Tuổi 17: Chuyện 3 (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...............

Bài kiểm tra kết thúc mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc về nhà, họ đã kiểm tra đến muộn giờ tan học bình thường nên ai cũng gấp gáp muốn về. Venice thu dọn đồ đạc, phải mau về nhà mình chơi với anh Macau và Wynn thôi. Faris bên cạnh bấm điện thoại liên tục, mày nhíu lại, không để ý xung quanh. Venice nhìn Faris là biết công việc có biến nữa rồi, lúc nãy nó khoanh đáp án chỉ trong mười phút đã nộp bài ra ngoài nghe điện thoại rồi.

Khi May vừa đứng lên, Chayan cũng đứng lên theo, nắm tay May kéo ra ngoài. May vì ngỡ ngàng, bị kéo ra đến cửa mới ghì tay Chayan lại, hỏi: "Đi đâu?"

"Ra ngoài nói chuyện một chút!" Chayan bóp chặt cổ tay của May.

Venice nhìn thấy thì rất khó hiểu, gì đây? Hai đứa này tranh chấp à? Điện thoại Venice reo lên, người gọi là Salim. Venice phì cười, chờ cả ngày rồi, Mon bị lộ nên Venice chắc chắn Salim sẽ cho Venice một trận.

"Làm sao đấy?" Venice nhận máy.

"Gặp tôi ngay bây giờ, tôi ở trước cổng trường của cậu!" Salim nói xong thì ngắt máy luôn. Salim nhận được tin nhắn của May là tan học rồi nên mới gọi cho Venice đấy.

"Au..." Venice kêu lên một tiếng, quay sang ra dấu đi trước với Faris. Faris gật đầu, vẫy tay chào, mặt mũi vẫn căng thẳng nhìn vào điện thoại.

Trên sân thượng của trường, May bị Chayan ấn vào tường thì rất bất ngờ, nhưng vẫn nhanh bình tĩnh hỏi: "Sao? Lại vụ gì đây? Thích Nat nên muốn dạy tôi một bài học à?"

"May!" Chayan gọi rồi nhìn May chăm chú: "May... tại sao lại biến thành thế này?"

May bất ngờ, im lặng nhìn Chayan, xé mặt nạ hay không? Ngay lúc này... có nên nói ra hay không? Cô chủ đã nói trong trường hợp xấu nhất hãy dùng cô ấy làm bia chứ đừng tự đưa đầu vào rọ nhưng làm sao May bán đứng chị Salim được?

"Biến thành như thế nào?" May dùng giọng thật trả lời, quyết định xé mặt nạ, giọng nói khác đi là tập luyện, để luyện ra giọng trầm này, May đã mất rất nhiều thời gian đấy.

"Tại sao lại làm vậy? May thật sự là người đã xúi giục Gum ra tay với Chayan và muốn hại Venice sao? May... đã xảy ra chuyện gì? May nói với Chayan được không? Nếu Venice biết May là hung thủ của vụ resort và vụ cướp hàng vừa rồi thì Chayan phải làm sao đây?"

May cười khi nghe Chayan hỏi rồi nói: "Dễ mà... chuyện này mà cũng phải hỏi tôi làm sao hả? Chayan cứ đi tố cáo đi, nói với thằng Venice tôi là ai đi, để cho nó giết tôi thêm lần nữa... rồi Chayan lại thoát thân, tiếp tục cuộc sống ăn chơi không lo nghĩ của mình."

"May!" Chayan đè hai vai May làm May đập lưng vào tường: "May có biết mình đang nói gì không? May từng theo ba và anh Pawee khi họ làm ăn với nhà Theerapanyakul, May biết rõ bọn họ thế nào mà? Chả lẽ May không biết hậu quả của những việc mình làm sao?"

"Biết chứ! Vụ Resort vì mưu sinh thôi, tôi mới đi làm lính đánh thuê, chứ ai muốn đâu. Không liều mạng thì tiền đâu ra mà trả tiền phẫu thuật thẩm mỹ và thuốc thang? Hay là muốn tôi đi làm gái? Còn nguyên nhân tại sao mà tôi phải đi chỉnh hình cả mặt thì đi mà hỏi mẹ Chayan ấy. Giờ tôi chỉ có hận thù... nếu các người không xuống địa ngục thì tôi sẽ xuống đó." May hất tay Chayan đẩy lui Chayan, quay đầu muốn chạy, không xong rồi, cảm xúc không ổn, May sợ sẽ ngất và sẽ bị mang đi.

"May, không được đi!" Chayan giữ May lại: "Theo Chayan về!" Mang người về nhà trước đi rồi tính sau.

May bẻ ngược tay Chayan lại, nói: "Chayan không đánh lại tôi đâu!"

Chayan dễ dàng thoát khỏi khống chế, kiềm chặt May nói: "Nếu là để bảo vệ May thì tôi chỉ có thể..."

"Thì sẽ đánh tôi? Bán đứng tôi? Bỏ rơi tôi? Hành hạ tôi sao?" May đá vào chân Chayan khiến Chayan phải buông tay.

Chayan lui lại một chút, giọng nhỏ xuống: "May, Chayan chưa bao giờ có suy nghĩ đó... chúng ta... từ từ nói chuyện được không? Chúng ta đâu phải kè thù, sao lại đến nông nỗi này chứ?"

May kích động, nói: "Tại sao ra nông nỗi này hả? Mẹ cậu... phu nhân đáng kính của gia tộc... người đàn bà ác độc đã nhẫn tâm xô mẹ tôi xuống cầu thang khi bà mang thai tôi mới tám tháng. Biết sao tên tôi là May không? Vì ngày dự sinh của mẹ tôi là ngày 5/5 đấy nhưng tôi sinh vào tháng tư... là do bà ta hại."

Chayan muốn giữ May bình tĩnh lại nhưng May đã rút dao ra. Chayan giơ tay lên, tỏ ý đầu hàng để May bình tĩnh lại. May vẫn tiếp tục nói: "Ba tôi... đã chết chỉ để mở đường cho chị em tôi bỏ trốn. Chúng tôi đã đi rồi nhưng vì ai mà tôi quay lại? Vì sự ngu ngốc của tôi đã hại chị Menin phải bỏ mạng..."

"May, Chayan xin lỗi... Chayan sẽ làm bất cứ điều gì chỉ cần May dừng lại..." Chayan cầm cổ tay May, muốn gỡ con dao ra khỏi tay May.

May quay dao cứa vào cổ tay của Chayan một đường, nói: "Thật không? Vậy thì đưa tôi đến bệnh viện mẹ Chayan đang ở đi, tôi lấy mạng bà ta ngay!"

"Nếu một mạng đổi một mạng thì ngay bây giờ... Chayan sẽ chết trước mặt May."

"Một mạng của Chayan chỉ đền được mạng của ba May thôi, còn mạng của chị Menin thì sao? Có muốn xem cái clip cưỡng hiếp mà nhân vật chính là tôi không?"

Sau khi nói ra điều này, May như bị rút hết sức mạnh, nhìn Chayan một cách đau đớn. Chayan hạ hai tay xuống, nhìn May, muốn bước đến gần May thì May lại bước lui, lần nữa đụng vào tường. Chân mày May nhíu lại, mắt đỏ lên nhưng không có nước mắt, tay run lên nắm chặt con dao, giơ cao hơn như muốn đe dọa Chayan đừng đến gần.

"May... nghe Chayan được không?" Chayan một tay nắm lấy lưỡi dao, một tay nắm lấy cánh tay còn lại của May, nói: "Biết là nói những điều này ra rất vô liêm sỉ nhưng... May tha thứ được không? Đừng tiếp tục thế này nữa... May muốn Chayan làm gì cũng được... tha cho ba mẹ Chayan một mạng được không?"

"Không!" May bước lui, rút dao ra khỏi tay Chayan rồi kề dao vào cổ mình, nói: "Còn đi theo tôi là tôi tự sát chết tại đây. Bảo với Venice, đừng xen vào chuyện của chúng ta nữa, nếu không tôi cũng giết nó luôn đấy."

"Ghê gớm thật, đòi giết ai đấy?" Faris đánh vào tay May làm dao rơi xuống đất rồi đá dao đi.

May nhanh hơn rút súng kề vào bụng Faris, nói: "Nếu Faris xen vào... cả Faris tôi cũng dám giết đấy!"

"Đừng May!" Chayan muốn xông đến thì Faris giơ tay ngăn cản.

Chayan đứng lại, nhìn Faris: "Đừng... Faris..."

"Nổ súng đi! Làm đi! Sao? Không dám? Run tay rồi à?" Faris nắm súng, di chuyển đầu súng lên cổ họng mình, nói: "Tôi không quan tâm cô là gì của Chayan, tôi chỉ biết một điều là cô được cả Jessi và Salim bao che. Có phải họ sợ nếu chúng tôi tìm được cô thì sẽ biết nhiều chuyện hơn đúng không?"

Nghe những lời này, trong đầu May vang lên một hồi chuông cảnh báo. Faris không giống Chayan, nếu giờ nó gọi Venice lên thì chuyện sẽ càng rắc rối hơn. Phải mau...

May chưa suy nghĩ xong đã bị Faris cướp súng chĩa thẳng vào giữa trán, Faris nói: "Cô không có thời gian mà nhây với tôi đâu!"

"Faris!" Chayan cầm cổ tay Faris, máu từ lòng bàn tay Chayan thấm ướt áo sơ mi trắng của Faris. Chayan muốn kéo tay Faris xuống nhưng mà không được, Faris rất kiêng quyết nhìn thẳng về phía May.

May lui lại một bước, mắt nhìn rõ súng đang chĩa vào mình hơn và cũng thấy Chayan đang chảy máu rất nhiều, thấm vào cổ tay áo màu trắng của Faris. Lúc nãy, khi ra khỏi phòng y tế, bọn họ chạy về kiểm tra gấp nên May chưa kịp trả lại áo cho Faris, May vẫn đang mặc áo của Faris. Bình thường, mắng thế nào Faris cũng chỉ cười đáp lại, ngay hiện tại, gương mặt Faris quá đáng sợ.

"Đây là thù hận giữa tôi và Chayan!" May đã lấy lại bình tĩnh trước Faris.

"Phải không?" Faris hỏi lại: "Là cô thù Chayan hay là thù ba mẹ nó? Thù ai thì bắn cho chính xác chứ đừng chĩa súng lung tung." Faris tháo đạn ra, ném súng vào người May.

May ngồi xuống, nhặt súng lên, nhìn Faris và Chayan nói: "Để tôi đi!"

Faris định trả lời thì Chayan nói: "May đi đi!"

May đi lại góc, nhặt dao lên rồi chạy xuống dưới. Chayan quay sang nói với Faris: "Mày có thể khoan nói với Venice được không? Cho tao thời gian để..."

"Tao gọi Venice nãy giờ!" Faris đưa điện thoại lên cho Chayan xem.

"Cái gì?" Chayan hét lên, cầm lấy điện thoại.

Venice nói: "Chayan, tao không quan tâm đó là chị mày hay vợ mày. Tao chỉ quan tâm cái mạng mày, mày không sợ cô ta giết mày chết hay sao mà dám kéo cô ta lên sân thượng một mình vậy?" Venice vừa trách mắng vừa chạy ngược vào lớp học, khi nãy lúc Chayan kéo May đi, Venice đã không nghĩ đến chuyện này. Giờ phải nhanh lên thì may ra mới bắt được May.

"Tao..." Chayan chưa kịp nói gì thì Venice đã ngắt máy.

"Đi xuống với tao!" Faris kéo tay Chayan: "Mày phải mau băng bó rồi nghĩ cách mà ăn nói với Venice đi."

"Tại sao mày lại làm vậy? Tại sao mày lại đi theo tao?" Chayan hất tay Faris ra.

"Mày bỏ lại balo nên tao tìm mày để đưa thôi. Có đứa nói với tao thấy mày kéo May lên lầu. Mày làm có suy nghĩ không? Lỡ người ta biết thân thế của mày thì chết dở đấy. Tao không muốn đôi co với mày, đi xuống ngay và tự tìm cách giải quyết với Venice đi. Vụ này... còn có dính đến tao đấy nhưng tao cho mày thời gian để tìm hiểu vụ việc và nói với tao trước khi tao ra tay." Faris ném balo vào người Chayan rồi đi xuống lầu.

...............

30 phút trước

...............

Venice ra khỏi trường, quan sát rồi đi qua bên đường, nơi có chiếc xe trắng đang đỗ lại. Venice lên chiếc xe trắng, hỏi người ngồi ở ghế lái: "Chị tìm tôi có chuyện gì?"

"Theo dõi tôi xong lại bình thản hỏi tôi câu này à?" Salim quay sang nhìn Venice bằng ánh mắt muốn giết người.

Venice mỉm cười, nói: "Không thì nên thế nào? Tại chị không chịu nói nên tôi chỉ có cách làm người xấu thôi."

Salim chống má, nhìn Venice hỏi: "Cậu như thế này là vì cậu có gia đình chống lưng thôi. Nếu không có các anh cậu thì cậu sẽ thế nào?"

"Chị có biết chị vừa nói gì không?" Venice thấy giỡn hết vui rồi. Đúng, không có các anh thì Venice sẽ chẳng là gì cả, nói vậy thì vừa lòng Salim rồi chứ?

Salim nghe giọng tức giận của Venice thì nhanh nói trước: "Venice, tôi đang tức giận!"

Venice hừ một tiếng, khoanh tay trước ngực nhìn Salim, giận lên rồi nói vậy à? Salim ngồi thẳng dậy, biết mình lỡ lời rồi nhưng mà...

"Tôi xin lỗi!" Venice nhận sai, cho người đi theo dõi Salim là không đúng, Venice cũng chờ bị hỏi tội rồi.

Hai người im lặng, không khí trong xe vô cùng ngột ngạt. Venice giơ tay lên, chuẩn bị mở cửa xe, xuống xe thì Salim hỏi: "Cậu muốn biết điều gì?"

Venice quay lại nhìn Salim, cười nói: "Có nhiều chuyện tôi vẫn không tin lắm nên mới muốn tìm hiểu. Hiện tại, tôi muốn nói chuyện với May hơn là chị, tôi có chuyện quan trọng lắm đó!"

Lần thứ hai rồi Venice đề nghị trực tiếp gặp May với Salim. Salim chỉ lo tính cho May chưa bao giờ nghĩ Venice sẽ kẹp chặt mình thế này. Venice đưa tay nắm cằm Salim, ép Salim nhìn thẳng vào mặt Venice.

Lúc này cả điện thoại của Venice và Salim rung lên, hai bên nhìn nhau. Venice buông tay, nói trước: "Chị nghe điện thoại đi!"

"Tôi nói chuyện với cậu xong đã!" Salim úp điện thoại xuống, số điện thoại trên màn hình là số của May.

Venice cũng không nghe điện thoại, im lặng chờ nghe Salim nói. Salim nghĩ cả đêm rồi mới quyết định giải quyết dứt điểm chuyện này với. Salim quay sang nhìn Venice: "Cậu biết mà đúng không? Chuyện của May?"

"Điều chị biết và điều tôi biết liệu có khớp không?" Venice nhận ra Salim đã thay đổi trạng thái, không còn diễn nữa rồi.

"Ý là sao?" Salim cũng nhận ra thái độ Venice thay đổi, bộ dạng hiện tại của Venice rất hiền lành, chỉ có nụ cười lạnh lẽo và đôi mắt sắc bén làm người ta thấy hơi sợ.

"Ý là... liệu câu chuyện mà chị nghe và câu chuyện mà tôi nghe... có khớp không? Có khớp như cái cách tôi và Faris khớp tin tức không?"

Salim chạm ngón tay vào má Venice, nói: "Vì nó sự thật nên chắc chắn sẽ khớp. Tôi thừa nhận... tôi có biết chuyện Jessi và May đã làm và tôi đã bao che cho họ."

"Họ đã muốn giết tôi!" Venice tóm cổ tay của Salim, kéo ra khỏi mặt mình.

"Họ không hề muốn giết cậu, một người muốn lấy mạng Faris, một người chỉ vì muốn có tiền để sống và muốn báo thù thôi."

Salim không rút tay lại, mà đưa tay còn lại chạm vào má Venice. Dù sao cũng va chạm và ra đời trước Venice năm năm, mười năm ở Nhật Salim đã gặp đủ loại người, làm sao có thể thua một đứa trẻ như Venice chứ?

Venice bị chạm vào má, bỗng nở một nụ cười, hỏi: "May đang ở đâu?"

Salim đáp: "Ở đâu thì tôi không thể nói và cậu... đừng dây vào chuyện này nữa. Đây là cuộc nội chiến của gia tộc bên kia thôi."

Venice gât đầu, nói: "Vậy chị liên quan cái quái gì mà cứ xen vào? Còn đe dọa anh Pawee nữa?"

"Pawee mách cậu rồi à?" Salim lập tức kích động, Pawee dám sao?

"Không, tôi nói bừa thôi nhưng mà trúng rồi nhỉ? Chị thật sự đã lợi dụng anh Pawee." Venice bóp cằm Salim: "Tuy chị lớn tuổi hơn tôi nhưng mà... năm tuổi thì tôi bị bắt cóc và tôi đã được dạy làm sao để đọc suy nghĩ của người khác cùng học võ phòng thân. Mười một tuổi tôi đã bắt đầu biết bắn người. Mười ba tuổi tôi đã có bài học sâu sắc về nhìn người. Mười lăm tuổi tôi đã đi đua xe rồi... và mười sáu tuổi... tôi đã bị bắt cóc chung với em trai của chị đấy. Quá trình trưởng thành không non hơn chị đâu nên là... đừng có để tôi phải tìm người đến đây đối chất với chị." nói thẳng ra là Venice biết cách làm sao để bắt Salim khai ra sự việc.

"Mười hai năm nhỉ?" Salim bỗng mỉm cười.

"Chị cũng là mười hai năm nhỉ?"

Bọn họ có mười hai năm được dạy dỗ nghiêm khắc và khổ luyện để trưởng thành, tập luyện mọi kỹ năng... nói cách khác là họ... ngang nhau. Salim chợt phát hiện ra, Venice không hề thua kém mình, khi chiến với nhau tại Resort, Salim đã sáng mắt một lần rồi, bị đánh tới mức nằm cả tháng trời...

Salim kéo tay Venice ra khỏi cằm mình, nói: "Câu chuyện cậu nghe chắc là Menin đã dụ dỗ ông Pleng đúng không? Còn chú Tayut thì tự sát đúng không?"

"Còn chị nghe được chuyện gì?"

"Câu chuyện tôi nghe... là từ một cô gái bất hạnh. Khi ba mẹ cô ấy qua đời vì tai nạn, cô ấy đã đến nương nhờ chú mình và bị chủ của chú mình cưỡng hiếp ba năm trời không một ai phát hiện."

"Chị Menin?" Venice vừa mở miệng hỏi đã bị Salim đè tay lên miệng và giọng Salim tiếp tục kể chuyện.

"Vào một đêm mưa gió, vị phu nhân cao quý của lão khốn nạn kia đã phát hiện cô gái bất hạnh đó mang thai nên đòi giết cô ấy. Cô ấy có một cô em họ vô cùng yêu thương mình, cô em họ này đã cố gắng cứu chị mình nên bị tiêm chất gây nghiện vào cơ thể, vô hiệu hóa toàn bộ khả năng chiến đấu... bị đánh gãy mũi ngay lúc đó. Người chú của cô ấy đã van xin và phản kháng chỉ để cứu lấy con gái và cháu gái tội nghiệp của mình... rồi người chú đã bị giết chết... hai chị em được thả đi bởi... con trai lớn của đôi vợ chồng khốn nạn đó. Trên đường trốn chạy, cô em họ ngây thơ kia nhận được một cuộc gọi của người bạn thanh mai trúc mã... cũng là người đã lên giường rồi nhẫn tâm vứt bỏ cô em họ ngây thơ đó..."

"Không đúng!" Venice vừa nói thì Salim vỗ nhẹ vào má Venice.

Venice bị bất ngờ, mặt Venice đó giờ chỉ có anh Vegas tát thôi, chưa từng có ai khác tát, đương nhiên là không tính mấy cái tát yêu của anh Tankul hay anh Macau. Đây là lần đầu tiên bị người ngoài tát.

Salim nói tiếp: "Lúc đó, cô em họ ngây thơ kia nói với chị gái bất hạnh của mình là... đợi em, em đi cứu người rồi sẽ quay lại đưa chị đi. Kết quả, cả hai đều bị bắt, bị cưỡng hiếp, quay clip đe dọa và bán qua Nhật..."

"Không phải nhẫn tâm vứt bỏ... mà là có người cắt ghép clip lừa Chayan. Hơn nữa, thời điểm xảy ra chuyện Chayan đã đi cai nghiện, sao nó gọi cho May được?" Venice kéo hai tay của Salim xuống, dù hiện tại rất kích động nhưng Venice vẫn muốn bênh vực Chayan. Sao chuyện ngang trái này lại... diễn ra như vậy?

"Cậu đang cố bảo vệ cho bạn cậu sao? Thật thất vọng đấy... tôi đã hi vọng cậu hiểu trắng đen trong chuyện này. Cậu có biết vị phu nhân cao quý kia đã ra tay với mẹ của cô em họ đáng thương thế nào không?"

Venice hít sâu, điều chinh cảm xúc, quay lại nhìn Salim: "Chị có bao giờ nghĩ tại sao May đẹp hơn Menin mà chỉ Menin bị ông Pleng hại không? Chị có bao giờ nghĩ tại sao anh Pawee lại thả hai người họ đi không? Chị có bao giờ nghĩ vì sao Pawee vì May mà chịu cho chị điều khiển không? Chị có nghĩ tại sao anh em họ lại muốn đi tìm May không? Chị có bao giờ nghĩ... vì sao Chayan lại quay lưng với May không?"

"Ý gì?" Salim nhanh chóng nghĩ qua các câu hỏi, đáp án...

Venice trả lời: "Bởi vì... Pawee, May và Chayan... họ cùng một người cha đó. Vì May là con của ông Pleng nên ông ta đã không làm gì May, vì May là em gái cùng cha khác mẹ của mình nên anh Pawee chỉ có thể thả đi, chứ không thể vì May mà chiến đấu với mẹ mình, vì họ là anh chị em nên ông Pleng đã ghép clip để lừa Chayan rằng May thích anh Pawee khiến Chayan bị sốc và sa vào nghiện ngập. Họ đi tìm May là vì... bọn họ có thể là anh chị em ruột đấy."

"Nói bậy!" Salim hét lên, mắt mở to trừng trừng.

Venice nắm chặt hai bàn tay của Salim, nói: "Tôi có nói bậy hay không thì đưa May ra đây, giám định huyết thống là biết. Salim, chị giúp tôi được không? Ít ra... đừng để con giết cha, chị giết em... được không?"

Điện thoại cả hai vẫn rung lên. Venice nhìn người gọi là Faris thì ấn vào tai nghe để nghe, gì mà gọi liên tục vậy? Truyền đến tai Venice là cuộc tranh cãi của May và Chayan. Venice quay sang nhìn Salim, họ đụng mặt nhau... khoan đã... May và Chayan đang nói gì vậy?

"Sao vậy?" Salim thấy mặt Venice biến sắc thì lo lắng theo.

"Chị về trước đi. Tôi sẽ gọi chị sau! Lần sau đừng đến trường tìm tôi thế này, khéo lại có đám nào đó nhảy xồ ra giết chị và tôi như lần trước đấy. À, về nhớ nhắn báo an toàn cho tôi nhé!" Venice nói xong thì đẩy cửa xuống xe luôn, đóng cửa lại rồi mới hỏi Faris: "Đang ở đâu?"

"Sân thượng trường, gọi mãi chẳng nghe thì ra ở với Salim à?" Faris trách móc bằng giọng rất nhỏ.

Venice chưa kịp đáp lời Faris thì nghe May đòi chết, Venice vội nói: "Can đi Faris, tao chạy lên ngay!" đồng thời nhắn tin cho Teer, điều người đến để bắt May lại vì quân của Teer ở gần đây nhất.

Salim lúc này mới cầm điện thoại lên xem thử, là May gọi nhỡ mấy cuộc. Salim ấn gọi lại cho May, nhưng May không nghe. Salim nghĩ lại biểu cảm của Venice, bị phát hiện rồi sao? Salim muốn xuống xe vào trường tìm May nhưng lại sợ sẽ làm lộ thân phận của May. Salim nhắn tin cho Bob đến đón May vì hôm nay Greta quyết định đưa San về quê tìm mẹ ruột của Greta rồi.

Bob trả lời: 'Em đến ngay, chị đừng lo!'

Salim bỏ điện thoại xuống, qua năm phút, May gọi lại cho Salim. Salim nhận máy ngay: "Chuyện gì vậy em?"

Giọng May gấp gáp vang lên: "Chị, em bị tóm rồi, giờ sao đây? Em giận quá nói hết với Chayan rồi... còn đụng phải Faris nữa. Em xin lỗi..."

"Chị vừa nói với Venice rồi... nó vừa nói với chị là em là con của ông Pleng, chị gái của Chayan... em và Chayan..." Salim nói không nên lời.

"Khùng điên gì đâu, méo có đâu chị, nói vậy để chị hoang mang khai ra thôi. Venice giỏi nhất là cái trò này mà. Giờ làm sao đây chị? Chayan sẽ bán đứng em thêm lần nữa thôi, hồi nãy còn đụng mặt Faris nữa... Faris nghe lời Venice lắm."

"May... đừng chạy!" Salim nắm chặt tay, đánh cược vậy.

May dừng bước ở hành lang, hỏi: "Hả?"

"Đến nước này rồi, tìm đường sống trong cái chết, em... đứng lại cho Venice bắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net