Tuổi 17: Chuyện 3 (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...............

"Ngoan nào, mau ăn chóng lớn... chú nhỏ đưa con đi đua xe!" Venice dỗ dành Wynn uống sữa.

"Gì vậy? Thiếu gì cái không dạy mà dạy đua xe?" Kreena nhìn em bé, cười nói: "Đẹp trai cỡ này... phải làm siêu sao điện ảnh."

"Thôi, đừng có vào giới giải trí, đông người phức tạp lắm!" Venice lắc đầu, nghiêng bình sữa cho Wynn uống hết.

Kreena lại hỏi: "Hom, em nghĩ xem em bé sau này lớn lên sẽ làm gì?"

"Em nghĩ em bé yên tĩnh thế này sẽ không thích làm gì đó quá sôi động đâu." Hom nói xong thì nhìn về phía anh Macau, người đã ngồi yên tĩnh trong phòng nãy giờ.

Wynn đã uống hết sữa rồi, Venice rút bình sữa ra để qua một bên, bế em bé dậy, vỗ nhẹ vào lưng bé rồi đưa mắt nhìn về phía anh Macau. Từ lúc Venice, Hom và Kreena vào phòng chơi với Wynn, anh Macau đã sang ghế ngồi ngắm sao trời, thỉnh thoảng anh ấy nhìn màn hình điện thoại, vẻ mặt như gặp ma vậy.

Như cảm giác được người khác nhìn mình, Macauu bỏ điện thoại xuống, quay sang nhìn Venice, nói: "Mang em bé qua đây anh bế cho!"

Venice bế Wynn qua, định trả lại cho anh Macau thì thằng bé o e không chịu. Venice chỉ đành vừa bế vừa vỗ lưng thằng bé. Macau không ngờ con mình bám em mình như vậy, mà cũng đúng thôi, Venice chiều Wynn lắm, thằng bé không bám theo mới lạ.

"Chú Macau, sao hồi xưa chú mở Resort vậy?" Kreena thấy làm cực quá trời mà suốt ngày cứ ngồi nghĩ lãi lỗ.

Macau nghe được câu hỏi, mắt nhìn điện thoại rồi nhìn Kreena: "Cũng phải kiếm gì đó làm chứ... ai ngờ... nó phát triển vậy."

Kiếm gì đó làm là cách để quên đi nỗi đau tốt nhất mà, bận rộn khiến con người ta không có thời gian suy nghĩ lung tung. Mặt khác thì ai đó đã nói rằng 'Be busy but happy and tired but joyful!', Macau nghĩ mình đã đạt đến trạng thái này, cuộc sống quá đủ rồi... không cần thêm thứ gì nữa đâu.

Kreena vô tư, tiếp tục nói: "Tính ra trong nhà có mình chú là không kinh doanh đen nhỉ?"

Đúng vậy, chỉ có Macau là không dính gì đến kinh doanh đen, anh Vegas cũng từng cho Macau học nhưng Macau không hứng thú cho lắm. Hơn nữa, vì tránh tiếp xúc với người trong giới này, Macau mới chọn một lĩnh vực hoàn toàn khác để kinh doanh... như vậy không sợ đụng mặt Chat. Ngược lại với Macau, Venice thích khiêu chiến, thích cái gì khó, càng nguy hiểm càng thích làm, hồi mới bắt đầu cứ đi theo anh Kinn và anh Porsche suốt, đến khi có chuyện bị anh Vegas bắt về, đi theo anh Vegas thì càng... ham thích mấy vụ nguy hiểm.

"Ừm!" Macau mỉm cười nhìn Kreena một cách gượng gạo.

Venice nhìn anh mình chăm chú, có biến rồi, nhất định có biến rồi. Venice muốn hỏi nhưng chắc chắn là anh Macau không nói đâu. Venice nghĩ một chút mới nói: "Anh Macau, hình như phải thay tã cho bé rồi."

"Đưa cho anh đi, anh thay tã cho bé!" Macau đứng lên bế lại con mình.

Venice đưa mắt với Kreena, Kreena nhảy xuống giường, đứng kế bên, chắn tầm nhìn của Macau, bắt đầu hỏi lung tung về Wynn. Hom không hiểu chuyện gì nhưng phối hợp với anh Macau thay tã cho em bé. Venice được Kreena che chắn, lén lấy điện thoại của anh Macau, xoay lưng lại, điện thoại cũ này có cái quái gì mà anh ấy nhìn chằm chằm đến ngơ ngẩn luôn vậy? Điện thoại không có mã khóa, cũng trống rỗng không có gì...

"Nice!" Macau đột nhiên gọi làm Venice giật mình suýt rơi cả điện thoại.

"Dạ?"

"Qua phòng anh Pete lấy phấn thơm cho anh đi, hình như để quên bên đó." Macau không có quay đầu lại nhìn Venice.

"Dạ!" Venice cầm điện thoại, chạy thẳng qua phòng anh Vegas và anh Pete, thay vì lấy lọ phấn thơm thì Venice ngồi lên giường và bắt đầu kiểm tra điện thoại.

Pete đang nằm trên giường xem phim, thấy Venice đi vào thì bấm ngưng bộ phim. Thằng bé đang làm cái gì vậy?

"Có gì hay trong cái điện thoại đó?" Pete thấy cái điện thoại này là mẫu cũ rồi.

"Em cũng đang tìm xem có gì hay trong này!" Venice đáp mà không nhìn anh Pete, lại hỏi: "Anh Vegas đâu anh? Lọ phấn thơm của Wynn đâu anh?"

"Chắc họp hành gì đó, dạo này Vegas dễ phát nổ lắm." Pete để máy tính qua một bên, kéo các hộc tủ, tìm được phấn rồi đưa cho Venice.

Venice cầm lấy, nói: "Ngày nào ông 'ba' của em cũng phát nổ mà, chỉ không phát nổ với anh và anh Macau thôi. Cảm ơn anh, em đi đây!" đã kiểm tra toàn bộ điện thoại, chỉ có mỗi ứng dụng Messenger thôi.

"Ờ!" Pete nhìn Venice đi ra ngoài, thấy cái điện thoại quen lắm, Venice cầm điện thoại của ai vậy nhỉ? Hình như là... cái điện thoại đó là quà mà Vegas tặng Macau khi em ấy thi đậu đại học. Venice cầm điện thoại cũ của Macau làm gì?

Pete nhớ ra, nhảy xuống giường chạy theo Venice, hỏi: "Nice, em mới làm gì đó?"

Ngón tay Venice dừng lại trước khi chạm vào ứng dụng Messenger, ấn tắt điện thoại cho vào túi, quay đầu nhìn anh Pete: "Em đi lấy phấn thơm cho em bé. Sao vậy anh?"

"Điện thoại hồi nãy đâu rồi? Đưa cho anh!" Pete đưa tay ra trước mặt Venice, trong lòng Pete có dự cảm không lành, không cần biết sao Venice có điện thoại đó, phải lấy lại.

"Em nhặt của anh Macau, giờ em đi trả nè, thấy mẫu điện thoại hơi lạ lạ nên muốn xem thử." Venice mỉm cười, tỏ vẻ không có gì.

"Ừm, nhớ trả đó!" Pete cũng không hỏi nữa, Venice càng lớn càng nhạy cảm, nói lỡ lời một cái là nó sẽ hỏi cả chục câu mất.

Venice quay về phòng, đưa lọ phấn thơm cho anh Macau. Kreena nhìn Venice hỏi xem xong chưa, Venice lắc nhẹ đầu, ngồi xuống ghế sofa, Kreena vẫn như cũ, đứng cạnh Macau, hỏi lung tung. Venice ấn vào Messenger, trong Messenger chỉ có một tin nhắn duy nhất của một tài khoản lạ.

'Chúng ta gặp nhau lần nữa được không?'

Là ai nhắn? Venice bấm vào trang cá nhân thì không có thêm thông tin gì. Venice đặt điện thoại xuống, đi qua ngồi bên giường. Macau thấy Wynn muốn ngủ rồi, nói: "Mấy đứa về phòng nghỉ đi, anh dỗ con ngủ!"

"Dạ!" Venice nhanh chóng đi ra ngoài.

Hom và Kreena chào Macau rồi đi theo sau Venice. Hom hỏi nhỏ: "Anh với chị Kree làm gì vậy?"

"Có phát hiện gì không?" Kreena cũng không hiểu Venice muốn làm gì nhưng đã giúp rồi nên muốn biết kết quả.

Venice không trả lời, cả ba đi xuống lầu, về phòng Venice. Venice ngồi xuống ghế sofa, nói: "Cái điện thoại đó cũ rồi... anh Macau nhìn nó lâu vậy, thật kỳ lạ. Còn có một cái tin nhắn đại loại kiểu là... xin một cuộc hẹn gặp lại."

"Anh, anh làm vậy là không có đúng đâu, phải tôn trọng quyền riêng tư của anh Macau chứ?" Hom nhìn Venice bằng một ánh mắt phán xét.

Kreena liền nói: "Hom, em không có hiểu đâu, chú Macau.... coi vậy chứ yếu đuối lắm, dễ bị tổn thương lắm."

"Kree!" Venice không muốn nghe ai nói xấu anh Macau đâu.

Kreena nghe gọi thì nói lại bằng giọng nhỏ hơn: "Nói sự thật mà!"

Hom ngẫm nghĩ, cũng đúng, anh Macau trông quá hiền lành luôn. Hom quay sang hỏi: "Vậy anh có tìm được gì không? Hay là do anh nghĩ nhiều?"

"Không biết nữa!" Venice không thể dựa vào một tin nhắn lạ mà kết luận điều gì.

Kreena nằm lên giường của Venice, Hom thì ngồi lên bệ cửa sổ, căn phòng yên tĩnh lạ thường. Venice nằm dài trên ghế sofa, trên bàn có mấy kế hoạch, Venice lười xem quá. NewS nhận một số sự kiện khiến Venice rất bận, Venice gần như không có thời gian làm gì khác luôn. Đến lúc mệt quá nghĩ lại mới phát hiện... anh Kim làm Venice bận rộn đến mức không có thời gian để ý đến chuyện khác. Đáng ghét thật!

"Hom, em dạo này sao vậy?" Kreena đột nhiên hỏi: "Ngủ với em hai đêm, đêm nào em cũng mơ thấy ác mộng, sao vậy?"

"Em có chuyện gì sao?" Venice ngồi dậy nhìn Hom, không ngủ chung với Hom nên Venice không biết mấy chuyện này.

"Gần đây em hay mơ lại... một vài chuyện cũ, mơ hồ lắm... khoảng thời gian em bị đưa đi đó." Hom trả lời một cách mệt mỏi.

"Lại đây với anh!" Venice vỗ nhẹ vào chỗ cạnh mình.

Hom liền đi qua ngồi cạnh Venice. Venice nói: "Chuyện kinh khủng đó đã qua rồi, em đã có gia đình mới... đừng nghĩ nhiều về nó nữa."

"Em biết... nhưng dạo gần đây... em cứ cảm giác em đã quên đi điều gì đó rất quan trọng. Cảm giác giống như một tập phim bị cắt mất một đoạn phim." Hom dựa vào vai Venice: "Em còn không nhớ ra được em về nhà thế nào... em chỉ nhớ em tỉnh dậy thì đã ở nhà rồi."

"Nếu là ký ức tồi tệ thì quên cho rồi!" Venice dựa má vào đầu em gái mình.

"Dạ!" Hom cũng muốn vậy nhưng không hiểu sao càng muốn quên thì nó lại càng ám ảnh.

"Đôi mắt của hai người giống nhau ghê!" Kreena trên giường của Venice đã kéo chăn lên cổ rồi, phòng Venice lúc nào cũng lạnh ngắt.

"Thì là anh em mà, rồi chừng nào về Anh?" Venice nghĩ lần này Kreena ở lâu do bên kia vừa thi xong.

"Hết tuần này, cậu Tay dạo này chửi suốt... thành tích không khá lắm." Kreena đắp chăn qua mặt: "Mệt mỏi quá đi, còn đến những hai năm nữa mới học xong, trời ơi!"

"Về phòng mình ngủ đi! Lớn cả rồi, không ngủ chung được đâu!" Venice thấy Kreena sắp ngủ gục rồi.

"Sao? Chưa có bạn gái đã đuổi bạn thân rồi hả?" Kreena ngồi dậy nhìn Venice: "Hôm đó Kree cũng có nghe đó nha, không ngờ bản tính xấu xa này của Nice đem ra để đối phó với một người phụ nữ."

"Nghe gì?" Venice hỏi lại.

"Nghe được đoạn đầu Nice nói chuyện với chị Salim đó."

Hom không dựa Venice nữa, nhìn Venice nói: "Em cũng có nghe!"

Venice cười nhẹ, nghe cũng không sao. Hom thấy anh mình cười thì lay người, hỏi: "Chị Salim có vấn đề gì hả anh?"

"Anh không biết nữa." Venice cũng chỉ đoán thôi.

Salim thật sự rất khó đối phó, không thể biết chị ta đang nói thật hay nói dối, càng không thể biết chị ta muốn che giấu cái gì. Đúng là lúc chị ta rơi nước mắt, Venice giật mình thật sự nhưng... nếu không có gì thì sao phải khóc? Venice chắc chắn chị ta có quen với May.

"Nice, nói thật lòng nha... Kree không thích chị ta lắm."

"Sao vậy?"

"Không thích là không thích, kiểu... sợ chị ta sẽ làm tổn thương Nice."

Venice cảm thấy Kreena lo xa rồi... đối với Salim, Venice có thích nhưng sẽ không đến mức bỏ quên bản thân. Kreena không lý giải được cảm giác trong lòng, chỉ là lo lắng vậy thôi.

Hom nói: "Em nghĩ cần phải tiếp xúc thêm mới biết đó chị. Có nhiều khi sống với nhau cả mấy chục năm... cũng không biết lòng dạ của nhau."

Kreena gật đầu, coi như bản thân nhạy cảm đi, Venice là người thế nào, Kreena hiểu rõ nhưng không hiểu sao vẫn lo ngại. Bản tính của Venice là không bao giờ để mình thiệt thòi nhưng Venice dễ đồng cảm với người khác, không thích tranh giành nhưng nếu ai làm gì Venice, Venice sẽ đáp trả một cách mạnh bạo nhất. Tóm lại, Kreena thấy lo vì Venice cũng có tính háo thắng.

"Đúng vậy, muốn biết người ta thế nào thì phải tự mình đi tiếp xúc chứ." Venice xoa đầu Hom, hỏi: "Em định chừng nào thì về đảo?"

"Ngày mốt, em muốn mua vài thứ trước khi về." Hom cũng muốn về rồi, Hom quen với sự thanh bình của đảo hơn là ồn ào của thành phố.

"Để anh nói Nop đưa em đi!" Venice kéo tủ bên cạnh đưa tiền cho Hom.

Hom lắc đầu, nói: "Em có tiền mà!"

Venice nhìn em gái, cười nói: "Nhưng anh muốn cho em mà." Bởi Venice chỉ có tiền thôi và ngoài tiền ra thì không biết cho Hom cái gì.

"Em không cần tiền của anh... anh à..." Hom ôm cánh tay Venice, đầu dựa vào vai Venice.

"Sao?" Venice để tiền lên bàn, Hom không lấy thì thôi.

"Em có linh cảm xấu, em lo sợ, em chỉ muốn anh được bình an, anh là người thân duy nhất của em... nếu anh có chuyện gì thì em sẽ thành đứa trẻ mồ côi."

Venice nghe vậy thì nói mà không suy nghĩ: "Nếu anh có chuyện em vẫn có bà ngoại và anh Pete!"

Hom ngồi thẳng dậy nhìn Venice, giọng nghiêm lại: "Vấn đề là em không muốn anh có chuyện!"

"Được rồi, anh biết rồi. Dạo này hung dữ quá nha!" Venice xoa đầu Hom rồi nói: "Thôi, trễ rồi, đi ngủ đi!"

Hom nghe lời anh mình, mày vẫn nhíu lại, anh ấy hứa nhưng... chưa chắc anh ấy làm. Hai anh em nhìn nhau một lúc, Hom lắc đầu nhìn sang chị Kreena, Kreena đã ngủ say từ lúc nào rồi.

Venice bấm tăng nhiệt độ máy lạnh lên rồi nói: "Em về phòng ngủ đi, anh bế Kree về phòng."

"Thôi, em ngủ với chị Kree, một mình anh qua phòng khác đi, em lười đi quá." Hom leo lên giường Venice.

"Rồi, hai người ngủ ở đó đi!" Venice định ra khỏi phòng nhưng nghĩ lại thì lười quá, Venice lấy một cái chăn trong tủ ra, ngủ luôn trên sofa.

...............

"Chị nói nó theo dõi chị sao?" May nằm dài trên sofa, mắt cuối cùng cũng rời khỏi cuốn tập, quay sang nhìn Salim.

Salim bắt chéo chân ngồi một bên, sau khi hoàn tất công việc, Salim muốn tìm gì đó giải trí nhưng... Salim bị theo dõi, trường đua cũng không đi được, bar cũng không được phép đi. Quá mệt mỏi và bực bội, Salim đã đem xe quăng ở gara rồi bắt taxi đi vòng vèo, qua mặt được tất cả những kẻ theo dõi được người trong nhà cử đến nhưng vẫn bị theo dõi bởi một người mà Salim không xử được. Mon... bồ của Baya! Venice khốn nạn!

"Ừm... cứ kiểu này chắc chết mất, giờ muốn đi về đây cũng khó khăn nữa." Salim duỗi chân để lên bàn, xem ra Venice đã khẳng định Salim có vấn đề rồi... nó quyết đi tìm May vậy sao?

"Nó tìm em đúng không? Em đi gặp nó cho rồi. Sớm muộn gì cũng lộ thôi." May quăng cuốn tập lên bàn, ngồi dậy nhìn Salim: "Chị nghĩ xem em nên nói với Chayan trước hay là Venice trước?"

"May, em đang nghĩ gì vậy?" Salim cảm thấy May sắp làm liều rồi đó.

May cười nói: "Chị chưa xong mà... để kéo dài thời gian cho chị, Jessi đã hi sinh, giờ đến em... em còn một con bài cuối cùng để đánh ván này với Venice."

"May, nguy hiểm, đủ rồi đấy!" Salim đang muốn May ở yên vì con bé đang bị truy tìm.

May lại nằm ra sofa, cầm cuốn tập lên rồi lại ném xuống bàn, trong lòng cứ khó chịu sao đó. Có lẽ đó là sự giằng co giữa thiện và ác, May không muốn hại ai nhưng... May muốn báo thù.

"Venice nói một câu rất đúng, gặp mặt đối chất đi, có khi... em sẽ biết những chuyện em chưa biết."

Từ hôm nói chuyện với Venice về, Salim suy nghĩ rất nhiều, nếu chỉ nghe từ một phía... liệu sự việc có đúng không? Việc Chayan lẫn Pawee luôn muốn đi tìm May... là May và Menin cùng có chuyện nhưng họ có vẻ quan tâm May hơn nhiều, có phải... May chưa biết gì không?

"Chị... chị có nhớ cái ngày chị tìm thấy em trong đống xác chết không?"

Salim gật đầu, nhớ chứ. Menin giúp Yuki trước và Menin nhờ cậy họ đi tìm May. Khi họ tìm thấy May, May đã gần chết trong tay bọn buôn người rồi, gương mặt cũng đã biến dạng. Lúc đó, Salim rất khó hiểu không biết tại sao lại cố bán một người mà mặt đã bị đánh biến dạng rồi... nói thế thì hơi quá đáng nhưng... bán không được giá và cũng không thể kinh doanh gì với một cô gái bị đa chấn thương cùng gương mặt thê thảm như vậy. Đáp án chính là trả thù!

"Lúc đó em đã thề rằng... bất kể Chayan nói gì em cũng sẽ không nghe nữa. Em và gia đình đó... em có thể để Chayan và anh Pawee sống nhưng hai người kia phải đau khổ đến chết." May nói với sự căm thù.

"OK, nếu thật sự không tiếp tục trốn được nữa thì... nhận đi. Em cứ nhận và nói y như vậy với họ là được rồi." Salim nghĩ với sự đeo bám của Venice thì May không thoát được quá, chưa kể giờ Chayan còn học chung với May.

"Ôi cô bé à, ông Pleng hôn mê còn bà Ykanda đã phát điên rồi, giờ em giết rất dễ, không cần quá tốn sức đâu." Jessi khoanh tay dựa vào cửa nhà, vừa về nhà đã nghe hai người họ nói chuyện, nửa đêm rồi không đi ngủ đi?

"Chị tin mụ đàn bà đó điên thật à?" Salim hỏi lại Jessi, cười nói: "Bà ta chỉ phát điên khi hết tiền và cạn quyền thôi!"

Jessi gật đầu, có lý. Người phụ nữ ác độc kia dễ gì phát điên chứ?

"Chị làm gì mà về trễ vậy?" May hỏi xong thì xoay người ra dấu người trực mang nước ấm lên.

"Quay phim!" Jessi ngồi xuống ghế, dạo này bị Albert cho người theo dõi, Jessi bực quá nên đi đóng phim, đông người vậy thì Albert chẳng thể làm gì được, mà phim thì... mệt quá!

"Phim lần này là gì mà thấy chị đi quay suốt vậy." Salim thấy Jessi bận rộn lắm đấy.

"Phim kể về một cô tiểu thư sang chảnh bị ép kết hôn với chàng trai nghèo, cảnh nào cũng la hét nhảy đổng lên như điên ấy." Hình tượng nhân vật nữ này hoàn toàn chẳng phù hợp với Jessi.

"Sao tự nhiên nhận kịch bản này vậy?" Salim nghe thấy cũng đau đầu đấy.

"Đổi hình tượng!" Jessi trả lời xong bị Salim nhìn tỏ vẻ không tin, Jessi nói: "Né Albert!"

"Người chồng trên danh nghĩa của chị ấy hả? Sao có vẻ chị nhường nhịn anh ta quá vậy?" May ngáp dài một cái, học hết vào rồi.

"Ai cũng có một người mà mình tôn thờ trong tim. Với chị mà nói thì đó là Zero. Người đó đã dạy chị như người thầy, chăm sóc chị như người anh, bảo vệ chị như người cha... và nếu không phải ai đó cố ép anh ta thành chồng của chị thì chị sẽ không bỏ đi."

Salim lắc nhẹ đầu với May, chuyện này đến đây thôi, May cũng không hỏi nữa. Jessi uống ly nước ấm vừa được mang lên, thả lỏng cơ thể, giờ đúng ra phải đi tắm nhưng mà lười quá.

"Sao ba người chưa ngủ vậy?" Wan kéo vali đi vào nhà, treo áo khoác lên giá treo đồ, người làm vội đi lại kéo vali cho Wan.

Salim hỏi: "Bay về trễ vậy?" bộ đồng phục tiếp viên hàng không có vẻ rất hợp với Wan.

"Vì mưu sinh thôi... kiếm tiền khó quá..." Wan than thở.

"Jes, May, hai người đi ngủ đi. Wan, chúng ta nói chuyện chút đi!" Salim vẫn luôn muốn nói chuyện với Wan nhưng Wan có vẻ né tránh, sau đó thì Wan cứ bay đi bay về, cũng không về biệt thự này mà về nhà anh Dino, còn Salim thì bị bám theo nên cũng không thể về đây gặp Wan, gọi điện hay nhắn tin qua mạng thì không an toàn.

"Dạ!" May ôm các cuốn tập đứng lên.

Jessi đứng lên, ôm vai May, hai người vừa đi được một bước thì Salim nói: "May, không được làm gì khi chị chưa cho phép, nghe rõ chưa?"

"Dạ chị!" May đáp lời rồi đi lên lầu, Jessi xoa đầu May, phát hiện cánh tay phải của May xăm thêm một nhành hoa lan màu đen, con bé này, nó định xăm từ đầu đến chân luôn mới chịu sao? Nay còn sơn móng tay đen nữa chứ? Trường học của nó không quản sao?

Wan ngồi cạnh Salim hỏi: "Cô chủ sao vậy?"

"Suốt một năm qua đi đâu?" Salim không tin là Wan đi học làm tiếp viên hàng không đâu.

"Thì đi học làm tiếp viên..."

"Yoko!" Salim nghiêm khắc nhìn Wan khiến Wan ngừng nói ngay lập tức.

Qua một lúc, Wan trả lời: "Có một số chuyện khi nào có bằng chừng rồi mới nói được."

"Nếu chị có chuyện gì... em sẽ nhìn mặt chị Yuki thế nào?"

Wan đưa tay ôm cổ Salim, dựa vào vai Salim, nói: "Chỉ cần cô chủ không có chuyện gì thì Wan cũng sẽ không có chuyện gì. Tuy không biết cô chủ muốn làm gì nhưng... cô chủ không tin ông chủ lớn nữa là được rồi. Thôi, Wan đi ngủ nha!"

"Ừm, đi đi!" Salim mỉm cười với Wan.

Wan phóng lên lầu, Salim ngồi thừ người, nhìn đồng hồ treo tường, hai giờ sáng rồi... bao giờ mọi thứ mới xong đây? Trả thù khiến người ta mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần nhỉ?

...............

"Cậu chủ, theo dõi mấy ngày nay, cô Salim chỉ đi làm rồi về nhà. Hôm nay mới bị mất dấu!" Mon báo lại với Venice.

"Ừm, vậy đừng theo dõi nữa." Venice ngáp một cái, hoàn thành bài giải nói với Ray: "Đưa anh Ning cái này đi!"

Ning đang là gia sư chính cho Venice, thi cử ôn tập của Venice đều do Ning phụ trách hết. Đêm nay Venice không ngủ được mới thức dậy giải đề cho xong đấy. Salim đã nhận ra Mon theo dõi rồi... chị ta có tìm Venice hỏi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net