Chap 15 : Học đội tuyển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lớp 8, đã xuất hiện chọn Đội Tuyển.

May mắn làm sao,  Dương được cô giáo chọn vào ĐT Văn.

Còn cậu thì vào Đội nào mà chẳng hot, cậu vào đội nào đội ấy như bắt được vàng ấy chứ, thế nên cô chủ nhiệm phải hỏi ý cậu trước, cậu trả lời là cậu thích theo Toán.

Mỗi tháng, trường sẽ tổ chức thi và căn cứ trong quá trình học tập, ai đuối sức sẽ bị tống vào lớp E.

Dương từ đó, lăn xả vào học ngày học đêm !

Tiền dành dụm còn bao nhiêu, bất kể là nắng mưa, lúc ấy xe đạp điện còn hết sạch pin, Dương lấy ngay xe cũ của mẹ đạp lên thành phố tận bao cây số mua sách tham khảo về ôn luyện, tự nhủ không thể thua bạn bè được, lòng hừng hực quyết tâm !

Nhưng từ lúc học ĐT trong hè, còn thấy bóng cậu, chứ vào năm học, khối đã bị chia làm hai. Lớp Xã hội và Lớp Tự nhiên.

Vậy là từ đó, cậu và cô học khác lớp.

Ngày xưa còn có hi vọng được đi chung đường với cậu, giờ chẳng hiểu sao cậu đi xe ô tô, mà từ khi ấy, không còn gặp được cậu nữa.

Phải nói là nhớ cậu đến kinh khủng khiếp luôn ấy !

Nhớ những lần cậu mượn đồ dùng học tập, những lần cậu đưa cô về nhà, thời ấy sao nhớ quá, nhớ da diết, nhớ đến xao xuyến bồi hồi !

Nhưng lúc ấy, Dương cảm thấy thật túng quẫn.

Thời buổi miếng cơm manh áo khó khăn, Dương buồn ghê gớm, bố cô làm nghề bán những thứ đồ vặt linh tinh cho bọn trẻ con ở trường, mỗi sáng cứ dong xe đồ đến gần cổng đợi bọn nó tan học.

Thế nhưng, nhà trường cấm học sinh không được mua đồ ăn ở ngoài cổng trường, tại vì những thứ đó không rõ nguồn gốc rất hại, phụ huynh đề nghị  công an ra dẹp những xe bán lẻ người ta dong đến gần cổng trường trong giờ tan học, để đỡ mất mỹ quan  cho trường và gây hại cho trẻ nhỏ.

Vậy là bố Dương coi như thất nghiệp, bố mẹ đang tính dành vốn buôn bán cái khác, cũng may mẹ Dương bán lẻ hoa quả ở quê nhà, chứ nếu không, nhà Dương chắc chết đói mất.

Nhưng cũng từ đó, ngoài việc đi học, Dương về cái là lại lao ra chỗ mẹ phụ giúp bán hàng.

Cái xe đạp điện của Dương thì để mẹ Dương còn đi buôn bán, còn Dương từ đó đi xe đạp đến trường.

Kể ra nhà cũng không xa trường lắm, cách trường có 3 cây số thôi à, cho nên Dương cũng chẳng lo.

Thế là Dương từ đó thành cô chủ nhỏ rồi à, ai cũng khen nào là cái Dương sao ngoan thế, nào là cái Dương lớn rồi đấy...

Không lớn cũng phải lớn thôi mà, Dương lần nào cũng học cày đến 12 giờ khuya, bố mẹ xót, nhiều lần bảo học ít thôi con, còn giữ sức khỏe mà Dương cứ lắc đầu, càng học càng hăng !

Hôm sau, Dương đến lớp, đi đến hành lang thì gặp cậu !

Mắt phải nói là sáng hơn sao trên trời luôn ấy !

Nhưng sau đó  cả mặt mày ỉu xìu, bên cạnh cậu là một bạn gái, chắc bạn cũng học Đội Toán thì phải, bạn nhờ cậu chỉ bài giúp, hai đứa vừa đi bên nhau nói rất hăng.

-" Eo... Hoàng giỏi thế, bài hệ ấy nhìn một cái đã biết ngay cách làm rồi, tớ còn xách dép dài ! "

-" Cậu quá khen ! "

-" Thú thật là tớ sợ những bài hệ kiểu hai phương trình toàn dùng phương pháp đại số lắm, khi nào rảnh Hoàng kèm tớ nhé ! "

-" Cũng được ! "

-" Hoàng tốt thế ! "

Nghe mà buồn đến mức ruột gan tím tái, lớp trưởng của ngày xưa đâu có thích nói chuyện với bạn gái bao giờ đâu, còn phải gọi là lười giao tiếp lắm í, giờ đã khác rồi !

Dương đằng sau, cảm thấy hơi nghèn nghẹn.

Sao lại phải buồn cơ chứ ?

Sao phải buồn ?

Nhưng mà, bạn ấy với cậu, nhìn rất là đẹp đôi.

Gần cậu mà thấy xa quá, ngước nhìn cậu, trông cậu càng ngày càng ngầu hơn trước, còn Dương thì... càng ngày càng thảm hại hơn xưa !

Giờ tan học.

Dương lấy xe về, mà xui xẻo thật, xe bị thủng lốp !

Chả biết đứa nào ghen ăn tức ở, nhưng đến mức này đành phải cuốc bộ đến quán sửa xe thôi !

Đang dong xe, thì bị ai đó kéo áo lại.

Trái tim bạn Dương cứ phải gọi là đập liên hồi !

Cái mùi hương này, chẳng thể sai được đâu, là của cậu đây mà !

Quay xuống nhìn cậu, hốc mắt hơi đỏ. Mãi mới lí nhí cất tiếng :

-" Chào cậu ! "

-" Mấy tháng không gặp, nhìn cậu tôi suýt không nhận ra cơ đấy ! "

Cậu trêu.

Dương thắc mắc :

-" Thế cậu không đi xe hả ? "

-" Xe tôi đem đi bảo dưỡng, hôm nay tôi đi bộ ! "

Ặc, thế chẳng lẽ nhà cậu để cậu đi bộ thật sao ???

-" Dạo này cậu không ăn uống gì à ? Trông gầy thế ? "

Không gầy sao được, dạo này áp lực nhiều quá mà, sắp đến kì thi tháng rồi, Dương cũng phải học chăm hơn trước.

Nhưng mà hình như cậu đang quan tâm đến Dương hay sao ấy, cảm giác trái tim rung rinh !

Mãi về sau, Dương mới rụt rè hỏi :

-" Cậu không giận tớ nữa à ? "

-" Giận cái gì ? "

-" Về cái lần cậu đuổi tớ khỏi nhà í ! "

Cậu lườm cháy mặt.

-" Hóa ra cậu nghĩ tôi ích kỷ thế hả ? "

Dương vội chữa.

-" Á, không phải...Ý tớ không phải là thế, mà sao thấy ngưỡng mộ cậu quá, nghe nói lần thi tháng nào cậu cũng nhất ! "

Cậu sướng, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên :

-" Cũng thường thôi, thế cậu thì sao ? "

-" Tớ thì dốt hơn cậu rồi, mấy lần thi toàn xếp thứ 7, 8. May là không bật khỏi top 10 cậu ạ ! "

-" Vậy là cậu giỏi hơn rất nhiều rồi đấy ! "

Đang nói chuyện, chợt đôi bạn nghe có tiếng gọi đằng sau.

-" Hoàng ơi !!! "

Là cô bạn đẹp long lanh hồi sáng đây mà, tình cờ thế nào, trưa nay bạn í cũng đi bộ !

Bạn í ngoành sang Dương chào rất thân thiện, Dương cũng chào lại, rồi bạn ấy lấy cuốn sách tham khảo dày cộp ra hỏi cậu, bảo chiều nay phải nộp cho thầy rồi, bạn í sợ không làm được.

Cậu giảng nhiệt tình lắm, mà sao thấy ánh mắt bạn í chủ yếu cứ nhìn cậu thôi nhỉ, chả chú tâm nghe giảng gì cả, lỡ chiều thầy hỏi thì làm thế nào ?

Nhưng sao Dương cảm giác thấy mình thừa thãi ra ấy, đến ngã ba, Dương chia tay đôi bạn trẻ. Ánh mắt cậu có chút lóe sáng, nhưng sau đó cũng nói câu chào tạm biệt.

Dương ngồi chán trong quán sửa xe, bác thợ bảo là xe cháu độ khoảng chiều mới lấy được, còn đang thất vọng, thì đột nhiên  Dương thấy một chiếc xe đạp nữa kít lại trước quán.

-" Chào Dương ! Khỏe không ? "

Dương cảm thấy phấn chấn hẳn lên :

-" Chào Duy ! "

Nghe nói Duy học Đội Lý, mà Duy học cũng đỉnh lắm, toàn trong top đầu của đội thôi à !

- " Xe cậu hỏng à ? "

- " Duy ơi, Duy kèm tớ về được không ? "

Duy ngẩn người, nhưng sau đó nở nụ cười đẹp như ánh nắng :

- " Được chứ được chứ, Dương lên đây, tớ đèo về tận nhà cho ! "

Hai đứa tíu tít, lâu ngày không gặp bao nhiêu quá khứ lôi ra ôn lại, cảm thấy thật là vui vẻ ! Duy nói chuyện rất có duyên !

Nhưng không hiểu sao, Dương vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net