Chap 5 : Vậy... cậu có ghét tớ không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ hôm ấy, Dương không nói chuyện với Hoàng nữa.

Và kể từ hôm đó, cuộc sống của Hoàng trở nên yên tĩnh đến lạ.

***

Sáng hôm sau, cậu đến lớp rất sớm.

Nhìn cái bàn dưới trống trơn, tâm trạng cậu càng bực bội!

Cậu thực sự, chỉ muốn con bàn dưới nhận một bài học thích đáng, ai ngờ nó lại coi cậu là không khí thế này.

Nhưng chẳng lẽ bây giờ lại quay sang bắt chuyện với nó, như vậy, cái "danh dự' lớp trưởng của cậu để đi đâu?

Lại như mọi khi, cậu lôi tập Toán dày cộp ra giải, mà sao cậu lại không thể tập trung nổi.

Tiếng cười nói vui vẻ ở hành lang, cậu nhận ra ngay giọng Dương, không hiểu sao, lòng có chút vui vui.

Nhưng, thấy Dương đi học cùng Duy, khuôn mặt cậu lại trở nên khó coi hơn bao giờ hết.

Các câu hỏi quay cuồng trong đầu, ánh mắt cậu, cứ như vô hình dán chặt ở cửa lớp, nơi có đôi bạn trẻ đang cười nói rất vui vẻ.

-Này, Hoàng! 

Tiếng cán bộ cấp cao lớp phó văn thể Lan Hương gọi Hoàng gây sự chú ý, Hoàng nhìn cô bạn đang nở nụ cười như hoa không kìm được tỏ thái độ khinh hỉ.

- Có chuyện gì à?

- Tiết thể dục lần trước, tự nhiên cậu lên lớp tìm đồ đánh rơi, đã tìm được chưa cậu?

Câu hỏi này khơi gợi sự tò mò của lớp, ai nấy không kìm được quay đầu lại.

Lớp trưởng Hoàng, có đồ đánh rơi quý đến mức đủ khiến cậu không kìm được chạy lên lớp lấy, bất chấp nếu bị phát hiện, có thể bị thầy phạt sao? Cả lớp tò mò.

Không lẽ là tài liệu vật lý Olympic? Hay là trang báo phân tích toán học của báo học trò nhỉ??

- Ừ, đã tìm được rồi!

Hoàng đáp lấy lệ, rồi cố gắng tập trung giải Toán.

Lan Hương thấy Hoàng không để ý mình dù chỉ một chút, mà ánh mắt từ nãy cứ hướng ra cửa, cô cảm giác không tốt cho lắm.

- Hoàng này! Cậu đói không ? Mình đi mua đồ cho cậu ?

Hoàng nhíu mày.

-Tôi không đói. Cậu không cần phải mua.

- Vậy mình đi lấy nước cho cậu!

Chẳng đợi Hoàng trả lời, Lan Hương lấy ngay ra chai nước ép dâu tây, đặt lên bàn của Hoàng.

- Cậu uống đi! Mình biết cậu học nhiều, thứ này, mình đã phải kì công cả đêm qua mới làm được cho cậu đấy, nó rất tốt cho sức khỏe.

Hoàng nhìn chai nước có hẳn cả tem và hạn sử dụng, không kìm được nhếch mép.

Lại nhìn bạn học Lan Hương ánh mắt lấp lánh đầy vẻ chờ mong. Đang định từ chối, bỗng thấy hai đứa đang nói chuyện ở cửa, càng nhìn càng ngứa mắt, lời nói phát ra trái với ý muốn.

- Được rồi, cám ơn, cậu về chỗ đi!

Lan Hương cảm giác vô cùng hạnh phúc, cười chúm chím như hoa nở đỏ tươi về chỗ cũ.

Chẳng ngờ, màn "tình cảm" ấy, Dương chứng kiến hết. 

Đáy lòng có chút nhói đau, tại sao cậu với người khác, có thể trò chuyện bình thường, mà với cô lần nào cũng độc mồm độc miệng vậy?

Duy để ý, Dương tuy nói chuyện với cậu, nhưng ánh mắt lại hướng về Hoàng, có chút không vui. 

- Dương này!

- Sao thế cậu?

- Hẹn cậu chiều nay đến nhà mình xem Doraemon nhé, có tập đặc biệt mới ra tối qua, mình thử xem thấy hay lắm, muốn coi lại cùng cậu!

- Ừ, được!

- Vậy nhé, hẹn cậu lúc 3 giờ!


Dương đi qua Hoàng, có chút lúng túng, có chút hồi hộp...

Chiến tranh lạnh đã bắt đầu từ tiết thể dục lần trước, kéo dài gần được một tuần.

Cô thầm nghĩ, cô đã im lặng, không gây ồn ào cho cậu, vậy thì cậu phải vui chứ? Nhưng ánh mắt cậu, sao cứ như muốn đòi mạng người vậy?

Giờ ra chơi, Dương cảm giác vô cùng mệt mỏi, học hành chẳng vào đầu, cứ trôi lơ lửng trên mây...

- Dương!

Ai cũng gọi tên cô, cô cho là bình thường, nhưng cậu gọi tên cô, cô lại thấy ấm áp đến lạ.

Cười toe toét, Dương ngẩng đầu nhìn Hoàng.

- Sao vậy Hoàng? Cần tớ giúp gì ư?

- Nhặt hộ tôi cây bút!

Thì ra, bút cậu rơi ở đúng chân cô.

Nhanh nhẹn nhặt bút lên đưa cho cậu, tay cậu chạm vào tay cô, hai má Dương nóng bừng, trái tim như loạn nhịp...

Mà chẳng ngờ, giờ Toán, lại tương tự như vậy...

- Dương, nhặt hộ tôi cái thước!

Giờ Sinh.

- Dương, nhặt hộ tôi cục tẩy!

Giờ Địa.

- Dương, nhặt hộ tôi cái com-pa!

Sao hôm nay, đồ của cậu cứ rơi vào chỗ cô nhỉ? Mà mỗi lần như vậy, tay cậu cứ chạm vào tay cô, chẳng biết vô tình hay cố ý đây nữa...

Bàn của lớp trưởng, bày la liệt dụng cụ học tập, có bị rơi xuống, chắc cũng phải thôi nhỉ?

Lớp trưởng hôm nay lạ thật đấy!


Giờ Thể dục.

Dương yếu nhất môn này, thầy giáo cho chạy một vòng sân trường đã thấm mệt rã rời.

- Uống đi!

Dương nhìn Hoàng như một sinh vật lạ, thắc mắc :

- Cái này... cho tớ à? Nhưng đây là chai nước dâu Lan Hương thức đêm làm riêng cho cậu cơ mà?

Hoàng bật cười.

- Cậu nghe lén à?

Nụ cười ấy, dưới ánh nắng chói chang, thật là đẹp, Dương có đôi chút ngẩn ngơ.

Nhưng rồi, phát hiện ra ý tứ trong lời nói của cậu, Dương thẹn chữa lại :

- À không...chẳng may mình nghe thấy thôi...Nhưng chai nước quý thế này, uống tiếc lắm...

-  Ngốc! Chẳng phải là cậu ta làm cho tôi đâu, chai nước có hẳn tem nhãn và hạn sử dụng kia, chắc sáng nay cậu ta mua ở đại lý thôi!

Dương coi lại, đúng thế thật, vậy mà Lan Hương bảo là làm cho cậu, đúng là điêu toa ghê cơ.

Vừa uống, vừa liếc nhìn Hoàng, cậu hôm nay, sao lại tốt với cô đến thế?

- Vậy... cậu có ghét tớ không?

Dương lí nhí.

Ai đó bị ai đó hỏi một câu đột ngột, tự nhiên giật mình, không kìm được ngoảnh đi :

- Hơi ghét!

- Chỉ hơi ghét thôi á?

- Ừ!

Có đôi bạn trẻ ngồi dưới gốc phượng, trò chuyện rất vui vẻ.

Ánh nắng hôm nay, Dương cảm thấy sao mà đẹp đến vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net