Chương 3: Đụng phải Vampire

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bịch..."

- Tôi xin lỗi ạ! - tôi cúi đầu xuống.
- Ồ, vậy thay vì xin lỗi, sao không đền bù bằng máu tươi của cô nhỉ?

Máu tươi?

Không lẽ Vampire?

Nguy rồi!

Cô ngước nhìn lên, thấy một gã mặc áo choàng đen đang nở nụ cười nham hiểm, nên đã lộ ra 2 chiếc răng nanh nhọn hoắc.

Tiêu rồi! Ai giúp tôi với!

Tôi liền quay lại, định bỏ chạy thì không may hắn ta đã nắm lấy tay tôi thật chặt. Lúc đấy, tôi hoảng sợ quá, chỉ biết khóc lên. Hai hàng nước mắt chảy liên tục.

- Oaaaaaaa... tha cho tôi đi mà! Tôi không cố ý đâu! Huhu, tôi xin ông đấy! - tôi la hét muốn nát cả công viên ở đứng.
- Ông làm lố rồi đấy, Shaku - một giọng nói vang vảng bên tai tôi.

- Thiếu gia...

Cái giọng nói đó... quen lắm... Mình nghe đâu rồi.

Lập tức, hắn nhẹ nhàng thả tôi ra. Tôi liền quay qua một bên. Không thể nào được.

Tại sao lại là Kashi?

Hắn ta diện với một suit đen, túi áo khoác bên trái được gắn một chiếc hoa hồng đỏ thắm, trông rất lịch lãm và bảnh trai. Đôi mắt thì sáng lung linh.

Mà sao hắn ở đây chứ?

- Xin lỗi, tiểu thư. Tôi không cố ý ạ - gã kia tức thì cúi đầu.
- Hả? Sao xin lỗi chứ? - tôi ngơ ngác, thấy lạ.
- Chú Shaku, đừng làm đến mức thế chứ! Nó khóc mà tôi muốn điếc cả hai tai - Kashi bước tới gần hai chúng tôi.
- Cậu muốn trả thù tôi về việc lúc sáng à? - tôi đưa cặp mắt nhìn hắn, cảm giác như muốn cầm cây dao đâm vào tim hắn mấy trăm phát, à không, mấy nghìn phát.
- Ồ, không ngờ vẫn còn nhớ tới à, tiểu...thư...Iru?

Tiểu thư?

Tôi là gì của hắn mà sao gọi là "Tiểu thư"?

Mà sao cậu ta biết mình ở đây nữa? Hay cậu ấy đã bám theo mình từ chiều đến giờ?

Mà... tôi thấy thắc mắc một điều... tại sao mắt anh ta lại thay đổi màu chứ?

- Nà... - tôi ấp úng - tôi hỏi một chuyện...
- Gì? - Kashi trả lời ngắn gọn súc tích
- Anh là ai? Tại sao anh lại theo dõi tôi hả, Kashi?

Lúc đó, đôi môi đỏ quyến rũ của cậu ta nở lên một nụ cười.

- Liệu rằng cậu còn nhớ " Tớ chắc chắn..."
- A! Iru hả? Sao em chưa về? - một giọng nói hiền dịu quen thuộc cắt ngang lời nói của Kashi.

Tôi quay lại.

- Chị Misa! Em đang đi dạo ạ! Nên tình cờ gặp... - tôi quay lại phía Kashi, nhưng cậu ta lại biến mất!

Sao biến mất rồi? Kì quặc thế? Bộ không lẽ là "Thần Thánh"? Chạy đi đâu mà nhanh thật. Thôi kệ đi, không quan tâm nữa.

Mà lúc nãy...Kashi định nói gì thế? "Tớ chắc chắn..." ? Là gì thế nhỉ? Câu nói ấy... trông quen lắm... Mình đã nghe đâu đó rồi. Nhớ lại coi nào... Tôi vò đầu bứt tóc để nhớ lại. Khó quáaaaaa.

Thế rồi, chị Misa nói, làm tôi phải trở lại thực tại:

- Thấy quán kem mới mở nên mới ghé vào ạ - tôi buộc phải nói dối với chị ta.
- Ồ, thế bữa nào hai chị em mình ăn chung ha! - chị ấy cười vui vẻ với tôi, nụ cười ấy khiến tôi cũng phải cười theo - thôi, về nhà ăn cơm nào. Chắc em gái yêu của chị đói lắm rồi nhỉ?
- Dạ! - tôi đáp.

=========
Thế rồi tôi đến trường như mọi ngày. Nhưng hôm nay trời đổ mưa, mưa nặng...

Tôi vẫn luôn diện với chiếc áo sơ mi, trên cổ có gắn thêm cái nơ đỏ, váy ca rô đỏ dài gần đầu gối mình. Tóc màu hạt dẻ được buộc gọn trên đầu, kèm thêm chiếc kẹp nơ xanh biển mà Yuuki đã tặng cho tôi hồi tuần trước.

- Iru ơi... cậu mang đống sách này tới phòng Âm Nhạc hộ tớ được không? - Yuuki nũng nịu, năn nỉ tôi - giờ tớ bận họp rồi >< huhu, giúp tớ đi bạn yêu.
- Haizzz... hết cách với cậu. Được rồi, tớ giúp cho - tôi bê cái đống sách mà Yuuki đã mang.
- Cảm ơn nha ❤️ cậu đúng là bạn tốt của tớ mà!
- Biết rồi, biết rồi. Làm nũng hoài, lần sau không giúp nữa đó! - thế rồi, tôi bỏ đi luôn.

Nặng thật chứ! Mình đang ở tầng 1 mà leo lên tầng 3

... =='

Có hơi xa không... tôi nhíu mày lại. Nhưng cũng phải chịu thôi. Hết cách rồi. Phải vật vã nữa rồi... Cố lên nào! Đặt đống sách trên bậc thang, xắn hai bên tay áo lên, rồi bê cái đống nặng nhọc đó tiếp.

5 phút...

10 phút...

...

Oimeoi... cuối cùng con cũng xong rồi.

Tôi dựa vào tường để nghỉ ngơi xíu... mệt quáaaaaaa! Phòng gần đây. Thôi cố gắng lết thêm vài bước nữa đi, dù sao cũng vì Yuuki mà.

Thì thấy cánh của phòng Âm Nhạc mở hé hé. Tôi tò mò không biết trong đó có gì. Nên đưa mắt qua khe hở đó.

Không!

Không phải!

Trước mắt tôi... là một cảnh... vô cùng... ghê gớm...

"Cậu đừng hút máu tớ nữa! Đừng mà!"

"Tại sao chứ? Máu con người ngon lắm mà?"

Máu???

Từ đó khiến tôi phải ngã oạch xuống đất. Tại sao mình lại thấy những cảnh này chứ? Tại sao Quỷ Hút Máu lại ở đây chứ? Tại sao?

Nước mắt tôi bỗng nhiên rơi xuống, chỉ vì đã thấy cảnh đáng sợ ấy. Tôi muốn chạy... muốn chạy... Nhưng tôi muốn Vampire ấy là ai. Từ nhỏ tôi rất SỢ MÁUUUUUUU!

"Oạch"

"Chẳng ngon tí nào, phải tìm đứa khác mới được. Khoan... có mùi máu thơm..."

Thôi, tiêu rồi... Mình bị phát hiện rồiiiii. Tôi liền đứng lên chạy một mạch thật nhanh, nước mắt thì vẫn chảy trên đôi má của tôi. Làm ơn! Đừng bắt tôi mà! Huhu!

Bỗng nhiên, một bàn tay buốt lạnh nắm lấy tay tôi thật chặt. Nó khiến tôi không thể chạy thêm được nữa. Cánh tay ấy liền kéo tôi lại. Tôi vẫn chưa hết khóc, vẫn cứ chảy tiếp...chảy tiếp...

- Đừng "uống" máu của tôi. Máu tôi không ngon đâu! Làm ơn! - tôi không dám quay lại nhìn, chỉ nhắm mắt rồi hét lớn lên.
- Cô sợ à? Haha... người như cô mà cũng sợ nữa chứ!

Tôi lập tức quay lại nhìn hắn. Lại là Kashi? Sao đi đâu cũng gặp hắn thế??? Ám miết vậy trời? Tôi có làm gì đâu mà đi đâu cũng gặp nó! Chắc "die" nó cũng xuống đó ám mình tiếp quá!

- Cậu là Ma cà rồng? - đáng lẽ ra không nên hỏi, nhưng đầu óc cứ lảng quảng những câu hỏi đó nên buộc phải mở miệng ra hỏi.

Anh ta không trả lời gì cả. Lập tức, Kashi đặt một tay lên tường ép tôi vào một góc.

Tôi không hề biết anh ta đang định làm gì với tôi. Nhưng tôi sợ lắm! Sợ lắm! Yuuki ơi, tới giúp tớ với! ;;-;; Tớ cần cậu! I want you! Sao thằng cha này cứ ám tớ miếtttt?! Cứu tớ!!!

- " Tớ chắc chắn rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau. Tớ hứa á!"

" Tớ chắc chắn rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau. Tớ hứa á!"

...Gì chứ?

============
Chap này em đã dùng hết năng lực của bản thân để viết ra rồi ạ! Em không biết mọi người sau khi đọc xong thì sẽ ra sao. Nếu có chỗ nào không ổn, hay sai sai mọi người hãy cmt cho em chỉnh sửa lại nha! 💕👑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net