Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu đứng dậy, bước tới chỗ đứa bé. Bảo mẫu đảm nhiệm việc chăm sóc đứa bé lúc này cũng bàng hoàng sợ hãi. Ai mà không biết, thiếu gia Jeon nổi tiếng ngang tàn, bây giờ có cả Kim gia chống lưng sẽ làm ra được chuyện tồi tàn gì nữa chứ.

-"Cậu... đứa bé còn nhỏ"

Jeon Wang thấy vậy liền chạy tới, vợ ông ta cũng chạy theo sau, gương mặt ông giận dữ nhìn cậu.

-"Đứa nhỏ là con của tôi, cậu muốn làm gì?"

Mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn vào họ. Jungkook nhìn thẳng vào mắt ông ta, sau đó quay ngược lại nhìn mọi người một lượt.

-"Gì đây? Các người nghĩ Jeon gia này xứng để tôi tranh dành cơ á? Tự tin, rất tự tin."

Cậu lấy một ly rượu mới từ trên bàn, uống hết một hơi, tay đưa cao ly rượu, nhoẻn miệng cười.

Mẹ cậu từ đâu bước đến chỉ tay vào mặt cậu sỉ vả.

-"Mày thì có cái gì mà xứng? Đẻ mày ra chính là nổi ô nhục của tao!"

-"Còn sinh ra làm con của bà là sự sỉ nhục lớn nhất cuộc đời Jungkook này"

Ung dung đáp trả, sau đó còn bậc cười lớn. Vẻ ương ngạnh này, hắn đặc biệt yêu thích.

Taehyung bước tới, ngắm nhìn người đẹp. Bỗng dưng lên tiếng.

-"Tân chủ nhân Kim gia, cười nhỏ lại một chút."

Câu từ của hắn, cả con nít lên ba cũng hiểu là đang công khai khẳng định chủ quyền.

Jungkook chậm rãi bước đến, khoác tay hắn, còn rút đầu vào cổ nhỏ giọng mè nheo, nhưng đủ để tất cả nghe rõ từng câu từng chữ cậu phát ra.

-"Em muốn về nhà, ở đây rất bẩn"

Chữ cuối cùng còn quay lại nhìn đám người đang tức đỏ cả mặt đằng kia. Taehyung ra hiệu cho Jackson, quay đầu mang cậu ra xe, trước khi đi còn để lại cho bọn họ một ánh nhìn đầy sát khí.

Một người họ không muốn gặp vì sợ hãi, một người họ không muốn gặp vì ghét bỏ. Hôm nay lại cùng nhau đến, phá tan buổi tiệc vui của họ.

Jeon Jungwook từ nãy đến giờ vẫn đứng nhìn con trai từ xa, luôn thầm lặng như vậy. Ông tự hào vì khi rời khỏi mình, Jungkook vẫn giữ vẻ kiêu ngạo, ngoan cường đó. Ông càng vui hơn khi con trai có thể tự do ở cùng người mình yêu, nhưng ông lại tiếc nuối, vì có lẽ ông không còn được dung túng cho cậu nữa rồi.

.

-"TaeTae"

Lạch bạch đi đến chỗ hắn, phụng phịu leo lên đùi hắn ngồi, choàng tay qua cổ, mặt thì áp sát hỏi hắn.

-"Ngài có thương em không?"

Hỏi nhưng lại không cho hắn trả lời, ịn môi lên môi hắn, chủ động hôn sâu. Lần này cậu cố rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn là cậu chào thua trước.

-"Ngài bế em vào trong đi"

-"Để làm gì?"

-"Em muốn ngài"

-"Em làm sao?"

-"Muốn mà, điii"

Taehyung thấy biểu hiện lạ, lại còn không trả lời đúng trọng tâm, hắn không đồng ý.

Cậu cuối xuống liếm cổ, sau đó tụt khỏi người hắn, tạo ra một tư thế khó cưỡng.

Hắn ngồi ghế chủ tịch, trước mặt là bàn làm việc, dưới chân chính xác là gương mặt xinh đẹp đến ngay ngốc của người nhỏ.

Tiếng kéo khoá quần vang lên, hắn để yên xem cậu sẽ làm được gì với cái miệng chút xíu mà con hàng khủng bố này đây.

Boxer được kéo xuống cũng là lúc cậu bừng tỉnh, nghĩ sao lại quên con hàng của hắn to chứ. Phóng lao thì phải theo lao, cậu liếm nhẹ đầu khấc, cấp độ này vẫn còn trong tầm chịu đựng của cả cậu và hắn.

Bằng tất cả kiến thức bé tẹo của mình, cậu nuốt sâu hơn, hóp má lại và bắt đầu ra vào, cố gắng hết sức để răng không làm hắn đau. Taehyung ngửa cổ lên trần hưởng thụ, hồi sau thì cậu mỏi, muốn rút ra, hắn đè chặt đầu cậu xuống. Cậu nhìn lên, hắn lại nở nụ cười không thể biến thái hơn.

Dưới sự chèn ép, cậu bấu tay lên đầu gối hắn, ánh mặt ngập nước mà vang xin trong khi miệng vẫn bị hành hạ vương vải nước bọt.

-"Làm tôi bắn, hoặc ngậm luôn nó trong miệng"

Nói xong hắn buông tay, để cậu tự sinh tự diệt.

Chỉ có thể ra vào đến nửa cây, phần dưới cùng cậu dùng tay để ma sát. Đến khi không chịu nổi nữa, cậu khóc nấc lên xin hắn.

-"Dùng lỗ nhỏ của em đi"

-"Nhỡ đâu có người đi vào thì sao?"

-"Khoá cửa"

Cậu lủi thủi đi ra khoá chặt cửa, đúng là cái tên đáng ghét.

Jungkook quay lại, một tư thế thật sự quyến rủ chết người. Ngồi lên bàn làm việc, chân gác trên vai hắn, tay thì thuần thục cởi từng cúc áo.

-"Ngài cởi quần giúp em đi"

Taehyung đã không còn chống cự nổi thú tính trong người, kéo quần lẫn boxer của cậu xuống, vỗ bép vào mông cậu.

-"Em chết chắc!"

Hắn tự cởi đồ cho mình, sau đó nới lỏng nhanh bằng tay, thời gian này cậu đã quen nên cũng không cần gel nữa. Hắn rút tay ra, hôn môi với cậu, đột ngột đâm mạnh vào. Jungkook vì bất ngờ mà hét lên, sau đó ôm chặt lưng hắn mà rên rỉ.

-"Ưuuu aaa"

-"Ghrr"

Sự luân động ngày một mạnh mẽ, mông đỏ lên thấy rõ. Kim Taehyung này, lúc dduj không đánh không được.

-"Tae... sướng aa ư sướng lắm"

Mang cậu vào trong phòng riêng, đặt lên giường.
Rút gậy ra, kéo cao chân cậu lên ngắm nhìn hậu huyệt đầy dâm thuỷ.

Vừa cảm nhận sự trống trải, vừa chịu đựng ánh nhìn nóng bỏng đó. Cậu run run lên tiếng

-"Đâm, đâm em!"

-"Van xin tôi!"

-"Xin ngài, ưm đâm nát nó đi..."

Nói xong câu cuối thấy mình có phần hơi ngu, nhưng mà lời nói làm sao mà rút lại đây, ơ mà cái mông rút được. Cậu nhích mông ra xa, một lực mạnh kéo cậu trở lại, hậu huyệt đã được một pha thông đến tận ruột non. Chưa để cậu định hình hắn đã tiếp tục ra vào với tốc độ giết người.

-"Chết, chết mấtt aaaaa"

Cậu đã bắn đến lần thứ 3 thì hắn mới bắn lần thứ nhất. Đúng là làm càng khó sống, hắn quật cậu đến khi xế chiều mới chịu ngưng.

Lần nào hành sự, dù cậu có chủ động hay không thì người tàn tạ vẫn là cậu, còn hắn thì tràn đầy sinh khí, cười tươi như hoa nở xuân về.

.

Taehyung và Jungkook đang trên xe, tài xế không ai khác là Jackson. Cậu nằm lên đùi hắn than thở.

-"Ê ẩm hết cái lưng em rồi"

-"Xin lỗi em"

Jungkook nghe đến đây thì ngồi hẳn dậy, ngài Kim cao cao tại thượng hôm nay xin lỗi cậu, tin này lên báo có chấn động Hàn Quốc không nhỉ?

Jackson cũng là lần đầu nghe như cậu, nhưng một chút cũng không bất ngờ. Đã nhìn rõ si tình của chủ nhân qua đôi mắt, vài lời hoa mĩ này có là gì.

-"Ngài..."

Taehyung nhìn xuống cậu, cậu lại né tránh ánh mắt đó.

-"Em không... đi học nữa được không?"

-"Tại sao?"

-"Em không muốn"

-"Được"

Ánh mắt cậu đượm nét buồn nhìn qua cửa sổ, hắn bên này ra hiệu mật thiết với Jackson, anh ấy hiểu ý nhận lệnh.

.

Ngày hôm sau, Jackson báo cáo với hắn.

Thì ra cậu nghĩ học là do những người ở đó nói cậu là đứa con bị bỏ rơi của Jeon gia, là một thành phần thừa thải. Nhưng hắn biết cậu cũng không muốn đi học, mỗi khi hắn đề nghị cậu đi cùng đến đâu đó, cậu sẽ không do dự việc học. Một người thật sự muốn họ không làm thế.

-"Cho một liều cảnh cáo đến tất cả những người có liên quan!"

-"Rõ, thưa ngài!"







_________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net