Tuổi 17: Chuyện 3 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...............

Tại một quán bar vắng người, một chàng trai đang nhăn nhó vì ngồi chờ đợi quá lâu, đã một đêm rồi... người mà anh ta chờ đợi vẫn chưa đến. Quán bar này phục vụ cả ngày lẫn đêm nên có ngồi đến ba ngày cũng chẳng ai đuổi đâu, miễn là trả tiền đầy đủ... nhưng ai rảnh mà chờ đợi thế này chứ?

Cuối cùng cũng có một người phụ nữ đi đến, cô ta mặc một bộ đầm body màu đen, di chuyển dưới ánh đèn mờ khá nhanh nên nhìn không rõ. Cô ta tháo kính mát đen xuống bên cạnh chàng trai kia, mỉm cười.

Pawee quay sang nhìn Salim, hỏi: "Cô đã có được thứ cô muốn... cô có thể nói cho tôi biết May đang ở đâu không?"

"Chưa!" Salim đáp rất nhanh.

"Salim, cô nên biết đủ. Cô lợi dụng vu khống tôi trong vụ về nhà của cô..."

"Đừng nói như thể anh oan lắm vậy. Pawee, là anh tính toán với ba mẹ tôi trước mà? Còn về May... khi nào anh nói cho tôi biết tại sao anh muốn tìm May thì tôi sẽ nói cho anh biết May đang ở đâu."

Đúng vậy, Salim có tiếp cận Pawee, thể hiện yêu đương các kiểu nhưng thật ra là muốn lợi dụng Pawee giúp Salim về nhà. Salim đã đem tin tức của May ra đàm phán với Pawee, cụ thể là Salim nói với Pawee rằng May đã bị bà Ykanda bán qua Nhật và rơi vào tay Salim nên Pawee chỉ có thể nghe theo lời Salim. Tuy nhiên, Salim không ngờ Pawee dám đề nghị hôn nhân với mình, chuyện này khiến cho Salim đã không ưa lại càng thêm ghét Pawee. Xem ra Pawee sắp trở mặt với Salim rồi.

Pawee tóm cổ tay Salim, mặt căng lên, hỏi: "Cô biết được bao nhiêu trong vụ này? Cô đang muốn làm gì? Cô lợi dụng Hoa Lan Đen để thu mua hàng của nhà Theerapanyakul thông qua nhà tôi, cô có mục đích gì?"

Salim hất tay Pawee ra, nói: "Tôi có mục đích gì thì liên quan gì đến anh? Anh nên tiếp tục ngoan ngoãn đi. Nếu không... tôi không chắc mẹ anh trong bệnh viện tâm thần sống sót được đâu."

Pawee nghe đến mẹ thì dịu xuống ngay, đã đưa mẹ trốn vào đó rồi mà họ vẫn không tha. Pawee nói bằng giọng nhẹ nhàng hơn: "Salim, cô và cả May dừng lại đi. Tôi biết hai người một phe với nhau và cả hai đang đùa với lửa có biết không?"

Pawee không sợ Salim, thậm chí có dư khả năng bóp chết Salim nhưng Pawee không làm được vì May. May đang cùng hội cùng thuyền với Salim, nếu làm hại Salim thì cũng là kéo May xuống nước. Pawee chỉ cần May bình an trở về thôi nên phải nhịn Salim.

"Mắc quái gì chị em tôi phải nghe anh? Các người phải đền mạng cho ba May và Menin chứ?" Salim vừa nói vừa rút súng Pawee giấu trong áo khoác để lên bàn, ôm cổ Pawee nói nhỏ: "Anh mà giết tôi... tôi bảo đảm cả ba và mẹ anh... chết cùng một lúc trong hai bệnh viện khác nhau và đứa em trai anh yêu nhất... sẽ thấy đoạn clip May bị cưỡng hiếp luôn đấy. Anh tốt nhất đừng nói một câu nào về chúng tôi với ai, hiểu chưa?"

"Cô..." Pawee nắm chặt hai tay, gân trán nổi lên.

Salim tiếp tục nói: "Anh có biết cách tốt nhất để giày vò một người mẹ là gì không? Là giày vò từng đứa con của bà ta... mẹ anh có trốn vào viện tâm thần hay là trốn xuống địa ngục thì tôi cũng lôi lên được và hành hạ bà ta... tôi đang làm theo ý nguyện của May đó."

Pawee gỡ tay Salim ra, hỏi: "Cô không sợ tôi tố cáo cô với nhà Theerapanyakul sao?"

"Tôi gọi Venice cho anh tố cáo luôn nhé. Anh dám không?" Salim mỉm cười, lại nói: "Anh sợ ném chuột bể bình còn tôi chẳng có gì để mất. Nếu vụ này lộ ra... một mình May gánh hết và chết chung với nhà anh... tôi liên quan gì chứ?"

Nói xong thì Salim quay gót rời khỏi quán bar. Muốn đe dọa sao? Thách Pawee tố cáo Salim đấy.

Pawee ngồi lại, tay đấm xuống bàn, nếu không phải cô ta có tin tức của May, Pawee sẽ không bị cô ta khống chế thế này. Giờ ba thì đột quỵ hôn mê, mẹ thì phát điên, còn phải che giấu Chayan mọi việc... Pawee sắp không chịu nổi rồi. May... muốn làm gì vậy chứ? Nếu muốn gia tài, muốn báo thù thì... hãy đến mà giết họ đi chứ đừng khủng bố tinh thần nhau nữa, thư nặc danh bà Ykanda, ông Pleng và Pawee nhận được gần như mỗi ngày, còn có thư đe dọa tố cáo đá quý giả nữa. Pawee nghĩ mình sắp chết rồi.

Rất lâu sau đó, Pawee mới về nhà. Lúc này trời đã sáng hẳn, căn nhà vắng lặng không một âm thanh như là nhà hoang vậy. Trước đây... tốt lắm, dù cãi nhau nhưng ít ra là ở bên nhau.

"Cậu Pawee, có chuyện rồi... cậu Chayan làm hồ sơ chuyển trường về rồi... cậu Chayan đã giả chữ ký bà chủ để..." Quản gia Simon không dám nói nữa khi thấy sắc mặt tồi tệ của Pawee.

"Trời ơi, hay ông trời xuống lấy mạng tôi cho rồi luôn đi!" Pawee hất đổ toàn bộ mọi thứ trên bàn.

Simon ôm lấy Pawee, nói: "Cậu cả, không cản được cậu hai đâu... hay nói sự thật với cậu hai đi!"

"Điên hả Simon? Nếu tôi nói được thì tôi nói rồi... sự thật này không thể cho nó biết được, nó về thì nó đến nhà Atid ở à?"

Simon gật đầu, cậu hai chỉ ở nhà cậu Atid thôi. Đúng lúc này, Samuel, quản gia vốn phải ở Thụy Điển xuất hiện trước mắt Pawee và nói: "Tôi đã biết sao cậu hai kích động bỏ về nước rồi. Hôm đó, cậu hai đã nhận được một đoạn clip là cảnh... cô Menin bị cưỡng..."

"Ai gửi cho nó, điều tra chưa?" Pawee bắt đầu hoảng sợ đến thở dốc, còn một đoạn nữa là cảnh May bị mẹ cho người cưỡng hiếp, nếu Chayan thấy thì nó sẽ...

Samuel lắc đầu. Pawee ngồi xuống ghế, Salim cô ta... thật sự muốn giày vò anh em họ đến chết mới... không, là May, May muốn giày vò gia đình này đến tan nát thì thôi. Nếu Chayan thấy clip thì nó sẽ... nó sẽ thế nào đây? Có ai đến nói với Pawee giờ phải làm gì không? Chú Tayut... nếu chú còn sống, chú sẽ lựa chọn thế nào? May sao lại biến thành thế này? Menin chết thật rồi sao? Hay là bị giấu đi đâu đó?

"Cậu chủ, tôi vẫn muốn cậu chủ nói sự thật với cậu hai." Simon khuyên Pawee, chuyện này không thể giấu cậu Chayan mãi được.

"Không, tôi thà một mình ôm hết, em tôi đã bị trầm cảm rồi... đừng để nó biết mấy vụ này." Pawee không muốn đánh cược, khi ba nhìn thấy đoạn clip May bị mẹ cho người cưỡng hiếp ba đã đột quỵ luôn, giờ Pawee không muốn đánh cược... Chayan còn đang phải uống thuốc chống trầm cảm mà.

Điện thoại Pawee rung lên, tin nhắn từ số lạ, Pawee cầm lên xem, là một danh sách tên người làm của nhà Pawee kèm dòng tin nhắn: 'Cho nghỉ việc!'

Simon nhìn lướt qua màn hình điện thoại rồi hỏi: "Là cô May đúng không?"

"Là May... May muốn những người vô tội được nghỉ việc trước. Con bé chỉ muốn giết chết gia đình tôi từ từ thôi. Simon, Samuel, hai người chuẩn bị nghỉ việc đi." Pawee đặt điện thoại xuống, chấp nhận làm theo lời May nói. Pawee tin chắc sâu trong tim May vẫn còn tình cảm, con bé muốn những người từng kề vai sát cánh với chú Tayut được an toàn rời đi trước rồi mới ra tay... được rồi, May muốn làm gì thì làm đi, Pawee chỉ cần Chayan và May an toàn.

...............

Venice gắp mì xào giòn vào chén anh Macau trong lúc anh Macau kiểm tra lịch trình buổi chiều. Đến khi Macau nhìn chén mình thì giật mình, nhiều vậy? Macau muốn nói Venice ăn đi nhưng thằng bé đang thử trà và cho thêm viên đường, gương mặt dịu dàng hiếm có của Venice làm Macau không nói được. Venice vốn là đứa khó tính, tuy hay cười nhưng dễ nhăn nhó lắm, hiếm khi thấy Venice thả lỏng thế này.

"Sao đột nhiên muốn dẫn em đi ăn vậy?" Venice rót trà cho Macau sau khi cho đủ viên đường vào trà.

"Anh đưa em đi ăn phải có lý do?" Macau hỏi lại.

Lâu rồi không có đưa Venice đi đâu, năm cuối cấp bài vở Venice rất nặng, quanh đi quẩn lại thì quá nửa năm rồi. Mà đúng ra là đi từ tuần trước nhưng Venice bận quá giờ mới đi được.

Quán này mới mở thôi, thiết kế rất là đặc biệt, chia làm hai bên, một bên phục vụ món Âu, một bên phục vụ món Á. Quán có hai tầng, có cả bàn ở cái sân vườn rất là rộng. Thức ăn thì ngoài món ăn chính ra còn có cả trà bánh nữa... tuy nhiên, trang trí cũng chưa đặc sắc lắm.

Lúc này trong quán xuất hiện một nhóm nữ khá ồn ào. Vệ sĩ áp sát lại họ muốn bảo họ xuống tầng dưới đi vì tầng này Macau đã bao trọn rồi nhưng trước khi hành động, Atum đưa mắt nhìn Macau. Macau lắc nhẹ đầu, họ muốn quay phim chụp hình thì để họ quay đi, đừng làm lớn chuyện.

Venice quay đầu nhìn rồi nói: "Venus, Wanwan!"

"Ai cơ? Người quen của em à?" Macau nhìn mấy cô gái này, cảm thấy tuổi tác họ lớn hơn Venice nhiều.

"Người nổi tiếng trên mạng. Pen suốt ngày cứ khen ngợi nữ thần này nên em có biết. Nhớ rồi, cô ấy là tiếp viên hàng không!" Venice nghĩ nếu giờ Pen thấy người phụ nữ này thì chắc là nhảy cẩn lên và xin chữ ký ngay, cô ta hay đi khắp nơi viết blog và giới thiệu món ăn này nọ, nhà hàng mới mở này có mặt của cô ta không có gì lạ.

"Xin cô bỏ máy quay xuống!" Atum đột nhiên lên tiếng sợ cậu Venice và cậu Macau bị lọt vào ống kính của người phụ nữ này.

Cô gái vội vàng tắt điện thoại mình và nhóm cô gái đó nhìn Atum, cúi đầu xin lỗi. Venice mở điện thoại ra xem, quả nhiên là họ bị quay phát trực tiếp và bị chú ý rồi. Venice quay lưng lại, đưa lưng về phía ống kính nên không thấy rõ mặt nhưng anh Macau thì thấy rõ, rất nhiều người bình luận khen đẹp trai.

Venice giơ điện thoại lên, quay màn hình về phía Ray, Ray gật nhẹ đầu, đi lại nói chuyện với cô Wan kia: "Xin lỗi cô, cậu chủ của tôi không thích bị làm phiền, cô đã quay trúng cậu chủ của tôi."

Atum nghe vậy thì hiểu ngay, ra ám hiệu với Ray giữ lại họ rồi đi lại bàn cạnh bàn của Venice, mở máy tính lên, xử lý clip. Cô Wan này nhìn Ray rồi nhìn Atum, sau đó tự xem điện thoại thì thấy clip của mình đã bị xóa. Nhóm cô gái bắt đầu sợ hãi nhìn nhau.

Cô Wan nói: "Xin lỗi, tôi... không cố ý đâu!"

"Mời cô xuống cho, tầng này chúng tôi đã bao trọn rồi!" Ray đưa tay về hướng cầu thang sau khi Atum xác nhận là đã xóa clip và hình ảnh liên quan rồi.

Wanwan cùng nhóm cô gái kia lập tức chạy xuống dưới ngay. Venice nhìn rồi nói: "Mình về thôi anh, em thấy không ổn rồi."

"Không sao mà, xử lý kịp rồi!" Macau không muốn phí bàn ăn này cũng như phí thời gian đi tìm quán khác.

Venice gật đầu, rót thêm trà cho Macau. Macau uống một ngụm rồi mới hỏi: "Em sợ hãi không? Chúng ta vẫn kịp bỏ trốn đấy."

"Vì bị quay lên mạng hả anh? Anh mới bị quay mặt đó, em thấy mỗi cái lưng à." Venice thấy có gì đâu mà phải trốn, xóa clip rồi là được mà.

"Anh không nói chuyện đó, anh nói chuyện... ra mắt đấy!" Macau không yên tâm chút nào. Còn nhớ sau khi tuyên bố anh Kinn là người thừa kế thì luôn có người ra tay với anh Kinn.

"Sợ muốn chết luôn nè. Nhưng trốn đi đâu đây? Với lại chỉ ra mắt em là con cháu trong nhà đâu phải người thừa kế." Venice đưa hai tay lên xoa má Macau: "Anh đừng lo, chúng ta trong giới này luôn phải đối diện với nguy hiểm, em sẽ tự lo được, chút áp lực từ bác cả không làm ảnh hưởng em nhiều đâu."

Macau không nói vấn đề này nữa, chuyển sang chủ đề khác: "Về lễ kỷ niệm mười năm chi nhánh thứ hai của resort. Em nghĩ xem tổ chức ra sao, anh đã báo với NewS rồi."

"Sao hỏi em? Không làm đâu, em xui lắm, khéo lại bom nổ banh chành như năm ngoái." Venice bận rộn với trường đua và đủ thứ việc trên đời... còn năm cuối cấp nữa, không nhận tổ chức gì đâu, làm không nổi đó.

"Cái miệng em bớt xui xẻo được không? Anh vẫn muốn em lên kế hoạch tổ chức." Macau không hề thương lượng với Venice mà là đã chốt vấn đề rồi, việc này đã được anh Vegas và anh Kim đồng ý.

Hai bên nhìn nhau, Venice có chút hờn dỗi vì bị ép. Cuối cùng Macau chỉ đành nói: "Em không muốn thì..."

"Được rồi, em làm, yên tâm nhé!" Venice đầu hàng, muốn làm thì phải về NewS xem tình hình trước đã.

"Đừng có giận mà... anh chỉ..." Macau nhận ra Venice thật sự không vui nên không nỡ.

Venice lắc đầu, cười với Macau: "Em sẽ cố gắng, anh gửi mô tả ý muốn cho em đi, em sẽ sắp xếp... Anh đợi em chút nhé, em có điện thoại." Là điện thoại của Salim.

Macau thấy được Venice có biểu cảm lạ lắm, hỏi: "Ai gọi vậy?"

Venice không trả lời, chỉ chớp mắt nhìn Macau. Macau chỉ đành ra dấu nói: "Đi đi!"

Macau nhìn bóng dáng Venice đi ra ban công, đóng cửa kính lại thì Macau mới thở dài, cứ tưởng mọi thứ sẽ ổn nhưng không, mọi chuyện chỉ đi từng căng thẳng này qua căng thẳng khác. Macau cầm tách trà lên rồi bị nóng phải đặt tách xuống. Ép Venice kiểu này... liệu thằng bé có dỗi không?

Đột nhiên có một cô gái chạy lên lầu, hướng đến Macau nói: "Xin lỗi cậu, tôi vừa nghe nhân viên báo là có người lên đây làm phiền cậu." Aurora cúi đầu xin lỗi rồi nói tiếp: "Thật ngại quá, mong cậu... đừng giận nhé."

Aurora đặc biệt đi xin lỗi là vì mới mở nhà hàng, mọi thứ đều phải cẩn thận, đặc biệt là khách lớn như người đàn ông này, sẵn sàng bao cả tầng để ăn một bữa trưa thì càng phải thận trọng, tránh mất lòng. Anh Albert và mọi người đang rối chuyện bày trí nên họ mới sơ sẩy để một cô gái lên đây phát trực tiếp làm phiền khách lớn.

"Không sao, không giận gì đâu, cô đừng lo!" Macau mỉm cười nhẹ, ra dấu với Atum không cần chặn cô chủ quán này lại.

Aurora vuốt tóc, nói tiếp: "Vậy có thể phiền cậu chút không? Lát nữa bọn tôi chỉ lên đây đặt ít đồ trang trí thôi... nhanh lắm, cậu thấy đó... bọn tôi vẫn chưa trang trí xong."

Macau gật đầu, đúng là họ trang trí chưa ổn chút nào. Aurora được đồng ý liền nói: "Cảm ơn cậu nhiều lắm, cảm ơn nhé... chúc ngon miệng... bọn tôi sẽ gửi thêm món tráng miệng cho bàn của cậu. Chào nhé!"

Atum lúc này mới đi qua, nói nhỏ với Macau: "Cậu chủ, hay chúng ta về đi. Nơi này mới mở, trang trí chưa xong, đông người phức tạp, không an toàn."

"Không sao đâu, khó lắm mới ăn được một bữa với bé cưng của tôi, đi tìm quán khác thì mất thời gian lắm." Macau dùng nĩa ghim thử miếng gà sốt chanh dây, không tệ, vừa miệng đấy.

"Chỗ này trống trải quá, đặt cái gì vào đây đi!" Một giọng trầm vang lên làm Macau chú ý.

Albert đi lên lầu, theo sau là khá nhiều người khiêng đồ đạc lên. Albert vừa nói vừa lướt máy tính bảng, không quá để ý đến bày trí hay khách trên tầng này đâu, trong đầu Albert chỉ nghĩ về Jessi, rốt cuộc cô ta muốn làm gì đây? Đến và khai hết mọi chuyện ra không phải phong cách của Jessi... số chín chết tiệt này là đứa thủ đoạn vô cùng... nó đang toan tính cái gì chứ? Nó chịu nhận tội một cách dễ dàng có khi nào là vì... đang bao che cho người khác không?

Macau nghe giọng thì nhận ra Albert, người đã cứu Venice ở Hong Kong. Macau đứng lên, đi qua, đưa tay định chạm vào vai Albert. Albert nhanh hơn quay lại nắm cổ tay của Macau làm Macau giật mình. Atum và Jay cùng chạy đến một lúc, hai bên đề phòng nhìn nhau.

"Cậu Macau?" Albert thả tay Macau ra, có chút giật mình, sao lại... ở đây?

"Hôm ở Hong Kong anh đi vội quá, tôi vẫn chưa nói lời cảm ơn tử tế vì đã giúp em tôi." Macau xoa cổ tay, ra dấu lui với Atum.

Atum lui lại, Albert cũng ra dấu với Jay, Jay liền chỉ huy nhân viên đặt đồ vào đúng vị trí thật nhanh rồi cùng nhau đi xuống cầu thang. Thấy Macau xoa cổ tay nên Albert cầm cổ tay Macau hỏi: "Có bị thương không? Tôi không cố ý đâu."

Macau rút tay lại, cười nói: "Do tôi đụng vào người anh quá đột ngột. Anh có thời gian không? Tôi mời anh một bữa!"

"À... không cần mời... ý tôi là... đây là quán của tôi!" Albert vừa nói vừa tắt máy tính bảng đi, giấu ra sau lưng. Đang lướt tin tức của Jessi thì gặp Macau, Albert giật mình thật đấy.

Khi Alan nhắc chuyện ở Hong Kong, Albert đành để Faris nói sự thật với cậu Venice, sau đó thì sẽ thay Jessi trả bất kỳ giá nào. Albert thở dài, Faris đau đầu thì Albert cũng đau đầu không kém đâu... đại khái ngay khoảnh khắc này, Albert hiểu được suy nghĩ của Faris khi phải che giấu một điều gì đó với người bên cạnh. Ở bên Đức, Albert không cần phải nói dối ai vì đâu cần phải nể ai, ở đây thì khác, làm gì cũng phải cẩn thận.

Macau bị từ chối thì hơi thất vọng, muốn cảm ơn một người thật sự quá khó khăn rồi, Venice nói chuyện gì mà lâu vậy? Macau nhìn Venice ngoài ban công rồi quay lại nhìn Albert, biểu cảm của Albert cứ như lựa chọn giữa sống và chết vậy làm Macau càng khó hiểu hơn. Hai bên đứng yên một chỗ làm không khí xung quanh bắt đầu kỳ quái rồi.

"Ai mà đẹp trai vậy?" Jay hỏi Aurora bên cạnh, cả hai đang đứng ở cầu thang nhìn chằm chằm vào họ.

"Không biết!" Aurora lắc đầu, trước giờ Zero có thân với ai đâu... hay là... người gặp ở trung tâm thương mại? Aurora rút điện thoại ra quay lại, phải hỏi Alan mới được, nghe nói họ đã gặp nhau ở Hong Kong nhưng anh Albert không cho Alan nói... có phải là người này không?

Jay sờ vào tai nghe, nói: "Ông anh, ông nói gì đi chứ ông đứng đó thì người ta biết làm sao?"

Albert nghe giọng Jay truyền vào tai nghe mới như tỉnh lại, nói: "Cậu Macau không cần nghĩ nhiều về chuyện ở Hong Kong đâu, chỉ là... tiện tay thôi." Làm sao mà Albert dám đòi hỏi cái gì, Jessi muốn giết Venice, may mà Albert cứu kịp đấy.

"Nhà hàng hai phong cách này là của anh?" Macau nghe vậy chỉ đành chuyển chủ đề về nhà hàng.

Albert gật đầu, thấy nhân viên mang món tráng miệng để lên bàn thì đưa máy tính bảng cho nhân viên, nói: "Mang xuống cho cô chủ đi!"

"Dạ!" Nhân viên đáp lời rồi mau chóng mang xuống.

"Bàn cậu bên đó phải không?" Albert đã bình tĩnh trở lại, đưa tay mời Macau về bàn. Hai người đi qua bàn ngồi xuống.

Albert nhìn bàn ăn chỉ có vài món nên đi lấy menu rồi quay lại hỏi: "Cậu Macau, gọi thêm món gì không?" Albert đưa menu cho Macau.

Macau cầm menu, không xem mà để qua một bên nói: "Đợi em tôi quay lại đi, chỉ có em ấy mới biết gọi gì thì ngon thôi. Anh ngồi cùng đi, em tôi mà thấy anh chắc vui lắm đấy, nhắc anh suốt."

Albert cười không nổi, ở nhà Faris cũng nhắc Venice suốt, nhắc đến ám ảnh luôn. Giờ nghe Venice hay nhắc đến mình thì Albert lại thấy lo, đã cố tránh không gặp rồi mà sao vẫn gặp? Vụ này xem ra phải nói với Faris thôi chứ để sau này lộ ra... họ sẽ bị nghi ngờ là Albert cố tình tiếp cận hai anh em này.

Phục vụ mang thêm một cái tách trà và một bộ chén lên. Macau thấy Albert cứ ngây ra thì rót trà cho Albert. Albert sợ Macau phát hiện ra điều gì đó bất thường nên hỏi: "Lại đi với quả Cherry à? Ý tôi là em trai cậu à?"

"Phải, chỉ có em ấy mới chịu đi chơi cùng tôi thôi." Macau chỉ tay ra phía ban công. Macau đối với người đã cứu em trai mình khá nhiệt tình.

Albert nhìn ra ngoài, Venice đang nói chuyện với ai đó, biểu cảm khá dễ thương đấy. Vì sao Jessi lại muốn giết Venice? Alber thở dài, vừa thử kinh doanh mọi thứ vừa chăm lo cho đám này, khùng mất... hay thôi về Đức lại cho rồi, kệ tụi nó giết nhau đi... không được... làm vậy thì không ổn, điên mất thôi. Albert và Macau đều có nhiều tâm sự, hai bên nhìn nhau một cách mệt mỏi.

Macau nói trước: "Thành thật mà nói tôi rất bất ngờ khi anh kinh doanh nhà hàng đấy." Macau cảm thấy không phù hợp với khí chất Albert thôi.

"Cậu Macau chê cười rồi." Albert đặt tách trà xuống.

"Chê cười gì, tôi nói thật đó... có vẻ nó sẽ đạt nhiều lợi nhuận sau khi trang trí xong." Macau đang muốn mở thêm nhà hàng cho Resort nhưng cảm thấy hơi khó, đến nay vẫn chưa hoàn thiện kế hoạch.

"Tôi có thể hỏi một câu không?" Albert đã nhận ra nên muốn hỏi thăm Macau xem Macau lo chuyện gì. Macau gật đầu cho phép hỏi thì Albert mới hỏi tiếp: "Cậu Macau còn tâm sự gì phải không?"

"Phải. Nhiều vấn đề lắm, đại khái tôi muốn mở một nhà hàng thế này."

"Tôi sang lại quán này cho cậu cũng được!" Lúc đầu mở ra để kinh doanh mà giờ có nhiều việc quá, Albert sợ làm không nổi.

"Thôi đi, anh đừng đùa như vậy, không hài hước đâu." Có ai đầu tư chưa kịp thu lợi nhuận đã sang quán chứ?

Albert cười nhẹ, lại hỏi: "Chỉ vì mở nhà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net