Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook thò tay nhéo hắn một cái rõ đau.

-"Em nghiêm túc đó!"

-"Vậy, em phải nói em cảm ơn tôi vì điều gì chứ"

...

-"Cảm ơn ngài vì đã giúp em có thể mở lòng với ba"

Càng về sau, giọng cậu càng nhỏ, cho đến chữ ba thì gần như bé tẹo.

-"Thế mai có muốn đến đấy nữa không nào?"

-"Có ạ... Sau này em có thể mang tranh đến hồ vẽ được không?"

-"Có thể, nhưng phải nói trước với tôi, không được rời khỏi tầm kiểm soát"

-"Suốt ngày quản lí em làm gì"

Chu môi, đưa đôi mắt to tròn đó mà trách móc, ai mà giận cho được.

Taehyung thơm vào má người thương, sau đó không nhịn được hôn vào môi, giữ chặt gáy cậu lại. Jungkook đột nhiên nhè nước bọt đầy miệng hắn rồi chạy, xem có kinh không chứ. Taehyung thế nào lại nuốt hết, không đuổi theo cậu mà tiếp tục làm việc, sau này hắn có trò mới rồi.

Jungkook vừa rời khỏi chưa bao lâu, NamJoon đã gọi đến cho hắn.

-"Alo?"

-"Anh đây, có lẽ đã muộn nhưng anh vẫn phải nói cho em biết"

-"Anh nói đi"

Taehyung khá thắc mắc trả lời anh.

-"Lão *Lee có một người thân, chính xác hơn là đế chế của lão từ lâu đã có người cai trị thay!"

*Lee Donghyun, lão già thích mẹ của Taehyung, thảm xác gia đình hắn, và bị hắn trả thù bằng liều thuốc tử hình cực độ, chết cách đây không lâu.

-"Trễ thật"

Hắn vô thức đáp.

-"Có muốn chế thuốc không?"

-"Có chứ!"

NamJoon không đáp mà tắt máy, Taehyung bên nay trầm tư suy nghĩ. Đối thủ lần này mang thù với hắn, cai trị cả một cơ ngơi nhưng bây giờ hắn mới phát giác ra thì chính xác là một kẻ không tầm thường. Hắn trước giờ vào sinh ra tử là chuyện bình thường, nhưng bây giờ hắn có một cậu nhóc nhỏ. Trắng trắng, xinh xinh lại còn đáng yêu. Buông tay cậu lúc này để trả lại yên bình cho cậu là điều ngu xuẩn, chẳng những trái tim đau khôn xiết mà an toàn của cậu chắc chắn sẽ bị uy hiếp. Hắn xưng danh, xưng bá lâu nay chỉ muốn một tay che trời, bây giờ lại muốn hai tay ôm chàng, cả đời che chở.

Thuốc lần này, hắn không thể nào dùng để xử trực tiếp, chỉ có thể mang người về sau chiến thắng để hành hạ. Một phần vì bây giờ mới cài người vào thì không kịp, phần còn lại vì chúng có tấm gương từ lão Lee, cài vào bằng mắt.

Suy tư hồi lâu vẫn chưa thấy bé ngoan lên ngủ, hắn gọi cho quản gia.

-"Mang Jungkook lên đây!"

Nói đúng một câu rồi tắt máy.

Quản gia thuật lại y lời của hắn cho cậu đang ngồi ăn bánh xem TV ở dưới lầu.

Gì chứ, mang là mang thế nào, xem cậu là thú cưng hay đồ chơi tình dục mà kêu mang. Nói là nói thế, chứ vẫn bỏ lại cuộc vui đi lên lầu, mông cậu biết đau đó nha.

Đứng trước cửa, hắng giọng khoanh tay làm trò.

-"Em.. hèm, ngài Kim có ở đó không ạ? Tôi là phục vụ, tôi mang Jungkook đến cho ngài đây!"

-"Được, vào đây!"

-"Wow thưa ngài, trông ngài thật khí chất, tôi có thể thơm ngài một cái được không?"

Cậu mở cửa, diễn nét phục vụ. Một tay để trước bụng, một tay để sau mông. Cuối người cảm thán.

-"Ngươi là phục vụ, Jungkook của ta đâu?"

Hắn ngồi trên giường, nhướng mày hỏi.

Cậu sà vào lòng hắn, hôn liền mấy cái.

-"Em đây thưa ngài!"

.

Taehyung đã dậy từ sớm, tranh thủ làm hết những việc cần phải làm cho hôm nay, có vẻ như hắn cố gắng dành thời gian cho cậu nhóc nhiều nhất có thể. Là hắn sợ, nếu may rủi mà xảy ra, hắn có thể ít hối hận hơn một chút, chỉ một chút thôi. Tay vẫn dỡ việc, miệng đã lên tiếng nói với quản gia.

-"Gọi Jungkook xuống ăn sáng, mang luôn túi màu của em ấy xuống!"

-"Vâng"

Sau khi quản gia lên lầu tầm 20 phút hơn cậu mới xuống. Xuống lầu không đi đến chỗ hắn mà đi ngồi vào bàn ăn, mắt nhắm mắt mở chờ thức ăn lên.

Lúc Taehyung hoàn thành phần việc của mình, cậu đã ăn được nửa bữa cơm. Hắn đi đến bàn ăn, ngồi đối diện cậu.

-"Chào buổi sáng, ngài Kim thân mến"

Kèm theo đó là một nụ cười tươi toả cả nắng ban mai, hắn muốn trách cậu không chờ hắn cũng không nỡ nữa. Với tay lấy khăn giấy lau miệng cho cậu.

-"Ăn từ từ thôi, tôi còn chẳng nghĩ em là thiếu gia đấy"

Câu nói đùa này thế nào mà làm cậu mếu máo thế kia.

-"Ngài hết thương em rồi ạ?"

-"Em có làm gì đâu chứ..hic"

-"Có nín ngay đi không, tôi mang thức ăn đi cất nhé?"

-"Có cái đ..."

Jungkook nín khóc trong 1s, miệng lại chửi thầm. Nhóc này quậy bao nhiêu, thế mà suốt ngày khóc với chả lóc.

Jungkook là một người rất biết chuyện, hiểu thời thế, nắm bắt thời cơ một cách nhanh chóng. Chỉ là môi trường không cho cậu bộc phá nó, mà cậu cũng chẳng muốn. Ngày xưa ở với ba, quậy phá tưng bừng, nhưng nếu làm gì quá đáng chỉ cần tỏ ra tội nghiệp một chút, ông ấy đều lo ổn thoả cho tất cả. Bây giờ ở với hắn cũng vậy, tuy là cái mông bị tác động vật lý hơi nhiều. Nhưng chung quy là muốn trăng có trăng, muốn sao có sao. Không phải là cậu muốn dựa hơi, cậu hoàn toàn có khả năng tự đứng vững ở thế giới ngầm này, chỉ là cậu không hề thích nó. Cậu thích vẽ, yêu tranh, yêu chì, yêu âm nhạc. Đánh đấm súng ống cậu cũng làm được mà, chỉ là làm chàng thơ cậu mới hứng thú.

Ăn uống xong, cậu tự đi thay đồ, cậu không muốn mặc bộ đồ như con nít của hắn đâu. Thay một áo bộ đồ thể thao xanh đen, khoác thêm một cái áo khoác ngoài. Tuy vậy, ngoài trời vẫn rất lạnh. Taehyung nhìn chằm chằm cậu, cậu đành ngậm ngùi đi thay. Sau đó là một bộ đồ dài hơn.

Taehyung mặc một chiếc sơ mi trắng, ngoài là áo khoác mangto, quần dài. Lúc nào cũng chỉnh chu, khác với đứa nhóc của hắn rất nhiều.

.

Tuyết cũng sắp rơi rồi, rừng cây trơ trọi trên con đường vẫn không tài nào xoá mờ được vẻ ấm áp ở đây. Ba cậu đọc báo trước hiên, bóng ông Saki lấp ló dưới bếp. Hắn đậu xe vào bên hông nhà, cậu bước xuống xe. Trước giờ Jungkook chẳng chào hỏi ai, Taehyung cũng chỉ gật nhẹ đầu. Hắn cũng không muốn ép cậu, để cậu chấp nhận hết đã.

Jungkook đi vào bếp tìm ông Saki nói chuyện, cậu không thích hai người già kia đâu.

Taehyung ngồi xuống cạnh ba cậu, không nhanh không chậm, ông Jungwook lên tiếng.

-"Đứa trẻ này, vẫn thói hư tật xấu như ngày nào"

-"Vậy con dạy dỗ em ấy nhé?"

-"Thôi, ta thích nó vô tư như vậy!"

Hai người đàn ông, vẻ ngoài trách móc, nghiêm nghị. Thâm tâm lại hết mực yêu chiều đứa trẻ hư trong lời nói của họ.

-"Jungkook à"

Taehyung gọi lớn.

-"Hảaa"

Cậu cũng đứng tại chỗ trả lời lại, chứ không đi ra.

-"Ra đây!"

Jungkook đi ra.

-"Hả?"

-"Em không ra hồ vẽ tranh sao?"

-"Mọi người không đi với em ạ?"

-"Em muốn thì em phải hỏi họ chứ"

Thỏ sắp sụp bẫy.

-"Anh hỏi giúp em đi"

Cậu nói nhỏ với hắn, Taehyung buồn cười với nhóc này. Rõ là ba ngồi kế bên hắn cơ mà.

-"Không hỏi thì thôi nhé?"

Chần chừ một lúc, cậu mới e dè lên tiếng.

-"Đi không?"

...
...

Hai người đàn ông ba chấm, hỏi kiểu gì vậy.

Taehyung đánh vào mông cậu, nhắc nhở.

-"Ông ấy là ba em!"

Jungkook không thèm nữa, chạy vào trong. Lát sau thì đi ra cùng với ông Saki. Ông ấy bước đến nói với ông Jungwook gì đó. Chỉ thấy cả hai nhìn nhau cười, rồi bắt đầu đi chuẩn bị đồ.

Taehyung đến chỗ cậu, xoa xoa tay cho cậu đỡ lạnh rồi hỏi.

-"Em nói gì với ông ấy đấy?"

-"Đố ngài biết"

-"Ranh con"

.

Lần này đồ đạc có hơi cồng kềnh, họ chuẩn bị một ngày vui vẻ với cái lạnh của mùa đông ở đây nên cần phải có người của Taehyung mang vác đồ.

Hai chiếc lều, 4 cái máy sưởi bằng điện. Rất nhiều củi, than, thức ăn được cất trong thùng đá to. Ông Jungwook và Saki mang cờ và máy tính, cả hai đều có công việc nhưng họ chủ yếu là xem phim cùng nhau. Taehyung mang mấy tính để làm việc, Jungkook thì chắc chắn là tranh rồi. Một ngày mùa đông ngoài trời cùng nhau, nghe có vẻ lạnh, nhưng vốn dĩ họ luôn được máy sưởi, lửa than làm ấm liên tục.








_________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net