chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HiuBng701hieuubanggAnAn22081997Annavi139allga93KpopHNC_BBtsuga2k3keThieenGdParisJen

Nam Tuấn đột nhiên dừng lại, cúi đầu gặm lấy vành tai cậu
_ "Tôi rất thích em như thế này". Hơi thở nam tính mùi bạc hà phả vào tai Cậu khiến cậu rùng mình cứ như lại có thêm 1 luồn điện chạy vào tim. Mặt cậu đỏ bừng bừng nhìn anh. Anh tiếp tục hôn lấy môi cậu, lần này lại bạo dạn đưa lưỡi vào tách 2 hàm răng của Doãn Kỳ ra ,tìm kiếm lưỡi cậu. Doãn Kỳ thấy mình cả người nóng ran, nhịp thở khó khăn hơn. 1 sự cuồng dã xâm chiếm trong khoang miệng, lưỡi anh quấn lấy cái lưỡi thơm tho của cậu mà mút lấy.
Nam Tuấn chủ động bế xốc cậu lên , Doãn Kỳ sợ sệt ôm cổ anh. Cậu không phải đứa  ngây thơ ngốc nghếch, cậu thừa biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Doãn Kỳ lắc đầu nhìn anh

_ "Nam Tuấn, không được. Chúng ta không nên...".
_ "Có gì không nên. Em là vị hôn thê của anh!" Nam Tuấn vẫn mặc kệ ý kiến phản bác của Doãn Kỳ, bế cậu đặt lên chiếc giường to lớn màu đen.

_ "Nhưng..mà em chưa sẵn sàng.... Ưm..." chưa kịp nói hết câu thì môi cậu đã chịu sự chiếm đóng nồng nhiệt từ Nam Tuấn. Anh lại thỏ thẻ bên tai cậu
_"Không cần, cái này là bản năng. Doãn Kỳ, anh không thể đợi". Tim của cậu đập nhanh liên hồi không dừng được. Doãn Kỳ không cách nào chống chả người đàn ông cuồng dã này. Biết làm sao được, tim cậu đã có anh ta rồi.
Nam Tuấn hôn mặt rồi từ từ di chuyển xuống cổ cậu, cắn nhẹ 1 cái để lại dấu vết làm Doãn Kỳ cảm thấy ngưa ngứa. Sau đó, anh lại hôn xuống xương quai xanh . Bàn tay anh nhanh chóng cởi bỏ bộ vest ra khỏi người cậu. 1 thân thể cân đối vs làn da trắng sữa hiện ra trước mắt anh. Đôi mắt của Nam Tuấn sâu thẳm đầy dục vọng nhìn cơ thể kia. Mặt cậu đỏ ửng, đúng là xấu hổ chết đi đc mà

̀ _"Nam Tuấn, anh đừng nhìn như vậy"
Anh nhếch môi cười nhìn ngắm cậu _"Nhóc con, em thật là đẹp" rồi lại cúi xuống hôn 2 cánh hoa của cậu, cắn mút nhũ hoa, 1 tay xoa nắn bên còn lại. Môi anh từ từ di chuyển trên khắp cơ thể của cậu. Doãn Kỳ cảm thấy cơ thể mình nóng bừng bừng, như có con rắn trườn lên khắp cơ thể. Không nhịn được mà phát ra những tiếng rên rỉ

_"Ưm... Nam...Tuấn...".... Đau!" Chợt 1 cảm giác như cắn đứt tâm can cậu ùa đến . Đau chết đi đc
_"Nam... Tuấn... Đau! Đau quá!". Nước mắt của cậu dàn dụa.

Nam Tuấn thấy vậy đau lòng liền ngước lên dịu dàng hôn lấy nước mắt của cậu
_"Ngoan, đừng khóc. Chốc nữa sẽ hết đau thôi thã lỏng ra nào bảo bối ". Tối hôm nay anh muốn cậu phải thuộc về anh . Cơn đau đã thực sự quá đi chỉ trong vài dây, 1 cơn khoái cảm ùa tới. Doãn Kỳ bám chặt vào tấm vai trần Nam Tuấn thút thít, không ngừng rên rỉ

_"A... Nam... Tuấn..ahhh hahh ahhh umm .". Anh bắt đầu luân động trong cơ thể cậu. Doãn Kỳ là lần đầu tiên làm sao chịu được 1 sự cuồng dã to lớn như vậy chứ. Dưới ánh trăng qua khe cữa sổ, có 2 thân hình trần trụi quấn lấy nhau trên giường
.....................................................................
Doãn Kỳ bừng tỉnh giấc vào nửa đêm. Cậu mệt mỏi cố mở mắt ra. Doãn Kỳ cố ngồi dậy nhưng 1 cơn đau ùa đến phía dưới , xương cốt cậu gần như rã rời. Đáng chết tên Nam Tuấn lúc nãy đã ăn cậu, đã vậy còn hành hạ cậu tới mấy lần. Hại cậu mệt mỏi như sắp chết thế này ahh~~~ đau lưng quá Đi.

Doãn Kỳ quay đầu qua tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng bên cạnh trống trơn không 1 bóng người. Cậu thấy khó hiểu , liền cố gắng đứng dậy khoác vào người cái áo choàng ngủ rồi ra khỏi phòng. Vừa bước xuống cầu thang, Doãn Kỳ đã nghe tiếng la thất thanh của 1 cô gái

_ "Kim tiên sinh, xin hãy tha cho tôi !!! Làm ơn!!! Đau quá!!!".
Là tiếng của Minh Tuệ, sao cô ta lại ở đây? Cậu trừng mắt nhìn , Minh Tuệ đang bị trói chặt tay và bị mấy tên vệ sĩ cầm roi da quất vào người. Cô ta đang sợ hãi, đau đớn , gào khóc thảm thiết với người đang ngồi ở ghế sopha. Người đó không ai khác chính là Nam Tuấn.

.End chap 17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net