Chap 38: Bản chất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Cậu là người tới sớm nhất.- Giám đốc Trần thuyên bố.

-Cô ấy đâu?- Anh không quan tâm, hỏi thẳng.

-Kia.- Giám đốc Trần chỉ về phía nó đang bị trói trên một chiếc ghế.

-Thả cô ấy ra.

-Chưa tới lúc.

-Tôi mang tới rồi.- Anh chỉ vào cái valise bên cạnh mình.

-Nhưng trước đó tôi muốn cậu làm một việc.

-Việc gì?

-Quỳ xuống.

-Ông quá đáng quá rồi đấy.- Nó bỗng hét lên. Nó thừa hiểu với tính khí cao ngạo của anh sẽ không thể cam chịu làm việc gì khiến danh dự của mình bị bôi nhọ.

-Im đi. Sao, quỳ xuống hay cô ta sẽ bị vài đường rạch trên mặt?- Giám đốc Trần hếch mặt lên nhìn anh.- Cô ta mới mười bảy tuổi đúng không? Cái tuổi này mà nhan sắc bị tàn phá thì thật là khổ sở đấy.- Lão ta cười hềnh hệch.

-Không!- Nó hét lớn.

Anh nhìn nó, nhìn lão già kia rồi nhìn xuống chiếc valise.

*

Anh quỳ xuống.

Một người có lòng tự tôn lớn như anh, từ khi sinh ra đã đứng trên người khác đã quỳ xuống.

Lần đầu tiên anh hạ mình, từ bỏ lòng tự trọng là vì nó. Và lần thứ hai, cũng là vì nó.

*

Tiếng cười khả ố của lão già kia vang vọng trong nhà kho khiến nó tức nghẹn.

Anh đã quỳ xuống dưới chân người khác, chỉ vì nó, một đứa con gái đã từ chối anh.

Nó khóc.

Thế nhưng sao ánh mắt anh lại hướng về nó, xoát sâu vào tâm trí nó.

Đôi mắt màu hổ phách.

Đôi mắt màu thạch anh tím.

Anh đang quỳ trước nó.

Phải, anh quỳ trước nó chứ không phải trước lão già đê hèn kia.

*

-Mọi chuyện là do tôi vừa phá sập công ty ông phải không?

-Phải, một cái thích đáng chứ nhỉ?

-Là do ông chuốc lấy kết cục đó cơ mà.

-Nếu không phải do cậu cố ý thì hả thiếu gia?- Lão hỏi mỉa mai cay đắng.

-Chứ không phải do ông nhập lậu hàng trái phép để lừa công ty tôi à?- Anh nhếch mép.

-Câm đi! Giờ thì mở valise ra cho tôi kiểm tra xem bao nhiêu tiền.- Lão nhìn chiếc valise bằng ánh mắt thèm thuồng.

-Đó là thứ vô cùng giá trị với ông đấy.- Anh thoáng cười lạnh giá.

*

“Cạch”

Chiếc valise mở toang.

Một tiếng rên rỉ nhỏ vọng ra.

Ánh bạc lóe lên của lưỡi dao lạnh.

*

Ở trong valise là một cô bé tầm mười tuổi, miệng bị buộc lại bởi một chiếc khăng màu trắng, tay chân bị trói tới thâm tím, mắt tràn trề nước mắt. Mái tóc cô bé rối bù bị giựt ngược lên bởi tay anh, tay còn lại anh cầm con dao bạc sáng lóe, lướt nhẹ lưỡi dao trên gương mặt cô bé.

Giám đốc Trần tái mặt.

Con gái lão…sao nó lại ở đây trong tình trạng đó chứ?

-Sao…

-Con gái ông đúng không? Cô bé mới mười hai tuổi. Cái tuổi này mà nhan sắc bị tàn phá thì thật là khổ sở đấy.- Anh dùng lại chính câu lão vừa nói.

-Khoan đã…- Gương mặt lão lấm tấm mồ hôi, nước da tái mét, mặt cắt không còn một giọt máu.- Bĩnh tĩnh…đừng…- Chợt nhận ra, lão bỗng mỉm cười ranh ma.- Cậu đừng quên cô ta đang trong tay tôi.- Lão chỉ về phía nó.- Cậu mà đụng tới con gái tôi thì đừng mơ cô ta yên ổn.

Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt tự tin đó.

-Vậy sao? Nếu các người động tới cô ấy dù chỉ là một sợi tóc thôi thì tôi sẽ cho tất cả các người và gia đình các người sống không bằng chết.

-Bây giờ mà cậu còn đe dọa được thế sao thiếu gia?

-Thử đi, tôi sẽ cho con ông sống khốn khổ suốt quãng đời còn lại bởi gương mặt biến dạng của nó.- Ánh mắt anh lé lên tia giết người. Ánh mắt đó khiến ai nhìn cũng thấy run sợ, ngay cả nó bị trói cứng trên ghế mà còn phải run bần bật.

Bản chất thật của anh.

Tàn nhẫn.

Lạnh lùng.

Và không từ thủ đoạn để có được điều mình muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net