Chap 21 : Khiêu khích cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, là hôm đầu tiên tớ đi học tại trường Bách Khoa Hà Nội. Tớ thật sự rất vui, nhưng mà, chỉ vì lần đầu tiên đến trường, tớ có mấy tờ bản đồ trong tay, mà vẫn mù phương hướng, khi xưa, nhờ mù phương hướng, tớ được Hoàng giúp đỡ mấy lần, đến giờ nghĩ lại cũng thật xao xuyến.

May lúc hỏi đường, có bác gì đó cũng đưa con đi học, thấy thế cho tớ lên xe đi nhờ luôn. Con bác ấy cũng học ở trường Bách Khoa Hà Nội giống y tớ, bạn ấy tên là Nam, học ở bên Cơ điện tử. Công nhận là bạn ấy thân thiện lắm, lúc đến trường rồi còn dẫn tớ đến tận lớp của tớ, chắc bạn ấy sợ tớ đi lạc.

Lúc tớ bước vào lớp mới ngại chứ, mọi người ổn định hết chỗ ngồi cả rồi, tớ luống cuống, không biết chọn chỗ nào, đến gần bàn cuối, thấy có một bạn còn ngồi một mình, tớ phát sướng luôn ấy. Bạn ấy là con trai thì phải, nhưng trông có vẻ uể oải lắm, thầy giáo sắp vào lớp mà còn nằm ngủ ở bàn, tớ tiến đến gần, khẽ chạm vào bạn ấy.

Hình như tớ ngửi thấy mùi hương bạc hà quen thuộc, hay là mũi tớ nhạy quá vậy ???

"Này... bạn gì ơi..."

Các bạn xung quanh nghe tiếng tớ, đều ngoảnh lại nhìn tớ với ánh mắt, rất là thương hại. Làm tớ đứng như trời trồng.

"Bạn ơi... cả lớp còn mỗi chỗ này trống, bạn cho tớ ngồi cùng bạn nhé?"

"..."

"Bạn gì đó ơi..."

"..."

Tiếng thầy giáo đã lộp cộp ở ngoài hành lang, mà cái bạn này, sao kiêu thế, chắc nghe thấy tiếng tớ, mà vẫn làm ngơ.

Mái tóc cậu ta hơi rối, lòa xòa che đi mang tai. Để ý kĩ tớ mới thấy, cậu ta đeo tai nghe.

Vậy thì kệ cậu ta đi, tớ lặng lẽ để cặp lên bàn.

Sau đó, thầy giáo vào, trước hết làm một bài thuyết minh về trường, tớ chăm chú lắng nghe.

Nhưng bạn ngồi bên cạnh tớ, vẫn cứ gục xuống bàn.

Thầy tổ chức hai bạn cùng bàn thảo luận chủ đề môn học, nhân tiện làm quen. 

Thầy nói năm phút nữa sẽ gọi một đôi cùng bàn bất kì, có thể sẽ đánh giá vào điểm chuyên cần. Vì vậy, tớ bèn lay và gọi bạn cùng bàn dậy. Nhưng sao cậu này kiêu thế, tớ đã gọi mấy lần mà cậu ta vẫn làm ngơ. Thế này lỡ như thầy để ý đến cậu ta ngủ, hoặc gọi tớ và cậu ta thì biết làm thế nào? Tớ bối rối đứng lên.

"Thưa thầy."

Cả lớp đổ dồn về phía tớ. Thầy giáo cười hiền hậu.

"Sao em?"

"Bạn bên cạnh em, từ nãy đến giờ toàn ngủ gục xuống bàn, em đã nhắc mà bạn ấy không nghe, thầy có thể gọi bạn ấy dậy không ạ?"

Tớ vừa nói xong, tí chết sốc, ngoảnh sang, bạn ấy đã ngồi dậy từ bao giờ, tư thế rất nghiêm, làm tớ ngại tím tái ruột gan.

Cả lớp cười tớ như nắc nẻ.

Về sau tớ mới biết, vì chuyện này, tên tuổi của tớ, dù không vinh dự chi, cũng đã được đồn vang khắp khối.

Lại nói đến việc cả lớp bắt đầu ghép cặp thảo luận với nhau.

Thái độ cậu ấy rất xa cách lạnh nhạt, cậu ấy không quay sang nhìn tớ, chỉ lấy ra một tờ A4 rồi lấy bút bi viết viết, bắt đầu cuộc thảo luận với tớ.

Từ đầu đến cuối, cậu ấy chỉ để lộ ra sườn mặt được che đi một phần bởi mái tóc hơi rối, lòa  xòa ( có lẽ do mới tỉnh ngủ nên mái tóc cậu ấy mới như vậy).

Nhưng chẳng hiểu sao, tớ cảm thấy sườn mặt cậu ta rất quen thuộc.

Kết thúc cuộc thảo luận, tớ biết cậu ấy tên là Hoàng.

Lúc thầy giáo gọi lên bảng có nhắc tên bạn ấy, nghe đồn bạn ấy là niềm tự hào của trường chuyên Amsterdam, tớ thật không tin nổi luôn. Chỉ là thái độ bạn ấy như thế, làm tớ không có thiện cảm lắm.

Nhưng điều tớ khó chịu hơn nữa, mùi bạc hà từ cậu ấy, quen đến mức khiến tớ phát điên!!!

Đợt đến lúc giải tích phân, tớ lục trong cặp, quên mang bút và máy tính... Hôm nay vội quá, tớ cuống hết cả, mặc dù rất đau lòng, nhưng tớ vẫn phải quay sang hỏi bạn bên cạnh.

Mắt tớ liếc thấy quyển vở đề tên bạn ấy "Nguyễn Đinh Trung Hoàng".

Tớ bị hoa mắt chăng, hay trên đời này có rất nhiều người trùng tên? Chỉ là trùng tên, trùng tên thôi. Tớ cố trấn tĩnh phong ba bão táp đang nổi lên trong lòng tớ...

Hít một hơn thật sâu, lại một lần nữa tớ gọi.

"Hoàng ơi."

Thật lạ, những lần trước tớ gọi cậu ấy là bạn gì đó ơi, cậu ấy chẳng thèm quay lại, vậy mà khi tớ gọi cậu ấy là Hoàng ơi, nếu tớ không nhầm, hình như cậu ấy đơ mất mấy giây.

Cậu ấy ngoảnh sang nhìn tớ, khiến toàn thân tớ run rẩy, mặt tái mét.

Là cậu ấy?

Là cậu ấy?

Dù bao nhiêu năm trôi qua, sao tớ có thể quên cái mùi bạc hà và gương mặt  của cậu ấy.

Chỉ khác là, giờ cậu ấy đẹp trai hơn và lạnh lùng hơn, trưởng thành hơn.

Tim tớ nhói, chỉ là, cậu sẽ không bao giờ nhớ ra tớ, người mà cậu ấy từng quan tâm nhẹ nhàng.

 "Có chuyện gì không?"

Giọng cậu ấy hời hợt, có vẻ không chú ý cho lắm.

"À... cậu... cậu có... bút không... cho mình mượn..."

Trong lúc hoảng, giọng tớ run quá.

"Đợi tôi chút."

Một lúc sau, cậu ấy đưa cho tớ một cây bút dễ thương, trên cây bút ấy có khắc dòng chữ " Tặng cậu " khiến tớ đơ người.

Cái cây bút này, nếu cho những đứa còn nhỏ nhỏ thì hợp hơn với những người đã trưởng thành như tớ và cậu ấy. Nhưng cậu ấy định tặng cho ai nhỉ?

Thôi bỏ đi, quan trọng là, tớ có bút để làm đề Giải tích là Ok.

Ngoáy xong mấy bài, giờ ra chơi, tớ xuống căng-tin làm cái bánh mì, mặc dù tớ từng có học bổng của thôn xã, nhưng kinh tế của bố mẹ tớ cũng khó khăn, nên tớ ăn uống cũng tiết kiệm hết sức có thể.

Ai ngờ, vào căng tin tớ lại gặp cậu ấy đi cùng một bạn rất xinh.

Lòng tớ, có chút buồn bã.

Mọi người đều bảo họ đẹp đôi, tớ cũng thấy vậy. Mà bạn bên cạnh cậu sao trông xinh như tiên nữ giáng trần, mà chẳng biết bạn ấy ăn gì mà da trắng như gà bóc thế không biết? Tớ nhìn còn mê nữa là...

Hôm ấy, tớ mới biết, bạn ấy là Trang. Nghe nói, bạn hoa khôi có thể đỗ Ngoại Thương, nhưng lại cố chấp học Quản lí kinh tế bên Bách Khoa, ai can cũng chẳng được, rất rõ ràng là muốn ở gần cậu hơn. Bạn còn nói, học kinh tế ở đâu chẳng được, quan trọng là thực lực sau này. FTU là ước mơ bao người mà bạn còn dám bỏ, để học ở trường Bách Khoa chẳng có thế mạnh ở mảng kinh tế, đã đủ thấy tình yêu của bạn dành cho người thương! Phải nói, câu chuyện tình yêu của đôi trẻ lan truyền ai ai cũng biết.

Có người yêu như thế, cậu ấy phải quan tâm tới Trang ghê lắm, xuống căng tin rồi mà tình cảm khiến người ta ghen tị, Trang thích gì cậu ấy mua cho, còn ân cần hỏi han, chu đáo, dịu dàng khác hẳn vẻ bề ngoài.

Lúc tớ đi qua chỗ Trang để lấy cốc nước lọc uống nước, chẳng biết tớ đi đứng kiểu gì, vấp vào chân bạn Trang, khiến bạn ấy ngã. Còn đau lòng hơn, mảnh vỡ thủy tinh đâm vào chân cậu ấy, máu bắt đầu rỉ ra ướt thấm hết đôi giày màu trắng. 

Tớ nhìn mà hoảng hốt. Chắc bạn ấy đau lắm, vì bạn ấy khóc nức nở cả lên, tớ ríu rít xin lỗi, mà thấy ánh mắt Hoàng như ăn tươi nuốt sống tớ.

Mọi người xì xào, phen này tớ tiêu rồi. Ừ, Trang là trân ngọc nâng trên tay sợ vỡ của cậu ấy cơ mà, tớ hiểu tính cách cậu ấy lắm, chỉ sợ là cậu ấy có cái nhìn không tốt về tớ rồi.


Quả nhiên sau giờ tan học, cậu ấy lôi tớ đi, nắm chặt cổ tay tớ đến đau điếng. Tớ khó chịu vùng vẫy, mà cậu ấy khỏe quá, khiến tớ điên cả người, tớ định lấy móng tay cào vào tay cậu ấy, nhưng chẳng hiểu sao, tớ lại do dự...

"Hoàng, bỏ tay tớ ra..."

"..."

"Cậu khiến tớ đau đấy... "

"..."

Cậu ấy không quan tâm, kéo tớ đến đằng sau trường, nơi chẳng mấy ai qua lại, tớ nổi cả gai ốc.

Điên quá, tớ quát  :

"Hoàng, mong cậu tự trọng một chút... BỎ. RA. NHANH. "

Tớ vừa nói xong, cậu ấy đẩy tớ vào bức tường gần đó.

Tớ cảm giác như nghẹt thở, cậu ấy áp sát tớ, hai tay chống vào hai bên cạnh tớ, khiến tớ không có đường thoát.

"Cậu vừa nói gì?"

"Tớ nói rồi, bỏ tớ ra."

"Vũ Thùy Dương, chuyện trưa nay, có phải lại là cậu làm không?"

Chuyện trưa nay là thế nào? Tớ nhớ mình chỉ vô ý va vào cậu ấy ở căng tin sáng nay thôi mà?

Nhưng Hoàng nhìn giống như đang kìm nén cơn giận, gương mặt cậu ấy tái mét, cả người run run. Chưa bao giờ tớ thấy cậu ấy lại lo lắng cho một người tới thế.

Trái tim tớ khẽ chua xót.

"Tớ đã xin lỗi cậu ấy ở căng tin rồi. Cậu còn chưa hài lòng sao?"

"Chuyện ở căng tin có thể là vô ý. Nhưng trưa nay lại có chuyện xảy ra với Trang. Trang bị người ta gửi đến một thứ chẳng tốt đẹp gì."

Có lẽ cậu ấy không muốn nhắc đến "món quà lạ" kinh khủng gửi đến cho Trang. Có lẽ Trang đang sợ lắm.

Nhưng nhớ đến lúc va ở căng tin, ngoài ánh mắt giận dữ của Hoàng, còn có ánh mắt sắc lạnh của Trang nhìn tớ...

"Tớ chỉ vô ý va phải cậu ấy ở căng tin thôi. Tiền thuốc tớ sẽ đền bù, còn chuyện trưa nay gì đó, tớ không có làm."

Tớ nói rõ ràng từng câu từng chữ, ngẩng đầu không chút tự ti nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. Đôi mắt cậu ấy đen thẫm, nhìn không ra hờn giận.

"Tôi hiểu tính cách của Trang, cô ấy là người hiền lành, lại ngốc nghếch. Chuyện ở căng tin, cậu gây tổn thương cho cô ấy, cô ấy sẽ tha thứ và quên nhanh thôi. Nhưng tôi lại không thể dễ tha thứ và tưởng như không có chuyện gì giống cô ấy được. Hi vọng việc xảy ra ở trưa nay sẽ đúng như lời cậu nói, không phải là Vũ Thùy Dương cậu."

Thì ra, yêu một người chính là như thế.

Người thương cậu ấy bị thương tổn một, cậu ấy nhìn thấy có lẽ sẽ đau gấp trăm lần.

Nhưng tớ, người yêu đơn phương cậu, lại đau gấp nghìn.

Dường như cậu ấy phải cố níu chút lý trí cuối cùng để không nặng lời với tớ, hoặc sợ rằng sẽ nghi oan cho người khác.

Tuy nhiên tớ biết, từ sâu trong lòng, cậu ấy không tin tưởng tớ.

Có lẽ cậu ấy sẽ nghĩ tớ là một đứa chẳng ra gì, có lẽ cậu ấy sẽ tìm cách để vạch trần rằng tớ chính là người như thế. Việc kéo tớ đến đây, chẳng qua là một giây phút bốc đồng, không kìm được cơn giận của cậu ấy mà thôi.

Cậu ấy buông tớ ra, đi rất nhanh như cơn gió.

Tớ chẳng còn là Dương của ngày xưa, nhưng tớ biết, tớ của bây giờ, nếu có đấu với cậu ấy, cũng chỉ thua cuộc mà thôi.

Ngày đầu tiên đi học của tớ, đã để lại trong lòng tớ nỗi đau khó phai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net