫu cũng như tránh nhầm trang phục lúc trình diễn. Theo Venice nhớ thì nhiều cô có eo cỡ 65 cm trở xuống lắm nên chắc chắn eo Salim không quá 65 đâu.

Venice nhìn Salim một lúc lâu, cuối cùng gọi thử: "Victorya, rắn kìa!"

"Đâu?" Salim giật mình vì rắn, không chú ý đến cái tên Venice vừa gọi, đứng lên thì ngã xuống ngay vì chân đau.

Chị em nhà Kiran sợ rắn vì cả hai người họ bị rắn cắn cùng ngày, đây là Kiran kể đấy. Venice thấy phản ứng của Salim thì trong lòng càng hoài nghi Salim, Yuki, Victorya là cùng một người. Tuy nhiên, không hỏi tiếp mà lại nói: "Hình như tôi nhìn lầm, chị ngồi xích qua đây đi!"

Salim thật sự đi qua ngồi cạnh Venice, tay vẫn che ngực, nơi này là đồng cỏ, có thể có rắn và côn trùng thật đấy. Salim không sợ gì cả... chỉ sợ con rắn.

"Đốt lửa được không? Cậu có bật lửa không?" Salim cảm thấy bất an lắm.

"Đốt lửa? Đang ở giữa đồng cỏ, đốt một cái lỡ cháy bùng lên, tôi với chị chết cháy trước khi chết vì súng đạn hay dao đấy!" Venice trả lời xong thì nhìn vẻ mặt tức giận của Salim, đúng đôi mắt này rồi, tức giận khi Venice buông lời trêu ghẹo.

Salim khá bực vì ngữ điệu của Venice dù biết Venice nói đúng, cuối cùng chỉ có thể tự ôm lấy mình chịu lạnh. Sao lại rơi vào hoàn cảnh này chứ? Ráng một chút thôi, nhất định sẽ có người đến cứu mà.

Venice nhìn dáng vẻ của Salim, mắt dừng lại ở lông mi giả đã rơi và dính trên má của Salim, lớp trang điểm trôi rồi... đợt trước Victorya trang điểm đậm lắm, giờ mặt của Salim thế này cũng khó có thể khẳng định là cùng một người... Để cho chắc thử lại lần cuối vậy.

"Chị nghĩ tại sao Hasik lại phá xe chị?" Venice lại hỏi.

"Chẳng phải hắn nói vì Ramit..." Salim lập tức câm miệng, quay sang trợn to mắt nhìn Venice, tại sao lại...

Venice đưa tay bóc lông mi giả ra khỏi má Salim, cười. Salim muốn nhích xa ra khỏi Venice thì bị Venice nắm bắp tay giữ lại, nói: "Tôi nghĩ là... chị đừng diễn nữa, chị không phải siêu mẫu Yuki bên Nhật đúng chứ?"

Salim quyết định giả ngu: "Nói gì vậy?"

"Chị thật sự muốn tôi hỏi lại hả? Thôi thì... lần sau để có Kiran tôi hỏi luôn vậy!"

Lôi Kiran ra dọa sao? Salim cau mày, muốn thoát khỏi tay Venice nhưng sức lực không bằng chỉ đành hỏi lại: "Sao cậu biết?" Không chối được thì nhận, nhận rồi làm gì được nhau nào?

Venice không thể nói là nhìn ngực và đoán bừa được, chỉ có thể nói: "Cảm giác!"

Cảm giác? Salim nhìn Venice một cách nghi ngờ, hỏi: "Cảm giác cái gì?"

"Thì cảm giác... người đã hôn mình đấy!" Venice giơ tay còn lại giữ cổ Salim: "Chị nghĩ sau khi chọc ghẹo tôi xong chị có thoát được tôi không?"

"Tôi là chị gái ruột của bạn thân của cậu đấy!" Salim đưa tay đè ngực của Venice để giữ khoảng cách, bắp tay bị nắm chặt đến mức đau rồi.

"Ồ, bạn thân tôi cũng là em trai chị đang yêu đương với em trai tôi, chị nghĩ xem nó có dám can thiệp vào chuyện của tôi và chị hay không?"

Salim thấy Venice áp sát mình quá rồi thì vội nói: "Cậu muốn gì đây?"

Mới vừa rồi, Venice rất tử tế đã cứu Salim nhưng giờ Salim lại muốn giết Venice. Jessi nói đúng rồi, Salim đã đi sai một nước cờ.

"Không đùa nữa, chẳng muốn gì cả." Venice kéo Salim ôm vào lòng nói: "Chị lạnh như băng vậy đó."

Salim vội vùng vẫy: "Buông ra đi!"

"Yên nào! Tôi cũng lạnh!" Venice giữ Salim trong lòng, lưng dựa vào gốc cây, Venice không muốn cử động quá nhiều, sợ máu chảy lại.

Thật ra không phải là Venice không muốn cởi áo khoác đưa Salim mà là vì giờ cởi áo khoát đưa Salim thì không có gì để cầm máu nữa. Với lại, cách tốt nhất để không nhìn lung tung trên người Salim nữa là ôm Salim, để chị ta ở yên trong ngực mình.

Cuối cùng Salim từ bỏ, yên lặng để Venice ôm vì Venice rất ấm, chịu một chút thôi là có người đến cứu. Qua một lúc, Salim chịu không nổi tiếng tim Venice đập mạnh, đành lên tiếng hỏi: "Chuyện Hasik và Ramit thì sao?"

"Bà chị nghĩ sao?" Venice cũng sẵn sàng trò chuyện vì tiếng tim cả hai đập mạnh quá rồi.

"Trả lời câu hỏi bằng câu hỏi thì không tính là trả lời!" Salim đập nhẹ vào cánh tay Venice, bà chị? Kêu kiểu gì vậy? Kêu một tiếng chị không được sao?

"Dù Ramit chẳng ra sao nhưng anh ta sẽ không ngu tới mức trong tình cảnh đó còn gây sự với tôi. Sim đã gọi điện để giải thích Ramit vô can rồi." Venice có thể không tin tưởng Ramit nhưng Venice tin tưởng Sim.

Salim cử động một chút để dựa được thoải mái hơn rồi hỏi: "Vậy cậu không tin Ramit và Hasik là một bọn?"

Venice cũng ôm chặt hơn một chút, nói: "Ừ. Thật ra tôi vẫn luôn suy nghĩ là... mắc quái gì phải làm vậy, hôm đó là sinh nhật tôi, lực lượng nhà tôi kéo đến đó đông như quân đội, muốn gây sự cũng nhìn lịch chứ... gây sự kiểu đó là tự chọn ngày giỗ cho mình luôn rồi. Nhưng giờ tôi lại có một suy nghĩ là có người cố ý muốn giết chị như hôm nay nè... chị nghĩ xem... mình có thù gì với ai không?"

"Lại vô lý rồi, chưa chắc hôm đó tôi đến đó và cũng chưa chắc tôi đồng ý đua mở màn." Salim phủ nhận bởi đâu có gì chắc chắn Salim sẽ xuất hiện.

"Vậy chị có nghĩ... có ai đó bên cạnh chị sẽ biết chị đi đâu làm gì không?" Venice không nghĩ Iron là mục tiêu đâu vì lý lịch Iron sạch lắm, chỉ là một công tử hơi phá phách chút thôi.

"Hoạt động trong ngành nghề này... cậu cũng biết ông nội nuôi tôi trong bóng tối để làm gì rồi đúng không? Hoạt động đen của gia tộc Yuvinsala trước giờ đều do tôi gánh... nhưng tôi không có thù với Hasik trước đó và cũng không thể nào có nội gián bên cạnh tôi được." Salim càng nói càng vô thức dựa vào người Venice.

Lâu rồi, Salim không có ai để nói chuyện. Từ khi gia tộc ma cà rồng quyết định phân chia nhiệm vụ, đánh lẻ, tạo thân phận riêng thì một mình Salim phải trở về thân phận thật của mình, phải về nhà và đối diện với ba mẹ xa lạ kia, có nhiều chuyện muốn nói cũng không tiện gọi điện kể cùng ai. Nội gián thì... kể cả những người giám sát Salim của ông nội đều đã bị Salim thanh toán hết rồi mà?

Venice nhìn người trong lòng, nhất thời không biết nói làm sao, chỉ gọi: "Victorya..."

"Salim, gọi Salim đi!" Nếu được lựa chọn, Salim cũng muốn chọn sống cuộc sống tự do như Victorya, nhưng... đó không phải là thân phận hiện tại của Salim.

Venice im lặng, anh Vegas từng hỏi tại sao phải nuôi một đứa con bên ngoài? Tại sao nó vừa xuất hiện đã trao quyền quản lý gia tộc cho nó? Venice đã suy nghĩ rất lâu mới trả lời anh Vegas, về chuyện nuôi bên ngoài, Venice cho rằng đó là sự bảo vệ, còn về quyền quản lý gia tộc, sự việc xảy ra chứng minh một điều ba mẹ Kiran chỉ là con rối, người nắm quyền thật sự vẫn là ông Deera, khi ông ta thấy không kiểm soát được nữa, ông ta trao quyền cho một con rối khác, con rối mới này chính là Salim, người mà chính trong gia tộc cũng không ủng hộ, như vậy mới dễ khống chế.

Sau khi nghe đáp án, anh Kinn và anh Kim chỉ lắc đầu với Venice, bảo Venice suy nghĩ lại. Anh Vegas thì lại nói Venice còn đơn giản lắm nhưng nghĩ được đến đó thì xem như giỏi rồi. Venice cũng sớm ném vấn đề này ra khỏi đầu bởi Salim nắm quyền, không ai đi gây khó dễ hay tìm đến làm phiền Kiran và Atid nữa. Giờ nghĩ lại thì... nuôi giấu một đứa bé bên ngoài là để rèn luyện và buộc nó phải kinh doanh đen... cũng giống như thứ gia sẽ kinh doanh những thứ đen tối xấu xa thay cho chính gia vậy...

Salim không thấy Venice nói gì nên ngẩng đầu lên nhìn. Venice cảm giác người trong lòng cử động nên nhìn xuống. Salim một lần nữa định quay đi nhưng Venice cúi đầu hôn lên trán Salim làm Salim ngây ra. Sự buồn bã vừa rồi đã bị sự bất ngờ thay thế.

Ngay sau đó Venice đưa tay kéo lông mi giả đã rơi một nửa bên mắt còn lại của Salim ra, nói: "Lông mi đủ dài rồi, gắn chi cho nặng mí mắt vậy?" mỗi lần gắn lông mi giả, Kreena phàn nàn nhiều lắm đấy.

"Đâu phải ai cũng có đôi mắt đẹp như cậu đâu?" Salim thật rất là ghen tỵ, mắt to tròn, long lanh, lông mi dài nữa, đây là mơ ước của con gái đấy.

Venice nghe khen thì bật cười thành tiếng. Salim đập vào ngực Venice, nói: "Ai cho động tay động chân với tôi? Ai cho hôn tôi?"

"Nè... nè... tôi mới là người bị động tay động chân trước, bị hôn trước đấy nhé! Tôi còn chưa đủ tuổi đã bị chị quấy rối rồi... em trai chị còn kêu tôi kiện chị đó." Venice càng nói càng cười nhiều hơn, chọc ghẹo vui quá, chỉ muốn chọc ghẹo tiếp thôi.

Salim bắt đầu vùng vẫy muốn thoát khỏi Venice, ấm thì ấm đó nhưng nó đáng ghét quá. Salim giãy không được, nói: "Buông ra ngay cho tôi!"

"Thôi, được rồi, quay lại chuyện lúc nãy. Giờ bắt tôi tin cái vụ hôm sinh nhật tôi là do Hasik vì Ramit gây ra thì tôi không tin. Iron là người nhiệt tình nhưng không phải kẻ nịnh bợ, nói muốn dạy Iron một bài học tôi cũng không tin... mà chị nói cũng có lý, sao mà biết chị đến đó để lên kế hoạch... tóm lại, tôi không biết phải tin ai và không có một giả thuyết nào làm tôi tin được." Venice muốn giữ Salim ở yên nên quay lại chủ đề lúc nãy.

"Mà cậu có thấy việc phá xe một cách trực tiếp như vậy rất là ngu ngốc không? Tôi có một suy nghĩ là Hasik nhận tội thay cho ai đó, chứ ai làm việc ngu như vậy? Nói đúng không?" Salim dừng lại hành động chống đối, đầu óc lại bắt đầu phân tích chuyện cũ.

Vốn nghĩ Venice sẽ xử lý vụ này nên từ đầu Salim chả quan tâm và nghĩ mình vô tình bị liên lụy. Giờ Salim nghĩ lại, nếu Salim là mục tiêu từ đầu thì... chuyện này khác rồi. Cả Hasik và Iron chẳng có vấn đề gì sau điều tra cả, vậy thì... là sao? Đau đầu quá đi mất!

"Đồng quan điểm với chị. À, mà nhà tôi và nhà Hasik quan hệ không tốt lắm vì chuyện tình cảm. Các anh tôi không thích bên nhà đó. Có khi anh ta cố ý bẽ mặt tôi nên anh ta làm chuyện ngu cũng nên... hoặc thật sự có ai đó xúi giục anh ta làm vậy. Tóm lại có nhiều khả năng lắm nhưng mặc kệ là vì cái gì, nhà tôi vẫn quyết định tống anh ta ra khỏi nước này để bảo vệ tôi."

Cách xử lý y như đã xử với Ramit. Salim im lặng một lúc mới hỏi một cách ngập ngừng: "Cậu và các anh họ quan hệ... tốt lắm sao?"

Ban đầu, Salim đã muốn giết Venice để gây chia rẽ hai nhánh của gia tộc Theerapanyakul, từ đó trục lợi. Salim thừa nhận bản thân lên kế hoạch vụ Resort vì mục đích xấu xa, nhưng kế hoạch đã tan nát vì ông Jo, người của ông nội đã tự ý thay đổi kế hoạch, chuyển sang cướp hàng và rơi vào bẫy của nhà Theerapanyakul. Vụ đó Salim không bị thiệt hại gì nhiều vì Salim đã dùng người của lão Jo, cũng tức là người của ông nội để ra tay. Ông nội sau khi biết chuyện còn trách phạt Salim không biết lên kế hoạch. Vốn dĩ kế hoạch đâu có bao gồm cướp hàng chứ? Ông nội tham lam nhưng người gánh chịu hình phạt là Salim còn bị Venice đánh bị thương nặng nữa.

Tuy nhiên, Salim rất hài lòng vì bản thân đã lọc sạch được người của ông nội cài bên mình, thuận lợi diệt vây cánh của ông nội, thoát khỏi sự kiềm kẹp của ông nội và đưa được người của mình về nước. Quan trọng hơn là đã lập ra được Hoa Lan Đen, sau này, nếu ông nội có cướp lại quyền quản lý gia tộc thì Salim cũng không bị ảnh hưởng nhiều, Salim đã có tổ chức của riêng mình. Còn về Venice... giờ giết hay không thì Salim cũng thấy không còn quan trọng nữa... chỉ có mạng Faris và Krub thì vẫn phải lấy vì họ liên quan đến cái chết của Yuki... nhưng đụng đến Faris thì chắc chắn Venice không ngồi yên. Ba mẹ chưa làm gì Kiran thì Venice đã đem ông nội ra dằn mặt họ rồi.

Venice thấy Salim hỏi xong thì nghĩ đi đâu đó mới đưa tay búng nhẹ vào trán của Salim rồi đáp: "Tốt chứ, họ nuôi tôi từ nhỏ mà. Tôi muốn gì được đó, toàn họ chiều tôi. Hồi nãy, một đống quà sinh nhật của tôi đều đã xuống lòng sông. Chết... cả chiếc xe của Faris nữa." Venice thở dài, đợt này về chắc chắn bị mắng, còn may là sợi dây chuyền của anh Pete chưa bị rơi.

"Có bao giờ cậu nghĩ các anh cậu sẽ... thanh toán cậu không?" Salim đưa tay không bị thương lên búng lại trán của Venice rồi thở dài, việc Salim tạo ra Hoa Lan Đen là vì sợ ông nội hoặc mẹ sẽ thanh toán mình đấy, sao Venice tự tin vậy?

"Bà chị nghĩ họ rảnh lắm hả? Họ cần gì nuôi tôi to xác vậy rồi mới giết? Hồi tôi còn nhỏ bóp mũi tôi một chút là tôi chết ngay thôi." Venice nhìn đỉnh đầu Salim: "Nghĩ gì vậy? Hỏi gì ngốc nghếch vậy?"

"Không có, ý tôi là có khi nào có người muốn giết cậu để... kiểu... cho gia tộc cậu tự đánh nhau không? Lúc gia tộc cậu chiến nhau, tôi được bốn năm tuổi gì đó đó... có nghe kể."

"Chuyện hồi hai chục năm trước rồi bà chị à, giờ tôi có chết thì các anh tôi cũng chẳng đánh nhau đâu, họ sẽ hợp tác đào xác dòng họ hung thủ hại chết tôi lên để báo thù cho tôi." Venice cười cười: "Có thể họ cứ cãi qua cãi lại nhưng họ biết rõ mong ước của tôi là muốn họ vui vẻ hạnh phúc mà."

"Vậy bạn bè thì sao?" Salim vội chuyển hướng như kiểu đang suy đoán vậy, tránh cho Venice nghi ngờ.

"Chị nghi ai? Tôi nghĩ chắc Ran kể hết về bạn bè của tôi rồi chứ gì?" Venice vừa nói vừa vuốt ve lưng của Salim, vừa mềm mại, vừa ấm áp... cảm giác thoải mái ghê.

"Faris?"

"Không, nó mà muốn làm gì nó sẽ trực tiếp làm, không giở thủ đoạn hèn hạ."

Salim nghe vậy thì hỏi tiếp: "Atid và Kiran thì không... đúng rồi, Chayan? Hôm đó, Chayan đã rời khỏi đó mà?" May từng nói Faris và Venice rất tin nhau, giờ Salim mới hoàn toàn tin điều đó.

"Chayan..." Venice vẫn chưa hỏi chuyện Chayan được, không biết giờ nó ổn chưa nữa.

Salim lắc nhẹ tay Venice, Chayan thì sao? Venice nhìn xuống Salim, đáp: "Nó thì không đủ sức, tinh thần nó hiện tại không cho phép!" vừa nói tay Venice vừa vuốt dọc theo sóng lưng của Salim.

"Cái tay!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net