Chương 5 : Nụ hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rồi đến một ngày...

Lớp tôi có tiết Thể dục ngoài trời. Lại phải chạy nữa =,= Mình hờn nó... Chắc phải cúp tiết Thể dục nữa rồi. Nắng nóng vậy nhìn càng muốn mệt thêm nữa... Tôi ngồi ở dưới một góc cây để tránh nắng, xem những người khác chạy. Không ngờ họ lại siêng vậy...

- Cậu không chạy à? - Yuuki tới chỗ tôi, lấy chiếc khăn để lau cổ với cánh tay cho khô.
- Không, mình không thích tiết ngoài trời lắm - tôi đáp lại - không ngờ cậu thích chạy.
- Tớ trong câu lạc bộ bóng chuyền mà, nên phải tập chạy nhanh hơn - cậu ta mở bình nước ra - mồ... hết nước rồi! Iru lấy nước hộ mình được không? Lát nữa tới lượt tớ chạy rồi.
- Haizzz... uống nước như khủng long vậy (mình uống nước ké của con bạn, mà uống nhìu quá nên tụi nó kêu mình uống như khủng long 😂 Giờ lấy câu nói này ra viết luôn). Để tớ lấy cho - tôi đứng dậy, cầm lấy bình nước của cậu ta - lo tập chạy đi cô nương. Mệt thì nhớ nghỉ đấy, đừng cố gắng đó!
- Em biết rồi chị hai ạ ~

"Yuuki! Tới lượt cậu rồi kìa!" - lớp trưởng kêu.

Và thế, Yuuki chạy ra chỗ thầy giáo. Còn tôi thì bước tới chỗ rót nước. Vừa rót nước vừa nghĩ ngợi. Sao mình không thấy Kashi nhỉ? Hôm nay bị bệnh à? À quên... Cậu ta là Vampire mà, làm sao chịu được ở Mặt trời. Đúng là ngốc thật! Nếu vậy, ít ra hắn cũng ngồi đâu đó quanh sân trường mà không có nắng chứ?

- Sao cô không chạy? Đứng đó mơ về việc gì thế? Nước tràn rồi kìa, Iru - một giọng trầm của con trai.

Lúc ấy, tôi chợt giật mình, thấy bình nước đang bị tràn, còn tay thì ướt nhẹp. Á! Mình quên mất! Lập tức tôi khoá vòi lại, rồi đóng nắp bình. Đúng là hậu đậu...

- Haizzz... - tôi thở dài.
- Sao thế? - vẫn là cái giọng đó.
- Không có gì. Cảm ơn nha! - tôi quay qua.

Tôi giật mình. Lúc đó, một thằng con trai mái tóc màu bạch kim đang đứng chung với tóc đỏ. Lại là Kashi với Wakinat nữa hả??? Sao cứ ám mình hoài vậy? Đi đâu cũng thấy! Trời ơi, là ma cũng phải bớt ám người ta đi chứ! Đi đâu cũng thấy hai cái xác này. Định đi theo tới chừng nào vậy? Tôi nổi hoả lên.

- Hai định ám tôi đến khi nào hả??? Bữa chửi chưa đủ hay sao mà còn vác cái xác tới vậy? Mặt dày thế?
- Tôi thích ngắm màu mắt của cô - Kashi lấy tay sờ lên má tôi.

Sờ má tôi làm gì chứ? Định làm gì hả? Tôi hất bàn tay bẩn thỉu ra.

- Cậu nghĩ tôi bỏ qua chuyện hôm trước hả? Mơ đi! Tôi không quên được đâu! Cái cảnh mà cậu hút máu của cô gái đó, nhìn trông thật ghê tởm! À, máu này không ngon đâu, uống vào cậu muốn nôn ra đấy. Còn tên kia nữa, chắc cũng uống được nhiều người lắm rồi nhỉ?
- Không ngờ cô ta lại cứng đầu như vậy. Khó rồi nha... - Wakinat.
- Cậu đi ra đi. Để tớ nói chuyện với cậu ta - Kashi nói.

Rồi Wakinat cũng bước ra chỗ khác. Bây giờ chỉ còn tôi và Kashi. Hắn muốn làm gì vậy?

- Giờ cậu muốn gì? Nói nhanh đi! Tôi không có thời gian để đứng đây đâu. Yuuki còn phải đợi tôi nữa kìa.

Tôi vừa mới dứt lời. Ngay lúc đó, môi cậu ta hôn môi tôi... Môi chạm môi? Nụ hôn đầu đời của mình bị cướp bởi người mà mình ghét nhất. Mà nụ hôn này... nó thật đáng ghét làm sao... đáng ghét nhưng nó lại ấm áp trong tim tôi... Tim tôi đang rung động... Kashi giữ lấy đầu tôi, còn tôi thì nắm chặt chiếc bình nước của Yuuki.

Không được! Mình không thể để hắn mê hoặc! Mình phải thoát khỏi hắn ta! Tôi liền đẩy mạnh anh ta ra, rồi lau đôi môi của mình.

- Sao anh lại...
- Tôi muốn xin lỗi em! Tôi mong em sẽ cho tôi thôi, tiểu thư à... - hắn chen ngang, mặt trở nên lạnh đi.
- Anh đang đổ thêm dầu lửa cho tôi đấy! Cút đi! Đừng bao giờ gặp tôi nữa! Biến! Tôi không muốn thấy bản mặt của anh.

Rồi hắn ta lặng lẽ bước đi, không nói một lời gì cả. Tự nhiên, một giọt nước dính vào mặt tôi. Nước đâu ra vậy? Rồi thêm hạt này, hạt kia nữa,... Tôi nhìn lên trời, mây xám rồi à? Mưa rồi. Tôi liền chạy vào sân trường, cùng lúc đó vô tình gặp Yuuki.

- Lấy nước lâu thế, Iru?
- Xin lỗi nha. Tớ có việc nên hơi lâu. Giờ trời cũng bắt đầu mưa rồi nhỉ?

Mưa càng lúc càng nặng thêm... Cũng may là hôm nay tôi mang theo ô. Mà quan trọng là lúc tới giờ về thì mưa còn nặng hay không. Sợ gió mạnh rồi thổi mình bay đi luôn (°▽°).

- Tiêu tớ rồi... quên mang theo ô rồi ('∀`) giờ sao đây bạn yêu dấu? Tớ còn phải về sớm để phụ mẹ dọn dẹp quán nữa - Yuuki nhìn tôi với đôi mắt tội nghiệp, miệng thì mếu như con nít vậy.
- Tớ chịu cậu luôn á. Lớn vậy mà vẫn như trẻ con, đãng trí ghê - tôi đưa ô của mình cho Yuuki - nà cô nương, dùng của tớ đi.
- Nhưng còn...
- Lát tớ điện thoại cho chị Misa tới rước về cũng được.

Yuuki rưng rưng nước mắt, rồi oà khóc lên. Tiếng khóc như sóng siêu âm muốn nứt một nửa Trái Đất... =.=' Nhức đầu thật.

- Thôi thôi, về đi má! Lát nữa mưa to thêm rồi thổi cậu bay tới chân trời đấy!
- Cảm ơn nha, Iru - cậu ta bật dù lên rồi chạy ra khỏi cổng trường giữa trời mưa to.

Haizzz... Tôi lấy điện thoại ra, bấm số của chị Misa.

"Tút... Tút... Alo, điện thoại có gì không em?"
"Lát chị tới đón em được không ạ?"
"Hiện tại, trời đang mưa to, với lại chị chưa làm xong bảng báo cáo, nên em cố gắng đợi chị khoảng 1 tiếng nha!" - rồi chị ta cúp máy.

1 tiếng... Giờ làm gì đây? Hay vào phòng thư viện đọc truyện xíu nhỉ? Tôi đi tới phòng thư viện, chọn những cuốn sách mà mình chưa đọc. Đến 1 góc phòng thư viện ngồi đọc sách, chỗ đó ít người và rất yên tĩnh, phù hợp với trạng thái của tôi bây giờ. Tôi cần bình yên...

Đọc hết trang này tới trang khác, mắt thì lướt theo từng dòng chữ trong sách. Thật sự Kashi đi theo mình là có ý định gì? Đi đâu cũng gặp... Còn nữa, nụ hôn ấy là sao? Nụ hôn đầu của mình... Huhu... Trả lại nụ hôn đầu đời đâyyy.

Mà máu mình là sao? Sao cái hôm đó, cậu ta nói máu mình thuộc loại quý hiếm. Càng lúc chẳng hiểu hắn ta muốn gì ở mình.

- Haizzz... - tôi thở dài.
- Sao thở dài thế, tiểu thư?

Lại là hắn nữa 🔥. Cậu ta đang ngồi đối diện tôi. Mình phải hỏi thẳng cậu ta mới được💢

- Rốt cuộc cậu muốn gì hả, Kashi?
- Đi theo cậu thôi - hắn cười.
- Sao không về? - tôi nheo mắt lại.
- Quản gia chưa tới - trả lời một mạch.

Hắn là gì mà có quản gia thế? Chắc là công tử rồi. Cũng phải, cái hôm mà tôi đi tới công viên thì gã đàn ông mà tôi lỡ va chạm vào kêu Kashi là "Thiếu gia". (Chương 3) Nhưng vẫn không thể hỏi được điều mà bản thân đang thắc mắc.

Rồi hai đứa tôi im lặng. Tôi thì nhìn chằm chằm Kashi, hắn ta cũng nhìn tôi. Ơ... sao mắt mình trở nên mờ đi vậy...? Tôi lấy tay dụi đôi mắt hai màu của mình, nhưng nó vẫn không bớt nhoè đi. Rồi trên người thì ướt đẫm mồ hôi, kèm với việc nhức đầu, trong người nóng ran.

- Này! Cô không sao chứ? Mặt đỏ lên hết rồi kìa. Người thì ướt đẫm - cậu ta bước tới tôi.
- Nóng quá... Tôi khó chịu...trong người... - tôi nói nhỏ.
- Cô bị SỐT rồi! - Kashi sờ lên trán tôi - nóng lắm! Cố gắng lên! Tôi sẽ kêu người tới giúp!

Hơi thở càng lúc càng nóng hơn. Mình không thể chịu được nữa rồi, nên nhắm mặt lại...

"Rầm"

==========
Nếu có gì sai sót hãy cmt cho em biết, để em chỉnh sửa lại. 👑❤️
(Misako)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net