Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thấy nút thắt dây thừng trên tảng đá đột nhiên buông lỏng, rơi! 

Nam Hân Nhạc cảm thấy dây thừng trên tay chùn lại, người nàng cũng rơi xuống, nàng nhíu mày, đang chuẩn bị lấy tay nắm lấy vách núi, dây thừng trên tay lại căng ra. 

Nàng ngẩng đầu, thấy Khúc Lang Tịnh nằm phía trên, tay thì đang nắm lấy dây thừng, giọt máu từ trên tay hắn nhỏ xuống: “Leo lên đi.” Mặc dù trận mưa rất lớn, nhưng nàng vẫn thấy rõ nụ cười nhạt trên mặt hắn, thong dong mà dịu dàng. 

Trong lòng nàng khẩn trương, rủ mắt xuống, nắm lấy dây thừng và vách đá nhanh chóng bay vọt người lên, xoay người một cái, nàng rơi vào trên đất bằng. 

Mà nàng vừa đứng yên ổn, bùn đất dưới người hắn lại đột nhiên sụt lún, rớt ra một mảng, Khúc Lang Tịnh ngẩn ra, không kịp phản ứng, cả người thuận theo khối đất rơi xuống. 

Nam Hân Nhạc không chút nghĩ ngợi, lập tức phi thân nắm lấy tay hắn, lòng bàn tay dính chất dịch đặc, là máu của hắn, nàng xem miệng vết thương trên tay hắn, lúc hắn bắt được đoạn dây thừng mà bị cắt. 

Khúc Lang Tịnh ngẩng đầu, đang nguy hiểm tính mạng, hắn lại không loạn: “Nàng không phải muốn mạng của ta sao? Bây giờ chính là cơ hội.” Chỉ cần nàng buông tay, mạng hắn sẽ không còn. 

Mắt nàng thâm sâu, bốn mắt nhìn thẳng. Hắn nói đúng, vì sao nàng phải cứu hắn? Mím chặt môi, nàng lần nữa li khai ánh mắt. 

“Nắm chặt.” Hít sâu một hơi, cánh tay phát lực, dùng lực kéo hắn lên. 

Khúc Lang Tịnh nhìn nàng chằm chằm, nàng dùng toàn bộ sức lực toàn thân kéo hắn lên khỏi vách núi, hai người rời ra nơi sụt lún, trận mưa càng ngày càng to. 

“Vì sao?” Nhìn nàng tựa người vào thân cây, hắn lên tiếng, ánh mắt thâm nhiên, hắn cho là nàng sẽ để mặc hắn rơi xuống vách núi. 

Nàng không phải muốn giết hắn sao? Vì sao bỏ qua cơ hội này? Rơi xuống dưới hắn không chết cũng mất nửa cái mạng. 

Nam Hân Nhạc rũ mắt: “Ngươi vừa mới cứu ta.” Nàng chỉ trả lại cho hắn. 

“Ta cứu nàng bởi vì ta không muốn mạng của nàng, mà nàng không phải, nàng đã quên nàng vẫn muốn lấy tánh mạng của ta sao.” Khúc Lang Tịnh đi về phía nàng, giống như phát hiện ra điều gì, môi khẽ nâng lên. 

Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối sẽ không cứu hắn, mà mắt lạnh nhìn hắn rơi xuống vách núi, nhưng nàng lại cứu hắn, vì cái gì? 

Hắn nâng cằm nàng lên, không tha cho ánh mắt đang né tránh của nàng, tròng mắt đen trầm tĩnh nhìn nàng, thong thả lên tiếng: “Hân Nhi, nàng đối với ta mềm lòng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net