Chap 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào 1 bữa sáng bình yêu những tia nắng ấm áp đang chiếu xuống từng con đường thì kaito đang ăn sáng bên nhà của aoko.
Aoko: nhanh lên đi kaito
Kaito: tớ biết rồi mà
(Sao khi ăn xong thì aoko chào tạm biệt ba rồi đi học với kaito)
Trên đường đi hoa anh đào nở rộ khắp nơi.
Aoko: đẹp quá đi
Kaito : ờ
Aoko: ờ là sao bộ cậu không thấy nó đẹp sao
Kaito: đẹp cái nổi gì chứ
Aoko: bộ đang bực bội gì à
Kaito: sao lại không bực được chứ. Cậu coi bây giờ là mấy giờ hả
Aoko: hả bây giờ là 6:00h
Kaito: cậu còn dám nói nữa hả
Aoko: hả
Kaito: hả cái gì. Bây giờ là 6:00h mà tại sao cậu không cho tớ ngủ chứ hả mới sáng sớm đã lôi đầu tớ dậy rồi
Aoko: a xin lỗi tại tớ muốn đi học với cậu
Kaito:Hả ngày nào mà tụi mình chẳng đi với nhau chứ
Aoko: nhưng vào trường thì khác chẳng ngày nào là được vào lớp cùng cậu cả (giọng cô càng ngày càng nhỏ nhưng vẫn đủ để kaito nghe được)
Nghe xong câu đó thì kaito có 1 chút thoáng đỏ trên gương mặt 
Kaito: hết nói nổi cậu luôn
Aoko: xin lỗi mà
Hai người cứ nói chuyện như vậy cho đến khi tới trường thì như mọi ngày
Vừa mới bước vào thì.... Đám fan cuồng lại
Áaaaaaa anh kaito kìa
Kaito : ôi trời !
Áaaaaaaaa anh kaito ơi
Rồi cả đám fan chạy tới quay quanh kaito , và đẩy aoko ra làm cô mất thăng bằng và ngã xuống đất
Keiko: aoko cậu có sao không aoko
Aoko: keiko hả . à tớ khg sao đâu chuyện này tới quen rồi
Keiko: thôi cậu đứng lên đi. Mình đi về lớp
Aoko: ukm cảm ơn cậu
Và hai chị bỏ đi để lại 1 người đang khốn đốn vì anh đang khó khăn để thoát ra khỏi đám fan đó
( một lúc sau).....
Rầm......
Aoko : kai...kaito cậu đi đâu mà nhìn tàng tạ thế này
Kaito: cậu còn dám nói câu đó nữa hả
Aoko: hửm
Kaito : rõ ràng lúc đó cậu đứng kế bên  tớ mà sao lại không giúp tớ
Aoko : hả tớ tưởng....
Reng reng reng
Sensei : nào các em về chỗ đi chúng ta bắt đầu học
Cả lớp : vâng ạ
Vậy là anh chàng phải nuốt cục tức đó và vào học
Tiết 1

Tiết 2

Tiết 3
Reng reng reng
Keiko : aoko à cậu muốn đi xuống cantin với tớ khg
Aoko: đi chứ
Thế là nàng bỏ mặt anh chàng mà đi với keiko
Sau đó......
Hai người quay lại và ngồi học
....
....
...
....
Reng reng reng
( khi vừa mới đánh trống thì aoko tính xin lỗi kaito vì chuyện đã không giúp nhưng vừa mới quay qua)
Aoko: nè kaito... Cho tới
Aoko: ủa đi đâu rồi
Keiko: kaito về trước rồi cậu không biết hả
Aoko:thật là lại về trước nữa hả. Chẳng lúc nào đợi mình về cả
Keiko: vậy tụi mình về chung nha
Aoko: ukm
.........ta là dãy ngăn cách thời gian......
8h tối
Kaito: được rồi hôm nay bay lượn 1 vòng nào
( kaito đang bận bộ đồ màu trắng quen thuộc)

Kaito: hôm nay phải làm 1 vụ thật hoành tráng mới được
Anh chàng cười 1 nụ cười ranh mãnh
Ở phía cảnh sát
Ginzo: mọi người nghe đây còn 10 phút nữa là tới giờ hẹn tuyệt đối không được lơ là
Cảnh sát : vâng
Aoko: ba ơi
Ginzo: aoko . sao con lại đến đây
Aoko: con đến để đưa cơm cho ba nè ,ba suốt ngày cứ lo bắt kid nên hay quên ăn cơm luôn rồi
Ginzo: à cảm ơn con aoko
Aoko: vậy con về đây
Ginzo: ukm con về cẩn thận
Aoko: dạ
Aoko vừa mới ra khỏi phòng thì
Đèn bỗng nhiên tắt
Ginzo : gì vậy
Từ trên tầng nhà 1 cái bóng trắng di chuyển với tốc độ nhanh tiến đến chỗ viên ngọc rồi dừng lại
Ginzo: kai..kaito kid
Kaito: hahaha chào buổi tối thanh tra nakamori
Ginzo: người đâu bắt kaito kid cho ta
Kaito : hahaha viên ngọc này sẽ là của ta . giờ thì tạm biệt
Ginzo: khoan...khoang đã
Nói xong 1 đám khói xuất hiện. Khi khói tan hết thì kid cũng biến mất
Ginzo: khốn khiếp, đuổi theo cho ta
Trong khi đó trên sân thượng của tòa nhà . kaito đang soi viên ngọc dưới ánh trăng. Ánh sáng từ viên ngọc rọi vào khuôn mặt điển trai của kaito
Kaito: haizzz lại không phải nữa rồi
Kaito: hehe đúng là thanh tra gà mờ mà lúc nào cũng bị mình lừa
Aoko: ngươi nói ai là thanh tra gà mờ vậy hả
Kaito:giọng nói này...chẳng...chẳng lẽ
Anh từ từ quay lại thì thấy aoko . à mình nói luôn là aoko vừa ra khỏi phòng thì nghe thấy tiếng động lạ nên quy định đi theo kid lên sân thượng
Kaito: ao..aoko
Aoko:  hửm sao ngươi biết ta ,chúng ta mới gặp mặt nhau lần đầu mà
Anh nhanh chóng định hình lại
Kaito: cô quên tôi là 1 siêu trộm à cái gì tôi chả biết chứ
Aoko:vậy ngươi cũng nên biết là hãy trả viên ngọc cho ta mau
Kaito : quý cô à đừng nóng vội vậy chứ
Aoko : hứ quý cô á mấy lời đó ngươi đi nói cho đám fan của ngươi kìa giờ thì trả viên ngọc cho ta mau
Kaito: vậy sao, vậy thì chụp nè, ta cũng không cần nữa
Aoko: hả không cần nữa là sao
Kaito: thì đơn giản là nói không phải thứ tôi đang tìm thôi
Aoko: hả là sao...
Kaito: thưa quý cô, giờ tui có chuyện riêng phải giải quyết rồi tạm biệt cô
Aoko: khoang...khoang đã
Vừa nói xong thì anh đã đi khỏi và để lại 1 bông hồng xanh
Aoko: đúng là 1 tên đáng ghét lần sau mình sẽ bắt hắn cho coi . nhưng sao mình cứ thấy 1 cảm giác quen thuộc vậy nhỉ cứ như là cậu ấy....
............................hết rồi..............................
Mọi người thấy truyện này thế nào có hay không nếu không hay thì cứ nói mình sẽ chỉnh sửa lại nha
Yêu mn nhất 💕💕💕💕💕
Bye 🤗🤗🤗🤗🤗🤗🤗🤗🤗🤗🤗🤗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kaiao