Tuổi 17: Chuyện 3 (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...............

"Venice!" Salim lấy hết can đảm gọi tên Venice nhưng vừa gọi đã bị rất nhiều người nhìn.

Tuy tuổi tác Salim lớn hơn Venice nhưng vai vế thì Venice lớn hơn... nói cách khác, trước mặt hai bên gia tộc thì Salim phải gọi Venice là chú Venice. Đúng là... bực bội mà.

"Sao?" Venice chuyển mắt nhìn Salim rồi lại nhìn tài liệu trên tay, là báo cáo cả hành trình vận chuyển hàng, lúc nhận hàng bên nhà Salim đã xác nhận là không có bất thường nên phía Venice không chịu trách nhiệm gì cả.

"Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện được không?" Salim chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt này của Venice, cực kỳ lạnh lùng và khó gần, có lẽ là do ba Salim đang ở đây nên Venice mới vậy. Salim chỉ đành gợi ý Venice đi chỗ khác nói chuyện thôi.

Venice không đáp, chỉ ném tài liệu lên bàn, đứng lên và rời khỏi phòng họp. Nhóm Ray cũng đứng lên đi theo. Thấy vậy, bên nhà Salim cũng không thể ngồi tiếp được, họ đứng lên đuổi theo Venice, họ muốn trả lại lô hàng này và đổi một lô hàng khác nhưng Venice không đồng ý và không thương lượng gì cả.

Ba Salim, ông Winchay vội vàng đi đến bên cạnh Venice, nói: "Chúng tôi sẽ bù thêm tiền..."

"Tôi không cần tiền và sẽ bàn lại với Salim." Venice từ chối nói chuyện với ông ta.

Tuy nhiên ông Winchay vẫn cố nói: "Chúng tôi tin là nhà cậu sẽ không làm ra chuyện này và hai nhà đã hợp tác..."

"Nhà tôi làm cũng nên." Venice đứng lại, nói đùa bằng giọng lạnh lùng rồi nhìn Salim.

"Ba để con xử lý. Vincent, đi thôi!" Salim chỉ đành cầm túi xách, cùng trợ lý Vincent của mình đi theo Venice. Thằng nhóc này... sao có vẻ nó sắp giết người đến nơi vậy?

Salim lên xe của Venice mà không dám hỏi bất cứ điều gì, hai người bọn họ đến một nhà hàng Pháp và ăn riêng ở phòng đặc biệt. Venice đã cho Ray và các vệ sĩ khác cùng Vincent ăn ở ngoài. Sau khi gọi món xong thì Venice im lặng, không nói gì, không khí yên lặng ngột ngạt vô cùng. Đồ ăn dọn lên có salad, súp hải sản, gà sốt vang cùng bánh mì và bánh ngọt... Venice cũng không nhìn Salim mà cứ lướt điện thoại.

"Cậu nghĩ sao chuyện hàng có bom!" Salim quyết định nói chuyện trước. May từng kể là Venice và Faris giận nhau vì cái gì đó và Venice chơi trò chiến tranh lạnh rất giỏi... mặt khác, Salim ăn kiểu này sẽ mắc nghẹn mất.

Venice lúc này mới nhìn lên, hỏi lại: "Chị nghĩ là nhà tôi bỏ bom vào à?" vừa nói vừa nhấc ly rượu lên.

"Đương nhiên không phải!" Salim cảm nhận được câu trả lời đầy gai nhọn của Venice thì chắc chắn Venice đã biết gì đó rồi.

Salim đặt nĩa xuống, tay chỉ còn cầm dao. Venice cũng đặt ly rượu xuống, nhìn Salim. Qua một lúc, cuộc trò chuyện bắt đầu và giọng ai cũng cao hơn.

"Rõ ràng giao hàng nhận hàng đã kiểm tra rồi, vận chuyển về có bom thì phải xem lại nội bộ bên chị. Chắc chị biết rõ điều này nhỉ? Bên tôi không đổi hàng đâu nên khỏi mất công thương lượng."

"Ba mẹ tôi một hai bắt gọi cho cậu để thương lượng đổi hàng nên..."

Venice cắt lời Salim: "Chị hai, tôi không phải con nít, rõ ràng là chị cũng muốn gọi tôi đến để dằng mặt ba mẹ mình. Trả phí đại diện và diễn kịch cho tôi đi."

Salim cảm thấy Venice không đùa nên giọng dịu xuống: "Tính toán đến mức này à? Giúp chút thôi, bữa ăn này tôi trả cho!"

"Khỏi, tôi trả chục bữa kiểu này cũng được, trả gì tương xứng hơn đi!" Venice nhìn từ đầu đến chân Salim... trong đầu thật rất tò mò chuyện gì khiến chị ta phải xử Ryu rồi để mãi trong lòng không quên vậy?

"Đồ khốn nạn cậu muốn gì đây?" Đôi mắt của Venice làm Salim thấy ớn lạnh, tự nhiên quét mắt từ đầu đến chân Salim vậy?

Venice thấy bộ dạng đề phòng của Salim thì nói tiếp: "Muốn cái điều chị vừa nghĩ đó!"

Salim giơ con dao đang đang găm miếng thịt gà lên. Venice liền nói: "Ê... bỏ xuống, đồ ăn không phải thứ để đùa giỡn. Mà đầu chị nghĩ gì lại cầm dao lên dọa tôi vậy?"

Salim đặt con dao xuống, cầm ly rượu lên, tên khốn... đồ khốn! Ánh mắt soi mói đó... Salim cảm thấy là Venice lại đang nhìn hình thể của mình.

Venice bị bộ dạng của Salim chọc cười nhưng không dám cười, chỉ có thể mím môi nén cười. Điều này chọc giận Salim hơn và Salim nói: "Cậu nói cứ như gia giáo nhà cậu tốt lắm vậy."

"Gia giáo nhà tôi tốt nên hôm rơi xuống sông, chị mới về yên lành đấy. Nhắc đến thì chị còn chưa... cảm ơn tôi xong đấy."

Thôi được rồi, Salim hít sâu một hơi, nói: "Đúng tôi mắc nợ cậu. Tôi cảm ơn nhé!" Salim nắm chặt con dao trong tay, nghĩ tới nghĩ lui thì cách tốt nhất để khỏi trả nợ là giết mẹ nó chủ nợ đi.

"Cảm ơn suông vậy?" Venice bắt đầu ăn, tâm tình đỡ hơn rồi, đằng nào thì phạm nhân đã ngồi trước mặt, vấn đề là tra hỏi thế nào.

"Cậu muốn cái gì đây? Nói ra luôn đi!" Salim cũng chẳng có gì để mất, kể cả lên giường.

Venice chỉ dao vào người Salim, nói: "Chị..."

Salim quay dao tự chỉ vào mặt mình: "Tôi? Không hối hận nhé?"

"Giờ hơi hối hận rồi vì trông chị cũng bình thường..." Venice chưa nói hết đã phải đưa tay chụp con dao phóng qua.

Salim đã phóng dao vào mặt Venice. Venice theo phản xạ bắt con dao đó rồi kinh ngạc nhìn Salim. Salim biết bản thân nóng giận, làm bậy nhưng không làm sao kiểm soát được. Salim bực bội nhìn Venice chằm chằm, chẳng có người phụ nữ nào chấp nhận bản thân bị chê bai thẳng mặt như vậy.

Bên ngoài, Ray nhìn thấy cảnh này lập tức mở toang cửa, Venice để dao xuống bàn ra dấu lui với Ray. Ray lo lắng nhìn Venice rồi vẫn cúi đầu chào, đóng cửa phòng lại.

Venice mỉm cười, đứng lên đưa con dao lại cho Salim. Salim cầm lấy con dao ngồi phịch xuống ghế: "Đúng, tôi bình thường, không cần cậu đến bình phẩm về nhan sắc của tôi."

"OK, chị nói với Ran chuyện chị là Victorya chưa? Nó phản ứng thế nào? Vốn định để chị tự nói nhưng tôi... lỡ lời trước đó rồi." Venice không trêu nữa vì Salim giận thật rồi. Trong nhà, mỗi khi anh Vegas trêu anh Pete thì anh Pete sẽ luôn hờn dỗi một chút, nhưng nếu anh Pete giận lên thì anh Vegas sẽ ngừng lại dỗ dành ngay.

"Cậu thành thật xem tại sao cậu biết tôi là Victorya?" Salim cuối cùng cũng hiểu ra tại sao khi mình giải thích thì Kiran chỉ phản ứng đơn gian một chữ 'Dạ!', trong khi đó, Saran hét to, phản ứng rất mãnh liệt.

"Hỏi vấn đề khác được không?" Venice không muốn quay lại vấn đề này, vì nói ra sẽ bị Salim xiêng chết tức khắc.

"Tôi chỉ muốn biết vấn đề này!"

"Tôi không trả lời được không?"

"Không được, phải trả lời thành thật!" Salim thay đổi cách cầm dao, đâm thẳng xuống miếng thịt gà, con dao dựng đứng trông khá dễ sợ.

"Nhìn... và thấy to hơn!" Venice nhìn thẳng vào ngực Salim.

Salim nhìn xuống rồi lấy tay che ngực, hôm nay Salim mặc áo yếm che ngực hoàn toàn, không sợ bị lộ nhưng ánh mắt của Venice như đốt cháy được vải vậy. Salim chỉ tay vào mặt Venice, mắng: "Nói bậy, không thể nào, vớ vẩn, cậu chỉ là đồ con nít ranh... sao cậu..."

Venice bị mắng thì không vui, đáp: "88... 64 và... 84 nhỉ?"

"94 đấy!" Salim hét lên sau đó tự bịt miệng mình, có đứa con nhà gia giáo nào đi đoán ba vòng của người khác như Venice chứ?

"À, vậy là hai vòng kia không sai đúng không?" Đừng đùa, Venice đoán cỡ chuẩn lắm đấy, cố ý nói sai một số đo để trêu Salim thôi.

Salim cảm thấy đủ lắm rồi, đứng lên cầm túi xách muốn đi. Dù là Salim khơi chuyện trước nhưng Salim vẫn là phụ nữ và cảm thấy rất khó chịu khi bị soi mói thế này.

Venice đứng lên, đưa tay kéo cổ tay Salim: "Xin lỗi mà, tôi thành thật thì chị giận mà nói dối chị cũng giận, sao chị khó chiều vậy?"

"Cậu... biến thái nó vừa thôi chứ?" Salim gạt tay Venice ra.

"Tại chị hỏi nên tôi trả lời, tại chị nghi ngờ tôi nên tôi chứng minh thôi. Thật ra là tôi làm việc với người mẫu nhiều rồi nên nhìn thì biết thôi chứ không phải tôi biến thái gì như chị nghĩ đâu. Ngồi xuống ăn cho xong đi. Tôi đói rồi không đùa nữa đâu, khi nãy chị gọi tôi đi lúc tôi đang ăn đấy, tôi cũng bỏ hết chạy đến với chị rồi còn gì? Chấp nhận cho chị lợi dụng tôi thêm lần nữa đấy." Venice nói đến đây thì Salim dừng bước.

"Ngồi lại ăn với tôi cho xong đi, hứa không trêu chị nữa!" Venice lắc nhẹ cánh tay Salim.

Salim bị Venice thuyết phục, ngồi trở lại. Hai người im lặng ăn, qua một lúc, Salim lại hỏi: "Nhà cậu ai cũng... sao cậu... không giống họ vậy?" sao không thích đàn ông luôn đi?

"Bà chị, sao chị biết tôi không giống họ?" Venice hỏi lại.

"Trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi không tính là trả lời. Vậy cậu thích đàn ông luôn à?" Salim hỏi thẳng luôn.

Venice nghĩ đến biểu cảm của Kiran, quả thật là chị em mà. Cuối cùng, Venice lắc đầu, nói: "Không biết, chưa từng thích ai!"

"Sống trong gia đình không thẳng mà cậu thẳng thì..." khó tin lắm.

"Ý gì vậy?" Mặt Venice bắt đầu lạnh xuống, vụ bà Namkul chửi các anh trong nhà, Venice mới cho qua thôi đấy.

"Không phải, tôi chỉ tò mò... cậu làm gì như muốn đánh người vậy?" Salim im miệng luôn, đồ thất thường này... hồi nãy bực bội gì đó lạnh lùng, sau đó lại cười trêu rồi giờ lại lạnh lùng, không ai hầu được cảm xúc của ông trẻ này đâu.

Salim tự nói với bản thân thôi nào Salim, đây là ân nhân của mình, phải tử tế không được giết nó. Mà giết nó thì cũng phải tìm chỗ nào chỉ có hai người thôi, vệ sĩ của nó bên ngoài cũng đông lắm.

"Muốn bình phẩm về gia đình tôi mà không bị tôi đánh thì đầu tiên phải là thành viên trong nhà tôi đã." Nói cách khác Salim nói Venice sao cũng được, không được động đến các anh trong nhà.

"Tôi không bình phẩm gia đình cậu, tôi chỉ muốn hỏi thăm thôi. Cậu nói cậu giống các anh mình mà... nên..."

"Họ chọn người họ thương, tôi cũng sẽ giống họ, chọn người tôi thương. Vấn đề khác không quan trọng." Venice đáp lời, ăn xong rồi, cầm ly rượu lên cười nói: "Chị hỏi tôi xong rồi, tôi hỏi lại được không?"

"Ừ, hỏi đi!" Salim gật đầu, cũng tốt, chịu nói chuyện thì hơn là chiến tranh lạnh.

"Sao chị giết Ryu Murata ở Thái vậy?"

Salim lập tức bị mắc nghẹn. Thừa nhận là bản thân thả tin tức ra để nhà Pangnuenlam và nhà Theerapanyakul điều tra. Salim đã chuẩn bị rất nhiều phương án để ứng phó nhưng không có phương án nào để ứng phó sự tra hỏi trực tiếp từ Venice như vậy.

Venice duy trì nụ cười, Salim hỏi lại: "Cậu hỏi để làm gì?"

"Trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi thì không tính là trả lời!" Venice lặp lại câu nói khi nãy của Salim.

"Nếu tôi nói là hắn phản bội tôi trước thì sao?" Salim nhớ lại, trong lòng vô cùng đau đớn, đã có giây phút Salim mong Ryu sẽ đưa mình đi, sẽ giúp mình thoát khỏi số kiếp làm con rối của ông nội nhưng rồi... Ryu bỏ thuốc Jessi dù đã biết Jessi không thích nam giới...

Venice nhìn vào mắt Salim, đôi mắt bi thương nhanh chóng bị Salim khống chế. Salim cười đáp tiếp: "Giết đã giết rồi, cậu định hỏi tôi có quan hệ gì với chủ Hoa Lan Đen hiện tại đúng không? Tôi là..."

"Trước khi mạnh miệng tuyên bố một điều gì đó... cho chị 3 giây suy nghĩ đó!" Venice như biết trước câu trả lời nên chặn họng Salim.

Theo kế hoạch ban đầu bàn bạc với May và Jessi thì Salim sẽ nhận mình là người yêu của chủ Hoa Lan Đen nhưng giờ bị Venice khóa chặt bằng mắt, Salim nói không được. Salim lấy bình tĩnh lại, vừa mở miệng thì Venice đặt ly rượu xuống, cầm chai rượu rót thêm rượu vào.

"Chúng tôi từng hợp tác vậy thôi, chỗ quen biết cũ, khi tôi về Thái vì tôi đưa anh ta về theo." Salim trả lời không theo kế hoạch ban đầu.

Venice gật đầu, lại hỏi: "Câu nào là thật, câu nào là nói dối đây?"

"Tin cũng được, không tin cũng được." Salim đáp lại.

"Ryu đã làm gì chị?" Venice vẫn nhớ biểu cảm như bị bóp cổ của Salim trong bệnh viện.

Salim im lặng, câu hỏi này đi quá xa rồi. Salim lúc này mới như tỉnh lại, suýt bị nhóc con này gài rồi. Venice đã hỏi một câu hỏi trực tiếp về chuyện làm ăn, dùng ánh mắt uy hiếp Salim, làm Salim khó khăn trả lời. Trong lúc hoang mang, Venice lại hỏi tiếp một câu liên quan đến tình cảm, Salim sẽ càng rối hơn. Sau đó sẽ nói vài câu đồng cảm để tăng độ tin cậy, làm Salim bớt cảnh giác mà trả lời thật vài vấn đề... thằng ranh chết tiệt này...

"Cậu hỏi hơi nhiều rồi đó!" Salim lựa chọn không trả lời Venice nữa, bị nó cuốn đi lúc nào không biết nữa... chết tiệt, nó cố ý dẫn dắt câu chuyện khiến Salim ngại ngùng nổi giận rối loạn cảm xúc trước, còn nó thì vẫn bình ổn cảm xúc.

Venice đã làm việc với nhiều người phụ nữ và biết chọc vào đâu thì họ nổi điên nhất, một chính là diện mạo, hai chính là thân hình, ba chính là chuyện tiền bạc, bốn chính là chuyện tình cảm, chỉ cần nói đến một trong bốn điểm này rất dễ khiến phụ nữ phát điên lên và khi họ lên cơn thì họ sẽ nói mà không suy nghĩ. Nhưng Salim thì... đúng là rất giỏi khống chế cảm xúc... có lẽ chuyện giữa Jessi và Salim, Venice sẽ hỏi sau.

"Chị lúc đó... khổ sở lắm đúng không?" Venice muốn hỏi chuyện Ryu trước.

Salim bày ra bộ dạng tổn thương, chỉ nhìn Venice không đáp. Venice bị nhìn thì cũng nhìn lại, trong lòng hai người họ đều rõ đối phương muốn gì nhưng có lẽ đến đây ngưng được rồi.

Salim lần nữa mở miệng chuyển chủ đề: "Cậu nghĩ xem tôi sống qua được năm sau không?"

"Tôi cũng đang nghĩ xem tôi sống qua được năm sau không... nãy giờ ăn được một tiếng mà chị muốn phóng dao giết tôi ba lần rồi."

"Tôi chưa giết cậu là may rồi, ai lại nói chuyện kiểu đáng ghét như cậu chứ?"

"Vì lời nói ở trường đua của tôi là lời nói thật... tôi muốn chị chú ý tôi!" Venice nói đến đây, sắc mặt Salim lại bắt đầu co lại.

Mặt Salim bắt đầu vặn vẹo, sự bình tĩnh lần nữa bị đánh vỡ. Salim nhìn Venice bằng một bộ mặt khó tin, nghiêm túc đấy hả? Thật sự nghiêm túc? Thôi, làm ơn đi tìm người khác đi chứ?

Venice hỏi tiếp: "Vậy chị quen May và Burn đúng không?"

"Egan và Mary?" Salim thấy Venice nhảy chủ đề thì theo, hỏi: "Hai người đó thì sao?"

"Egan muốn xen vào chuyện của Ran và Atid đó. Còn Mary thì không có gì." Venice muốn biết thêm về Egan-Burn, cảm giác của Venice cho Venice biết là tên đó không bình thường chút nào.

"Tuy cùng gia tộc ma cà rồng nhưng ngoài đời ra sao, bọn tôi không quản nhau. Tôi có biết Mary là May và em ấy chưa đủ tuổi, em ấy đã nói với tôi về cậu rằng các cậu học chung lớp." Salim trả lời xong mới thấy mình nói hơi nhiều rồi, vội vàng ăn một miếng cam.

Ở khoảng cư xử với bạn bè thì Venice rất tuyệt, May đã khẳng định điều đó. Trong nhóm chỉ có hai cô gái và Venice luôn nhường họ... OK, thừa nhận là gia giáo nhà thằng nhóc này tốt, nó chỉ hơi... biến thái thôi nhỉ?

"Salim!" Venice đột nhiên gọi tên làm Salim giật mình.

"Hả?"

"Tôi thật sự không muốn tự tay giết người đầu tiên mà tôi theo đuổi đâu nên đừng có mà nói dối tôi... nhà tôi cho người điều tra chị rồi, Ryoko... tên này đẹp hơn đó."

Salim đưa ra một vẻ mặt ngỡ ngàng, cảm giác chính là đối phó không nổi, Salim chưa bao giờ nghĩ Venice sẽ nói thẳng như vậy. Chết tiệt, Jessi nói trúng rồi, Venice nó không hề nói đùa câu theo đuổi. Salim phải thừa nhận là bản thân đi từ sai lầm này qua sai lầm khác nhưng đã từng có kinh nghiệm đối phó với con cáo Ryu thì ngựa non như Venice... Salim cũng đối phó được thôi.

"Cậu muốn làm gì thì làm đi, không lay động được tôi đâu!" Salim trả lời.

"Vậy nãy giờ chị không bị lay động sao?" Venice mỉm cười, xem ra muốn dò hỏi về Hoa Lan Đen không dễ đâu... cần nhiều công sức hơn nữa để tra hỏi Salim.

Salim thật sự không bình tĩnh nổi, quyết định không nói gì nữa, càng nói càng dễ bị lộ. Sự bối rối của Salim làm Venice cảm thấy buồn cười, xem ra vẫn phải sử dụng cách cơ bản nhất rồi, đối phó với một người quá thủ đoạn... cách tốt nhất chính là ngây thơ thẳng thắng, anh Pete cũng chỉ như vậy mà thắng được quỷ dữ trong nhà là anh Vegas đó thôi.

Đúng lúc này, điện thoại Salim reo lên, Salim nhận máy: "Sao đó Ran?"

"Gặp em chút đi!" Kiran nói xong cúp máy luôn như không cho Salim lựa chọn. Salim nhìn màn hình điện thoại rồi nói với Venice: "Kiran hẹn tôi, tôi phải đi thôi."

"Địa điểm ở đâu? Tôi đưa chị đi!" Venice thấy sắc mặt Salim càng tệ hơn thì rất đồng cảm, ai rồi cũng sợ Kiran chửi thôi.

...............

"Chuyện gì vậy Ran? Sao em đột nhiên lại đến căn hộ của anh?" Saran vừa hỏi vừa đặt lên bàn hai tách trà.

"Anh Sa, anh giải thích cho em biết sao trong xe của chị Lim có thiết bị theo dõi vậy?" Kiran ném lên bàn thiết bị theo dõi tìm được thấy trên xe của chị gái mình.

Xe được đưa đến gara của anh Hang và anh Kay, họ đã phát hiện ra thứ này và Atid kiểm tra rồi, nó là thiết bị định vị theo dõi. Kiran đã điều tra, chỉ có Saran dùng xe và sửa xe này thôi.

"Em nói gì vậy?" Saran bất ngờ nhìn chằm chằm thứ đen thui trên bàn rồi nhìn Kiran.

"Xe chị Lim gặp sự cố mang đến gara quen của em xem thì phát hiện thiết bị lạ trong xe. Anh giải thích đi!"

"Sao anh biết được mà hỏi anh... sự cố chị ấy lao xe xuống sông anh cũng đâu có muốn đâu, sao em nghi ngờ anh?" Saran hét lên đầy oan ức.

Kiran lại tiếp tục chất vấn: "Vậy anh giải thích chuyện anh làm bị thương chân chị Lim đi. Chị Lim học võ từ nhỏ, lợi thế là những cú đá. Nếu chân bị thương, sức chiến đấu giảm đi ba phần."

Cùng một trò như vụ Thanat, cho Kiran lên thuyền, khiến Kiran bị say sóng nặng, không thể chiến đấu được thì giờ làm chân chị Salim bị thương như vậy chị ấy không thể chiến đấu được. Kiran nhìn chằm chằm Saran như muốn một đáp án rõ ràng cho vụ này.

"Kiran, em nghi ngờ anh? Anh làm vậy để làm gì?" Saran không có lý do để làm vậy, do dự một lúc mới nói: "Chuyện thiết bị để anh điều tra, vụ chị Lim bị thương anh không cố ý... anh không có lý do để hại chị ấy như vậy."

Kiran nghĩ lại thấy cũng đúng, anh Saran cũng luôn mong muốn được rời khỏi nhà mà. Kiran thừa nhận bản thân giận quá mất bình tĩnh, sau khi điều chỉnh cảm xúc, Kiran hỏi: "Anh ở đây với ai vậy?"

"Với... người yêu anh!"

"Người yêu?"

"Ran, em hiểu cho anh nha. Không lẽ anh lại đi hại chị, chị về, chị gánh thay anh thì anh sẽ... được tự do ở với cậu ấy." Saran cũng có người yêu là người đồng giới.

Kiran bất ngờ đến mở to mắt, trước khi Kiran kịp nói gì thì Saran nói tiếp: "Em còn nghi ngờ anh sao? Lẽ nào chị Lim là chị em chứ không phải chị anh sao?"

"Em xin lỗi, em bậy quá!" Kiran nhận lỗi, đúng vậy, sao tự nhiên anh Sa hại chị Lim làm gì? Anh ấy cũng đang muốn bỏ nhà đi sống tự do mà.

"Không có gì đâu, anh sẽ điều tra xem ai theo dõi chị Lim." Saran cũng mệt mỏi lắm: "Em đừng nghĩ xấu anh, anh buồn đó!" Saran đánh vào vai Kiran một cái.

"Dạ, em xin lỗi mà!" Kiran cười nhẹ, đúng vậy, có ba chị em, sao lại nghi ngờ nhau chứ?

Trong dòng họ, người ghét Salim rất nhiều, vừa rồi là chú họ ra tay với Salim... có lẽ thiết bị theo dõi này cũng do người của chú họ cài vào. Kiran càng nghĩ càng thấy không ổn rồi, Salim phải dọn ra khỏi nhà ngay lập tức. Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì Kiran gọi điện cho Salim, phải gặp Salim nói chuyện ngay mới được.

...............

Xe dừng ở quán cà phê, lúc Venice định xuống xe mở cửa cho Salim thì Salim lại ngăn cản, nói: "Cảm ơn cậu, tôi tự xuống được rồi."

Venice gật đầu, Ray ngồi ghế lái nhìn vệ sĩ ngồi ở ghế phụ lái, người này xuống xe mở cửa cho Salim. Salim xuống xe rồi đi nhanh vào trong, lúc nãy Salim đã bảo Vincent, trợ lý mà ba đưa qua cho Salim đi về trước vì Salim muốn gặp Kiran nói chuyện riêng.

"Cậu chủ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net