Chap 18 : Ngày tớ thi chuyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu nghĩ nếu cậu là tôi, cậu có thể tỏ thái độ gì sao ?

Giọng nói lạnh nhạt,  âm lạnh đến cực độ, cảm tưởng như cậu và cô xa cách biết chừng nào!

Lạnh lùng quá, lúc đầu, cứ nghĩ cậu  là một con người ấm áp trái với vẻ bề ngoài, nhưng, đây mới thực sự là Nguyễn Đinh Trung Hoàng sao?

- Cậu... cậu...Sao cậu có thể nói như vậy ?

Trang cảm thấy máu nóng trong đầu như điên lên, cậu ta, thực sự, không giữ cho cô chút thể diện nào ư ?

            

Ánh nắng chiếu qua những ô cửa sổ.

Dương khẽ mở mắt, cảm giác cả người nhẹ nhõm bởi vì, trong giấc mơ, Dương thấy bàn tay ai đó rất ấm áp, khiến trái tim bạn Dương đập nhanh đến lạ. Người đó, có một mùi hương đặc trưng, rất quen thuộc...

Là cậu ấy...

Mùi bạc hà khắc sâu trong tâm trí, có chết Dương cũng không sao quên được.

Dương ngồi dậy, mở bừng mắt. Hình bóng người ấy tan biến vào hư không, nhưng mùi hương ấy, nó vẫn ở đâu đây, mùi bạc hà của cậu. Tại sao ? Cảm giác thật trống trải và cô đơn.

-" Dương, em tỉnh rồi à ? Em đỡ chưa ? "

Chỉ có cô Thủy mỉm cười.

-" Vâng... Em đỡ rồi ạ. Em xin phép về lớp cô ạ."

-" Ừ. Cô xem đã đỡ chưa nào ... Ổn rồi đấy... Em đi cẩn thận nhé."

-" Dạ... "

Dương bước ra khỏi phòng y tế. Mùi hương ấy, vẫn dính lấy cơ thể cô, nhưng cảm giác mất mát tràn ngập trong tâm trí. Có phải là cậu chăng ? Hay do cô đã nhớ cậu quá nhiều.

Có một điều mà Vũ Thùy Dương muốn nói với Nguyễn Đinh Trung Hoàng, ngay cả trong giấc mơ...

Nguyễn. Đinh. Trung. Hoàng. Tớ. Nhớ. Cậu.

Tớ nhớ cậu đến kinh khủng khiếp luôn ý.

Thế còn cậu thì sao? Dù chỉ là một xíu, dù chỉ là một thoáng trong tâm trí, cậu có bao giờ, nghĩ đến tớ không?

Mặc dù tớ biết... cậu và tớ, chẳng thể nào, nếu cứ cô độc như bây giờ, thì thật tuyệt hơn là gặp được cậu!

                                                             * * *

Giờ đây, các bạn trẻ của chúng ta đã là học sinh lớp 9.

Dương vẫn hằng ngày đạp xe đi học, và chiều tối lại thành cô chủ nhỏ trông coi cửa hàng. Ai cũng thích cô chủ nhỏ dễ thương, xinh xắn. Dương đã lớn thật rồi !

Lại một kì hè nữa đến với các bạn học sinh trường THCS, thế nhưng, phải nói là một kì hè đáng nhớ với các anh chị khối 9.

Là ngày những bạn học sinh  sẽ sắp sửa thi lên chuyên THPT.

Các sĩ tử cứ phải gọi là lao đầu vào học như thiêu thân, đỗ chuyên ư, ai chẳng ham hố, ai chẳng mơ ước. Rất là vất vả, khổ cực, bởi vì thời tiết nóng như thiêu như đốt. Ngoài kia, ánh phượng cũng lập lòe bập bùng trong nắng.

Sĩ tử nào cũng nhiệt huyết hết mình, lao đầu vào học, để đạt kết quả tốt nhất.

Dương cũng như vậy. Chiều tối đạp xe về nhà cái là lấy ngay vở ghi ra, vừa phụ mẹ bán hoa quả vừa nhẩm lại bài học. Tất cả chỉ vì muốn thi lên chuyên cùng với cậu, hơn nữa, trường chuyên cũng là môi trường đào tạo tốt, là tâm điểm khát vọng chinh phục của các học sinh.

Và ngày thi chuyên cũng đã tới.

Các sĩ tử hồi hộp, có phần náo nức, ba Dương cũng nghỉ làm cả buổi sáng để đưa con đến trường THPT chuyên của tỉnh.

Đề văn phải gọi là khó đến toát mồ hôi hột, riêng câu nghị luận được trích từ một câu chuyện từ quà tặng cuộc sống, chiếm tới gần nửa số điểm. Bài đó Dương đọc đi đọc lại mà cũng chưa thấu lắm, còn  câu cuối thì phải nói, nếu như không xem thời sự thì thật sự khó có luận điểm để viết, bởi đây chính là câu nói về vấn đề xã hội hiện nay. Phải công nhận là  đề văn năm nay rất hay, rất hiểm, không thua gì môn Toán.

Phía bên các bạn đi Toán, ai ra khỏi phòng đều thấy mặt mày ủ rũ, thở dài thườn thượt, nghe chừng đề Toán năm nay cũng khó ăn chứ chẳng vừa. Nhiều bạn chưa chắc được năm điểm, bạn nào làm được sáu điểm đề này coi như cũng giỏi lắm rồi.

Dương chạy đi mua cốc nước mía, uống một hơi cho đỡ tâm trạng.

-" Hey Dương ! "

-" Duy !!! "

Duy cười :

-" Cậu thi tốt không, nghe nói đề Văn khó lắm. "

Dương cười buồn :

-" Tớ chắc trượt rồi, thế Duy làm Lý thế nào ? "

-" Tớ ư ? Đề Lý của bọn tớ khá dễ, không khó lắm, chỉ có câu cuối là không dễ chịu tí thôi."

-" Duy khiêm tốn thế."

-" Không phải đâu, thôi bỏ đi, bọn mình ra ngoài kia mua đồ gì ăn đi nhé."

-" Ok ! "

                                                   * * *

Tối đến, Dương buồn bã thở dài...

Nỗ lực cố gắng bao ngày, kết quả thật công cốc, thi xong đã biết ngay mình trượt, hay do cô chưa đủ cố gắng, hay do cô còn non kém ?

Dương lấy máy nghe nhạc của mẹ, đeo tai nghe mấy bài tâm trạng cho đỡ buồn.

" Why oh why 

Tell me why not me

Why oh why

We were meant to be "

" Tại sao không phải là tớ  ? 

Nói tớ nghe đi

Chúng ta đã từng thân thiết với nhau cơ mà  "

Nguyễn Đinh Trung Hoàng. Tớ nhớ cậu nhiều lắm, tớ nhớ cậu đến phát điên rồi, nhưng mọi nỗ lực của tớ đều trở nên vô ích. Thứ hai tuần sau, sẽ thông báo kết quả, tớ biết phải làm gì bây giờ?

                                                              

Và hôm thứ hai khi ấy...

-" Hoàng ơi tôi chúc mừng ông nè, giỏi quá, 9,5 điểm Toán Chuyên, thủ khoa luôn rồi  "

-" Tôi lạy ông, 9,5 điểm Toán chuyên, không tin được. Mẹ tôi bảo người ra đề tham khảo mấy câu cuối ở kì thi Olympic chọn HSG quốc gia, vậy mà ông vẫn giải được "

Lớp phó văn thể vỗ vai cậu bạn :

-" Nhất ông rồi đấy, khao bạn bè tí gì đi ! "

- Phải đấy !!!

Bạn bè mỗi đứa một câu, nháo nhác chúc mừng, bắt tay ôm lấy cậu lớp trưởng hot nhất khối. Nhưng ánh mắt lớp trưởng, lại đang tìm kiếm bóng hình ai đó. 

Trên con đường đi học về, Dương đạp xe chầm chậm, cảm thấy nắng hôm nay sao u buồn đến vậy, bạn Dương quyết định đỗ xe lại, ngồi trên vỉa hè ngắm gió.

-" Vũ Thùy Dương !!! "

Dương giật mình, giọng nói này, lẽ nào là cậu ấy ?

Cậu ấy đang ngồi bên cô, cảm giác trái tim Dương đang đập nhanh dữ dội.

-" Tôi biết kết quả thi chuyên Văn rồi. Đừng buồn nữa Dương nhé, cậu đã rất cố gắng."

-" Ừ. Nhưng mà Hoàng cũng đỉnh quá, chúc mừng cậu thủ khoa Chuyên Toán nhé..."

Cậu nhìn về phía xa...

-" Nếu tôi là cậu, tôi sẽ tiếc cho chính bản thân mình, bởi vì, chỉ còn có 0.25 điểm nữa, là có thể lên chuyên. "

- " Cậu biết rồi ư ? "

-" Ừ... Nhưng Dương thật sự rất giỏi ! Thật đấy. "

Cậu nói những điều thực sự từ đáy lòng.

Cô nhìn cậu, ngây ngốc, không tin nổi chính mình.

Cậu ấy, là cậu ấy đang khen cô giỏi ư, lòng lâng lâng hạnh phúc.

-" Vậy... cậu sẽ lên chuyên Toán chứ ? "

Lên chuyên ư, ngày xưa, đó là ước mơ lớn lao nhất của đời cậu, nhưng bây giờ, không hiểu sao, câu hỏi này, lại khiến cậu do dự ?

Rốt cuộc là vì sao chứ ? Có ai có thể trả lời cho cậu biết ?

Thời gian như trôi nhanh, một chặng đường tim đập.

-" Chắc là có phải không, tớ biết mà, lên chuyên là cơ hội tốt, không phải ai cũng có được đâu."

-" Ừ, cậu nói phải."

Dương cố gắng nở nụ cười tươi :

-" Tớ về trước nhé. "

Cậu chẳng nói gì, chỉ là, nhét vào balo cô bạn đằng trước một quyển vở rất đẹp.

-" Tặng cậu đấy, Vũ Thùy Dương ! Cố mà học cho tốt nhé."

                                                      

Dương gặp Duy trên đường trở về, đôi bạn cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ. Duy cũng an ủi Dương rất nhiều, Dương cảm thấy may mắn khi mình có rất nhiều bạn tốt, như Duy.

Duy đi cùng Dương tới tận nhà. Ngoài trời, bắt đầu đổ mưa, nặng hạt, nhưng thấm buốt, tê tái... Cơn mưa rào mùa hạ.

Ngay khi bạn Duy quay xe lại, đập vào mắt cậu là hình ảnh cậu thanh niên ướt sũng người từ phía xa, chứng kiến tất cả, ánh mắt toát ra tia sáng lạnh lẽo.

Hai cậu thiếu niên nhìn nhau, tưởng như có sát khí như muốn thiêu cháy tất cả !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net