Ngoại truyện 2 : Cuộc sống của hai vợ chồng trẻ con (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm qua, vợ chồng tớ cãi nhau. Lý do vụn vặt gì đó tớ cũng quên mất rồi.

Nhưng mà, đây cũng không phải lần đầu chúng tớ cãi nhau đâu. Lúc mới ở cùng anh, một đứa cẩu thả nhưng tớ và một người khô khan và quá quy tắc như anh mâu thuẫn về cách sống, sau đó, anh với tớ xảy ra chiến tranh lạnh, thế nhưng.....Cho dù thế nào, luôn là anh thỏa hiệp, chịu phá bỏ quy tắc vì tớ.

Đọc đến đây thì các cậu nghĩ, tớ ích kỉ lắm phải không?

Thực ra, có một chuyện mà trước giờ tớ luôn nghĩ. Tớ yêu anh từ thời học sinh còn rất ngây ngô, yêu đến năm nay đã 25 tuổi, lúc mới học lớp 7 bắt đầu có tình cảm với anh là 13 tuổi, tính ra cũng đã 12 năm....Nhiều lúc tớ cũng tự hào ghê đấy, ai có thể yêu một người 12 năm như tớ đây? Chắc chắn là anh của mãi sau này mới thích tớ rồi, nhưng anh thích tớ khi nào, anh cũng không nói cho tớ biết. Nhưng tớ từng vỗ ngực tự tin. Đó là, tớ yêu nhiều hơn anh, nhiều hơn anh gấp trăm lần.

Khi chiến tranh lạnh với anh, tớ luôn tự nhủ cùng lắm là một ngày không nói chuyện với anh thôi mà, có sao đâu? Thế nhưng chưa đầy 30 phút sau, anh đã chạy sang làm hòa với tớ.

Lúc nào cũng là như vậy.

Nhiều khi, tớ cảm thấy tủi thân, tớ chính là sau một câu tỏ tình đột ngột của anh ở sân bay, anh cũng chẳng quan tâm tớ gật đầu hay không, ba ngày hôm sau đã kéo tớ ra cục dân chính đăng ký kết hôn, sau đó tớ và anh ấy mới ra mắt cha mẹ hai bên. 

Thấy chưa? Không có cầu hôn, cũng không có nhẫn cưới luôn, còn lễ thành hôn à, hình như phải ba tháng sau thì phải...Thấy mẹ tớ bảo chọn ngày đẹp nhất vào tận ba tháng sau cơ á... Rồi cũng chả hiểu sao gia đình hai bên thống nhất là ba tháng sau...

Còn phản ứng của anh là như thế nào à?

Chính là thế nào cũng được.

Nghĩ có tổn thương không cơ chứ, ngày cưới của tớ và anh, sao anh có thể hờ hững như thế nhỉ. Tớ thấy hơi buồn, hay là, trong lòng anh, tớ chỉ có một chút xíu ảnh hưởng thôi...

Tuy thế, những hành động quan tâm của anh dành cho tớ, lại nói rằng anh thực sự yêu tớ rất nhiều.

Thậm chí, những hành động ôn nhu của anh, làm tớ có ảo tưởng, tình yêu 12 năm của tớ, hình như có vẻ, không bằng tình yêu của anh dành cho tớ phải?

Lại nói một chút, anh tuy nhìn có vẻ khô khan, nhưng thực ra, anh thương tớ lắm, tớ cứ bị xây xát một tí anh ấy đã sốt ruột làm như tớ sắp chết đến nơi ấy, còn đưa tớ đi khám bệnh viện. Tớ thích nhất là nhìn thấy anh lo lắng cho tớ như thế. Lúc đó,  tớ cảm giác như mình được anh ấy nâng niu trong lòng bàn tay, giống như ngọc quý chỉ sợ chạm vào vỡ tan!

Anh rất quan tâm chu đáo với tớ, mỗi ngày đều hỏi tớ thích ăn gì, sau đó dù bận thế nào, mỗi ngày đều chính tay nấu cơm cho tớ ăn, thậm chí dọn dẹp nhà cửa, anh cũng làm nốt. Thỉnh thoảng, tớ chỉ có việc quét nhà lấy vui, ngẫu nhiên hứng lên thì giặt quần áo cho cả tớ và anh.

Tóm lại là anh rất chiều tớ, từ trước đến giờ, anh chẳng bắt tớ phải động vào việc nào cả.

Các cậu tin được không? Cậu bạn lạnh lùng cao cao tại thượng trong kí ức của tớ, rất tự nhiên, biến thành một người chồng rất đảm đang dịu dàng! 

Hình tượng thay đổi nhiều như vậy, có phải, là vì tớ không? Lại nghĩ, cảm thấy trái tim trong ngực tớ bồi hồi, loạn nhịp.

Ừ, nhưng thực ra nói vậy thôi, khi anh mở miệng, vẫn độc mồm độc miệng lắm...Khiến cảm xúc của tớ dành cho anh, dao động lên xuống không ngừng!!!


A, đúng rồi, phải kể đến việc tớ bị anh lừa về nhà một cách chóng vánh đây. Tớ xin thề, sẽ không có cặp vợ chồng nào như tớ và anh đâu. 

Ngay sau ngày còn đang mơ mơ màng màng bị anh kéo đi đăng kí kết hôn, ngày hôm sau, anh kéo tớ ra mắt cha mẹ. 

Mẹ anh nhìn tớ, bảo rằng càng nhìn càng quen. Sao có thể không quen được chứ? Hồi xưa tớ còn đến nhà anh nhờ anh chỉ bài cơ mà...Lúc ấy vẫn nhớ có lần bác nhìn tớ trêu : Dương xinh quá, hay là sau này làm con dâu bác nhớ? Tớ lúc ấy chỉ lúng túng cười ngượng. Mà tớ bây giờ, nhìn lại kí ức đã qua, không khỏi bất giác mỉm cười, hóa ra, cuối cùng tớ cũng thành con dâu của bác rồi đấy nhỉ?

Mẹ anh có vẻ không nhớ ra tớ là ai, có hỏi là yêu nhau từ bao giờ rồi. Anh đáp tỉnh bơ : chúng con yêu nhau từ năm cấp hai cơ mẹ ạ.

Ừ, nghe câu trả lời của anh, làm tớ và mẹ anh đang uống nước, sặc một trận. Tớ và bác cùng ho sù sụ không ngừng!!!

Anh thấy tớ bị sặc liền nhíu mày, rồi vỗ lưng cho tớ, trách tớ sao mà hậu đậu thế hả? Ôi trời ơi Nguyễn Đinh Trung Hoàng, mẹ anh cũng sặc nước cơ đấy, sao anh vỗ lưng cho mỗi mình em mà bỏ mặc mẹ anh thế kia? Anh làm như thế, mẹ anh sẽ không thích đứa con dâu tương lai là em thì sao hả???

 Hơn nữa có phải em hậu đậu đậu đâu, câu trả lời của anh, ai mà không sặc nước mới lạ. Nghe y như cẩu huyết, cái gì mà từ thời năm cấp hai??? Xin đính chính nghiêm túc, hồi ấy chỉ mình tớ đơn phương thôi đấy nhé, tớ ngậm cục tức, bèn nhân lúc hai đứa ngồi với nhau thì véo tay anh một cái thật đau, sau đó, anh ngoảnh sang nhìn tớ nở nụ cười nửa miệng khiến tớ nổi da gà.

Hơn nữa anh không biết nói thế mẹ anh sẽ hiểu nhầm lắm không đấy hả??? Ôi ôi, mẹ anh sẽ không nghĩ tớ giống như mấy đứa hồ ly tinh trong phim ảnh, quyến rũ con trai bà từ khi còn nhỏ đấy chứ???

Mẹ anh cũng tí chết sốc, mắt nhìn anh như muốn tóe lửa. Không phải tớ chưa chính thức làm con dâu, sẽ chuẩn bị bị đá văng ra ngoài cửa đấy chứ?!! Tớ đống diện với mẹ anh, tâm trạng lên xuống thất thường giống như cảm xúc của tớ dành cho anh vậy!! Mặc dù sự thật 100%, nhưng tớ vẫn không kìm được hét lên trong lòng, quả là mẹ nào con nấy!!!

Nhưng ngoài dự đoán của tớ, mẹ anh lườm nguýt anh xong lại nhìn tớ với ánh mắt đầy trìu mến, làm tớ sởn cả da gà. 

Mẹ anh đầu tiên là cảm kích tớ vì đã yêu anh, một giọt rồi lại hai giọt rơi xuống dưới đất, cái gì mà chỉ sợ anh cô đơn cả đời...Người như anh nhìn hoa mỹ thật đấy nhưng sống cùng mới biết, khó chiều hơn vua, bà đang mong có ai nguyện tình cam chịu gả cho anh mà không được!!

Lại nói với tớ, Dương à, làm con dâu mẹ, quả thật ủy khuất trăm lần cho con quá rồi!!

Tớ....chỉ biết đơ người....nghe mà gật đầu như gà mổ thóc....Chết lặng không biết nói gì, sao có cảm giác, anh mới là cô dâu sắp gả đi xa thế này? Mẹ anh càng nói, sao càng giống như muốn bán con trai đi khỏi nhà thế???

Rốt cuộc là địa vị của anh trong lòng mẹ, bi thảm đến cỡ nào a....

Mẹ anh hỏi tớ thế hai đứa từng hẹn hò với nhau thế nào? Đã tiến triển tới đâu rồi? Tớ chưa kịp đáp lời, anh đã nói thay tớ...Đại khái hai đứa từng đi du lịch xuyên quốc gia, từng dùng bữa ở nhà hàng, từng đi chơi công viên...Tớ nghe như có sấm nổ đùng đùng, chả hiểu cua nheo ra sao, người ngây ngốc mất mấy phút...Sau đó khi anh đưa tớ về, tớ hỏi sao anh lại bịa chuyện trắng trợn như vậy? Anh chỉ quăng cho tớ một tập bản thảo tình yêu, nói đây là kịch bản ra mắt cha mẹ, trên mạng nói rằng áp dụng chiến thuật này chắc chắn cha mẹ hai bên hài lòng để hai đứa cưới nhau về, cho nên anh đã học thuộc từ tối qua.

Tớ trợn mắt.

-"Anh học thuộc???"

Anh gật đầu, sau đó ném cho tớ một ánh mắt sắc lẹm.

-"Đúng vậy, mẹ anh đã bán anh, em không định bỏ người chạy lấy của đấy chứ?"

Tớ nuốt nước miếng. Cái gì là bỏ người chạy lấy của??? Anh dùng sai thành ngữ rồi có biết hay không???

-"Anh học thuộc tập dày cộp này mất bao lâu?"

-"8 phút 24 giây."

-"..."

Tớ thầm nghĩ, đúng thật anh là người không bình thường.

Hai chúng tớ đường đường là người yêu mà không có một chút gì hơn lời hỏi thăm, chỉ hỏi rằng đã ăn sáng chưa, sức khỏe thế nào...Anh chưa một lần mời tớ đi ăn hay đi chơi, thậm chí đến cái nắm tay cũng là tớ chủ động!!! Mặc dù anh đối với tớ luôn dịu dàng, nhưng mà...tớ là một thiếu nữ đang hoài xuân mà, tớ cũng muốn lãng mạn lắm chứ....Tớ thầm nghĩ, tại sao tớ lại có thể yêu một người nhạt nhẽo thế này???


Đến khi đã cưới nhau rồi, những ngày quốc tế phụ nữ hay ngày lễ tình yêu, nhìn bạn được người yêu tặng hoa hay những chiếc váy đẹp, tớ đâm ra ghen tị. Tớ về nhà nói hùng hồn với anh, đập bàn đánh rầm một tiếng.

-"Nguyễn Đinh Trung Hoàng, chúng ta hôm nay phải nói chuyện cho trắng đen!!!"

Anh không thèm liếc nhìn tớ một cái, chỉ tập trung vào đọc sách trinh thám.

Quyết tâm của tớ bùng cháy dữ dội. Tớ giật quyển sách từ tay anh.

-"Em nói anh có nghe không???"

Tớ cố tỏ ra âu sầu, anh chỉ ngẩng mặt nhìn tớ một lúc rất lâu, rồi phán câu xanh rờn.

-"Em nói câu này bao nhiêu lần rồi? Hình như anh nhớ là 547 lần tính cả lần này?"

Tớ :"..."


Tớ mè nheo anh tặng quà cho mình nhân ngày lễ tình yêu, nói ngon ngọt một hồi, cuối cùng anh cũng đồng ý. Hôm ấy, quả nhiên anh mua quà về cho tớ, tuy nhiên, nhìn quà của anh khiến tớ tím mặt.

-"Anh mua hoa quả???"

-"Đúng vậy. Anh nghĩ thứ này hợp với em nhất."

Tớ gào lên điên loạn.

-"Trời ơi!!! Ngày lễ tình nhân em chỉ ao ước cầm một bông hồng từ tay anh, vậy mà anh lại mua mấy thứ chẳng đâu vào đâu!!! Em ghét anh lắm, hóa giá 5 nghìn / 1 bông mà anh keo kiệt không thèm mua cho em!!!"

Tớ điên điên điên nhưng anh vẫn điềm nhiên giải thích, mà sao anh có thể có tâm trạng ngây thơ giải thích thế hả??

-"Hoa mấy ngày rồi lại héo, có ích gì đâu cơ chứ? Anh ra siêu thị, cô nhân viên bảo dâu tây này rất tốt cho việc chăm sóc sắc đẹp của em, em ăn vào có thể ngày một xinh hơn, chẳng phải ý nghĩa rất nhiều là ngắm một bông hoa mấy ngày rồi héo hay sao?"

-"Em không cần dâu tây dâu diếc gì hết!!! Em cần một hành động lãng mạn như trong phim ngôn tình, ngôn tình  anh có hiểu không????"

Tớ để một đống dâu tây trên bàn, hùng hổ kéo anh vào phòng.

-"Đi đâu thế em?"

Tớ cực kì nghiêm túc.

-"Anh vào đây, hôm nay em sẽ dạy anh!!! Như thế nào là một người đàn ông chân chính."

-"..."

Khi hai đứa đã yên vị trong phòng, tớ lấy bỏng ngô, bật Smart TV lên, vào mạng tra tuyển tập phim ngôn tình hay nhất năm 2019.

Đôi mắt tớ như rực lửa. Tớ hất hàm lên vô tuyến.

-"Anh phải xem hết những phim này để học hỏi!!! Anh nhớ chưa???"

Anh nghiêm túc gật đầu khiến tớ cảm thấy như được an ủi.

Đến tận nửa đêm vẫn chưa xem hết, tớ đã díp mắt vào ngủ, còn anh vẫn chăm chú cày phim. 

Sáng hôm sau, nhìn anh, tớ cười tươi như hoa.

-"Anh xem hết chưa?"

Anh gật đầu.

Tớ háo hức.

-"Thế anh học được những gì?"

-"Cách bạo hành người mình yêu!!!"

Tớ.

-"..."


Nhiều lúc tớ ngồi nghĩ vớ vẩn một mình, tớ gắng sức đào tạo anh thành một người đàn ông lãng mạn, mà sao công sức của tớ đều vô ích.

Tớ không thể hiểu nổi vì sao mình thích anh, khi xưa thấy anh học đỉnh, đẹp trai, lạnh lùng, chơi thể thao giỏi, lại lắm tài lẻ nên thành hâm mộ anh lúc nào không hay. Cứ nghĩ tớ đúng là nữ chính ngôn tình khi lấy được anh, ai ngờ cuộc sống lại tẻ nhạt đến vậy!

Hôm nay, tớ quyết định vào bếp nấu cơm, lúc thái thịt, tớ mải nghĩ nhiều quá nên dao cứa vào ngón tay, tớ bèn vào phòng mở ngăn kéo lấy băng, vừa lúc anh thấy tay tớ bị thương, lập tức anh nói muốn băng cho tớ, tớ giãy nảy không chịu. Tớ ghét anh lắm rồi.

Anh quát.

-"Vụng thối vụng nát thì băng bó cái gì!!! Đưa cho anh!!!"

Tớ đành cúi đầu xuống, để anh băng cho tớ. Sau đó, anh bế tớ lên giường, hỏi tớ thích ăn gì để hôm nay anh vào bếp thôi. 

Ừ, tớ cúi đầu, thấy mình vô dụng quá mà...

Món ăn hôm ấy gồm canh diêu nấu với ốc, thịt bò xào với rau cần với tỏi ớt cùng khoai tây chiên thơm phức, khi ăn cảm giác rất ngon. Dù đã thưởng thức vô số lần, nhưng trình độ nấu nướng của anh luôn khiến tớ thán phục, không ngờ lần này, anh bắt chuyện với tớ.

-"Có phải em vẫn muốn biết vì sao anh muốn lấy em không?"

Tớ tròn mắt.

-"Không phải anh thích em à?"

-"Một phần thôi, thực ra còn lý do nữa?"

-"...!?"

-"Em còn nhớ thời lớp 7 anh bị ốm, em nấu mì tôm cho anh ăn không?"

Tớ gật đầu.

-"Em nhớ, anh nói lần đó em nấu không tệ!"

Anh tỏ vẻ nghiêm túc.

-"Thực ra lúc ấy anh không muốn em đau lòng, chứ bát mỳ tôm đó thực sự quá tệ!!! Khi đó anh đã xác định bằng mọi giá phải lấy em!"

Tớ tròn mắt.

-"Thật ư??? Vì sao thế?"

Anh bật cười.

-"Anh không muốn em gây tai họa cho người khác. Chỉ mình anh chịu khổ là đủ rồi."

Âm thầm rơi lệ, thói quen độc miệng của anh dành cho tớ, hình như là vẫn chưa sửa được đâu!!!

-"..."

Nguyễn Đinh Trung Hoàng!!! Rồi anh sẽ biết tay em!!!


Nhớ lại chuyện xưa khiến tớ cảm giác thật trẻ con. Có lần vô tình bắt gặp một mảnh ghép thú vị trong quá khứ, khi đó đã khuya, nhưng tớ vẫn giở trò vô lại khiến anh phải ôm đầu gương cờ trắng!!

-"Có chuyện gì?"

-"Em có câu muốn hỏi anh."

-"Để mai đi, gần 12 giờ đêm rồi. Anh muốn ngủ."

-"Không được, nhất định phải bây giờ."

-"Vậy nói đi."

-"Anh còn nhớ năm lớp 7 lần lớp mình trực nhật không?? Sau buổi đó anh đã rất giận em, nói rằng có bốn lý do khiến anh ghét em, nhưng em không đoán ra được, vậy đó là gì thế?"

-"Chiều hôm trước 3 giờ đến nhà Duy xem Doraemon phần mới là một, về rất muộn là hai, sáng hôm sau tỏ vẻ mừng rỡ khi cùng nhóm với hắn là ba, đòi hắn kể tiếp phần nối của phim hôm qua là bốn."

Tớ như nhìn thấu trái tim anh, không kìm được nét vui vẻ.

-"Này, chẳng lẽ anh ghen sao? Chứng tỏ là anh thích em từ năm cấp hai à??"

-"Không phải. Anh nghĩ rằng em đã gây ra quá nhiều phiền phức cho Duy."

Hừ hừ, anh thừa nhận anh ghen để tớ vui vẻ một chút cũng không được hay sao?? Cứ gì phải độc mồm độc miệng thế hả?? Tớ kiên quyết hỏi đến cùng.

-"Nhưng sao anh biết em về muộn??"

-"Tối hôm ấy anh có đi mua đồ, tình cờ ghé qua đó."

Đáp án cũng khá hợp lý, nhưng mãi sau này tớ mới biết, tối hôm ấy anh cố tình đi qua nhà Duy, để đến sáng hôm sau, vì nghĩ cả đêm mà mắt thâm hơn gấu trúc!!!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net