Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để phá tan bầu không khí mắc cười mà không được cười này, ba Jungkook lên tiếng.

-"Hay đi câu cá nhé?"

-"Ý hay đó, cùng nhau nướng cá cũng rất vui"

Min Saki thêm vào.

-"Được, đi thôi!"

Taehyung nắm tay Jungkook đứng dậy, cậu thì mặt cay mày đắng lườm hắn. Hỏi ý cậu chưa cái đồ đáng ghét.

Vì đây là một căn nhà cấp bốn nhỏ, nằm trên núi. Nó không phải gần đồi thông như căn cứ THV, mà là rừng núi với những cái cây cổ thụ to. Từ nhà ngoài con đường xi măng thường đi thì có một lối khác, lối này là đường mòn, hoa cỏ rất nhiều.

Bốn người họ đi xuyên qua con đường mòn hơn 50m, trước mắt là một cái hồ nước tầm trung. Nước trong thì không có cá, hồ này nước kha khá đục. Và tất nhiên, những con cá xấu, động vật nguy hiểm đều đã bị người của hắn khử hết. Nhưng về cơ bản, bốn người họ đều là dân tay chân nhanh nhẹn, có chuyện xảy ra thì chỉ cần tránh được đợt tấn công đầu tiên, người của hắn sẽ ập ra ngay.

Ông Jungwook đặt hai chậu đựng cá xuống đất, ngồi lên một góc cây đã bị chặt gần bờ hồ. Taehyung cầm cần câu đến đưa cho ông một cây, chồng nhỏ của ông một cây, vòng lại đưa cho Jungkook một cây, hắn giữ cho mình một cây. Tổng là bốn cần câu, 2 chậu đựng.

Min Saki chọn một chỗ hơi gần Jungwook một chút, Taehyung chọn một chỗ cũng gần chỗ Jungkook đứng, vì giận dỗi nên cậu đã chuyển đi, hắn cười thôi chứ không có ý định dỗ. Về cơ bản, cả bốn đều giữ khoảng cách với nhau bởi câu cá ngồi gần thì làm sao mà câu, chỉ là người này gần với người kia hơn là người nọ thôi. Thế là buổi gần trưa, có bốn thân ảnh câu cá trải đều nửa bờ hồ, tựa như một gia đình êm ấm.

Con cá đầu tiên được câu lên là của Taehyung, không quá to cũng không quá nhỏ.

Con thứ hai là của ông Jungwook, to hơn con của Taehyung, khá nhanh sau đó lại một con được câu lên là của ông. Đúng là gừng càng già càng cay, chậm mà chắc.

Chốc sau thì có thêm con thứ tư, của ông Saki. Ông mỉm cười thật tươi đưa về phía chồng lớn của mình. Taehyung lại nhìn sang cười đểu cậu, cũng phải thôi, có mỗi cậu chưa có cá.

Con thứ 5,6,7,8 lần lượt được câu lên, không con nào của cậu. Tất cả chúng đều từ tầm trung trở lên.

Đến khi cậu bắt đầu bực dọc thì cá của cậu mới lên, cậu hớn hở ngay cả khi cá chỉ mới ngoạy nước, nhìn về chỗ Taehyung khinh bỉ. Ba cặp mắt đổ dồn về phía cậu, hiếu kì chờ đón con cá đầu tiên của đứa trẻ bọn họ yêu thương. Tèo... một con cá nhỏ xíu xìu xiu, Taehyung được nước cười lớn, hai người còn lại cũng cười theo. Nhìn Jungkook từ hớn hở đến ỉu xìu vừa buồn cười vừa thương.

Cậu dậm chân đi đến chỗ hắn.

-"Ngài cười cái gì chứ?"

-"Ha tôi cười con cá đó"

Jungkook đẩy hắn ra, dựt cần câu trên tay hắn nói.

-"Ngài đi qua bên kia câu, em ở đây, xem ngài có câu được không."

Jungkook hĩnh mũi khiêu khích, Taehyung cũng không vừa, hùng hổ đi qua chỗ cây cần câu bị cậu vứt một xó.

Quả thật là dính cá có hơi chậm hơn so với khi hắn ở bên kia, nhưng hắn vẫn câu được cá. Cậu ngồi ở chỗ hắn cũng chẳng câu được con nào. Ngay khi con cá đầu tiên của Taehyung lên từ khi hắn đi qua chỗ cậu, chiến tranh lập tức xảy ra.

-"Thấy có oai không?"

-"Oai đầu nhà m... ngài, tên đần!"

-"Em vừa gọi tôi là gì?"

-"Là ngài chứ là gì? Điếc à?"

-"Gan lắm, tôi đánh chết em!"

Nói rồi hắn bỏ cần câu với con cá còn dở dang chạy nhanh đến chỗ cậu, cậu vụt còn nhanh hơn. Thế là hai thanh niên già đầu rượt nhau quanh bờ hồ, Saki thấy không ổn liền kết thúc chiến tranh bằng cách gọi hai đứa trẻ đi gom củi về chuẩn bị nướng cá.

Giận nhau vậy chứ Taehyung một mực không cho Jungkook đi gom củi riêng, nhỡ đâu có con sói hay gì đó thì sao chứ. Tên này yêu rồi đần hả? Người của hắn không phải đã bố trí sẵn rồi sao?

Đi xa một chút, Jungkook cuối người nhặt củi, hắn lại thừa cơ đào căng mà vỗ, bóp bóp xoa xoa làm Jungkook hoảng hồn. Đem đào né sang một bên, còn lườm hắn một cái rõ bén.

Taehyung nhặt củi ở đằng sau lưng cậu, mà mắt cứ dán chặt vào đào xinh của cậu. Củi ướt củi khô sờ vào hắn mới biết, to hay nhỏ hắn có biết đâu.

Đến lúc quay về, cả hai mặt mày lắm lem đều bưng chồng củi như nhau, nhưng Taehyung cái khô cái ướt. Ông Saki thật ba chấm với tên này, trùm gì mà ngốc ngốc vậy chứ. Lựa củi ra bắt đầu nhóm lửa, cá bọn họ câu chỉ tầm 2 tiếng nhưng có hơn 10 con cá. Ông Saki chỉ mang phân nửa đi nướng, nửa còn lại để làm buổi tối.

Đáng lẻ buổi trưa sẽ rất nóng, nhưng bây giờ đã cận kề mùa đông trời se se lạnh.

Mỗi người một góc ngồi chờ cá chín, Saki đảm nhiệm nhiệm vụ nướng cá vì ở đây ông là người đảm đang nhất. Jungkook bất chợt lên tiếng hỏi Taehyung, chẳng chút ngại ngùng.

-"Ngài nhặt củi ướt vì mãi lo nhìn mông em phải không?"

-"Em quyến rũ tôi"

Jungkook bĩu môi chả thèm tranh, mê thì nói mê.

Chút sau thì cá cũng chín, trông ngon thật đó. Ông Saki đưa cho Jungkook một con, ánh mắt cưng chiều hiện rõ, nhiều lúc ông làm cậu quên mất cậu không phải là con ông. Nói trắng ra thì ở đây ai cũng cưng chiều cậu hết, nhưng mà đứa trẻ này được cưng quen rồi, làm sao mà nhận ra.

Ông Jungwook và Taehyung tự lấy cho mình một con, cả bốn người ngồi ăn nhưng chỉ có hai người được coi là chồng nhỏ luyên thuyên với nhau, còn hai người đàn ông kia thì im lặng vừa ăn vừa ngắm nhìn tình yêu của mình. Đôi mắt say mê đều dành cho người thương, nói ai ngọt ngào hơn ai làm sao mà so sánh được.

.

Sau một buổi trưa ấm áp bên lửa hồng, tất cả bọn họ ai về nhà nấy. Ông Jungwook có phần nuối tiếc, cả buổi dạo chơi vậy mà không nói với con trai được mấy câu.

.

7h tối, biệt phủ Kim gia.

Trước phòng Taehyung là một cái đầu nhỏ, lắp ló nhìn. Taehyung ngồi trên bàn làm việc, ánh đèn chỉ có ở máy vi tính và đèn ngủ hắt lên gương mặt không góc chết đó.

Haizzz chết tiệt, đây là điểm yếu chí mạng của Jungkook, vốn dĩ ban đầu cậu bị ép buộc nhưng vẫn nhu thuận mà nghe theo cũng một phần vì cái mặt tiền này. Ngon như thế, bỏ đi thì tiếc quá.

Taehyung đã nhận thấy có người nhìn lén hắn từ nãy, đợi một thời gian đủ lâu. Hắn lên tiếng, liền thấy người kia giật mình.

-"Vào đây!"

-"Ngài có cần phải đột ngột vậy không?"

Vừa phàn nàn vừa đi lại chỗ hắn. Chui tọt vào trong lòng hắn mà ngồi, cái ghế cũng nghị lực quá đi. Hai con trâu nước ngồi mà còn chưa gãy, hàng đắt tiền có khác nhỉ.

Ngước mặt lên nhìn hắn, rồi quay ngược lại nhìn máy tính.

-"Ngài không mỏi mắt sao?"

-"Tôi là người phàm"

Nghe xong câu đó, cậu tắt luôn máy tính đi, mặc kệ dữ liệu hắn chưa lưu lại.

Taehyung rời tay khỏi bàn phím, đặt vào mông cậu.

Chát

Đã tay thật, nắn lấy nắn để, nắn như chưa từng được nắn. Jungkook nhăn mặt lên tiếng.

-"Đau chết em rồi"

-"Đau cũng không được chết!"

-"Mà Jungkookie nghe tôi nói này"

-"Vâng?"

-"Em mở lòng đi, chỉ là mở lòng thôi. Em nhìn tình cảm của ba đối với mình, nếu em cảm nhận được yêu thương hãy đón nhận ông ấy, để ông ấy phần nào xoá mờ và bù đắp tổn thương cho em..."

Ngừng vài giây, hắn nói tiếp.

-"Còn nếu em không cảm nhận được tình yêu, hãy nói với tôi. Tôi sẽ không để ông ấy làm phiền em cũng như yêu thương em thay phần của thế giới này!"

-"Tae..."

Taehyung nhìn xuống bé ngoan của mình, đôi mắt này, bờ môi này, gương mặt này, con người này. Dù có chết hắn cũng nhất định phải giữ bên mình.

Jungkook thấy hắn cứ nhìn mình, hôn vào môi hắn.

-"Em đẹp lắm đúng không?"

Nói xong còn cười khúc khích, mấy cái chiêu này, giết người không đao là đây chứ đâu.

-"Gọi tôi chỉ để hỏi như thế?"

-"Không phải ạ, nhưng mà Jungkookie có đẹp không?"

-"Đẹp!"

-"Đẹp cỡ nào ạ? Gương mặt tỉ lệ vàng hay người đẹp trai nhất thế giới, wow hợp với em lắm nhỉ?"

-"Không! Em không giống người"

-"Ý ngài là em như thiên sứ phải không?"

Mánh khoé của mình lại bị nhóc con nhìn thấu, hắn bẻ lái.

-"Là cún ấy, một chú cún kiêu hãnh."

Câu nói này với cậu có thể là lời nói đùa, nhưng với hắn, lời đó nửa là thật nửa là giả. Giả là vì thiên sứ có khi còn chẳng đẹp bằng cậu nằm trong mắt hắn.

-"Em cảm ơn ngài nha!"

-"Cảm ơn vì tôi khen em đẹp như cún à?"









_________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net