Chap 4 : Lẽ nào là cậu nhường tớ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tối đến, Dương vẫn còn chìm đắm trong mơ mộng hão huyền... Sao hôm nay cậu lại quan tâm cô nhiều đến vậy? Bình thường cô quen nghe cậu độc mồm độc miệng quen rồi, giờ cậu dịu dàng với cô một chút, tự nhiên cô thấy hơi sợ sợ...

 Dương nhìn phần mắt cá chân được băng bó bằng chính mảnh áo của Hoàng tự tiện xé để băng bó cho mình, mặc dù lớp trưởng có mắng ngu dốt, hậu đậu thì cũng rất quan tâm mà, như thế, Dương có được coi là lời hay không?

 Đêm đó, Dương có một giấc mơ rất đẹp... Miệng còn ngoác cho đến tận sáng hôm sau ~


Sáng hôm ấy, Dương đi học với tâm trạng rất tốt...

Đến trường, thấy Hoàng ở đằng trước, Dương gắng sức đuổi theo.

"Hoàng ơi!!!"

Hoàng vẫn làm lơ như mọi khi, nhận ra giọng Dương, chẳng bao giờ quay đầu lại.

"Hoàng...Đuổi kịp cậu rồi!"

"..."

"Tớ ... tớ muốn cảm ơn cậu, hôm qua, không nhờ có cậu, tớ có thể về được nhà, có khi là bị bắt cóc nữa cơ! Mỗi lần tớ hư, bố mẹ tớ nói sẽ quẳng tớ sang Trung Quốc là tớ sợ muốn tè dầm luôn á..."

"..."

"Hoàng ơi, tớ biết cậu không lạnh lùng như vẻ bề ngoài đâu, cậu là một người bạn rất tốt..."

"..."

"Hôm qua tớ xem một bộ phim hoạt hình siêu nhân Gao rất hay, Hoàng có muốn tớ kể không?"

"..."

"Hoàng !!!  Này..."

Hoàng đã dắt xe dựng trong lán, xốc cặp lên vai, thong dong đến lớp học.

Dương lục đục chạy theo sau, cảm giác vất vả đến vô chừng!


Lên lớp, Hoàng lấy một tập toán dày cộp, chăm chú làm bài.

Dương ở đằng sau, cố gắng bắt chuyện, Hoàng gần như phát cáu, lấy bông gòn nhét vào tai rồi mà vẫn nghe cái giọng đáng ghét ấy, nó như ám lấy cậu, không chịu buông tha cho cậu.

"VŨ THÙY DƯƠNG!!! CẬU CÂM NGAY CHO TÔI!!!"

Mắt Dương không hiểu sao ngấn nước, tủi thân lên đến đỉnh điểm, rất là tội nghiệp!

Hoàng  với ánh mắt đã chán ghét còn thêm uất hận nhìn Dương.

"Nguyễn Đinh Trung Hoàng! Cậu không cảm thấy mình quá đáng lắm à?"

Ánh mắt lóe lên tia sáng, Hoàng nhìn về phía giọng nói kia.

Cậu ta đến bên cạnh Dương, tự tiện ngồi xuống ngay bên cạnh cô, lau nước mắt cho cô.

Nhìn màn tình củm của "anh chị nhà này" không hiểu sao, Hoàng bỗng cảm thấy rất không thích chút nào! Ừ, cậu chỉ thấy sao mà cay mắt! Nên bản tính độc mồm lại bắt đầu phát huy.

"Phan Nguyễn Hồng Duy! Không phải là chuyện của cậu, đừng xen vào!"

"Không phải là chuyện của tôi? Cậu nói như đùa đấy à? Dương thuộc tổ ba, trong phạm vi quản lý của tôi. Tôi có trách nhiệm với bạn ấy!"

Hoàng nhếch môi, ánh mắt lạnh băng.

"Nói cứ như Dương là của cậu ấy nhỉ?"

"Sao lại không?"

Hai người nhìn nhau, ánh mắt như muốn thiêu cháy cả căn phòng!

Dương ở giữa, nghe mà run cầm cập.

May ghê, trống trường điểm tiết đầu là tiết thể dục, nếu không, Dương chẳng biết Hoàng sẽ ghét mình sao nữa.


Giờ Thể dục.

Lớp trưởng ở dưới sân trường, bắt đầu điểm danh cả lớp.

"Ngọc Anh!"

"Có!"

"Tuấn Anh!"

"Em có mặt lớp trưởng ơi!"

Lớp trưởng liếc nhìn thằng đầu dãy, mặt như ăn tươi nuốt sống, rồi tiếp tục nhìn sổ điểm điểm danh.

"Bích!"

"Có!"

"Cúc!"

"Có!"

"Dương!"

"..."

"Dương!"

"..."

Hoa nhanh nhảu.

"Không có Dương lớp trưởng ạ, nghe nói hôm qua nó đau chân nên xin nghỉ tiết thể dục! "

Không hiểu sao, ánh mắt Hoàng toát lên tia lạnh lẽo. Cả lớp bỗng cảm giác có trận gió quét qua, hơi rờn rợn!

"Duy!!!"

"..."

"Duy!!!"

"..."

Lạ ghê, thiếu mất Duy, cả lớp xôn xao.

"Thằng Duy ở trên lớp chúng mày nhỉ?"

"Ừ, nghe nói nó đột nhiên bị đau bụng!"

"Hay tại bát bún riêu sáng nay nó ăn ở quán?"

"Uầy, sáng nay tao cũng ăn ở quán đó đấy! Chết rồi! Tao đau bụng quá chúng mày ơi!!!"

"Sao không?"

"Chết mày chưa? Giải nghiệp đi!"

"..."

Lớp phó học tập Hoa đợi mọi người xôn xao xong, bình thản phán câu xanh rờn.

"Chúng mày im, lớp trưởng còn chưa nói gì, sao đã nói chen vào rồi! Lớp trưởng ghét cả lũ cho bây giờ!"

Cả lớp lập tức im phăng phắc. Hoa chỉ tủm tỉm cười.

Mặc dù là lớp phó học tập nhưng có chức mà không có quyền, bằng chứng là, có bài khó thì mọi người toàn tìm hỏi lớp trưởng chứ có hỏi lớp phó học tập bao giờ??? Lớp trưởng trông độc mồm độc miệng thế thôi nhưng cũng trách nhiệm lắm. Chính thế chỉ đến những giây phút mượn quyền lực lớp trưởng dọa người khác thế này, lớp phó học tập đương nhiệm là cô đây mới có cảm giác tồn tại nha!!

Mà lớp trưởng, chẳng biết có để ý gì không nữa, đầu óc cứ như để trên mây vậy!

***

Trên lớp 7C, có đôi bạn đang nói chuyện rất vui vẻ.

"Duy giỏi thật đấy! Toán kiểm tra 45 phút Duy được 10 cơ à?"

"Dương cũng giỏi mà, lần kiểm tra Văn 15 phút ấy, cậu được 9, cao nhất lớp còn gì? Lần đó, tớ mắc sai lầm ngớ ngẩn, bị cô giáo trừ còn có 8 thôi."

Dương bỗng nhiên buồn bã.

"Không phải đâu, tớ chép bài của Hoàng, nên được 9 đấy thôi!"

"Lạ nhỉ? Hoàng có 8.75 điểm, vậy là kém cậu 0.25, chắc chắn cậu phải hơn Hoàng ở chỗ nào mới hơn Hoàng được chứ?"

Nghe câu ấy, Dương bỗng giật mình. Đúng rồi, tại sao cô lại có thể hơn điểm Hoàng được nhỉ? Xét về chữ, nếu nói chữ Dương là ánh đom đóm, thì chữ Hoàng chính là ánh trăng rằm, vậy thì tại sao Hoàng chỉ có 8.75. Lẽ nào là Hoàng cố ý sai ở chỗ nào đó để nhường cô sao?

Còn đang nghĩ ngợi lung tung, thì cánh cửa bỗng nhiên đánh 'rầm' một cái!

Đôi bạn trẻ cùng hướng mắt ra cửa.

Là lớp trưởng Hoàng !

Duy nhìn đồng hồ, bây giờ mới có 7.23 phút, mới có mất nửa tiết, sao lớp trưởng đã "mò" lên đây, không sợ bị thầy giáo phạt à?

"Thầy giáo sai tôi lên kiểm tra xem, có phải hai người bị bệnh thật hay không? Hóa ra hai người nói chuyện vui vẻ quá nhỉ?"

Cậu ta nghe lén sao?

Duy cười.

"Đâu phải, tự nhiên mình vừa mới đỡ hẳn, hơn nữa, nói chuyện với Dương rất thú vị!"

"Dương chỉ được cái lắm mồm, học hành kém cỏi, thú vị ở chỗ nào?"

Dương cúi đầu.

Duy nóng mặt.

"Cậu...cậu quá đáng vừa thôi!"

"Tôi không hề quá đáng, tôi đang nói sự thật ! Còn  Vũ Thùy Dương, cậu học hành cho nghiêm chỉnh, đừng có chơi bời vớ vẩn, nếu không, tôi sẽ yêu cầu cô giáo gọi điện cho bố mẹ của cậu!"

Dương định trở về chỗ cũ thì Duy ngăn lại.

"Ha ha ... Còn cậu thì sao? Nghe lén người khác nói chuyện, tưởng đáng mặt con trai lắm à?"

"Tôi bước chân đến cầu thang đã nghe tiếng hai cậu rồi, vụ này... không biết tôi sẽ báo lại với cô giáo thế nào?"

"Cậu được lắm..."

Phen này Dương chết chắc mất thôi! Căng quá!!! Căng quá!!!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net