Chap 76:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hôm nay tôi được nghỉ, còn mẹ tôi phải lên trường dạy đội tuyển. Năm tôi, giải quốc gia được tuyển thẳng đại học, cho nên tôi đã bớt đi được một gánh nặng. Tôi thực thi ước mơ du học của mình bằng tập trung thi tốt nghiệp để làm đẹp hồ sơ và luyện thi tiếng Anh. Hàng tuần, tôi dành hẳn 2 buổi chiều để cày Anh văn…

Trước khi đi, mẹ sang phòng tôi.

-         “Mẹ lên trường đây. Con ở nhà nhé”

-         “Dạ vâng”

-         “Nhà chỉ có con và QC. Mẹ biết là mẹ có thể tin tưởng con…”, mẹ tôi bóng gió.

-         “Tin tưởng gì hả mẹ?”, tôi [cố tình] ngây thơ.

Mẹ tôi không đáp mà chỉ nhoẻn miệng cười.

-         “Mẹ đi đây…”

-         “Vâng. Để con dắt xe cho ạ…”

Tôi hồi đó còn ngây thơ trong sáng, nói chuyện với con gái mà còn run lên run xuống thì không cần mẹ nhắc tôi vẫn giữ được mình. Huống hồ tôi vẫn luôn xem QC là em gái. Giờ ngon đặt một em xinh tươi trước mặt xem tôi có dám mần gì không???

Khi mẹ vừa phóng xe đi, tôi đóng cổng lại rồi vào bếp. Tôi mở tủ lạnh lấy ra 2 quả táo, một cho QC, một cho tôi. Đoán là QC vẫn đang ngủ, tôi nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng. “Con gái ngủ kiểu gì mà tục thấy ớn”, tôi lầm bầm khi thấy em một nơi, chăn một nơi. Tôi nhón chân đi lại phía đầu giường, đặt quả táo lên bàn trang điểm rồi quay lại định kéo chăn cho em…

Gương mặt của QC thật gần. Da cô bé trắng hồng cùng đôi môi mọng nước. Gương mặt của QC không toát lên vẻ sắc sảo mà đơn giản chỉ là một sự thanh tú. Tôi tự thưởng cho mình 500đ hương bồ kết từ mái tóc QC. Thơm thật chứ không phải thơm đùa. Hít đã đời, tôi nhẹ nhàng kéo chăn lên cho em rồi quay trở lại phòng…

*

**

***

Tôi học anh văn thuộc loại ổn chứ không thuộc loại giỏi hay xuất sắc gì cả bởi vì nói thật là tôi không có khiếu học ngoại ngữ. Hơn thế nữa phương pháp học tiếng anh của tôi không có nên trình độ chỉ dừng ở một mức nhất định chỉ không thể tiến xa hơn. Nhưng QC là người giúp tôi thoát khỏi tình trạng đấy…

-         “Cốc cốc cốc!”, là giọng QC vang lên chứ không phải tiếng gõ cửa. Đúng là lắm trò.

-         “Không mặc gì đâu, đừng có vào”, tôi nói vọng ra.

-         “Thế thì càng phải vào”

Chưa dứt lời, tôi đã nghe tiếng cửa mở và bước chân em đi vào.

-         “Phòng hơi bị bừa đấy”, em khẽ nhướn mày.

-         “Hehe. Con trai không bừa mới lạ. Anh thuộc dạng hơi bị ngăn nắp rồi đấy”

-         “Thấy bừa em không chịu được”, miệng nói tay làm, QC bắt tay vào dọn dẹp cho tôi.

-         “Thôi thôi! Không khiến. Anh để đồ đạc vậy chứ anh nhớ hết vị trí mà”, tôi xua tay trước mặt.

QC không chịu nghe lời tôi, em cứ theo ý mình làm. Tôi không thèm nói tiếp mà quay ngược ghế lại, chống cằm lên thành ghế để nhìn xem em để đồ đạc của tôi ở vị trí nào để sau này biết đường mà tìm… Thấy QC tất tả dọn dẹp phòng, tôi bất giác mỉm cười. Nhìn em chẳng khác cô em gái bé nhỏ của tôi là mấy.

-         “Tai nghe này em để trong ngăn kéo đầu giường nhé”

Tôi gật đầu. Bất chợt, tôi nhớ ra điều gì liền hét về phía em.

-         “Đừng mở…”

Nhưng tất cả đã là quá muộn. Tấm hình của HN đã ở trước mặt cô bé. QC từ từ cầm tấm hình của chị mình lên ngắm nghía. Đôi mắt của em thoáng buồn. Tôi cũng im lặng không biết nói gì tiếp…

-         “Chị em xinh ghê anh nhỉ?”

-         “Hmm”

-         “Sáng hôm nay, em nói với anh: có một người duy nhất khiến em phải lo sợ. Người đó là HN…”

-         “…”

-         “Em không tự mãn vể bản thân, nhưng em tự biết giá trị của mình…”

-         “…”

-         “Em tin nếu anh gặp em trước anh sẽ khác…”

QC nhìn xoáy vào mắt tôi, đôi mắt cô bé long lanh, chứa chan niềm tâm sự. Tôi hiểu rằng em đang dành cho tôi những suy nghĩ xuất phát từ trái tim. Tôi không giỏi ăn nói, càng không giỏi suy đoán những cô gái đang ẩn giấu điều gì đằng sau đôi mắt. Tôi không hiểu tại sao QC lại dành cho tôi những tình cảm mặn mà nhường vậy…

-         “Sao hôm nay tự nhiên nói nhiều vậy? Bình thường em lạnh lùng lắm cơ mà”, tôi pha trò.

-         “Vì em là con gái… chưa từng ngỏ lời cùng ai…”, QC nghêu ngao hát.

Tôi lắc đầu, mỉm cười vì lời bài hát. Cả HN và QC đều là những cô gái thông minh luôn biết tìm cách khiến tôi phải mỉm cười. Tôi cảm thấy mình quá may mắn khi có được tình cảm của cả 2…

-         “Mà này”

-         “Sao?”

-         “Anh học giỏi lắm hả?”

-         “Sao lại hỏi anh thế?”

-         “Em nghe chị HN kể anh có giải quốc gia vượt cấp. Mà nghe bảo giải đó không dễ ăn lắm”

-         “Anh may thôi”, tôi khiêm tốn cùng với cái mũi bắt đầu nở to dần.

-         “Công nhận con trai giỏi dễ làm con gái ngưỡng mộ…”

-         “Rồi sao?”

-         “Từ ngưỡng mộ đến thích chỉ là một bước chân nếu như tính cách hay ho một chút”

-         “Vậy à?”, tôi thắc mắc.

-         “Nếu anh không giỏi còn lâu chị em mới thích anh”

-         “Anh không tự mãn, nhưng anh tự biết giá trị của mình”, tôi nhại lại câu nói của QC.

Em bật cười trước câu nói của tôi.

-         “Anh chỉ trêu em là giỏi… Mà anh ôn anh văn thi IELTS đến đâu rồi?”

-         “Anh muốn học từ mới mà không biết sao anh học tuần trước, tuần sau đã quên rồi…”

-         “Anh học không có phương pháp đấy. Để em chỉ cho”

Dứt lời QC đi lại gần rồi ngồi xuống cạnh tôi. Không biết em tắm bằng cái quái gì mà người thơm lừng à. Ngồi cạnh kiểu này chắc máu không lên được não mất. Tôi đề nghị.

-         “Học hành thế này nguy hiểm lắm, xuống vườn đi. Để có chuyện gì anh còn lăng ba vi bộ được”, mặt tôi nhìn rất nghiêm trọng.

-         “Có chuyện gì là có chuyện gì? Anh nhát như thỏ đế ấy mà dám làm gì”, em cười như nắc nẻ.

-         “Đừng có đùa. Chết người đấy chứ chả chơi đâu… Thôi xuống đi…”

Dứt lời, tôi gom đống tài liệu xuống vườn mà không chờ em đồng ý.

Phía sau nhà tôi có một cái vườn, cây cối tương đối sum suê. Buổi chiều nếu muốn thay đổi không khí tôi thường ôm sách vở xuống bộ bàn ghế đá trong vườn để học. Bóng mát của cây cộng thêm gió biển mát lộng khiến tôi luôn có cảm giác dễ chịu khi học ở nơi này.

Tôi ngồi xuống được tầm một phút mới thấy QC lò dò đi xuống với con Miu trong lòng.

-         “Nó đang ngủ, em bế nó xuống đây làm gì?”

-         “Đâu có đâu. Lúc em định xuống cầu thang, con Miu nó khều em bế nó đấy chứ”

-         “Điêu!”

-         “Thật mà… có phải em khều chị rồi bắt chị bế xuống đây không?”

QC nhìn vào mặt con Miu rồi lấy ngón tay ấn nhẹ vào đầu nó ra phía trước thay cho cái gật đầu.

-         “Đúng là lắm trò…”

-         “Hihi”, cô bé cười tươi rói.

Tôi ngồi một bên, QC ngồi một bên, đối diện với nhau. Tôi cố tình xuống vườn ngồi là vì vậy chứ học ở trong phòng nhiều khi không tiết chế được cảm xúc dễ xảy ra án mạng lắm. Tôi là người chứ không phải là thánh. QC vạm vỡ như em Loan “xe lu” thì còn dễ tụt cảm xúc chứ đằng này em cứ tràn trề nhựa sống thế kia. Thôi! Phòng bệnh hơn chữa bệnh! Tội gì…

-         “Anh học từ mới như thế nào, anh nói em nghe”, QC vừa nhìn tôi, vừa đưa tay gãi cổ con Miu.

-         “Anh đọc một đoạn văn rồi ghi ra những từ mới vào trong một cuốn sổ”

-         “Anh đưa cuốn sổ em xem”, QC chìa tay ra phía trước mặt tôi.

Lật qua lật lại một hồi, QC bắt đầu nhăn mặt. Tự nhiên, tôi đâm lo…

-         “Anh học từ vựng mà không theo văn cảnh nên sẽ khó vào lắm. Với lại anh ghi giải thích sơ sài thế này thì làm sao mà dùng cho văn cảnh khác được”

Vừa nói em vừa chạy vào trong bếp lấy một con dao ra rồi rọc tờ giấy A4 làm 8 phần bằng nhau.

-         “Nhìn này”, QC nạt khi thấy tôi không tập trung, đưa tay gãi bụng con Miu.

-         “Cứ nói đi, anh vẫn đang nghe mà”, tôi chống chế.

-         “Anh làm theo em. Một mặt anh ghi từ mới. Mặt còn lại anh ghi định nghĩa, ví dụ, đồng nghĩa, trái nghĩa và gốc của từ nếu có”

-         “Ờ”

-         “Không được ờ. Em đang là cô giáo của anh đấy”

-         “À há”

-         “Grừ!!! Đây! Em ví dụ từ abhor”

-         “Cứ nói”

-         “Anh ghi từ đó vào 1 mặt. Mặt còn lại anh ghi định nghĩa… Rồi abhor nghĩa là gì?”

-         “Ai biết! Tự nhiên lấy 1 từ trên trời rồi đố người ta”, tôi nhăn mặt.

-         “Đồ chicken! Abhor nghĩa là hate somebody or something very much. Anh ghi vào…”

Tôi ghi vào tờ giấy theo lời QC. Thấy tôi ghi xong, QC tiếp.

-         “Anh tự lấy ví dụ đi”

-         “Ờ ờ…”

-         “Anh lấy ví dụ gì? Đưa em xem… I abhor you? I là ai mà you là ai, hở?”, em nheo mắt nhìn tôi.

-         “Anh lấy vu vơ vậy thôi. Trúng ai thì trúng”

-         “Cẩn thận đấy!”, em lăm lăm nắm đấm trước mặt tôi. “Đồng nghĩa với trái nghĩa thì anh phải tìm trong từ điển…”

Tôi lật đật lật từ điển ra tìm từ abhor. Đồng nghĩa là detest với loathe. Còn trái nghĩa là… trong này nó không có ghi. Ghi đại “not abhor” vậy. Thấy tôi ghi “not abhor”, QC đưa ngón tay cốc vào trán tôi.

-         “Thích tài lanh không, hả? Ghi đàng hoàng. Antonyms của abhor là like hoặc love”

Tôi đưa tay xoa trán, mặt hậm hực.

-         “Nhớ đấy, có cơ hội thì đừng trách đây ác”

-         “Còn một cái nữa. Theo em cái này quan trọng nhất đó”

-         “Là gì?”

-         “Là gốc của từ. Mẹ em bảo rằng nhiều khi đọc một đoạn văn không cần biết nghĩa của từ mà chỉ cần nhớ gốc là có thể đoán được nghĩa”

-         “Em ví dụ đi”

-         “Em nhớ gốc ab trong từ abhor có nghĩa là away. Anh nghĩ xem… away nghĩa là xa ra. Đặt trong văn cảnh I abhor you không có nghĩa ghét thì là gì”, QC nhe răng cười.

-         “Nghe cũng có lí…”

Gốc từ trong tiếng Anh tôi đã từng nghe, nhưng chưa bao giờ tôi thử tìm hiểu và học theo cách mẹ QC bảo. Sau này học thử tôi mới biết học cách đó đơn giản hơn nhiều cách học từng từ.

-         “Một ngày anh học khoảng 10 từ. Mỗi từ anh làm theo lời em dặn. Anh bỏ tất cả vào trong 1 cái hộp. Đến cuối mỗi ngày anh bốc lần lượt từng từ rồi nói ra định nghĩa xem có đúng hay không…”

-         “Ừm”

-         “Còn về nghe và nói em sẽ luyện cùng anh cho đến khi em không ở đây nữa…”

Tôi nghe giọng QC hơi nghẹn lại. Ngay cả tôi lúc đầu không muốn em về đây, nhưng bây giờ trước câu nói của em cũng vô tình mường tượng ra cảnh tôi tiễn QC đi. Có lẽ tôi sẽ buồn lắm…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net