06. Chẳng ai thích ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lim Moon Young nhanh nhẹn xuống xe trước, nhân lúc gã vẫn còn ngồi trong xe chỉnh sửa tóc tai một chút. Mặc dù xuất phát điểm ở bất kỳ đâu, cô cũng là một cô gái bình thường như mọi cô gái trên đời. Đứng trước người mình đem lòng thương và trộn nhớ, có ai mà không muốn bản thân phải thật là xinh đẹp.

Sau khi tìm thấy điện thoại, gã mở cửa xe bước ra ngoài, im lặng vòng ra sau mở cốp. Bởi vì tầm mắt chưa bao giờ ngừng hướng về gã, Lim Moon Young lẹ làng chạy đến phụ giúp một tay, mặc cho cô thừa biết chút đồ cỏn con đó chẳng đủ khả năng khiến gã phải nhọc nhằn.

Thời gian ngắn ngủi cả hai đứng gần cùng một chỗ, Lim Moon Young thật sự mong mỏi gã bảo điều gì đó tựa như "Em cứ để đó cho anh." hay dăm ba lời khác tương tự. Nhưng kết quả cô nhận được chỉ là khoảng lặng có vài tiếng loạt soạt chen vô, chút ít quan tâm cũng khó mà tìm thấy.

Jeon Jungkook hai tay lỉnh kỉnh đồ đạc thong dong phía trước, Lim Moon Young lẽo đẽo theo gã ở đằng sau. Nhìn bóng lưng vững chãi đó, bỗng chốc cô lại tưởng tượng ra viễn cảnh xa hoa ngày cả hai sẽ sống chung một nhà. Gã to lớn tháo vát, cô nhỏ bé lại rất thích dựa dẫm người yêu, cứ an yên hạnh phúc như thế cho đến hết cuộc đời. Nghĩ đến đây, Lim Moon Young lại không tự chủ được mà giương môi cười toe toét.

Không biết có phải do quá yêu nên sinh ra ngốc nghếch, mặc kệ gã có đối đãi cô qua loa khác hẳn điều mơ ước, Lim Moon Young lại chẳng bao giờ lấy điểm đó làm lý do nhục chí. Chỉ cần là gã, tâm trí cô sẽ chỉ nghĩ đến những gì tốt đẹp gã đã từng thực hiện, bao nhiêu xấu xa đều không mảy may nhớ đến.

Đối với Lim Moon Young gã chính là viên pha lê lấp lánh bị vùi lấp dưới tận cùng xã hội, cho nên tình cảm của gã là thứ cần phải tiêu tốn nhiều thời gian nhất. Vì vậy, cô phải dần dà chạm thật khẽ vào trái tim ấm nồng bị hiện thực nghiệt ngã mài dũa thành sắt đá đó. Đã trót yêu rồi, có mấy ai không tự gieo rắc hy vọng để tiếp thêm động lực cho bản thân đâu.

Jeon Jungkook tra chìa vào ổ khóa, cô theo đó bước vào nhà chậm rãi cởi giày đặt lên kệ. Chỉ vừa kịp bỏ mấy túi thực phẩm nặng trịt xuống, giày không kịp tháo gã đã vội vàng đi khắp nhà, có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì. Đột ngột nhìn thấy gã bất thình lình trở nên sốt sắng, Lim Moon Young lấy làm lạ, thuận miệng hỏi.

"Anh Jeon, anh làm sao vậy?"

Gã tuyệt nhiên không thèm đáp chỉ toàn chú tâm vào việc còn dang dở. Mở toang hết cửa phòng, từ phòng ngủ đến phòng chứa đồ. Cái bộ dạng hấp tấp, hối hả vừa xen vào lo lắng đó của gã, quả thật Lim Moon Young chưa từng thấy bao giờ.

"Anh tìm gì sao, có cần em tìm giúp không?"

Lim Moon Young không hiểu gì chậm rãi tiến lại gần, bây giờ gã đã quay trở lại phòng ngủ, cô chỉ đứng ngay cạnh cửa quan sát không dám bước vào trong. Vì cô rõ biết người đàn ông này không muốn ai xâm nhập vào nơi riêng tư của mình nếu chưa được sự cho phép đàng hoàng. Gã dùng tay có chi chít hình xăm của mình gõ lên cánh cửa tủ bằng phẳng màu gỗ. Một tiếng, hai tiếng, rồi nhiều lần gõ cửa nữa nhưng cánh cửa mãi vẫn không có động thái gì.

Đến đây cô cũng đã thầm đoán ra được lý do khiến gã phải đi lòng vòng tìm kiếm. Cô thật sự thắc mắc, ai lại dám thách thức luôn cả sự kiên nhẫn của gã vậy. Người thân sao? Cô chưa bao giờ thấy hay nghe gã kể về gia đình mình. Bạn bè? Lại càng không đúng, gã chẳng bao giờ có đủ kiên nhẫn cho một người bạn bình thường, dẫu có thân thiết đến mức nào chắc chắn gã vẫn sẽ nổi nóng vì đã đi vào phòng gã mà không xin phép. Chỉ còn một mối quan hệ nữa mà Lim Moon Young cực kỳ lo sợ. Bạn gái? Không đâu, nếu gã có bạn gái cô đáng lẽ phải biết chứ. Cô tự an ủi trái tim đang nơm nớp lo sợ của mình như thế.

"Jeonji ở trong đó đúng không, ra đây đi."

Là tên của nữ, như một tiếng sét ngang tai, Lim Moon Young chết đứng tại chỗ, lý nào thứ cô không muốn nhất lại xuất hiện. Chẳng lẽ sau tất cả những gì xảy ra ông trời một lần nữa không muốn thương xót cho cô sao?

Nhưng có lẽ Lim Moon Young không biết rằng người phía sau cánh cửa đó cũng là một kẻ bị ông trời bỏ quên.

Cánh cửa ngoan cố kia cuối cùng cũng chịu mở, bên trong chính xác là một cô gái, vẫn còn rất trẻ. Gương mặt xinh đẹp thuần khiết đó thật sự khiến Lim Moon Young phải cảm thấy ganh tị, cái vẻ đẹp mỏng manh nhưng tiềm ẩn trong thứ tưởng chừng là dễ vỡ ấy lại là một sự mạnh mẽ đến không ngờ. Em mặc trên người chiếc áo màu xám rộng thùng thình cùng chiếc quần đùi màu đen, không cần nói cũng biết là đồ của ai. Lim Moon Young sững người, hô hấp bất giác nặng nề, chứng kiến sự thân thiết này nếu nói không dậy sóng trong lòng thì đích thị là nói dối.

"Làm cái gì ở trong đó không chịu ra vậy hả?"

Gã có chút nóng giận, lời nói tuy đã cố kiềm chế nhưng vẫn làm lộ ra phần gắt gỏng. Em như chú mèo con nhỏ bé thu người lại sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào gã mà chỉ cúi gằm mặt dán mắt xuống đôi chân trần đang chơi vơi, chưa chạm đất. Nhìn chung, chẳng khác gì phụ huynh đang trách mắng con cái.

"Tại...chú bảo nếu thấy người lạ thì phải trốn kỹ."

Nghe xong, gã ngay lập tức nhìn về phía Lim Moon Young thẩn thờ ngay trước cửa, đúng là khi nãy cô là người xuất hiện trước. Chưa quá năm giây gã dời sự tập trung lại vào em, thở hắt một hơi dài hơn so với bình thường, xem ra là gã sai.

Do nhìn ra ý đồ được em vụng về giấu nhẹm, trước khi đi gã sợ em bỏ trốn khoá cửa lại cẩn thận, dặn dò em kĩ lưỡng đủ điều. Quan trọng nhất vẫn là nếu nghĩ không phải gã cứ chạy đi trốn thật kỹ, vì biết đâu kẻ thù của gã lại tìm được chỗ này, như thế thì chẳng may em sẽ rơi vào nguy hiểm.

"Tôi không có bỏ trốn đâu..."

Tiếng em bé xíu thì thầm đủ cho người đứng gần nghe thấy, như một lời khẳng định vừa vặn khiến cho kẻ kia cắn rứt. Khi không lại bị tỏ thái độ, em đương nhiên là để bụng.

"Tôi xin lỗi, là tôi sai, tôi trách lầm em. Ra đây đi đừng ngồi trong đó nữa."

Nắm nhẹ lấy cổ tay dìu em rời khỏi tủ quần áo, hạ giọng xin lỗi, dù cộc cằn bạo lực nhưng ít nhất gã cũng biết đối với con nít phải cần dịu dàng một chút. Đến giờ mới để ý, Lim Moon Young từ nãy đến giờ cứ đứng trơ trơ ra đó, bất động như tượng. Gã lên tiếng phá tan bầu không khí kì quặc, xem như là cầu nối làm quen giữa hai người.

"Sẵn đây rồi thì cả hai cùng làm quen với nhau đi."

Gã dắt tay em kéo ra đứng trước mặt cô, Lim Moon Young cũng nhanh chóng thay đổi thái độ, trở nên vui vẻ làm quen.

"Chào em, chị tên là Moon Young."

Gật đầu tỏ ý chào lại, em có chút dè chừng với người lạ nhưng đây là người quen của gã thế nên em nghĩ sẽ chẳng sao đâu. Gã vốn kiệm lời em lại còn kiệm lời hơn, đành giúp em giới thiệu thay.

"Đây là Jeonji."

"Vâng."

Cô nhìn em cười hiền từ đáp nhưng vẫn gượng gạo vô cùng, loáng thoáng phản phất vài tia ganh ghét trong đáy mắt. Xong màn làm quen cho có, cả ba đều đông đủ ở gian bếp nhỏ của gã. Em đứng sắp xếp đồ ăn gã mua vào tủ một phần, số còn lại đợi gã rửa sạch rồi mới đặt vào. Lim Moon Young nói cô muốn mời gã nên tự lấy thức ăn mình mua, bảo gã chỉ cần phụ cô nấu nướng là được. Phần gã, cũng không nói bất cứ lời nào từ chối.

Vì Lim Moon Young biết gã thích ăn cơm trộn nên đã đặc biệt làm món này, cô nhờ gã xào thịt và vài việc vặt còn mình thì gánh hết số còn lại. Dự định chỉ làm hai phần nhưng lại chẳng ngờ có thêm sự hiện diện của em nên phần ăn của cả hai sẽ ít lại một chút. Xong xuôi nguyên liệu, cô nhờ gã lấy gia vị để nêm nếm, món này ngon nhưng làm cũng rất đơn giản, chỉ cần bỏ tất cả vào tô trộn đều là có thể ăn được.

Cô và gã bê ba tô cơm ra bàn, ngoài việc phụ gã cất thức ăn em chẳng làm gì nữa. Em cũng tỏ ý muốn giúp nhưng Lim Moon Young không cho, cô bảo rằng bếp của gã nhỏ nếu có ba người thì sẽ chật chội lắm vậy nên em cứ ngồi ngoài bàn mà đợi. Đã nói thế thì em đành nghe vậy, dẫu sao em và cô cũng không thân thiết gì mấy để tâm trí níu giữ em ở lại, với cả em cũng không muốn tiếp xúc nhiều với người lạ. Trực giác thứ sáu của con gái mách bảo, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn nhau em đã nhận ra được Lim Moon Young không thích em một cách rất chân thành.

Thành thật thì tô cơm trộn của cô trông rất hấp dẫn, rất thu hút sự thèm ăn. Lim Moon Young quả thật rất giỏi, vẻ ngoài không những xinh xắn lại còn đảm đang, trông đường nào thì vẫn thấy cô hợp với gã. Qua loa đưa mắt nhìn hai người còn lưu luyến ở bếp, một người muốn giúp còn một người thì cố giành hết việc về mình. Có khác gì một gia đình hạnh phúc không?

Lẵng lặng ăn, không thốt lên một lời, cả bàn ăn giọng nói Lim Moon Young là vang lên nhiều nhất. Cô cố gắng khơi nguồn câu chuyện để có thể trò chuyện cùng với gã. Thế là cả bàn ăn chỉ ồn ào tiếng của hai người, nói em là người thừa cũng không hẳn đã sai. Ăn xong gã lại cùng cô dọn dẹp, em vẫn ngồi vào bàn nhìn hai người trong bếp như lúc trước, cảm thấy đúng là nhàm chán.

Gã rửa còn cô thì đặt tô, muỗng,...lên kệ phơi cho ráo nước chờ khô hẳn thì gã mới mang đi dẹp. Dọn rửa xong xuôi cũng đã gần bao mươi phút trôi qua, gã cùng cô trở lại bàn ăn nơi em đang ngồi. Lim Moon Young nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đối diện nhưng gã thì vẫn đứng, gần em. Khom người xuống để có thể chạm mặt nhau, khẽ hỏi.

"Đã bớt no chưa?"

Em không đáp, chỉ gật nhẹ một cái.

"Ăn chút trái cây nha?"

"Vâng."

Gã ngay lập tức xoay lưng tiến thẳng về lại bếp, nơi gã vừa bước ra. Mở tủ lạnh đầy ấp đồ ăn mà gã và em vừa mới chất đầy khi nãy lấy ra ba trái táo, với tay lấy thêm một cái dĩa và hai con dao gọt hoa quả rồi trở ra.

Gã đưa một quả táo cùng với một con dao cho Lim Moon Young, cô vui vẻ nhận lấy.

"Cảm ơn anh."

Jeon Jungkook không ngồi ở đầu bàn nữa mà thay vào đó ngồi ở ngay cạnh em, gã không đưa em quả táo nào, chỉ lặng lẽ tỉ mỉ ngồi gọt vỏ. Thành thật mà thừa nhận thì gã làm gì cũng giỏi hết, sống ở đây tuy không lâu nhưng em chưa từng thấy việc gì gã làm không được cả. Từ lớn đến nhỏ, không làm thì thôi đã nhúng tay vào thì đều hoàn thành xuất sắc. Đến cả việc gọt táo tầm thường gã cũng khéo léo làm sao cho phần vỏ gọt ra không dày lẫn không bị đứt, khi thớ thịt vàng nhạt lộ ra hết gã đưa trước dây vỏ táo dài ngoằn để em cuốn thành hoa như thường lệ.

Sau phần bỏ hạt, gã đưa em một phần tư quả táo, tinh ý thay em vén gọn phần tóc vừa rơi xuống ra sau mép tai. Em lễ phép cầm lấy bằng hai tay, nhàn nhã nhăm nhi vị ngọt thanh, vàng giòn của loại trái cây yêu thích. Không thèm đếm xỉa tới ánh mắt ghen tị của người đang ngồi đối diện.

Nhìn màng ân cần trước mặt, Lim Moon Young rối bời, lòng dạ sớm đã quặn thắt tái tê. Người bản thân nhớ nhung từng giây từng phút lại đang chăm lo cho người con gái khác từng li từng tí, thử hỏi trên đời có mấy ai không đau. Bộ dạng nuông chiều vô tội vạ gã chẳng buồn giấu giếm cứ thẳng thắn thể hiện ra chẳng khác nào đang cố ép cô chứng kiến.

Tình yêu âm thầm dành cho gã là động lực lớn nhất để cho kẻ không còn mong mỏi gì đến tương lai như cô ngoạn mục vực dậy tinh thần. Nhưng có lẽ nếu cứ mãi thin thít lời yêu, không sớm thì muộn thì người cô đơn phương cũng về tay kẻ khác. Rõ ràng cô là người đến trước vậy mà lại trên đà bại trận chỉ vì sự xuất hiện tình cờ của kẻ khác. Lim Moon Young không cam tâm chịu thua, đâu phải cô thích gã mới ngày một ngày hai, chạnh lòng cũng đã chạnh, nếu đau thêm một chút mà có được tình yêu cô khao khát, Lim Moon Young cũng nguyện bằng lòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net