Chap 28 : Say you love me...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ là tớ nghĩ quá lên rồi....

Nhưng cảm giác lạnh buốt ấy vẫn cứ bám quanh lấy tớ....Thực sự là có chút nghi hoặc.

Nguyên Bảo vẫn cười tươi như ánh nắng mặt trời, cậu ấy không biết có cảm giác gì rất kì lạ sao??

Bạn Vy khẽ liếc sang bọn tớ, nói giễu cợt.

-"Thời này con trai bạo dạn ghê~ Làm quen chưa được một phút đã xin số điện thoại rồi đây..."

Ặc !!!

Nguyên Bảo đúng là mặt khá dày, cậu ấy chẳng để tâm, cầm tay tớ rất tự nhiên.

-"Dương sao vậy?"

Cùng lúc đó, một cảm giác từ đâu đến khiến tớ rợn người. Cứ như tớ đang ở hầm băng, rét run vô cùng.

Cái quái gì đang xảy ra thế nhỉ?

-"Dương này, cậu cho tớ xin số điện thoại được không?"

-"À....cái này....thực ra...thì mình....mình không có ý định....Có vẻ hơi đột ngột nên..."

Nói chính xác thì tớ cũng không biết số điện thoại của mình là số nào!! Khi tớ nói lời từ chối, sát khí bao quanh tớ hình như giảm đi, nhưng không biết nguồn gốc của nó từ đâu tới vậy??

-"Haizz....đáp án thật là khiến người ta đau lòng quá đi, cậu lạnh lùng quá Dương ạ."

Ặc!!! Tớ chào thua với cậu này luôn rồi.

-"Được rồi, không sao, với một người như tớ đây thì không sao cả, Dương không cho tớ số điện thoại cũng được, nhưng tớ cho Dương số điện thoại của tớ nhé, cần gì cứ gọi cho tớ."

Lúc này tớ mới nhìn kĩ Nguyên Bảo á, cậu ấy mặt mũi cũng khôi ngô, tư chất thông minh, trông cũng giống soái ca lắm chứ, chỉ là không được đẹp trai choáng váng và học giỏi như lớp trưởng điện hạ!!!

Khí chất cũng tỏ ra dễ chịu, gương mặt cậu ấy vô cùng tươi tắn, tớ cũng chẳng nỡ từ chối.

Cậu ấy lấy ra một tờ giấy rất xinh, viết trên đó số điện thoại của cậu ấy rồi dúi vào tay tớ.

Trống điểm, tớ cầm tờ giấy của cậu ấy vào lớp.

Lớp trưởng lúc này đang ngồi đọc sách tham khảo Lý dày cộp, vẻ mặt hững hờ, lạnh tanh!

Không biết thế nào, tớ làm rơi tờ giấy ấy xuống đất, mà nó rơi gần chân cậu ấy, tớ ái ngại cúi xuống nhặt thì ai kia nhanh hơn tớ một bước.

-"A...cái đó là của tớ..."

Cậu ấy không nói gì, chỉ là bình tĩnh đứng lên, ném tờ giấy đó vào thùng rác, trước con mắt kinh ngạc của tớ.

-"A...cậu..."

Cậu ấy nhướng mày nhìn tớ, lạnh lùng.

-"Không phải là rác sao? Tôi vứt hộ cậu còn gì."

Tớ ấp úng.

-"Thực ra....thực ra..."

Nếu Nguyên Bảo biết được chuyện này, chắc cậu ấy sẽ giận tớ lắm.

Biết sao được, nhưng tờ giấy của cậu ta rất đẹp, tớ nhìn cũng khá thích, hơn nữa tờ giấy đó hình như còn nhỏ vài giọt nước hoa lên thì phải, rất là thơm nha!

Giờ nó bị vứt vào thùng rác, đúng là hơi tội....Tớ cảm thấy tiếc nuối vô cùng!


* * * 

Ở đại học, các cuộc thi diễn ra rất sôi nổi. Hôm sau, giảng viên phát cho mỗi học sinh một tờ giấy về phiếu dự thi đăng kí tham gia thể thao.

Mắt tớ liếc sang tờ của cậu ấy, tớ thấy cậu ấy tích vào ô tham gia chơi bóng rổ. Còn tớ, tớ đang phân vân không biết nên chọn thi môn nào? Đúng là khó quá.

Mắt thấy bạn học nào cũng hăng hái tham gia phong trào, tớ đành nhìn một lượt từ đầu tới cuối tờ giấy, xem có thể tham gia môn nào không, mà tớ cũng không muốn thua kém cậu ấy nữa á, cho nên...cuối cùng tớ quyết định đăng ký chạy đường dài.


Chuyện mà Vũ Thùy Dương không bao giờ biết.

Lúc ấy, Dương và lớp trưởng cùng đến thư viện đọc sách tại nơi dành cho sinh viên tham khảo các môn Tự nhiên. Quân là sinh viên năm ba tình cờ có mặt ở đó, thấy Dương, anh vui vẻ.

-"Dương đấy hả?"

-"Dạ vâng...chào sư huynh."

Quân cười tươi.

-"Sắp tới trường tổ chức đại hội thể thao, Dương định tham gia môn nào thế?"

-"Muội á, muội thì  thể thao hơi kém, nhưng mà muội không muốn thua kém cậu ấy, cho nên..muội quyết định đăng ký thi chạy đường dài."

Má bạn Dương có chút hồng lên, rơi vào mắt ai đó, trông đáng yêu vô cùng.

Điều đáng nói là một câu nói của Dương lại khiến hai chàng trai chú ý. Một người dò hỏi, một người ngừng đọc sách, tuy làm vẻ không quan tâm, nhưng trái tim của hai người đều đập mạnh.

-"Người yêu muội muội đấy sao? Sư huynh có nên chúc mừng không đây?"

Ánh mắt Dương thoáng hiện lên tia buồn bã.

-"Không phải, chỉ là....muội đơn phương thôi...sư huynh biết không...thực ra muội tham gia cuộc thi là muốn chứng minh bản thân mình....muội không yếu đuối đâu...muội nhất định sẽ thắng cuộc thi..."

"Trong lòng muội, huynh biết không, muội đã hi vọng, một ngày nào đó, người ấy sẽ nói với muội một câu, nhưng muội biết, rằng không thể nào...."

Say you love me...

Rồi Dương cố nở nụ cười tươi, hỏi Quân.

-"Thế sư huynh tham gia cuộc thi nào vậy?"

-"Ha ha huynh được mời làm ban giám khảo mà...cần gì phải thi chứ..."

-"Huynh môn thể thao nào cũng giỏi, được chọn làm ban giám khảo là đúng rồi, thật ngưỡng mộ đấy..."

Ở trong góc khuất kia, có ai đó, đôi mắt hơi đen lại.

"Vũ Thùy Dương đã có người yêu sao, là ai có thể....?"

* * *

Cuộc thi bóng rổ diễn ra ở sân vận động của trường. Đây là cuộc thi giữa lớp A và lớp B của sinh viên năm nhất. Trần Nguyên Bảo là sinh viên lớp B, cậu ta cũng tham gia môn thi này, đặc biệt hơn cậu ta còn là đội trưởng của  đội lớp B.

Trận đấu diễn ra khá căng, ngoài trời nóng đến oi bức khó chịu nhưng đến giữa trận, mặc dù cả hai bên đều đã thấm mệt nhưng khí thế thì vô cùng nảy lửa, đội trưởng của hai đội tranh chấp nhau quyết liệt đầy sóng gió, bất chấp một phen sống mái!!

Hai chàng hotboy năm nhất nổi tiếng đấu với nhau như thế này, rất nhiều FanGirl của hai người tập trung hết ở sân vận động để hò hét cổ vũ cho thần tượng, thoáng chốc sân vận động đã kín chỗ ngồi, mà có chút kì lạ là hầu như toàn thấy con gái.

Tuy Trần Nguyên Bảo cũng có kĩ thuật tốt nhưng thực tế thì vẫn kém hơn đội trưởng lớp A rất nhiều, chưa kể đến Fangirl của người kia quá đông, chiếm hơn nửa sân vận động này. Vả lại, hình như có người thương của người kia ở đây, tức là hotgirl Quỳnh Trang đang hết sức mình cổ vũ ở hàng ghế đầu nên người kia thi đấu rất hăng, rất dữ tợn, tỉ số thoáng chốc đã 6-1. Trong đó 5 pha lập công đẹp mắt tuyệt vời là của người kia.

Tất nhiên, người kia chính là lớp trưởng lớp A, Nguyễn Đinh Trung Hoàng.

Kết thúc trận đấu với kết quả đã được đoán từ trước, con số FanGirl CLub của lớp trưởng lớp A giờ đã tăng ầm ầm.

Và cũng đúng như dự đoán, cuộc thi chạy đường dài kia có hotgirl năm nhất Quỳnh Trang tham gia, tổ chức sau cuộc thi bóng rổ của hai lớp sinh viên năm nhất, nên trận này cũng rất đông Fan của hotgirl đến xem để truyền nhiệt huyết đến cho thần tượng.

Khi cuộc thi bắt đầu, bạn học Trang với thân hình cao ráo mảnh dẻ chẳng mấy chốc đã chạy trước tiên. Trong khi đó, bạn học Dương có vẻ yếu thế cách bạn học Trang với một quãng đường khá xa. Không bao lâu sau, hai chàng hotboy nổi tiếng năm nhất cùng có mặt ở cuộc thi chạy đường dài. Hotboy nổi tiếng nhất có mặt ở đây thì chắc mọi người đều đoán được lý do vì có hotgirl Quỳnh Trang - cũng tức là người yêu của cậu. Còn bạn hotboy lớp B kia thì chắc là tới cổ vũ bạn Dương chăng? Vì nghe rằng cậu ta đã sang tận lớp A để xin số điện thoại của Dương nhưng thất bại!!

Khí thế của cuộc thi này cũng có sức nóng vô cùng lớn!! Bạn hotgirl Quỳnh Trang đang dẫn đầu với dáng điệu vô cùng tỏa sáng!

Dương vừa chạy vừa thở hồng hộc, cô mới chạy hết có một vòng mà đã cảm thấy mệt rã rời. Mặc dù Dương cũng đã cố gắng, mỗi ngày dậy sớm để tập chạy nhưng kết quả phản ánh hiện giờ vẫn là vô cùng tồi tệ. Hơn nữa, đang chạy cô còn bị vấp ngã dọc đường. Toàn thân như không còn sức, trời đang nóng như thiêu như đốt.

Trong ban giám khảo có sư huynh của bạn Dương chưa kịp phản ứng, và hotboy lớp B chưa kịp làm gì, thì hotboy lớp A đã nhanh chóng nhảy ra cuộc thi chạy đường dài  trước ánh mắt kinh ngạc của bao nhiêu người.

Hotboy lớp A ấy đã cõng bạn Dương lên, định chạy đến phòng y tế thì nghe tiếng thều thào của bạn Dương trong vô thức.

-"Cuộc thi....tớ không thể thua...."

Dương quyết tâm đến thế ư?

Trong đầu của cậu hiện ra câu nói.

"Muội á, muội thì thể thao hơi kém, nhưng mà muội không muốn thua kém cậu ấy, cho nên..muội quyết định đăng ký thi chạy đường dài."

 Cậu thấy thoáng hiện lên tia đau đớn mà chính cậu không hiểu.

"Không phải, chỉ là....muội đơn phương thôi...sư huynh biết không...thực ra muội tham gia cuộc thi là muốn chứng minh bản thân mình....muội không yếu đuối đâu...muội nhất định sẽ thắng cuộc thi..."

 Suy nghĩ một chút, cậu hạ quyết tâm, cuối cùng quyết định cõng Dương trên vai, cậu không chạy về phía phòng y tế mà chạy về phía trước.

Trời hình như có dấu hiệu sắp mưa...

Vậy là trong lịch sử xuất hiện một cuộc thi vô cùng lạ đời! Có một chàng trai đã cõng một cô gái, để cô gái ấy chiến thắng vì một chàng trai khác.

 Dương ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc, trái tim cô khẽ thổn thức, nếu như cậu biết, chàng trai mà cô đang cố gắng, chẳng phải ai khác lại chính là cậu, thì cậu sẽ thấy sao?

Say you love me...

Trên lưng cậu, tự dưng tớ thấy buồn bã hơn bao giờ, nước mắt tớ bắt đầu rơi, cậu có biết không, người mà tớ đang cố gắng từng ngày cũng là cậu đấy, nhưng giờ sao cậu lại làm điều này vì tớ, để tớ cảm thấy mình nhỏ bé và vô dụng....

Cuộc trò chuyện của họ diễn ra dưới mưa...

Dương khẽ hỏi cậu, một câu rất nhỏ, đủ để cậu nghe thấy.

-"Tại sao...."

Theo từng nhịp tim thổn thức...

-"Cậu im miệng lại đi."

Chỉ vì tớ yêu cậu...

-"Nhưng tớ muốn biết lý do?"

Có lẽ câu trả lời thật là khó...

-"Vì tôi là lớp trưởng của cậu."

Mưa vẫn rơi, lạnh ngắt...

-"Cậu không sợ bị ốm sao? Cậu có thể bị cảm đấy..."

Gió lại thổi, đau buốt tái tê...

-"Không, nếu như tôi bị cảm, thì cậu cũng bị cảm, cả hai chúng ta cùng chịu. Cậu thấy thế nào?"

Chân cậu thiếu niên vẫn chạy rất nhanh, tưởng chừng như nhanh hơn gió, bất chấp cơn mưa ngày một lớn...

Giọng cô thiếu niên kiên quyết.

-"Nếu như vậy, tớ sẽ lấy thân mình để che cho cậu, tớ không muốn cậu bị thương, chỉ mình tớ, là đủ rồi..."

-"Được, bạn Dương hứa rồi đấy nhé..."

Say you love me...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net